"Van cầu anh, buông tha cho tôi đi!"
Trong căn phòng xa hoa được bài trí vô cùng lãng mạn, hàng ngàn cánh hoa hồng đỏ cùng nến thơm tràn ngập bốn bề, tiếng kêu xin tuyệt vọng của Tần Nhã Linh khẽ vang lên.
Khuôn mặt của cô xinh đẹp tựa búp bê, đôi mắt to tròn đã tràn ngập tơ máu vì uất hận, da thịt trắng noãn như bạch ngọc được phô bày trên ga trải giường phủ bằng hoa hồng đỏ...
Bức tranh mỹ lệ có sự đối lập rõ ràng càng khiến cho ánh mắt của gã đàn ông đang đè trên người cô tối đi vài phần, dục vọng cũng vì thế mà dâng lên như sóng triều.
Hai mắt hắn đỏ ngầu vì nhuốm màu dục vọng, khoé môi nhếch lên nở nụ cười tà mị, hắn dốc toàn lực xé nát chiếc váy xộc xệch không che nổi thân hình kiều diễm của cô.
Nội y tối màu hiện ra càng làm tôn thêm nước da trắng nõn của cô, hắn lại thêm một lần ra sức, kéo phăng những thứ chướng mắt còn sót lại, sau đó cúi đầu cắn mút cần cổ của người dưới thân, một đường đi xuống xương quai xanh tinh xảo rồi đến bờ ngực căng phồng đang nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở gấp gáp.
Bàn tay tà ác chia nhau hành động, một tay giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô gác lên đỉnh đầu, tay còn lại không ngừng mơn trớn khắp da thịt non mịn, từ bắp đùi đến bờ mông căng tròn, rẽ ngang luồn vào nơi tư mật ra sức mơn trớn nhào nặn.
Hắn lúc này chẳng khác nào một con mãnh thú đang nhìn con mồi, muốn từng bước dồn nó vào đường cùng rồi chậm rãi cắn nuốt.
Tần Nhã Linh bị hắn nhục nhã trúc trắc lắc đầu cùng giãy dụa, không ngừng mở miệng cầu xin hắn buông tha nhưng chỉ là công cốc, hắn hoàn toàn không để tâm đến sự thống khổ của cô.
Khi đã đùa giỡn đủ, hắn nhanh chóng tách hai chân cô ra, buông thả dục vọng chính mình.
Sức lực của cô lúc này cũng cạn kiệt.

Cô biết bản thân đã không còn đường lui.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng!

Hắn - Trần Trung Đức, con trai của Trần Vĩnh Sơn, Tổng tài công ty sản xuất thiết bị điện tử CMC lớn nhất cả nước.
Năm ba đại học, trường mà Tần Nhã Linh đang theo học tổ chức buổi toạ đàm hướng nghiệp cho sinh viên, CMC cũng được mời đến và Trần Trung Đức - Giám đốc phòng kinh doanh là người đại diện cho công ty đó.
Bắt gặp vẻ đẹp cùng tài năng của Tần Nhã Linh, Trần Trung Đức liền ra sức theo đuổi.

Không lâu sau đó hắn cũng thành công, cô trở thành bạn gái chính thức của hắn.
Tốt nghiệp đại học, Tần Nhã Linh vào CMC làm việc theo lời đề nghị của hắn.

Hai năm sau hắn cầu hôn, tình cảm mặn nồng nên cô đồng ý.
Tính từ ngày hắn theo đuổi cô cho đến ngày hắn cầu hôn thì đã được bốn năm.

Trong khoảng thời gian này hắn đối với cô vô cùng cẩn trọng, ngoài nắm tay và hôn môi, hắn chưa từng làm ra những hành động quá phận.
Một tháng trước khi kết hôn, thư ký riêng của hắn đến tìm cô thông báo một tin động trời rằng ả đã có con với hắn, cầu xin cô trả hắn lại cho ả, để cho con của ả có một gia đình hoàn chỉnh.
Tần Nhã Linh như bị sét đánh ngang tai, giống như đang ở trên thiên đường, vì một cú đánh mà rơi vào vực sâu vạn trượng.
Cùng nhau làm việc đã hai năm, thế mà cô lại ngu ngốc không biết bản thân đã bị cắm sừng từ lúc nào.
Hoá ra thứ tình yêu mà cô cho là tương kính như tân, khắc cốt ghi tâm lại có thể trở nên rẻ mạt đến mức này.

Cô cười cho sự ngu ngốc của chính mình, cho thứ tình yêu mà cô tôn thờ, cho người đàn ông mà cô nghĩ rằng hắn thật lòng với cô!
Tất cả chỉ là giả tạo!
Chấp nhận sự thật, Tần Nhã Linh quyết định buông bỏ đoạn tình cảm này, cùng hắn chia tay trong hoà bình.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, Trần Trung Đức không những không đồng ý mà còn giở trò hèn hạ cưỡng bức, khiến cô bị sang trấn tâm lý.

Cô phải mất hơn một năm mới hồi phục nhưng dư vị ngày ấy vẫn hàng ngày ám ảnh cô trong những giấc mơ.
Nghỉ việc ở CMC, những tưởng cuộc sống của cô đã có thể tốt đẹp trở lại, thế nhưng Trần Trung Đức hết lần này đến lần khác tìm đến xin tha thứ, cầu tình muốn cùng cô nối lại tình xưa.

Cô càng trốn tránh và sợ hãi, hắn càng thêm ngoan cố và đáng sợ.

Kết quả hôm nay cô một lần nữa bị hắn nhục nhã.
Lệ nóng như nước vỡ đê không ngừng rơi hai bên thái dương, hoà vào những cánh hoa đỏ rực như màu máu rồi dần biến mất không để lại dấu vết...
Trái tim chết lặng, sức lực toàn thân cũng bị rút cạn, Tần Nhã Linh mắt mở lớn nhìn lên trần nhà.
Ánh đèn pha lê lung linh hệt như những vì sao lấp lánh trên bầu trời nhưng lọt vào mắt cô chẳng khác gì những đốm lửa mờ ảo nơi địa ngục tối tăm, từng chút một cắn nuốt hết tất cả thứ ánh sáng của thiên đường, nhấn chìm cô vào vực sâu vạn trượng không lối thoát.

Dòng lệ nơi khoé mắt không biết từ lúc nào đã ngừng chảy, là đã khóc quá nhiều nên cạn kiệt hay đã chảy ngược vào trong, chính cô cũng chẳng thể rõ ràng.
Sự đau đớn nơi thể xác cũng chẳng bằng một phần vạn nỗi đau trong tâm hồn, nhiều hơn là sự uất hận cùng nhục nhã.
Đời này của cô chẳng còn có thể ngẩng mặt làm người nữa rồi.
Hai mắt Tần Nhã Linh nhắm nghiền, là ngất đi hay bỏ mặc sự đời, cũng chẳng còn cần thiết nữa.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt ấy chậm rãi mở ra nhưng lại chẳng có hồn.

Nếu mi mắt không thi thoảng chớp động, không ai nghĩ rằng người phụ nữ đang nằm trên thảm hoa hồng là một con người bằng xương bằng thịt mà chỉ là một con búp bê sứ vô tri vô giác.
Khẽ cử động thân mình, sự đau đớn bất giác lan tràn khắp toàn thân khiến đôi mày liễu phải nhăn lại.
Nhưng cũng không quá lâu, Tần Nhã Linh đứng lên rời khỏi giường, vơ lấy chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm của người đàn ông đang thở đều đều trên chiếc giường lớn, cắn răng mặc lên người.
Đôi tròng mắt của cô hằn từng tia máu, hai tay nắm chặt thành quyền có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường gân xanh trên mu bàn tay, đôi môi sưng đỏ mím chặt, hàm răng cũng nghiến vào nhau ken két...
Tất cả những xúc cảm của người con gái ấy đều toát lên sự căm phẫn đến tột cùng.
Nhìn quanh căn phòng tràn ngập mùi vị sau hoan ái, lồng ngực Tần Nhã Linh trong phút chốc dâng lên một cỗ buồn nôn đến ghê tởm.

Cô cố gắng ngậm chặt miệng, ngăn không cho chính mình phun ra thứ kinh tởm ấy.
Nhìn đến chai rượu trên bàn, cô chậm rãi bước đến, cầm lấy cổ chai sau đó lại đi về phía giường, dừng lại bên cạnh người đàn ông hai mắt nhắm nghiền đang loã thể.
Hai mắt đỏ ngầu ánh lên sự phẫn hận, Tần Nhã Linh định một đường vung chai rượu xuống đầu gã đàn ông kia.


Chỉ là giữa chừng, lý trí của cô đã dập tắt ý nghĩ điên rồ kia!
Đôi tay run rẩy từ từ buông chai rượu xuống, đôi mắt vô hồn cũng từ từ khép lại tựa như có thể vì vậy mà xoá đi tất cả mọi kí ức đau khổ đang gặm nhấm tâm hồn cô.
Một lúc lâu sau, đôi mắt xinh đẹp kia một lần nữa mở ra, sự uất ức đau khổ cũng chẳng còn lại gì trong đôi mắt ấy nữa, có chăng cũng chỉ còn lại một chút luyến tiếc mỏng manh.
Tần Nhã Linh lê đôi chân trần đi đến cánh cửa phòng, bước đi vô hồn trên nền đá lạnh ngắt.
Một tiếng "cạch" chói tai vang lên, cánh cửa hướng tới tầng thượng mở ra, Tần Nhã Linh cứ thế tiến về phía lan can, trèo lên bệ đá.
Đứng ở nơi cao nhất của khách sạn nhìn xuống bên dưới, vạn vật trong mắt cô trở nên nhỏ bé vô cùng.

Mà cô đứng giữa nơi này cũng nhỏ bé hệt như vậy.
Phía chân trời vầng thái dương đang từ từ ló rạng chiếu những tia sáng yếu ớt lên thân hình đơn bạc của cô, hiển nhiên không thể xua đi sự giá lạnh của gió đêm, càng không thể sưởi ấm trái tim đang dần đóng băng đến chết lặng.
Nhìn ngắm thế giới một lần cuối cùng, đôi môi khô khốc của Tần Nhã Linh khẽ mấp máy: "Cha mẹ, thực xin lỗi, là con gái bất hiếu!"
Cô dừng lại một chút, đáy mắt ánh lên tia chết chóc, sau đó nghiến răng ken két: "Nếu có kiếp sau, Trần Trung Đức, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá."
Đôi mắt xinh đẹp chậm rãi khép lại, thân hình mỏng manh cũng từ từ buông thõng, hệt như chiếc lá úa vàng còn sót lại trên cành cuối thu không còn có thể bấu víu được nữa, bỏ lại tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai...
Sau đó, hai mắt cô khép lại hoàn toàn.

Giọt nước mắt cuối cùng đọng lại nơi khoé mi nương theo chiều gió phiêu tán rồi biến mất!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương