Tổng Tài Tàn Khốc Dưỡng Yêu FULL
-
90: Diệt Cỏ Tận Gốc
_ Hừm….
Tề Yến Thanh thở dài, ánh mắt sâu thẳm âm trầm hướng ra bên ngoài cửa kính xe, trên tay là ly rượu Vodka trắng sóng sánh và một điếu xì gà quen thuộc.
Ánh nhìn hun hút của hắn hướng ra ngoài đường phố, lười biếng nhìn dòng xe chạy qua in trên cửa kính chống đạn.
_ Tề tổng đừng sốt ruột, chúng ta sẽ về khách sạn trong 10 phút nữa thôi.
Thanh âm trầm ấm pha chút trêu chọc của Kính Hàm vang lên.
Ánh mắt thân thiện nhưng luôn có chút nghiêm khắc của anh nhìn về phía đại lộ thênh thang, lần này là lần thứ ba anh nghe thấy Tề Yến Thanh thở dài từ khi bước lên xe rồi.
Xa cách sau ba năm đằng đẵng, bao nhiêu nhớ nhung day dứt, hơn nữa giờ Thiên Ân còn đã mở lòng đón nhận tình cảm của Tề Yến Thanh, đương nhiên hắn phải mong chờ từng giờ từng khắc để ở bên cô rồi!
Nhớ lại hôm nay ở buổi họp mặt truyền thống thường niên với những gia tộc Mafia lâu đời khét tiếng vô cùng quan trọng.
Ở đó những người nắm quyền trong thế giới ngầm như Tề Yến Thanh sẽ cùng thảo luận về những điều luật lâu đời của thế giới ngầm, những phần cũ kĩ cần bãi bỏ và sửa đổi, cùng những phần mới cần bổ sung.
Sau đó là cùng luận tội những tổ chức tội phạm trong năm qua đã vi phạm điều luật nội bộ đó và dưa ra hình thức xử lý, mà hầu như là xoa sổ.
Thế mà hôm nay Tề Yến Thanh chỉ một mực nóng lòng muốn rời đi, khiến cho Kính Hàm mấy lần lo lắng, chỉ sợ làm những gia tộc đó mất lòng thì vô cùng bất lợi.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng êm thấm, chiếc Roll Royce của hắn lướt như bay trên đường hướng về phía khách sạn, nơi mà Thiên Ân đang nằm cuộn tròn trong chăn say ngủ đó.
Tề Yến Thanh thở dài, những đầu ngón tay thon dài xoa nhẹ vào nhau…
Hắn không nói cho Kính Hàm biết cảm giác trong lòng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy nóng ruột vô cùng, giống như một một đống củi đang cháy rừng rực thiêu đốt bên trong.
Cảm giác nóng lòng và lo lắng thiêu đốt hắn từ lúc còn ở trong cuộc họp, cho đến khi bây giờ hắn đã ngồi trên xe….Giờ hắn chỉ muốn về thật nhanh khách sạn, về căn phòng nơi có cô đang cuộn tròn đợi hắn!
Có thể là do tháng năm xa cách quá lâu, cùng tình yêu ngọt ngào cháy bỏng dâng lên ngờm ngợp, khiến cho hắn trở nên hồi hộp và bất an.
Tề Yến Thanh gõ gõ ngón tay lên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm âm trầm hướng về phía Kính Hàm….rồi nụ cười nửa tiệng nhẹ tênh hiện lên.
_ Khuất tiểu thư quả thật rất giống Phương Hồi!
_ Khụ….!
Tiếng ho khan của Kính Hàm khiến Tề Yến Thanh cười lớn.
Tiếng cười trầm khàn và thu hút, rất hiếm khi nghe được.
Kính Hàm nhìn qua gương chiếu hậu, thanh âm cung kính vang lên, nhưng lại nghe ra một chút dỗi dằn.
_ Trên đời người giống người là chuyện bình thường….
_ Nhưng giống cả từ ngoại hình cho tới tính cách như vậy, thì đúng là rất lạ!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, đôi chân thon dài của hắn vắt lên nhau, ánh mắt ưu nhã hướng về phía trước, đưa ly rượu lên môi.
Khói xì gà nhàn nhạt bay vẩn quanh đầu mũi cao vút của hắn.
Tề Yến Thanh thấy Kính Hàm dù im lặng chuyên tâm lái xe, nhưng không khó nhận ra cơ thể thẳng cứng mất tự nhiên của anh trên ghế lái.
_ Thật ra tôi cũng không ngờ cháu gái của chú Khuất lại giống Phương Hồi đến như vậy! Trước khi đến đây, chú Khuất cũng không nói trước với tôi về điều này…!
Theo như hắn được biết, thì ngày xưa chú Khuất chưa từng gặp qua Phương Hồi, nên có lẽ không biết về chuyện trớ trêu này!
Chú Khuất là nhân vật cao cấp của Tổ chức Phi điểu, còn Phương Hồi thì chỉ quanh quẩn trong Bạch trà thành trước khi gây ra vụ án năm đó….Cho dù Phương Hồi là kẻ nợ máu rất lớn đối với Phi điểu và Tề Yến Thanh, nhưng cô ấy lại là người Kính Hàm yêu thương nhất, lại chính tay anh giết chết cô ấy….cho nên Tề Yến Thanh mỗi lần nhắc đến, dù sao vẫn có chút xót xa.
_ Kể ra cũng thật kì lạ...!
Thanh âm trầm thấp vang lên, Kính Hàm có thể nhận ra sự phân vân trong đó.
Anh im lặng không lên tiếng, tâm trí ngập tràn hình ảnh vui vẻ hoạt bát cùng nụ cười tươi tắn quá mức thân thuộc như từ quá khứ đẹp nhất!
_ Tôi biết trong lòng cậu vẫn còn hình bóng của cô ấy….nhưng Khuất tiểu thư là Khuất tiểu thư, còn Phương Hồi là Phương Hồi!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, lập tức nhận được tiếng cười rất nhẹ của Kính Hàm.
Tiếng thở ra rất dài của anh vang lên có chút gì đó trầm buồn.
Tề Yến Thanh và Kính Hàm, nếu nói về quan hệ là lão đại và thuộc hạ thân tín cũng không sai, nhưng nếu nói là thân thiết như ruột thịt, thì cũng không ai dám phản đối.
Cho dù Lôi Triệt với Tề Yến Thanh là tri âm tri kỉ, khăng khít sâu sắc như biển khơi, nhưng người mà Tề Yến Thanh mắc nợ, lại là Kính Hàm!
Hơn nữa còn là nợ mạng sống!
Vì thế chỉ có Kính Hàm mới có thể khuyên hắn những chuyện riêng tư tối mật nhất mà không sợ bị mất mạng...
Và ngược lại, cũng chỉ có Tề Yến Thanh mới là người nhìn rõ suy nghĩ tromg lòng Kính Hàm nhất.
_ Chuyện đã qua lâu rồi mà….Với cả Tề tổng, ngài đừng quên người mà Khuất lão gia muốn tác hợp với Khuất tiểu thư là ngài, không phải thuộc hạ!
_ Ha ha….
Tiếng cười của hắn vang lên, nhớ lại buổi tối hôm đó lúc hắn sớm cáo từ chú Khuất rời khỏi bữa tiệc để đi tìm Thiên Ân.
Ánh mắt chú Khuất lúc đó giống như biết rõ được việc hôn sự mà ông dày công vun đắp chắc chắn khó thành, miệng cười vui vẻ mà ánh mắt thì lại hoàn toàn ngược lại!
Với kinh nghiệm của một vị lão tướng già dặn, Tề Yến Thanh cũng biết chú Khuất đã ngờ ngợ đoán ra mối quan hệ của hắn và Ân nhi, nhưng chú Khuất rất hiểu tính cách của hắn, nên giữ ý không hỏi.
Cảm giác nóng ruột lại nghẹn lên.
Tề Yến Thanh thở dài, công việc lần này ở Paris đã giải quyết xong.
Ngay ngày mai hắn sẽ đem cô về lại biệt thự Bạch trà, lần này nhất định không bao giờ để cô trốn mất nữa!
Kíttttt....!
Tiếng bánh xe miết xuống mặt đường gấp gáp.
Cơ thể to lớn của hắn ngồi vững vàng trên ghế, ly rượu sóng sánh trên tay.
Thân thủ của Tề Yến Thanh rất tốt, nội lực cũng đáng nể nên su cú phanh gấp của Kính Hàm hắn không hề hấn, đổi lại là người bình thường khác, đã sớm bị ngã chúi về phía trước.
_ Xin lỗi Tề tổng!
Kính Hàm vội vã nói.
Tề Yến Thanh cau mày nhìn đoạn đường phía trước ùn tắc nghiêm trọng.
Hàng dài ô tô nối đuôi nhau, tiếng còi xe vang lên inh ỏi và đám đông chộn rộn lố nhố bu kín phía trước, làm tắc cả con đường rộng.
_ Chuyện gì vậy?
Tề Yến Thanh hỏi, câu hỏi bỗng nhiên khiến cho Kính Hàm giật mình.
Tề Yến Thanh vốn là người lạnh lùng, những chuyện xảy ra xung quanh hắn, nếu như không liên quan tới, thì hắn tuyệt nhiên không bao giờ quan tâm, dù chỉ là một lời.
Vậy mà hôm đột nhiên hắn lại lên tiếng hỏi như vậy, khiến cho người vốn phản ứng rất nhanh như Kính Hàm cũng khựng lại giây lát.
_ Để thuộc hạ qua xem thử!
Cánh cửa xe bật mở và Kính Hàm bước xuống.
Thân hình cao lớn của anh sải những bước dài về phía trước, xuyên vào đám đông chộn rộn.
Tề Yến Thanh ngồi trong xe, ngón tay của hắn cứ nhịp nhịp trên đầu gối, ánh mắt sâu hút của hắn nhìn về phía trước, và thấy Kính Hàm vội vã quay lại.
_ Một chiếc xe ô tô bị tai nạn nổ lốp, quay ngang giữa đường.
Người lái xe đang gọi cứu hộ, chắc phải một lúc nữa cứu hộ mới tới!
Tề Yến Thanh nheo mắt lại, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên bất giác trở lên lạnh lùng.
_ Bị từ bao giờ?
_ Hình như cách đây 10 phút!
_ Ngay đoạn hướng về khách sạn đúng không?
_ Vâng!
_ Kính Hàm...!
Ánh mắt đen thẫm của hắn hướng về phía Kính Hàm đang khó hiểu phía trước, lạnh giọng hỏi.
_ Khi tôi và cậu ở đây, đã bao giờ tuyến đường về Le Mio gặp trường hợp tắc nghẽn thế này chưa?
_ Ơ....hình như.....chưa!
Kính Hàm bối rối lắc đầu, đột nhiên cánh cửa xe ghế phụ mở tung ra.
Tề Yến Thanh nhảy ra ngoài, thanh âm gắt gao vang lên, mang theo sự dữ dội điên cuồng.
_ Tóm tên tài xế đó lại! Bằng mọi giá tra khảo xem hắn là ai!
_ Tề tổng!
Kính Hàm gấp gáp gọi Tề Yến Thanh, nhưng dáng người cao lớn mạnh mẽ của hắn đã chạy như bay về phía trước, len lách qua dòng người, thẳng về phía khách sạn.
Trong lòng hắn nóng như thiêu đốt, trái tim gấp gáp đập mạnh trong lồng ngực...
_ Ân nhi!
*****
Lưỡi dao sáng loá khiến Thiên Ân sởn tóc gáy, cùng gương mặt cô hồn lạnh ngắt của tên sát thủ khiến trống ngực cô đập hỗn loạn.
Mồ hôi túa ra khắp tay chân, còn thanh âm thì tắt nghẹn nơi cổ họng.
Đôi chân vấp phải cạnh bàn đau điếng, nhưng Thiên Ân không có thời gian để dừng lại.
Cô với lấy lọ hoa trên bàn và ném thẳng về phía gương mặt ác độc đang lao về phía mình.
Thân thủ tên sát thủ rất nhanh, hắn dễ dàng né được.
Lọ hoa chệch mục tiêu đập vào tường, thuỷ tinh vỡ tan tành lả tả trên mặt đất.
Nhưng chừng đó cũng đủ làm xao nhãng tên sát thủ, và cho Thiên Ân một chút thời gian lao về phía cửa chính.
Bàn tay túa mồ hôi của cô nắm lấy tay nắm cửa, và vặn mạnh nó ra.
Nhưng....không có gì nhúc nhích!
Cánh cửa sừng sững không một chút suy chuyển, như trêu ngươi cho sự cố gắng vô vọng của cô.
Thiên Ân bàng hoàng trợn tròn mắt, gai ốc nổi khắp toàn thân.
_ CỨU TÔI!!! LÀM ƠN CỨU!!!
Thiên Ân điên cuồng đập cánh cửa bằng bàn tay mình, mặc kệ cho những ngón tay bắt đầu sưng phồng lên đau nhức.
Nhưng cánh cửa phòng Tổng thống là cửa gỗ dày 30 li, cách âm tuyệt đối, cho bên trong ồn tới cỡ nào, bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
Cánh cửa đã bị tên sát thủ khoá trái lại.
Hắn nhìn Thiên Ân dùng hết sức để dành giật sự sống, bản năng săn mồi tàn nhẫn trong hắn dội lên và hắn lao tới như một tên điên loạn.
Một tiếng " huỵch " vang lên phía sau, Thiên Ân thất thần quay lại, và con dao đâm phập vào cánh cửa, ngay trước ánh mắt tê dại của cô.
Thiên Ân sợ đến choáng váng và hãi hùng nhìn mũi dao cắm phập trước mắt.
Nếu như lúc ấy cô không quay lại, thì chắc chắn mũi dao kia đã cắm phập vào đầu cô.
Bàn tay tàn nhẫn của tên sát thủ tóm lấy mái tóc cô, kéo giật nó vặn xoắn trong những ngón tay hắn, và đẩy ngã cô xuống.
_ Á!
Thiên Ân mất đã ngã đập xuống đất.
Cơn đau lập tức dội ngược lên gò má, máu chảy xuống từ miệng cô.
Tiếng thở hổn hển của tên sát thủ khiến cô rợn tóc gáy.
Ánh mắt long sòng sọc đỏ khè thật bệnh hoạn và dãi nhiễu xuống bên mép như một con chó phát bệnh dại.
Thiên Ân cố gắng vùng chạy.
Nhưng hắn tóm lấy được đầu cô và đập trán cô xuống đất.
Nỗi đau khiến cô run rẩy và đôi mắt nổ đom đóm.
Khung cảnh lao xao như say sóng, đầu óc cô căng ra cố gắng vùng lên suy nghĩ sinh tồn trong khi lưỡi dao sáng loá trong tay hắn vung lên.
Bàn tay xây xước của cô vùng vẫy đẩy thân hình của hắn ra.
Tiếng thở khò khè như một con thú bị thương khi hắn tóm lấy tóc cô vào kéo giật đầu cô về phía sau.
_ CỨU TÔI!!!
Thiên Ân hét váng lên, cơ thể nhỏ bé cố gắng vùng vẫy.
Tên sát thủ thở khò khè, và điệu cười man rợ như một kẻ mắc chứng tâm thần the thé vang lên.
Bàn tay cô quơ lung tung và đôi chân vùng vẫy trong nỗ lực chống cự, ngón tay cô tóm được khăn trải bàn và cô kéo giật chúng xuống.
LOẢNG XOẢNG!
KENGGGGG!!!!
LANH CANH...!!!
_ Hự!
Khay thức ăn trên bàn rơi xuống tên sát thủ, những chiếc đĩa cùng dao dĩa bạc loảng xoảng khiến hắn tối tăm mặt mũi, tiếng động inh tai nhức óc váng động.
Một con dao cứa qua mặt hắn làm hắn rên lên đau đớn.
_ Hự....con điếm Châu Á này!
Người Pháp!
Thiên Ân phát hiện ra trong cơn hoảng loạn.
Cô không biết lý do tại sao tên người Pháp này lại tấn công cô? Nhưng giây phút này không phải là thời gian cho cô xao nhãng...
Bản năng sinh tồn quẫy đạp trong người.
Thiên Ân cho dù bị hắn đè phía dưới, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn rắng sắc vươn lên cào cấu gương mặt hắn, móng tay cô cắm sâu vào lớp da dày ấy và hắn rú lên.
_ CON ĐIẾM!!!
Bàn tay vung lên và tát mạnh lên gương mặt cô, Thiên Ân cảm thấy hốc mắt như nổ tung và máu túa ra nơi khoé miệng.
Cơn đau làm cô tê dại.
Tên sát thủ bóp cổ cô, ngăn cho tiếng hét của cô vọt ra.
Hắn cưỡi lên bụng cô, chặn đứng sự giãy dụa của cô, và lưỡi dao dứt khoát vung lên.
Thiên Ân mở to mắt, tuyệt vọng nhìn lưỡi dao chuẩn bị vụt xuống.
Nỗi sợ điên loạn khiến cô ứa nước mắt
Trong cơn tuyệt vọng, đầu óc cô ngập tràn hình bóng của Tề Yến Thanh...
Tiếng gọi nghẹn ngào bật ra, Thiên Ân nhắm chặt mắt lại, hét lên...
_ Anh ơi....! Cứu em!!!
Thanh!
Lưỡi dao sáng loá vung lên, cùng tiếng cười man rợ của tên sát thủ thú tính.
Thiên Ân nhắm chặt mắt lại, hơi lạnh của cái chết như len vào tận xương tuỷ...
Khi lưỡi dao vụt đâm xuống, khi cô đã từ bỏ hi vọng.....Đột nhiên, tiếng cánh cửa gỗ mở bung ra váng óc.
Giây sau, một đôi tay mạnh mẽ với những ngón tay thon dài tóm lấy gáy tên sát thủ và kéo hắn ra bằng một sức lực kinh hồn.
Thiên Ân cảm thấy người nhẹ hẫng.
Cô rối loạn ngồi dậy, và nhìn thấy Tề Yến Thanh đang tóm lấy cổ tên sát thủ và giáng mạnh vào mặt hắn một cú đấm.
Máu tuôn ra từ mũi hắn như một đường ống nước bị vỡ.
Đôi chân thon dài của anh vung lên đạp mạnh xuống, tiếng rắc kinh hoàng vang lên và tên sát thủ rú lên với xương cẳng tay gẫy lìa.
Con dao rơi xuống đất.
Tề Yến Thanh nhanh chóng nhặt lên, mọi động tác đều nhanh tới mức Thiên Ân hoa cả mắt.
Hắn đập thân thể rách nát của tên sát thủ vào tường và dùng dao đâm mạnh vào mắt cá chân hắn.
Tên sát thủ gào lên đau đớn, và nằm phục xuống với cái chân tàn tật vỡ mắt cá và đứt dây chằng.
Tề Yến Thanh lao tới cô, ôm chặt lấy cô, nâng gương mặt xinh đẹp đầy thương tích của cô lên.
Gò má bầm tím, khoé môi rách, trán đầy vết xước và máu chảy, khiến trái tim hắn thắt lại.
Thiên Ân sợ đến run rẩy, đôi môi mấy máy nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn cứng đờ lại vì tức giận, cho dù cô biết rõ hắn không tức giận với cô, và trái tim đang reo mừng vì nhìn thấy hắn, cô vẫn không khỏi sợ hãi gương mặt tràn đầy uất khí của hắn lúc này.
_ Em sợ lắm!
Thiên Ân ôm lấy cổ hắn, nép mình vào vòng ôm rắn chắc của hắn.
Tề Yến Thạn cau chặt mày lại, bàn tay xót xã ôm lấy bờ vai cô, thanh âm đau đớn vang lên.
_ Em có đau không?
Thiên Ân lắc đầu để cho hắn yên tâm, nhưng những giọt nước mắt uất ức và cái nhíu mày khi hắn chạm ngón tay vào hàm cô nhức nhối đã phản bội cô.
_ Thằng chó!
Tề Yến Thanh gầm lên, và vùng ra phía tên sát thủ, mặc cả lời can ngăn của Thiên Ân.
_ Anh ơi!
Khi bàn tay của Tề Yến Thanh tóm lấy cổ áo của tên sát thủ, nhưng khi vừa động vào thân thể mềm nhũn của hắn, cổ hắn đã gục xuống và ngã đổ xuống đất.
_ Á Á!!!
Thiên Ân nhìn gương mặt trắng bệch của tên sát thủ, bọt mép sùi ra và đôi mắt trắng dã nhìn thẳng vào cô bằng cái nhìn chết chóc.
Tề Yến Thanh đặt ngón tay vào cổ hắn...mạnh đập đã không còn.
Bàn tay to lớn bóp chặt lấy miệng hắn, nhìn cái lưỡi tím bầm rụt lại.
Tên sát thủ trong lúc Tề Yến Thanh không để ý đã cắn thuốc độc giấu trong răng tự tử.
Cách tự sát khi bị bắt kiểu này...chỉ có thể là...
Tiếng chân dồn dập vang lên, Tề Yến Thanh lập tức nhoài người ôm chặt lấy Thiên Ân, ánh mắt dữ dằn nhìn ra cửa phòng...
Kính Hàm cùng giám đốc khách sạn và một đội quân vệ sĩ cuống cuồng lao vào căn phòng.
Thiên Ân qua cánh tay vững vàng đang che chắn của Tề Yến Thanh, hoảng hốt nhìn Kính Hàm một thân bê bết máu, máu bắn cả lên gương mặt điển trai của anh.
_ Tề tổng! Thiên Ân...hai người không sao chứ?
Kính Hàm sợ hãi vội vã hỏi, Tề Yến Thanh gật đầu, lạnh giọng nói.
_ Tên sát thủ kia chết rồi! Tóm được tên tài xế kia không?
Kính Hàm lắc đầu, trầm giọng lên tiếng.
_ Khi thuộc hạ vừa tới nơi....thì hắn bị trúng đạn bắn tỉa, chết ngay tại chỗ! Thuộc hạ nghĩ, cách diệt khẩu này, chỉ có thể là...
Tề Yến Thanh nở nụ cười nhạt, trước những ánh nhìn hốt hoảng, hắn từ từ lên tiếng.
_ Tổ chức B!
****
XOẢNG!!!!
Tiếng ly rượu bị ném vào bức tường phía trước rúng động.
Một người đàn ông giận dữ đập mạnh bàn làm việc sang trọng, gầm lên với thanh âm rè rè như một chiếc máy khâu cũ.
_ Tại sao chúng mày để thằng chó đó vác con đó về nước dễ dàng như vậy?
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, một tên cẩn thận run giọng lên tiếng.
_ Thưa lão đại! Sau khi vụ mưu sát của chúng ta bất thành, Tề Yến Thanh tăng gấp ba lực lượng bảo vệ.
Kính Hàm lúc nào cũng kè kè sát bên cạnh bảo vệ hắn và con nhỏ đó.
Hơn nữa hắn di chuyển đến sân bay tư nhân bằng xe riêng và máy bay riêng, nên chúng thuộc hạ không còn cách nào xâm nhập!
ĐOÀNG!
Tiếng súng nổ vang lên và tên thuộc hạ vừa mới cất lời gục xuống, giờ chỉ còn là một cỗ thi thể bất động.
Những tên thuộc hạ còn lại sợ đến tái mét mặt, nhìn tên trùm cầm khẩu súng còn bốc khói quay quay trong tay, thanh âm vang lên đủng đỉnh.
_ Chúng mày biết không, thật ra nó nói đúng đấy!
Hắn đủng đỉnh bước ra, đá chân vào xác chết nằm gục dưới đất, máu chảy thành vũng thấm trên nền gỗ.
_ Dọn đi!
Những tên thuộc hạ vội vàng mở cửa, bê cái xác ra ngoài.
Căn phòng ngập tràn mùi thanh lợm của máu.
Tên trùm tổ chức B nhìn về góc tối, nơi một cặp mắt tàn nhẫn sáng quắc đang nhìn hắn.
_ Ý con thế nào?
_ Tên đồ tể Pháp đó trung thành như một com chó đến phút cuối cùng.
Còn tên lái xe tải con đã cho ăn đạn đồng trước khi Kính Hàm kịp moi được một lời từ hắn.
Trước mắt thì cha cứ yên tâm!
Một giọng nói vang lên, đều đặn và lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
Tên trùm gật đầu, giọng nói vang lên ác độc tàn nhẫn.
_ Hãy nhớ! Lần này diệt cỏ phải diệt tận gốc! Đừng để sai lầm của quá khứ lập lại!
_ Con hiểu! Cha yên tâm! Lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook