Tổng Tài Tàn Khốc Dưỡng Yêu FULL
-
116: Ngoại Truyện 03 Cưỡng Hôn
Tiếng gió thổi qua tán cây xào xạc như những lời thì thầm, mang theo hương hoa đồng nội dịu dàng và hơi lạnh có thể khiến cho những trái tim yếu đuối trở nên run rẩy, thảm cỏ xanh ngắt dưới chân đung đưa theo từng đợt gió xoáy, lao xao như ánh mắt trong vắt của Ni Ni.
Gió thổi tung mái tóc đen dày của Kính Hàm lòa xòa trước vầng trán đẹp mắt của anh.
Ánh mắt nghiêm khắc có ánh nhìn thật ấm áp, sự mong chờ rất thật ở nơi đáy mắt sâu thẳm ấy, sống mũi cao thẳng tắp như tạc tượng và đôi khép chặt lại.
Gió thổi tấm áo choàng của anh bay trong gió...Kính Hàm như một bức tượng điêu khắc thời Phục Hưng, nam tính và trầm mặc, ẩn sâu sau gương mặt nghiêm khắc ấy là một trái tim ấm nóng luôn khao khát yêu thương.
Bàn tay Ni Ni siết chặt lại, móng tay sắc nhọn của cô bấm chặt vào da thịt.
Nỗi đâu giữ cho đầu óc cô được tỉnh táo, để không chìm sâu vào ánh mắt quá mức dịu dàng ấy.
Lời nói của anh giống như một ly rượu độc, khiến cho người khác nhấp phải vừa ngập tràn trong men say ngây ngất, vừa đau đớn quặn thắt khi chất độc ngấm sâu vào từng thớ thịt trong cơ thể...
Ni Ni nhìn anh, người đàn ông mà phụ nữ nguyện sẽ ở bên cả đời.
Trái tim cô thổn thức tới mức không thể đập nhanh được, cô không cho phép mình vui, cũng không cho phép mình được cảm động trước lời tỏ tình như nguyện ước ấy.
Lời hứa hay hi vọng được ở bên anh cả đời chỉ giống như một ngôi sao lấp lánh trên nền trời thăm thẳm.
Cô có thể nhìn thấy, có thể ngưỡng vọng, nhưng không bao giờ có khả năng đạt được.
Gương mặt Phương Hồi tươi tắn trong khung ảnh đen trắng in đậm vào lòng mắt cô....Ni Ni cắn môi, nuốt xuống cơn nấc nghẹn như muốn trào dâng trong lồng ngực.
Sự im lặng của Ni Ni không khiến Kính Hàm đau lòng bằng ánh mắt ngập ngừng của cô.
Cho dù Ni Ni nhất thời không thể cất lên lời, nhưng Kính Hàm biết những điều cô muốn thốt ra có thể khiến anh đau đớn đến mức nào....và khi đôi môi mềm mại của cô mấp máy như muốn thốt ra lời, và khi thanh âm đầu tiên của cô chỉ vừa cất lên, Vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của Kính Hàm đã đột ngột vươn tới, một nhịp nhốt chặt cô vào trong lòng.
_ Ư...
Giọng nói của cô như bị hụt hơi trong vòng ôm quá mức mạnh mẽ và ấm áp ấy của anh.
Kính Hàm ôm chặt cô trong tay, bàn tay anh giữ chặt lấy mái tóc mềm mại của cô, gương mặt cô vùi sâu vào bả vai của anh.
Lớp vải áo choàng của anh ram ráp dưới làn da mềm mại của Ni Ni, và mùi hương hổ phách ấm áp của Kính Hàm khiến Ni Ni chảy nước mắt.
Bàn tay giữ chặt lấy cô không mạnh, nhưng cô không muốn động cựa, không muốn rời xa.
Vùi sâu vào trong bả vai của anh, Ni Ni không thể nhìn thấy gương mặt của Kính Hàm lúc này...
Đôi mắt anh ngước lên bầu trời...Bầu trời rất xanh, vời vợi như có thể chứa được hết nỗi buồn của anh, hoặc khi ngước lên bầu trời xanh thẳm, nước mắt sẽ không chảy xuống.
Trái tim của anh cho dù có làm bằng sắt đá, thì cũng biết đến đau đớn, những là máu thịt bình thường.
Anh tưởng rằng một năm, một năm thời gian đã có thể xoa dịu đi nỗi đau và sự nghi ngờ trong cô.
Anh tưởng rằng những cố gắng của anh, chỉ cần anh thật lòng chân thành, sẽ có ngày cô cảm nhận được.
Nhưng chấp niệm trong lòng Ni Ni quá lớn, hoặc cô không dám bước qua vùng ranh giới để đến bên anh, hoặc có quá nhiều đau đớn và mất mát vẫn khiến cho tâm hồn cô chưa thể lành lại.....
_ Anh sẽ đợi!
Thanh âm trầm ấm của Kính Hàm vang lên, rất dịu dàng, nhưng cũng rất đau đớn vang lên bên tai.
Nhưng những lời nói đó dường như lại khiến cho Ni Ni run lên.
_ Cho dù bao lâu...anh sẽ đợi một ngày em đồng ý với anh!
_ Tôi...không yêu anh!
Câu trả lời quá mức đột ngột của Ni Ni khiến cho Kính Hàm nín lặng.
Vòng ôm của anh đang siết chặt lấy cô cũng đờ cứng run rẩy.
Như thể không cảm nhận được nỗi đau đang tràn ra của Kính Hàm, hoặc như Ni Ni muốn dập tắt toàn bộ hi vọng dù là mỏng manh nhất của anh...thanh âm nhẹ nhàng nhưng quá mức cứng rắn của cô lại một lần nữa vang lên, lần này rành rọt, như một mũi dao đâm sâu vào trái tim anh.
_ Tôi....không yêu anh!
_ Nói dối!
Kính Hàm buông cô ra, bàn tay anh giữ chặt lấy cánh tay cô.
Ánh mắt anh nhìn vào gương mặt đang cúi xuống của cô, nghẹn giọng khẳng định.
_ Em!Em đang nói dối tôi!
_ Tôi không cần dối ngài điều gì!
Ni Ni lắc đầu, biểu cảm nhạt nhào như thể sẵn sàng hứng chịu bất kì cơn cuồng giận nào của anh giáng xuống.
_ Vậy nhìn anh đi! Nhìn anh và nói em không yêu anh!
Ni Ni hít chặt một hơi vào lồng ngực.
Gương mặt cứng đờ của cô ngước lên, cùng ánh mắt lạnh lẽo của cô, Ni Ni nhìn sâu vào mắt anh, và nhẹ giọng nói.
_ Kính Hàm tiên sinh! Tôi không yêu ngài!
Ánh mắt lạnh lẽo cùng thanh âm quá quả quyết đến mức tuyệt tình của Ni Ni khiến cho Kính Hàm tuyệt vọng, tuyệt vọng quá mức rõ rệt hiện lên trong lòng mắt sâu thẳm dịu dàng của anh.
Bàn tay anh buông cánh tay của Ni Ni ra, cô bé cúi mặt xuống, và không nói thêm bất kì một lời nào nữa, Ni Ni lách người khỏi Kính Hàm, và bước đi...
Gió vẫn thổi từng cơn ngào ngạt, lùa vào sự trống trải giữa Kính Hàm và Ni Ni.
Bóng lưng cao lớn của anh dường như sụp đổ, còn bước chân nhỏ bé của Ni Ni nhẹ bước trên lối rải sỏi, cánh tay tự ôm lấy bản thân mình...và mặc kệ những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi xuống từ đôi mắt quá u buồn của cô.
****
_ Cô ơi! Cô ơi! CÔ ƠI!!!
Tiếng gọi thất thanh vang lên khiến cho Ni Ni giật thót mình.
Đôi mắt hoảng hốt nhìn về phía ly cà phê đang bị cô rót tràn ra lênh láng.
Ni Ni luống cuống dừng tay lại, hấp tấp lấy giật vội giấy khô thấm vũng cà phê và nhữn giọt cà phê bắt đầu tong tỏng chảy xuống, vội vàng nói với vị khách hàng ở bên ngoài.
_ Xin lỗi chị! Tôi lập tức làm cho chị ly khác! Ly này cửa hàng xin miễn phí ạ!
_ Cô ơi! Cô có làm sao không? Tôi thấy sắc mặt của cô tái lắm!
Người khách hàng ân cần hỏi Ni Ni.
Ni Ni đưa bàn tay đầy hương cà phê lên chạm vào gương mặt tái xanh của mình, cô nhìn gương mặt hốc hác của mình in trong kính....Một gương mặt u buồn với đôi mắt rõ quầng thâm đang u buồn nhìn lại cô.
_ Không sao đâu ạ! Cà phê của cô đây ạ!
Ni Ni lắc đầu đưa một cốc cà phê được làm lại cẩn thận cho vị khách hàng.
Mặc dù Ni Ni đã quả quyết cốc cà phê này cô xin được mời nhưng vị khách vẫn nhất định gửi tiền, còn cẩn thận căn dặn nếu cô mệt thì đi bệnh viện kiểm tra, khiến cho Ni Ni cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Ni Ni rửa tay, đập đập vào gương mặt mình, cố gắng giữ cho đầu óc mình thật tỉnh táo.
Sau ngày hôm đó, đầu óc cô lúc nào cũng nghĩ đến khoảng khắc cô rời khỏi vòng ấm áp của Kính Hàm, và từ lúc đó đến giờ, dường như cô không còn có thể mỉm cười được nữa.
Bàn tay lau dọn những vết cà phê còn vương lại trên bàn bếp, Ni Ni mải chú tâm làm việc, nên không để ý đến một người đàn ông vui vẻ bước đến bên quầy cà phê, tươi rói nhìn cô chăm chỉ làm việc.
_ Ni Ni!
Thanh âm vang lên rất vui vẻ sau lưng, Ni Ni vội quay lại.
Trước mặt cô là một gương mặt vui vẻ cùng nụ cười bừng sáng như nắng hạ.
Ni Ni nheo mắt lại rồi ồ lên, thanh âm mơ hồ khẽ hỏi.
_ Mã....Mã ca!
_ Đúng rồi! Mới có chút xíu thời gian mà em đã quên anh rồi!
Mã ca vui vẻ gật đầu, thanh âm vờ như chút trách móc giận hờn vang lên.
Ni Ni xấu hổ nhỏ nhẹ khẽ nói.
_ Không phải! Tại hai tháng rồi không thấy anh qua cửa hàng! Mà Mã ca...nhìn anh khác lắm!
_ Khác thật sao? Khác đẹp lên hay xấu đi vậy?
Mã ca vui vẻ hỏi, bàn tay bối rối đưa lên vuốt mái tóc của mình.
_ Khác đẹp lên! Mã ca rất là đẹp trai!
Ni Ni bông đùa nói làm cho Mã ca cười rộ lên.
Tiếp sau, anh nhanh chóng đặt lên quầy cà phê một túi giấy, chân thành nói.
_ Ni Ni! Hai tháng nay anh đi công tác...giờ anh về nước rồi, có mua chút quà! Em đừng từ chối!
Ni Ni nhìn túi giấy đặt trên bàn, nhẹ nhàng vươn tay tới.
Bên trong là một chiếc khăn lụa rất đẹp màu hồng nhạt, chất lụa như làn nước.
Ni Ni nhìn gương mặt hào hắng của Mã ca, chân thành nói.
_ Em thích lắm! Cám ơn anh! Mã ca!
_ Có gì đâu! Lần trước cũng là nhờ em mà anh mới không bị phạt! Nếu như không nhờ em cẩn thận cất giúp anh tập tài liệu quan trọng đó, chắc giờ anh cũng không biết nên làm thế nào! Nói ra em là ân nhân của anh đó Ni Ni!
_ Đâu ạ!
Ni Ni khiêm tốn lắc đầu, cô nhấc túi quà xuống cất gọn một góc.
Ánh mắt dịu dàng hướng về phĩa Mã ca khẽ hỏi.
_ Anh uống chút cà phê nhé! Em mời!
_ À....thật ra!
Mã ca gãi gãi mái tóc, nụ cười bẽn lẽn hiện trên gương mặt sáng bừng đỏ ửng, lí nhí nói.
_ Anh sắp....sắp tỏ tình bạn gái!
_ Ô! Thật sao! Chúc mừng anh!
Ni Ni nghe tin ấy xong, rõ ràng trong lòng rất vui, nhưng đột nhiên lại có chút cảm giác hơi xe xắt.
Thanh âm hào hứng khỏa lấp vang lên, hướng về phái Mã ca chúc mừng.
Mã ca đỏ ửng mặt lên, bàn tay cứ gãi tung mái tóc đến bù xù.
_ Cám ơn em! Thật ra....anh....anh cũng không biết nên làm cách nào để tỏ tình với cô ấy! Mà....mà....anh cũng không có người bạn gái nào để xin tư vấn....Thành ra hôm nay....thật ngại quá! Anh muốn mời em đi ăn cơm, tiện là....xin ý kiến của em luôn! Nhưng sợ là....em....không....đồng ý!
_ Trời ơi...có gì đâu! Em sao mà không đồng ý được! Thế này Mã ca! Trời cũng sắp tối rồi! Có một quán ăn rất ngon mà cũng gần đây, em viết địa chỉ cho anh! Anh qua đó chờ em trước, em sắp xếp lại một chút rồi sẽ tới!
Ni Ni vui vẻ nói, trước ánh mắt biết ơn của Mã ca.
Anh ta giống như đạt được ước nguyện, hấp tấp liến thoắng như sợ cô sẽ đổi ý.
_ Vậy thì tốt quá rồi! Cám ơn em nhé Ni Ni! Em đúng là một cô gái tốt!
_ Có gì đâu ạ!
Ni Ni viết địa chỉ lên một mảnh giấy và đưa cho Mã ca.
Anh vui vẻ đọc rồi cất kĩ vào trong túi, dặn dò cô nhanh chóng sắp xếp xong công việc đến đó sớm, anh mời cơm cô! Ni Ni vẫy tay với Mã ca, nhìn bộ dạng vui vẻ đó của anh, cô thầm chúc mừng cho người con gái nào đó thật may mắn khi tìm thấy được cho mình một người yêu thật lòng.
Kính Hàm…cũng yêu cô thật lòng!
Một giọng nói nhỏ trong tiềm thức vang lên, khiến cho Ni Ni giật mình.
Cô lập tức lắc đầu…Không phải đâu! Không phải đâu! Những tháng ngày qua Kính Hàm là vì mối nghiệt duyên cũ với Phương Hồi mà quan tâm đến cô mà thôi, cũng chỉ là áy náy và trách nhiệm…Còn cảm xúc của anh dành cho cô, hoàn toàn chỉ vì cô có gương mặt giống như chị Phương Hồi! Hoàn toàn không thể để cho bản thân si tâm vọng tưởng!
Ni Ni hít vào một hơi thật sâu, cố gắng quên đi cảm giác chua xót xao động nhen lên trong lòng.
Trời cũng không còn sớm nữa, cô cũng nên chuẩn bị đóng cửa hàng để tới chỗ hẹn với Mã ca! Ni Ni muốn cầm theo một chiếc bánh ngọt, để sẵn tiện cho Mã ca tặng người thương.
*****
Bữa cơm diễn ra rất suôn sẻ, thức ăn rất ngon và giá cả cũng phải chăng.
Cũng lâu rồi Ni Ni không ra ngoài ăn cơm, lần này đi cùng Mã ca bàn chuyện hạnh phúc, cảm thấy cũng có chút vui vẻ.
Cô gái mà Mã ca định tỏ tình là đồng nghiệp của anh, kém anh 2 tuổi.
Ni Ni đã được nhìn ảnh của cô gái ấy, một cô gái rất xinh, và nhìn rất hiền lành.
Cô nghĩ rằng Mã ca và cô gái ấy nhất định sẽ hạnh phúc! Cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được chân tình của anh.
Mã ca cẩn thận tiễn cô về tận cửa hàng, Ni Ni đứng trước cửa, nhẹ nhàng nói với anh.
_ Đến nhà em rồi! Cũng không còn sớm nữa! Anh về đi!
_ Vậy anh về nhé! Cám ơn Ni Ni! Buổi tối hôm nay anh thật sự rất vui!
Mã ca vui vẻ nói, trong tay vẫn còn cập hộp bánh cô tặng.
Anh vẫy vẫy tay với cô, giọng điệu thúc giục.
_ Em lên nhà đi! Mau lên nhà đi!
_ Anh về đi! Tạm biệt!
_ Tạm biệt!
Ni Ni vẫy tay với Mã ca và anh quay lưng bước đi.
Ni Ni tìm chìa khóa trong túi xách và tra vào ổ, tiếng mở khóa cạnh nhẹ vang lên.
Cô cẩn thận đẩy cửa ra.
Đột nhiên, sau gáy của cô cảm giác nóng bừng lên, một cảm giác bất an khiến cô giật mình quay trở lại, và ngay giây phút đó, một bóng đen cao lớn từ bên ngoài lao xổ vào cổ, ấn cô vào sâu trong nhà.
Bóng đen ấy ấn chặt cô lên tường, hai cánh tay cô bị giữ chặt lấy, và đôi môi cô chưa kịp hét lên, thì bị một đôi môi lạnh toát khóa chặt.
Răng và môi của cô cùng kẻ đó va đập vào nhau khiến cô đau.
Ni Ni sợ hãi muốn hét lên, đột ngột ngửa thấy mùi hương hổ phách ấm áp quá quen thuộc.
Cơ thể cô lập tức đờ ra, chỉ có đôi môi là nóng rẫy lên trong nụ hôn quá mức ác liệt ấy.
Kính Hàm không biết từ đâu đột ngột xuất hiện, ôm chặt cô trong vòng tay rồi cưỡng hôn cô vùi như mưa.
Ni Ni sợ đến run rẩy khi đôi môi anh trượt xuống hõm cổ cô, ngấu nghiến cần cổ mềm mại xinh đẹp ấy.
_ Kính…Kính Hàm!
Ni Ni yếu ớt gọi tên anh, và anh dừng lại.
Đôi môi anh chạm lên hõm vai cô ngứa ngáy khi hơi thở của anh phả vào làn da cô nóng rẫy nhạy cảm.
Ni Ni nghiêng đầu sang một bên, sợ đến mức toàn thân tê liệt, nghe tiếng thở quá mức trầm thấp ấy vang lên bên tai.
Không gian lập tức trở nên yên lặng, ánh sáng đèn đường hắt từ bên ngoài vào soi mờ mờ gương mặt sợ hãi của Ni Ni và ánh mắt quá mức đau đớn của Kính Hàm.
Anh gục đầu trên vai cô, thanh âm trầm thấp vang lên, tại sao lại nghe ra cả sự yếu đuối bất lực trong đó.
_ Em thật sự thà rằng lựa chọn một người khác….chứ không thể là tôi sao?
Ni Ni hoàn toàn không hiểu Kính Hàm nói gì.
Khuôn ngực cô nhấp nhô gấp gáp khi cô hít thở mạnh, run rẩy nói.
_ Tôi….không……không hiểu ngài đang nói gì?
_ Em thật sự….không yêu tôi…dù chỉ một chút nào sao?
Hương hổ phách quen thuộc cùng hơi lạnh ngắt của trời đêm, như thể còn thoang thoảng mùi hương rượu rất nhạt.
Ni Ni cúi đầu xuống, run run nói.
_ Kính Hàm….ngài say rồi!
_ Không phải tôi say!
Kính Hàm lắc đầu, hơi thở nóng rẫy của anh vẫn phả vào vùng hõm cổ của cô nhộn nhạt đến run rẩy.
Ni Ni cắn môi cố gắng chết ngự cảm giác muốn bỏ chạy.
_ Mà tôi điên rồi! Em biết không….? Tôi hoàn toàn phát điên rồi!
Trái tim của Ni Ni đập thót lên một nhịp khi Kính Hàm chầm chậm rời khỏi cơ thể cô.
Ánh mắt của anh nhìn gương mặt cúi gằm của Ni Ni không hiểu đang chất chứa điều gì…Rồi sau đó, như một kẻ thất bại, anh loạng choạng rời đi.
Tiếng bước chân anh xa dần…Ni Ni cũng từ từ tụt xuống.
Đôi môi, hõm cổ của cô vẫn còn sưng phồng lưu lại dấu vết của nụ hôn quá mức vội vã của Kính Hàm.
Tất cả xảy ra quá nhanh, đến mức cô còn chưa kịp nhận ra…Kính Hàm vừa lấy đi nụ hôn đầu tiên của mình.
Đầu ngón tay chạm lên đôi môi tê dại…Ni Ni nhìn ra ngoài đường vắng, lập tức đứng lên chạy ra ngoài….nhưng xung quanh hoàn toàn im lặng.
Ánh mắt của cô vô vọng tìm kiếm….nhưng đáp lại chỉ là một màn đêm đen thẫm, âm trầm, nghiêm khắc và phẳng lặng….nhưng lòng mắt của người kia….!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook