8h tối.

Giai Kỳ từ trên một chiếc taxi bước xuống, trong tay là một hộp quà nhỏ.

ánh mắt nàng nhìn lên biệt thự của Hà thị trưng đèn kết hoa, thật giống như một cái bánh kem khổng lồ.

Cổng kết hoa cầu kì đẹp mắt dựng sừng sững cao tới hơn 5m ở ngoài cổng lớn.

Người Trung Quốc thường kị số bốn, vì phát âm là si ( 四), nghe giống như si ( 死), tức là chết.

Khách khứa đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, không phú thì quý, nườm nượp kéo vào qua cổng hoa như mắc cửi.

Giai Kỳ nhìn dòng người đông đúc nô nức mà muốn sởn gai ốc…Nàng không thích những nơi có quá đông người như thế này!
Tiếng ồn ào nói cười chúc tụng huyên náo vang lên ầm ầm từ ngoài cổng, mặc dù còn chưa nhìn thấy mặt chủ nhà đâu.

Giai Kỳ kín đáo lách lên đằng trước, nhấc gấu váy lên, cẩn thận bước vào.

Cho dù nàng đã cố tình chọn một chiếc váy ít nổi bật nhất, làm kiểu tóc đơn giản nhất để tránh đi sự chú ý, nhưng chỉ vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, đám đông lập tức nháo nhào cả lên.

Cánh phóng viên của mấy tờ báo chuyên săn tin sốt dẻo lập tức bắt trọn được nàng vào khung hình, ống kính máy ảnh giơ lên và thậm chí có người còn hét gọi tên nàng.

_ Giai tiểu thư! Xin nhìn về phía này!
Lập tức, những ánh mắt đổ dồn vào nàng.

Giai Kỳ bị chặn đứng từ ngoài cổng vào, gương mặt nàng đờ đẫn nở nụ cười gượng gạo trước những ánh mắt soi mói và tiếng huyên náo ầm ầm bên tai, những ánh đèn flash cứ sáng lóa lên.

_ Tiểu thư Giai Kỳ!
Một tiếng thưa rất cung kính vang lên, Giai Kỳ lập tức nhận ra là Trần quản gia của Hà gia.

Nàng giống như kẻ khát giữa sa mạc, lập tức mỉm cười nhanh nhẹn nói.

_ Bác Trần!
_ Tôi theo lời của Thiếu gia đứng ở đây đón cô! Tiểu thư mau vào đi! Bên ngoài lộn xộn!
Trần quản gia vẫy tay, hai người vệ sĩ từ phía sau lập tức tiến tới, thành công hộ tống nàng bước vào hội trường bên trong.

Giai Kỳ khom người đi trước những ánh đèn flash cứ nhá sáng lên chói mắt, cảm giác mình không khác gì những con thú tội nghiệp trong vườn thú, bất lực trước hàng ngàn ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm.

Trần quản gia và vệ sĩ thành công hộ tống nàng tận vào bên trong biệt thự.

Giai Kỳ thở phào ra một tiếng, đôi mắt phượng quyến rũ của nàng quan sát xung quanh.


Đúng là gia đình đại gia, tổ chức sinh nhật hoành tráng và xa hoa như bậc vương giả, không biết đã tốn bao nhiêu tiền của, bao nhiêu công sức?
Sảnh lớn được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn đèn nhỏ kết thành năm chùm đèn đồ sộ rủ thõng xuống từ trần.

Những ngọn đèn hình như bông hoa Tulip gắn trên tường, rèm nhung được kéo lên kết lại rất kiểu cách.

Sảnh đường rộng lớn còn có một ban nhạc giao hưởng đang tận tình chơi nhạc.

Khúc nhạc Happy birthday được đánh theo trường phái hàn lâm, vang lên cao sang và quyền quý.

Khách khứa nô nức nói cười, quần áo xúng xính, trang phục bắt mắt, đẹp đẽ như thể vũ hội hoàng gia.

Ngoài sân trang hoàng những cột đèn lớn, thắp sáng cả một vùng.

Những chậu hoa, khóm cây được cắt tỉa gọn gàng, xếp thành dòng chữ “ Vạn thọ vô cương ”, khiến cho Giai Kỳ tưởng tượng đến khuôn viên của Từ Hi thái hậu!
Tại sảnh phía sau là dãy đồ ăn, đồ uống bày theo dạng buffet với mười đầu bếp làm việc liên tục.

Hai người làm món khai vị, ba người làm món chính, hai người làm món tráng miệng, hai người làm đồ ngọt, một người trang trí và một người phục vụ rượu.

Những món ăn được nấu ngay tại quầy bếp không gian mở cho thực khách chiêm ngưỡng, giống như một không gian nghệ thuật ẩm thực với những món ăn mà nhìn thôi cũng biết thuộc hàng xa xỉ.

Hà lão gia và Hà phu nhân đang đứng giữa sảnh lớn, tay trong tay nâng rượu vang đỏ rực, tình tứ hạnh phúc nhận lời chúc tụng của quan khách, muốn phú có phú, muốn quý có quý.

Hà Quân Tường đứng bên cạnh cao cao tại thưởng, gương mặt hiện rõ sự kiêu ngạo quyền quý, toát ra hơi thở hào môn.

Giai Kỳ đứng ở ngoài cửa, bàn tay siết lấy hộp quà, cảm thấy bản thân có chút lạc lõng...Tự dưng thế nào lại nhớ đến sinh nhật của mình....Từ ngày biến cố xảy ra, cô cũng không còn tổ chức sinh nhật cho bản thân nữa, chỉ tổ chức sinh nhật cho ba mẹ.

Mỗi lần đến sinh nhật ba mẹ cô, cô đều dừng hết tất cả hoạt động, tự tay chuẩn bị mì trường thọ, tự tay chuẩn bị bánh sinh nhật, thắp nến rồi tự hát....Rồi khóc!
Tổ chức sinh nhật cho ba mẹ cô, cũng như một sự cố chấp rằng bố mẹ cô vẫn còn trên đời, rằng cô không cô đơn như thế!
Bánh kem sinh nhật, sao mà ăn vào toàn toàn là vị mặn!
Trần quản gia đã tiến tới sau lưng Hà lão gia và Hà phu nhân, nói nhỏ điều gì đó.

Ngay lập tức ba người đồng loạt dồn ánh mắt về phía nàng.

_ Giai Kỳ!
Hà Quân Tường reo lên ngay khi nhìn thấy nàng.

Giai Kỳ giật mình khi nghe thấy tiếng anh gọi, nặn ra một nụ cười gượng gạo trên môi, nước mắt đang chợt âng ấng trào ra nhanh chóng được nàng nuốt ngược vào trong, may mà chưa kịp rơi ra ngoài.

Tiếng reo của anh làm cho mọi người lập tức dồn sự chú ý về cô.

Sự áp lực lại nhen lên khi những ánh mắt hầu như là soi mói và ghen tức gắn chặt lên nàng.


Quân Tường lao như bay đến bên nàng, một tay cầm ly rượu vang, một tay anh cầm lấy tay nàng.

Ánh mắt say mê cùng giọng nói trầm trồ không giấu nổi sự ham thích.

_ Giai Kỳ…hôm nay em đẹp quá!
Lời Quân Tường nói hoàn toàn không phải là nói lấy lòng, mà là hoàn toàn rất thật.

Giai Kỳ hôm nay rất đơn giản, rất mộc mạc, lại đẹp một cách kì lạ.

Mái tóc đen mềm mại xoăn nhẹ rủ xuống sau vai, chạm vào eo lưng thon thả.

Gương mặt kiều diễm với đôi mắt phượng được khéo léo đánh chút phấn mắt màu đồng nổi bật, chiếc mũi thon thả và đôi môi căng mọng như một đóa hoa hồng, gợi cảm và quyến rũ, làn da trắng mịn màng ẩn hiện sáng bừng trên lớp vải đen tuyền.

Bộ y phục đơn giản lại làm tăng lên vẻ đẹp tự nhiên kiều diễm của nàng.

Chiếc váy ôm sát cơ thể làm nổi bật lên đường con tuyệt mĩ của nàng, khuôn ngực căng tròn, vòng eo thon thả và bờ mông nảy nở, chiếc cổ yếm được khoét khéo léo khoe ra xương quai xanh gợi cảm.

Sự tinh tế tối giản lại khiến nàng trở nên nổi bật nhất trong bữa tiệc.

Giống như nhà mode nổi tiếng thế giới CoCo Chanel từng khẳng định: “ Với màu đen, càng tối giản, càng quyến rũ! ”.

Hà Quân Tường giống như bị nàng hớp hồn, hoặc giả như anh rất hài lòng về người phụ nữ sánh bước bên cạnh hắn.

Vòng tay anh ôm chặt lấy eo thon của nàng, kéo nàng sát vào lòng, như ngầm khẳng định chủ quyền của anh với nàng.

_ Anh đã nói để anh tới đón em mà em cứ nhất quyết muốn đi taxi!
Quân Tường nhẹ giọng nói với nàng, và Giai Kỳ nở nụ cười mềm mại như nước.

Thanh âm khe khẽ vang lên rất chừng mực.

_ Ngày hôm nay là sinh nhật của Hà phu nhân.

Anh phải ở lại bên bác, sao mà đi đón em được! Như thế không hợp quy chuẩn!
_ Ở đây ANH chính là quy chuẩn!
Hà Quân Tường tự tin nói với nàng, dáng vẻ ngạo mạn rất giống một đứa trẻ con đang diễu võ giương oai.

Giai Kỳ len lén cười, cúi đầu không nói.

Thật ra nàng không muốn để anh tới đón, là vì không muốn để mọi người, nhất là giới báo chí chú tâm quá nhiều đến đời sống của anh và nàng.


Ngày hôm nay là sinh nhật của Hà phu nhân, rất nhiều quan khách là người có chức có quyền tới, còn có cả cánh phóng viên nhà báo tới chụp ảnh viết bài.

Nàng cho dù là vũ công đang lên, trong giới nghệ sĩ cũng có chút danh tiếng…nhưng so với những quan khách hào môn ở đây, nàng chỉ là một đứa nghệ sĩ lạc loài, không đáng đứng cùng địa vị.

Hà gia là gia đình thế nào? Hào môn quyền quý! Những gia đình như vậy sẽ chấp nhận việc đời tư của đứa con trai độc nhất của họ suốt ngày bị đưa lên mặt báo vì cặp kè với một vũ công như nàng ư? Không thể!
Vì thế nàng càng biết thân biết phận càng tốt, đừng để tới lúc chính Hà lão gia và Hà phu nhân, những người đã cưu mang nàng phải cảm thấy khó chịu.

Nói thật ra, trong lòng nàng rất hiểu…Chuyện Hà gia cưu mang nàng, cũng một phần là vì tình nghĩa, và một phần…là vì muốn đánh bóng tên tuổi.

Gia đình hào môn lại có tấm lòng nhân hậu như bồ tát sống, cưu mang một đứa trẻ mất cha mất mẹ như vậy, người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ rất ngưỡng mộ, rất nể phục.

Danh tiếng cũng vì thế mà tăng lên rất nhiều!
Những người giàu có…thì lại rất muốn lưu danh sử sách, để tiếng thơm cho đời.

Nhưng không phải vì thế, mà nàng không mang ơn Hà lão gia và Hà phu nhân, ngược lại, còn mang ơn rất trọng!
Mang ơn tới nỗi, nàng không dám thể hiện tình cảm với Quân Tường, cho dù trong lòng nàng,,,,từ lâu đới với anh, cũng đã có rất nhiều xao động.

Nói rằng yêu….thì là yêu….mà lại sợ không dám thành thật!
_ Giai Kỳ! Con tới rồi sao?
Hà lão gia và Hà phu nhân tiến lại, cất tiếng rất dịu dàng hỏi nàng.

Giai Kỳ khép nép đứng bên cạnh Quân Tường, mỉm cười rất lễ phép, cúi đầu nói.

_ Con chào Hà lão gia! Hà phu nhân!
_ Con bé này sao lại khách sao như vậy? Cứ gọi là chú Hà và thím Hà là được rồi! Người nhà mà câu nệ cái gì chứ?
_ Dạ! Chú! Thím!
Giai Kỳ nhẹ giọng chào lại, khiến cho Hà lão gia cười ròn rã, trước mặt những quan khách bên cạnh đưa tay vỗ vỗ cánh tay nàng.

Giai Kỳ cúi đầu chào những vị khách bên cạnh, và tiến tới phía Hà phu nhân, đưa ra hộp quà nhỏ, nhẹ giọng nói.

_ Hôm trước con nghe Quân Tường nói thím thích mùi nước hoa Chanel C05…Con xin được chúc mừng sinh nhật thím!
Hà phu nhân cười rạng rỡ đón hộp quà từ tay nàng, vui vẻ nói.

_ Cám ơn con! Giai Kỳ ta rất thích!
Giai Kỳ khẽ cúi đầu, Quân Tường bên cạnh hãnh diện ôm nàng, nói với người phục vụ ở phía sau.

_ Mang cho tiểu thư một ly rượu!
Người phục vụ cúi đầu rồi quay đi, lát sau cung kính đưa cho nàng một ly rượu đỏ.

Giai Kỳ đón ly rượu từ tay anh và lịch sự cám ơn.

_ Nào! Các vị quan khách! Quân Tường xin nâng ly này cám ơn thịnh tình của các vị ngày hôm nay đã tới tệ xá tham dự buổi sinh nhật người mẹ xinh đẹp của tôi! Tôi xin kính các ngài một ly! Mẹ! Con trai xin chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!
Giọng nói của Quân Tường vang lên và anh đưa ly rượu lên miệng uống cạn.

Sau đó quay lại nhìn Giai Kỳ bằng ánh mắt say mê…Tất cả quan khách đều ào lên chúc tụng, tiếng cười nói rộn ràng vang cả một vùng.

Hà lão gia và Hà phu nhân tươi cười rạng rỡ, cùng Giai Kỳ và mọi người uống cạn ly rượu.

Không khí đang rất hào hứng sảng khoái, đột nhiên một người vệ sĩ từ phía sân chạy vội vào.


Anh ta ghé sát vào tai Hà lão gia nói gì đó….đột nhiên sắc mặt của ông tái xanh như thể vừa trúng gió độc.

Đôi môi lắp bắp run run, thanh âm vang lên không giấu nổi sự choáng váng.

_ Người đó nói…tên là gì?
Người vệ sĩ đó cúi đầu, nhẹ giọng cung kính nói, thanh âm không lớn nhưng tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.

_ Dạ thưa lão gia! Người đó xưng là cháu trai của lão gia và phu nhân, tên là Lôi Triệt!
CHOANG!
Tiếng ly rượu trên tay Hà phu nhân rớt xuống đất vỡ tan tành, rượu đỏ tung tóe trên mặt sàn.

Mọi người chộn rộn ồ lên xôn xao nhìn sắc mặt Hà lão gia và Hà phu nhân tái xanh đi, Quân Tường cùng Giai Kỳ khó hiểu nhìn hai người.

.

truyện ngôn tình
_ Cha….Mẹ …?
Quân Tường nhẹ giọng hỏi, đột nhiên ngoài kia vang lên tiếng xì xầm xôn xao.

Lập tức sự chú ý của đám đông đổ dồn vào người đang chầm chậm từng bước tiến vào sảnh đường.

Tiếng ồ lên ái mộ của những người phụ nữ trong bữa tiệc, những ánh mắt ngưỡng mộ say mê cháy lên khi nhìn người đàn ông đẹp đẽ như thần Apolo đó bước từng bước vào bên trong.

Một tấm áo choàng đen thẫm xa xỉ, một thân âu phục đen cài nơ trắng, một bông hoa hồng trắng cài trên ve áo, găng tay da ngựa xa xỉ bóng loáng, đôi giày tinh xảo với khuy vài bằng vàng nguyên chất sáng lóa lên theo từng bước đi.

Mái tóc được chải gọn về sau, để lộ ra vầng trán cao lớn đẹp đẽ, hàng lông mày uy lực sắc như lưỡi kiếm và ánh mắt sâu thẳm, sắc bén như mắt chim ưng.

Sống mũi cao thẳng tắp như một bức tượng thần và đôi môi mỏng bạc tình quyến rũ.

Toàn thân người đó phát ra một mị lực khó cưỡng, phong tình và cao ngạo, thành đạt và mạnh mẽ, sâu sắc và bí hiểm.

Người đó bước đến trước đám đông, mọi người lập tức dạt ra hai bên như thể nhìn thấy vương tôn công tử đang tới.

Giai Kì giật mình khi nhận ra….đây chính là người đàn ông đã đỡ nàng sáng nay!
Giờ nàng mới nhận ra hắn rất cao, rất cao! Quân Tường đã cao hơn nàng hẳn hơn một cái đầu, mà hắn còn cao hơn cả Quân Tường nữa!
Dáng người tuyệt mĩ, phong thái tuyệt mĩ, sức hút tuyệt mĩ này….thật khiến cho người khác cảm thấy áp lực!
Nhất là khi mùi xạ hương quý phái ấy cứ lẩn khuất trong không gian xung quanh hắn.

Lôi Triệt không nhìn nàng lấy một lần, mặc dù hắn biết ánh mắt ngạc nhiên của nàng đang xoáy vào hắn.

Đôi mắt chim ưng của hắn nhìn xoáy vào Hà lão gia và Hà phu nhân đang choáng váng đến mức á khẩu trước mặt.

Lôi Triệu không mỉm cười, đôi môi của hắn nhẹ nhàng mở ra, chỉ để thanh âm vừa đủ lớn hơn tiếng thì thầm một chút vang lên, mang theo hơi say như được ủ rượu mạnh.

_ Đã lâu không gặp! Lôi nhi xin kính chào Cậu! Mợ!
*****.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương