Tổng Tài Tàn Khốc Cưỡng Tình
-
Chương 78: Nhiếp Phong kiệt sức
Ông lão tướng mạo bất phàm, tuy mái tóc đã bạc gần hết, nhưng lại không hề mang đến cảm giác già nua ốm yếu mà ngược lại, càng làm tăng thêm vẻ phi phàm thoát tục. Đôi mắt cong cong sáng rõ, khóe mắt hằn sâu nếp cười, gió từ cửa sổ thổi qua mái tóc bạc, thổi qua vạt áo và ống tay rộng, dường như còn mang theo cả mùi thơm của trầm hương, của gỗ quý, của trà Ô long thượng hạng. Vòng gỗ trầm sáng bóng, chiếc quạt thủy mặc phe phẩy trên tay. Ông nhìn Lam Nghi rất trìu mến, cất giọng dịu dàng hỏi cô.
_ Con tỉnh rồi sao?
Lam Nghi thừ người ra một lúc, đờ ra ngước mắt nhìn ông…rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng lật chăn lại, muốn bước xuống giường.
_ Dừng lại!
Chất giọng ấm áp vang lên, dường như có một chút bông đùa trong đó. Lam Nghi ngước mắt nhìn ông, thấy ông lão đang mỉm cười, chiếc quạt mở rộng khoe ra cả một bức tranh sơn thủy hữu tình được họa rất khéo léo bên trên, đủng đỉnh hỏi cô.
_ Con đang định bước xuống hành lễ với ta sao?
Lam Nghi nhất thời không thể đáp lại, chỉ gục gặc gật đầu…Không hiểu tại sao mặc dù rõ ràng ông lão rất thân thiện, rất nhẹ nhàng, nhưng từ thần thái của ông toát ra một vẻ vô cùng khó gần, giống như người có quyền uy ở trên cao, mặc dù không nói ra lời, nhưng cũng khiến kẻ ở dưới sợ không dám thở to.
_ Con không phải sợ ta như vậy, cho dù nhìn ta có vẻ khó gần như Nhiếp Phong, nhưng ta không giống như thằng tiểu tử đó đâu, con đừng áp lực!
Ông lão vừa cười vừa nói với Lam Nghi, chiếc quạt phe phẩy bên cạnh, mỉm cười hỏi cô.
_ Con có biết ta là ai không Lam nhi?
Lam Nghi gật đầu, đến bây giờ thì giọng nói mới tìm được đường quay lại với cô…
_ Cháu đoán bác là cha của Nhiếp Phong.
Ông lão phe phẩy chiếc quạt trong tay, mỉm cười với Lam Nghi, trong lòng mắt còn như thể hiện ra sự điềm tĩnh, mà lại như thán phục.
_ Nhiếp Phong nói con là một người con gái rất thông minh…từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nghi ngờ bất kì những gì Nhiếp Phong nhận định.
_ Bác Nhiếp!
Lam Nghi bối rối ngồi trên giường, cúi đầu thấp chào Nhiếp lão gia.
Nhiếp Lão gia phe phẩy quạt thủy mặc, nhìn Lam Nghi cười nói.
_ Con bé này…cũng đa lễ gớm nhỉ!
Lam Nghi mỉm cười, mặc dù khuôn mặt vẫn còn bệch bạc, nhưng nụ cười làm gương mặt của cô bừng sáng cả lên, dường như khiến cho Nhiếp lão gia rất vừa ý.
_ Con đỡ chưa?
Lam Nghi mím môi, khẽ khàng gật đầu, dáng vẻ nhu mì hoàn toàn khác hẳn nét cá tính bất cần thường ngày của cô…Khiến cho Lam Nghi ngoan ngoãn như vậy, uy lực của ông lão này cũng không phải đơn giản!
Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vã ngẩng mặt hỏi ông.
_ Dì….Bác ơi…dì cháu….
_ Lam nhi con đừng lo! Bà ấy đang được chăm sóc cẩn thận, sức khỏe yếu nhưng không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả! Người cần lo ở đây là con đó!
Vừa rồi cô ngã đạp cả gáy sau xuống đất, ngất lịm đi khiến ai cũng sợ hãi cả kinh. Lúc đó Nhiếp Phong vội vàng bế thốc cô dậy, chạy thẳng vào phòng chiếu chụp…Sau khi làm đủ mọi loại xét nghiệm chiếu chụp lớn bé, khẳng định 100% là Lam Nghi không bị ảnh hưởng gì, Nhiếp Phong mới tha cho những bác sĩ ở trong bệnh viện, ai nấy cũng sợ xanh mặt xanh mày, mướt mải mồ hôi ròng ròng. Không hiểu năm nay là năm gì, hết Tề Yến Thanh đến Lôi Triệt, giờ lại tới Nhiếp Phong sống chết hành hạ bọn họ vì một người phụ nữ, xem ra lương cao bổng hậu nơi này cũng không dễ nuốt.
Lam Nghi yên tâm thở dài, gương mặt lo lắng lập tức dãn ra, từng biểu cảm đều không thoát khỏi ánh mắt của ông.
_ Không thắc mắc sao ta lại hiện diện tại nơi này sao?
Nhiếp lão gia nhướn mày hỏi Lam Nghi, nhưng dường như ông không phải tò mò mà lại đang rất thích thú. Lam Nghi nhận ra trong mỗi câu nói của Nhiếp lão gia đều vô cùng chau chuốt, hơn nữa còn rất thích dùng từ cổ, vừa hoài niệm, lại vừa lễ nghĩa…Lam Nghi cũng không dám tùy tiện từ ngữ như nói với Nhiếp Phong, mỗi lần trả lời đều phải cẩn thận lựa chọn câu từ.
_ Chắc là....Nhiếp Phong nhờ Nhiếp lão gia tới đây…canh chừng cháu?
_ Ha Ha Ha!
Tiếng cười sảng khoái của Nhiếp lão gia vang lên hào sảng cả căn phòng rộng. Ông gập chiếc quạt lại, chỉ về phía Lam Nghi vừa cười vừa nói.
_ Con bé này khảng khái lắm! Nghĩ gì nói đấy! Tính cách rất hào sảng! Ta rất thích! Có điều suy nghĩ vẫn chưa chín chắn lắm đâu!
Nhiếp lão gia vỗ vỗ chiếc quạt vào lòng bàn tay, rồi vẽ một vòng tròn thật lớn trước mặt.
_ Con cảm thấy bệnh viện Royal này thiếu người tới nỗi không còn cắt cử nổi một người thanh niên sức dài vai rộng tới bảo vệ con, mà phải cậy nhờ vào một ông lão quá lục tuần tuổi cao sức yếu như ta sao?
Lam Nghi nở nụ cười yếu ớt, ngượng ngùng nhìn xuống dưới, bàn tay truyền nước vén lọn tóc xoăn xù ra sau tai đầy bối rối.
Nhiếp lão gia mỉm cười, quay người hướng ra phía cửa sổ, ngẩng cao đầu nhìn trời nhìn mây, đủng đỉnh lên tiếng.
_ Ta chỉ tò mò muốn tận mắt nhìn thấy dung nhan của người con gái đã khiến cho Nhiếp Phong thần điên bát đảo, ăn không ngon ngủ không yên. Rút cuộc người con gái nào đã khiến cho đứa con trai vốn dĩ điềm tĩnh như không của ta lại trở nên rối loạn như vậy, rút cuộc là ai đã khiến cho Nhiếp Phong thức trắng mấy đêm không ngủ, đến độ kiệt sức phải đi cấp cứu!
_ Nhiếp Phong…phải đi cấp cứu sao ạ?
Lam Nghi hốt hoảng hỏi lại, lại thấy Nhiếp lão gia đủng đỉnh gật đầu, dường như việc Nhiếp Phong đi cấp cứu chẳng làm ông bận tâm.
_ Nếu lo lắng cho con trai ta như thế…thì sao con không tự mình đi thăm nó đi?
Nhiếp lão gia hỏi Lam Nghi, nhìn gương mặt thoáng chút bối rối của cô, mỉm cười đầy ẩn ý, phe phẩy quạt tiếp tục ngắm trời mây.
****
Phòng bệnh của Nhiếp Phong ngay cạnh Lam Nghi, các bác sĩ nói hắn không có gì đáng lo lắng cả, chỉ là kiệt sức một chút, nghỉ ngơi là khỏe.
Tiếng máy móc đều đặn vang lên, Lam Nghi đứng cạnh dường, vết truyền nước được băng gạc gọn gàng lại, lặng người nhìn Nhiếp Phong.
Có mấy ngày thôi…mà hắn gầy đi nhiều quá!
Gương mặt hốc hác, quầng mắt trũng sâu…nhưng dường như vẻ mệt mỏi đó không hề làm giảm đi nét đẹp của hắn…Từng đường nét vẫn tinh tế như thế, hoàn hảo như thế, có chút gần gũi lại có chút bí ẩn, khiến cho người ta chìm đắm say mê.
Lam Nghi mím môi lại, ánh nhìn đặt tại nơi mái tóc xõa toán loạn che đi vầng trán thông tuệ tinh anh của hắn.
Đầu ngón tay bất giác vươn tới, Nhiếp Phong vẫn yên tĩnh nằm yên, không phản ứng, không động đậy…
Lam Nghi thở ra một hơi dài….ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc của hắn gọn gàng lại, đừng che đi vầng trán cao ngạo của hắn…
Nhưng khi những ngón tay của cô vừa chạm vào mái tóc của hắn, cổ tay của cô đã bị bàn tay của hắn nắm trọn lấy.
Lam Nghi giật mình, nếu như những cô gái khác nhất định sẽ hét lên, nhưng Lam Nghi thì hoàn toàn không hề!
Cô nhìn sâu vào lòng mắt Nhiếp Phong, với cái cổ tay bị bàn tay hắn nắm chặt.
Hơi thở như hòa quyện vào nhau trong khoảng khắc tĩnh lặng ấy….bàn tay của Nhiếp Phong siết chặt cổ tay Lam Nghi hơn…
Và khóe môi tuyệt đẹp của hắn khẽ nở ra một nụ cười quyến rũ như hút hồn người…
_ Con tỉnh rồi sao?
Lam Nghi thừ người ra một lúc, đờ ra ngước mắt nhìn ông…rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng lật chăn lại, muốn bước xuống giường.
_ Dừng lại!
Chất giọng ấm áp vang lên, dường như có một chút bông đùa trong đó. Lam Nghi ngước mắt nhìn ông, thấy ông lão đang mỉm cười, chiếc quạt mở rộng khoe ra cả một bức tranh sơn thủy hữu tình được họa rất khéo léo bên trên, đủng đỉnh hỏi cô.
_ Con đang định bước xuống hành lễ với ta sao?
Lam Nghi nhất thời không thể đáp lại, chỉ gục gặc gật đầu…Không hiểu tại sao mặc dù rõ ràng ông lão rất thân thiện, rất nhẹ nhàng, nhưng từ thần thái của ông toát ra một vẻ vô cùng khó gần, giống như người có quyền uy ở trên cao, mặc dù không nói ra lời, nhưng cũng khiến kẻ ở dưới sợ không dám thở to.
_ Con không phải sợ ta như vậy, cho dù nhìn ta có vẻ khó gần như Nhiếp Phong, nhưng ta không giống như thằng tiểu tử đó đâu, con đừng áp lực!
Ông lão vừa cười vừa nói với Lam Nghi, chiếc quạt phe phẩy bên cạnh, mỉm cười hỏi cô.
_ Con có biết ta là ai không Lam nhi?
Lam Nghi gật đầu, đến bây giờ thì giọng nói mới tìm được đường quay lại với cô…
_ Cháu đoán bác là cha của Nhiếp Phong.
Ông lão phe phẩy chiếc quạt trong tay, mỉm cười với Lam Nghi, trong lòng mắt còn như thể hiện ra sự điềm tĩnh, mà lại như thán phục.
_ Nhiếp Phong nói con là một người con gái rất thông minh…từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nghi ngờ bất kì những gì Nhiếp Phong nhận định.
_ Bác Nhiếp!
Lam Nghi bối rối ngồi trên giường, cúi đầu thấp chào Nhiếp lão gia.
Nhiếp Lão gia phe phẩy quạt thủy mặc, nhìn Lam Nghi cười nói.
_ Con bé này…cũng đa lễ gớm nhỉ!
Lam Nghi mỉm cười, mặc dù khuôn mặt vẫn còn bệch bạc, nhưng nụ cười làm gương mặt của cô bừng sáng cả lên, dường như khiến cho Nhiếp lão gia rất vừa ý.
_ Con đỡ chưa?
Lam Nghi mím môi, khẽ khàng gật đầu, dáng vẻ nhu mì hoàn toàn khác hẳn nét cá tính bất cần thường ngày của cô…Khiến cho Lam Nghi ngoan ngoãn như vậy, uy lực của ông lão này cũng không phải đơn giản!
Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vã ngẩng mặt hỏi ông.
_ Dì….Bác ơi…dì cháu….
_ Lam nhi con đừng lo! Bà ấy đang được chăm sóc cẩn thận, sức khỏe yếu nhưng không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả! Người cần lo ở đây là con đó!
Vừa rồi cô ngã đạp cả gáy sau xuống đất, ngất lịm đi khiến ai cũng sợ hãi cả kinh. Lúc đó Nhiếp Phong vội vàng bế thốc cô dậy, chạy thẳng vào phòng chiếu chụp…Sau khi làm đủ mọi loại xét nghiệm chiếu chụp lớn bé, khẳng định 100% là Lam Nghi không bị ảnh hưởng gì, Nhiếp Phong mới tha cho những bác sĩ ở trong bệnh viện, ai nấy cũng sợ xanh mặt xanh mày, mướt mải mồ hôi ròng ròng. Không hiểu năm nay là năm gì, hết Tề Yến Thanh đến Lôi Triệt, giờ lại tới Nhiếp Phong sống chết hành hạ bọn họ vì một người phụ nữ, xem ra lương cao bổng hậu nơi này cũng không dễ nuốt.
Lam Nghi yên tâm thở dài, gương mặt lo lắng lập tức dãn ra, từng biểu cảm đều không thoát khỏi ánh mắt của ông.
_ Không thắc mắc sao ta lại hiện diện tại nơi này sao?
Nhiếp lão gia nhướn mày hỏi Lam Nghi, nhưng dường như ông không phải tò mò mà lại đang rất thích thú. Lam Nghi nhận ra trong mỗi câu nói của Nhiếp lão gia đều vô cùng chau chuốt, hơn nữa còn rất thích dùng từ cổ, vừa hoài niệm, lại vừa lễ nghĩa…Lam Nghi cũng không dám tùy tiện từ ngữ như nói với Nhiếp Phong, mỗi lần trả lời đều phải cẩn thận lựa chọn câu từ.
_ Chắc là....Nhiếp Phong nhờ Nhiếp lão gia tới đây…canh chừng cháu?
_ Ha Ha Ha!
Tiếng cười sảng khoái của Nhiếp lão gia vang lên hào sảng cả căn phòng rộng. Ông gập chiếc quạt lại, chỉ về phía Lam Nghi vừa cười vừa nói.
_ Con bé này khảng khái lắm! Nghĩ gì nói đấy! Tính cách rất hào sảng! Ta rất thích! Có điều suy nghĩ vẫn chưa chín chắn lắm đâu!
Nhiếp lão gia vỗ vỗ chiếc quạt vào lòng bàn tay, rồi vẽ một vòng tròn thật lớn trước mặt.
_ Con cảm thấy bệnh viện Royal này thiếu người tới nỗi không còn cắt cử nổi một người thanh niên sức dài vai rộng tới bảo vệ con, mà phải cậy nhờ vào một ông lão quá lục tuần tuổi cao sức yếu như ta sao?
Lam Nghi nở nụ cười yếu ớt, ngượng ngùng nhìn xuống dưới, bàn tay truyền nước vén lọn tóc xoăn xù ra sau tai đầy bối rối.
Nhiếp lão gia mỉm cười, quay người hướng ra phía cửa sổ, ngẩng cao đầu nhìn trời nhìn mây, đủng đỉnh lên tiếng.
_ Ta chỉ tò mò muốn tận mắt nhìn thấy dung nhan của người con gái đã khiến cho Nhiếp Phong thần điên bát đảo, ăn không ngon ngủ không yên. Rút cuộc người con gái nào đã khiến cho đứa con trai vốn dĩ điềm tĩnh như không của ta lại trở nên rối loạn như vậy, rút cuộc là ai đã khiến cho Nhiếp Phong thức trắng mấy đêm không ngủ, đến độ kiệt sức phải đi cấp cứu!
_ Nhiếp Phong…phải đi cấp cứu sao ạ?
Lam Nghi hốt hoảng hỏi lại, lại thấy Nhiếp lão gia đủng đỉnh gật đầu, dường như việc Nhiếp Phong đi cấp cứu chẳng làm ông bận tâm.
_ Nếu lo lắng cho con trai ta như thế…thì sao con không tự mình đi thăm nó đi?
Nhiếp lão gia hỏi Lam Nghi, nhìn gương mặt thoáng chút bối rối của cô, mỉm cười đầy ẩn ý, phe phẩy quạt tiếp tục ngắm trời mây.
****
Phòng bệnh của Nhiếp Phong ngay cạnh Lam Nghi, các bác sĩ nói hắn không có gì đáng lo lắng cả, chỉ là kiệt sức một chút, nghỉ ngơi là khỏe.
Tiếng máy móc đều đặn vang lên, Lam Nghi đứng cạnh dường, vết truyền nước được băng gạc gọn gàng lại, lặng người nhìn Nhiếp Phong.
Có mấy ngày thôi…mà hắn gầy đi nhiều quá!
Gương mặt hốc hác, quầng mắt trũng sâu…nhưng dường như vẻ mệt mỏi đó không hề làm giảm đi nét đẹp của hắn…Từng đường nét vẫn tinh tế như thế, hoàn hảo như thế, có chút gần gũi lại có chút bí ẩn, khiến cho người ta chìm đắm say mê.
Lam Nghi mím môi lại, ánh nhìn đặt tại nơi mái tóc xõa toán loạn che đi vầng trán thông tuệ tinh anh của hắn.
Đầu ngón tay bất giác vươn tới, Nhiếp Phong vẫn yên tĩnh nằm yên, không phản ứng, không động đậy…
Lam Nghi thở ra một hơi dài….ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc của hắn gọn gàng lại, đừng che đi vầng trán cao ngạo của hắn…
Nhưng khi những ngón tay của cô vừa chạm vào mái tóc của hắn, cổ tay của cô đã bị bàn tay của hắn nắm trọn lấy.
Lam Nghi giật mình, nếu như những cô gái khác nhất định sẽ hét lên, nhưng Lam Nghi thì hoàn toàn không hề!
Cô nhìn sâu vào lòng mắt Nhiếp Phong, với cái cổ tay bị bàn tay hắn nắm chặt.
Hơi thở như hòa quyện vào nhau trong khoảng khắc tĩnh lặng ấy….bàn tay của Nhiếp Phong siết chặt cổ tay Lam Nghi hơn…
Và khóe môi tuyệt đẹp của hắn khẽ nở ra một nụ cười quyến rũ như hút hồn người…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook