Tổng Tài Tại Thượng Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn
-
Chương 71: Ngoại tình
Sáng hôm sau khi Tô Anh Thư tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một căn phòng xa lạ, cơn đau từ phía sau gáy truyền tới giúp cô nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Đúng lúc này cửa phòng ngủ mở ra, nữ giúp việc mang theo quần áo bước vào, đối với việc cô đã tỉnh, cô ta không những không kinh ngạc mà còn bình tĩnh mang đồ tới cho cô:
- Tô tiểu thư, đây là đồ lão gia chuẩn bị cho cô. Bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô thay đồ xong có thể đi xuống lầu dùng bữa.
Tô Anh Thư không khỏi cảm thán sự chuyên nghiệp và điềm tĩnh của nữ giúp việc này, Dương gia đào tạo người làm tốt thật, phòng thái này không phải người giúp việc nào cũng có được.
Nhìn liếc qua bộ váy trên giường, cô không thể hiện cảm xúc quá nhiều, hiện tại cô vẫn chưa rõ Dương Chính Luân là địch hay bạn. Kí ức duy nhất còn xót lại trong tâm trí cô về buổi tối ngày hôm qua đó là khi bọn họ đang nói chuyện thì...
Dương như cô ngất đi?
Bỗng Tô Anh Thư cảm thấy nghi ngờ bộ não của mình, sao cô có thể không nhớ nổi tình tiết của tối qua được nhỉ? Cô nghi hoặc nhìn nữ giúp việc đứng phía cuối giường, hỏi:
- Tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại ở đây?
Nữ giúp việc bình tĩnh trả lời:
- Hôm qua sau khi cô ngất xỉu thì đại thiếu gia đã bế cô đến đây để nghỉ tạm một đêm.
Chuyện tối qua là một điều cấm kị mà đích thân lão gia hạ lệnh không ai được truyền ra ngoài hay kể cho Tô tiểu thư. Bọn họ không hiểu lý do cho lắm nhưng cũng chẳng ai dám hỏi nhiều bởi vì dù nói thế nào, chuyện này cũng không liên quan tới họ. Mà Dương Chính Luân là ai? Ông nói một là một, hai là hai, đã kêu giữ bí mật mà không giữ được thì chắc chắn không yên với ông.
Tô Anh Thư cười:
- Cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra sau.
Bản năng mách bảo Tô Anh Thư là Dương gia không hề đơn giản như những gì cô thấy. Do đó, cô cũng không rõ là đáp án này có đáng tin hay không.
Lúc Tô Anh Thư đi xuống dưới nhà bếp, đập vào mắt cô là hình ảnh ba người lớn nhỏ Dương gia đang ngồi trên bàn ăn, Dương Chính Luân ngồi chính giữa, bên tay trái ông là Dương Chính Hàng, kế tiếp là Hứa Hải Lan. Ba người họ ngồi yên lặng tại chỗ, không ai động đũa dù các món ăn đã bày ra hết.
Không cần nói, Tô Anh Thư cũng đoán được họ đang đợi cô xuống rồi mới dùng bữa. Bỗng cô có cảm giác tội lỗi do khiến mọi người đợi lâu, do đó bước chân của cô cũng nhanh hơn, chớp mắt đã đi tới một chiếc ghế trống xa xa ba người nhà Dương gia để ngồi xuống.
Thế nhưng Tô Anh Thư còn chưa kịp đặt mông xuống ghế, giọng trầm ấm của Dương Chính Luân đang ngồi chính giữa đã vang lên:
- Anh Thư, cháu lại đây ngồi cạnh ta.
Theo ánh nhìn của Dương Chính Luân, cô chú ý tới chiếc ghế trống bên tay phải ông, vừa định bước tới thì có một giọng vang lên:
- Anh cả!
Hứa Hải Lan kêu lê, ánh mắt bà ta xen lẫn sự tức giận và kinh ngạc. Bà ta cố gắng bao nhiêu năm cũng không đổi được một vị trí ngồi thích đáng trên bàn ăn, vậy mà con nhóc kia lại có thể dễ dành vượt mặt bà ta.
Dương Chính Luân liếc Hứa Hải Lan, lạnh nhạt nói:
- Quên hết lễ nghi rồi sao?
- Em... em xin lỗi.
Hứa Hải Lan nắm chặt bàn tay, cuối cùng vẫn phải nuốt cục tức này xuống, Dương Chính Luân chính là kẻ nắm quyền ở Dương gia, mặc dù con trai bà ta đã được định sẵn là người thừa kế, nhưng ai biết được giữa đường Dương Chính Luân đổi ý, không để con bà ta làm người thừa kế nữa. Vì vậy, cho dù rất tức giận bà ta cũng phải nhẫn nhịn.
Tô Anh Thư cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc, cô nhìn ánh mắt không mấy thân thiện của Hứa Hải Lan đang nhìn mình, rồi lại nhìn ánh mắt thâm sâu của Dương Chính Luân, đắn đo một hồi vẫn chưa nhích được một bước. Mấy người này có vấn đề sao, cứ mang cô ra để gây chiến, cô chỉ là người ngoài thôi mà?
Dương Chính Hàng nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Tô tiểu thư, cô lại đây đi, ngồi xa vậy nói chuyện cũng khó. Hay là cô sợ bác tôi à?
Tô Anh Thư nghiến răng, hận không thể đập tên kia, cuối cùng vẫn bị kế khích tướng của Dương Chính Hàng làm cho ngồi vào cái ghế kia.
Hứa Hải Lan quả nhiên là người thù dai, đối với Tô Anh Thư trước sau như một, chỉ ghét thêm chứ không vừa mắt nổi. Cô vừa đặt mông xuống ghế, chưa kịp ngồi ấm chỗ, giọng điệu đầy châm biếm của bà ta đã vang lên:
- Tô tiểu thư giờ này còn bình tĩnh ngồi đây thật khiến tôi hâm phục.
Tô Anh Thư nhíu mày, quả thực cô không hiểu ý của bà ta, cô hỏi:
- Không biết Dương phu nhân có ý gì?
Hứa Hai Lan bật cười:
- Tôi không biết là Tô tiểu thư đang giả ngu hay ngu thật nữa. Bây giờ trên mạng đã sắp bùng nổ rồi mà cô còn giả vờ bình tĩnh được sao?
Lần này thì Tô Anh Thư không còn thoải mái nữa, cô ghét kiểu vòng vo như thế này:
- Dương phu nhân mời nói thẳng.
Hứa Hải Lan đen mặt, tức giận chỉ tay vào mặt Tô Anh Thư:
- Cô...
- Hứa Hải Lan?
Dương Chính Luân nhíu mày, lên tiếng cảnh cáo em dâu ông.
Cuộc đời Hứa Hải Lan chưa bao giờ mất mặt như thế này, bà ta hung hăng trừng mắt với Tô Anh Thư, khinh thường nói:
- Chuyện chồng cô ngoại tình cả thế giới đều biết rồi, giờ chắc chỉ có mỗi cô chưa biết thôi.
Đúng lúc này cửa phòng ngủ mở ra, nữ giúp việc mang theo quần áo bước vào, đối với việc cô đã tỉnh, cô ta không những không kinh ngạc mà còn bình tĩnh mang đồ tới cho cô:
- Tô tiểu thư, đây là đồ lão gia chuẩn bị cho cô. Bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô thay đồ xong có thể đi xuống lầu dùng bữa.
Tô Anh Thư không khỏi cảm thán sự chuyên nghiệp và điềm tĩnh của nữ giúp việc này, Dương gia đào tạo người làm tốt thật, phòng thái này không phải người giúp việc nào cũng có được.
Nhìn liếc qua bộ váy trên giường, cô không thể hiện cảm xúc quá nhiều, hiện tại cô vẫn chưa rõ Dương Chính Luân là địch hay bạn. Kí ức duy nhất còn xót lại trong tâm trí cô về buổi tối ngày hôm qua đó là khi bọn họ đang nói chuyện thì...
Dương như cô ngất đi?
Bỗng Tô Anh Thư cảm thấy nghi ngờ bộ não của mình, sao cô có thể không nhớ nổi tình tiết của tối qua được nhỉ? Cô nghi hoặc nhìn nữ giúp việc đứng phía cuối giường, hỏi:
- Tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại ở đây?
Nữ giúp việc bình tĩnh trả lời:
- Hôm qua sau khi cô ngất xỉu thì đại thiếu gia đã bế cô đến đây để nghỉ tạm một đêm.
Chuyện tối qua là một điều cấm kị mà đích thân lão gia hạ lệnh không ai được truyền ra ngoài hay kể cho Tô tiểu thư. Bọn họ không hiểu lý do cho lắm nhưng cũng chẳng ai dám hỏi nhiều bởi vì dù nói thế nào, chuyện này cũng không liên quan tới họ. Mà Dương Chính Luân là ai? Ông nói một là một, hai là hai, đã kêu giữ bí mật mà không giữ được thì chắc chắn không yên với ông.
Tô Anh Thư cười:
- Cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra sau.
Bản năng mách bảo Tô Anh Thư là Dương gia không hề đơn giản như những gì cô thấy. Do đó, cô cũng không rõ là đáp án này có đáng tin hay không.
Lúc Tô Anh Thư đi xuống dưới nhà bếp, đập vào mắt cô là hình ảnh ba người lớn nhỏ Dương gia đang ngồi trên bàn ăn, Dương Chính Luân ngồi chính giữa, bên tay trái ông là Dương Chính Hàng, kế tiếp là Hứa Hải Lan. Ba người họ ngồi yên lặng tại chỗ, không ai động đũa dù các món ăn đã bày ra hết.
Không cần nói, Tô Anh Thư cũng đoán được họ đang đợi cô xuống rồi mới dùng bữa. Bỗng cô có cảm giác tội lỗi do khiến mọi người đợi lâu, do đó bước chân của cô cũng nhanh hơn, chớp mắt đã đi tới một chiếc ghế trống xa xa ba người nhà Dương gia để ngồi xuống.
Thế nhưng Tô Anh Thư còn chưa kịp đặt mông xuống ghế, giọng trầm ấm của Dương Chính Luân đang ngồi chính giữa đã vang lên:
- Anh Thư, cháu lại đây ngồi cạnh ta.
Theo ánh nhìn của Dương Chính Luân, cô chú ý tới chiếc ghế trống bên tay phải ông, vừa định bước tới thì có một giọng vang lên:
- Anh cả!
Hứa Hải Lan kêu lê, ánh mắt bà ta xen lẫn sự tức giận và kinh ngạc. Bà ta cố gắng bao nhiêu năm cũng không đổi được một vị trí ngồi thích đáng trên bàn ăn, vậy mà con nhóc kia lại có thể dễ dành vượt mặt bà ta.
Dương Chính Luân liếc Hứa Hải Lan, lạnh nhạt nói:
- Quên hết lễ nghi rồi sao?
- Em... em xin lỗi.
Hứa Hải Lan nắm chặt bàn tay, cuối cùng vẫn phải nuốt cục tức này xuống, Dương Chính Luân chính là kẻ nắm quyền ở Dương gia, mặc dù con trai bà ta đã được định sẵn là người thừa kế, nhưng ai biết được giữa đường Dương Chính Luân đổi ý, không để con bà ta làm người thừa kế nữa. Vì vậy, cho dù rất tức giận bà ta cũng phải nhẫn nhịn.
Tô Anh Thư cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc, cô nhìn ánh mắt không mấy thân thiện của Hứa Hải Lan đang nhìn mình, rồi lại nhìn ánh mắt thâm sâu của Dương Chính Luân, đắn đo một hồi vẫn chưa nhích được một bước. Mấy người này có vấn đề sao, cứ mang cô ra để gây chiến, cô chỉ là người ngoài thôi mà?
Dương Chính Hàng nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Tô tiểu thư, cô lại đây đi, ngồi xa vậy nói chuyện cũng khó. Hay là cô sợ bác tôi à?
Tô Anh Thư nghiến răng, hận không thể đập tên kia, cuối cùng vẫn bị kế khích tướng của Dương Chính Hàng làm cho ngồi vào cái ghế kia.
Hứa Hải Lan quả nhiên là người thù dai, đối với Tô Anh Thư trước sau như một, chỉ ghét thêm chứ không vừa mắt nổi. Cô vừa đặt mông xuống ghế, chưa kịp ngồi ấm chỗ, giọng điệu đầy châm biếm của bà ta đã vang lên:
- Tô tiểu thư giờ này còn bình tĩnh ngồi đây thật khiến tôi hâm phục.
Tô Anh Thư nhíu mày, quả thực cô không hiểu ý của bà ta, cô hỏi:
- Không biết Dương phu nhân có ý gì?
Hứa Hai Lan bật cười:
- Tôi không biết là Tô tiểu thư đang giả ngu hay ngu thật nữa. Bây giờ trên mạng đã sắp bùng nổ rồi mà cô còn giả vờ bình tĩnh được sao?
Lần này thì Tô Anh Thư không còn thoải mái nữa, cô ghét kiểu vòng vo như thế này:
- Dương phu nhân mời nói thẳng.
Hứa Hải Lan đen mặt, tức giận chỉ tay vào mặt Tô Anh Thư:
- Cô...
- Hứa Hải Lan?
Dương Chính Luân nhíu mày, lên tiếng cảnh cáo em dâu ông.
Cuộc đời Hứa Hải Lan chưa bao giờ mất mặt như thế này, bà ta hung hăng trừng mắt với Tô Anh Thư, khinh thường nói:
- Chuyện chồng cô ngoại tình cả thế giới đều biết rồi, giờ chắc chỉ có mỗi cô chưa biết thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook