Chương 294: Ngay cả tư cách nhớ cô cũng không có.

Ánh mắt Tiêu Trình tối sầm lại, đối với sự hời hợt của Tô Phương Dung anh ta không phải không ý thức được.

Tuy nhiên, những gì anh ta có được bây giờ là sự kiên nhẫn, dù là Tô Phương Dung hay Gia Bảo thì đó cũng chỉ có thể là của anh ta.

Không khí trong phòng làm việc vẫn có phần kiềm nén.

Vừa nhìn sắc mặt của Tần Lệ Phong, Trần Chính Cường vừa thận trọng nói: “Ông chủ, có tin tức của cô Tô.”

“Ừ.” Tần Lệ Phong không ngẩng đầu, chẳng qua là lười biếng đáp lại.

Mặc dù không xuất hiện, nhưng Tô Phương Dung có chuyện lớn nhỏ gì, anh đều biết hết.

“Đã tìm được bố ruột của Gia Bảo rồi.”

Trần Chính Cường vừa mới dứt lời, anh ta đã có thể cảm nhận rõ ràng khí tức trên người Tần Lệ Phong dần dần nguội lạnh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

“Ai?” Sắc mặt Tần Lệ Phong ngày cành lãnh khốc, mở miệng một cái rồi lạnh lùng khép lại, không phát hiện được cảm xúc thật của anh.

“Cậu, cậu hai.”

Nếu như vừa rồi là là cơn gió yên lặng trước cơn bão thì bây giờ chính là giông tố.

Tần Lệ Phong dừng động tác, thật lâu sau mới chậm rãi phản ứng lại.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay nắm chặt, nổi lên gân xanh, có thể thấy rõ ràng hiện tại anh đang tức giận đến mức nào.

Tần Lệ Phong không còn biết mình đang tức giận, thất vọng, hay ghen tị. Tất cả cảm xúc đan xen, anh hiện tại chỉ biết muốn giết người.

Trần Chính Cường nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của Tần Lệ Phong thì rất thức thời lặng lẽ bước ra ngoài.

Sau khi Tần Lệ Phong tức giận, ánh mắt dần dần ảm đạm. Suy cho cùng, cho dù người đó là ai, anh vẫn không thể cam lòng.

Chỉ cần nghĩ đến sự tồn tại của những người đàn ông khác bên cạnh Tô Phương Dung và Gia Bảo, ngực Tần Lệ Phong sẽ cảm thấy khó chịu, có chút không thở nổi, có chút đau thấu xương.

Mà sao người kia hết lần này đến lần khác lại là Tiêu Trình?

Mấy ngày nay, Tiêu Trình đều dành thời gian để đến thăm Gia Bảo, mỗi khi Tô Phương Dung nhìn thấy hình ảnh ấm áp của anh ta và Gia Bảo khi ở bên nhau, khuôn mặt của Tần Lệ Phong lại bất giác hiện lên trong tâm trí cô.

Tô Phương Dung lặng lẽ đi vào trong phòng bệnh: “Gần đây em thường xuyên đến thăm Gia Bảo, sẽ không làm chậm trễ thời gian của em chứ? Công ty hẳn là có nhiều việc đúng không?”

Tô Phương Dung đặt những bông hoa bách hợp mới mua vào trong bình rồi nói.

Tiêu Trình nghe thấy giọng điệu của Tô Phương Dung, không vui nhíu mày: “Thăm Gia Bảo không quan trọng hơn chuyện của công ty sao? Làm sao có thể phiền phức được.”

Tô Phương Dung nghe anh ta nói vậy cũng cảm thấy có chút áy náy.

Xét cho cùng, Tiêu Trình là bố của Gia Bảo, chuyện anh ta đến thăm Gia Bảo mạnh mẽ là điều bình thường.

Tô Phương Dung thu hết can đảm, chủ động cười với Tiêu Trình: “Tối nay cùng nhau ăn cơm đi.”

Tiêu Trình hiển nhiên bị lời nói của Tô Phương Dung làm cho sửng sốt, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Chị mời tôi sao?”

“Ừm… cái đó… tôi chuẩn bị xong rồi.” Tô Phương Dung cắn răng, không dám nhìn anh ta.

Nhận ra ý của cô, Tiêu Trình dừng lại một lúc, sau đó sờ đầu mình một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ “ừm” một tiếng.

Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Trình ngồi trong xe, lấy một xấp ảnh từ chỗ trợ lý lái xe.

“Cô Vệ trở về nước hồi mấy ngày trước, vừa về đã đi gặp Lâm Huyền Vũ, sau đó đến thăm nhà cậu cả Tần.”

Tiêu Trình lật xem vài tấm hình, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một giọng nữ thanh tú từ bên kia truyền đến: “Ai đó?”

“Sao em nhớ anh Phong mà lại quên mất anh Trình vậy?”

“Anh Trình? A. Anh là Anh Trình. Anh Trình, em rất nhớ anh.” Vệ Mỹ Quân kinh ngạc.

“Ha ha. Mặc dù em thích anh Phong hơn làm anh hơi thất vọng, nhưng anh vẫn quyết định tha thứ cho em. Ai bảo em là cô bé Mỹ Quân đáng yêu chứ.”

“Anh Trình, đáng ghét. Anh lại đùa với em nữa rồi.”

“Mà này, gần đây em đi gặp anh của anh à?”

“Ồ, không phải, anh Phong bận quá. Gọi điện thoại không nghe. Em đến công ty tìm anh ấy, còn không có vào đến cửa công ty bọn họ. Anh nói xem có tức hay không?”

“Làm sao anh ấy lại có thể đối xử với em gái Mỹ Quân đáng yêu của anh như vậy được chứ.”

Tiêu Trình quay chuyển đề tài, cười nói: “Có muốn anh giúp không?”

“Thật không? Quá tốt rồi, cảm ơn anh Trình.”

“Chà. Bây giờ anh vẫn còn một chút thời gian, nửa giờ nữa hẹn gặp em ở quán cà phê ở phố Đặng Văn Ngữ nhé.”

“Đồng ý.”

Nửa giờ sau, Vệ Mỹ Quân đến quán cà phê, nhìn xung quanh.

“Mỹ Quân.”

Nghe thấy có người gọi mình, cô ta quay đầu lại thì thấy Tiêu Trình đang ở trong góc với dáng vẻ lười biếng cùng một đôi mắt đào hoa, dáng vẻ đẹp trai lại lộ ra vẻ xấu xa, lúc nào cũng hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Vệ Mỹ Quân sải bước đi tới: “Anh Trình.”

“Mỹ Quân, thật sự là càng ngày càng xinh đẹp đó.” Tiêu Trình nhìn Vệ Mỹ Quân cười nói.

“Nào có chứ. Anh Trình lại đùa em rồi.” Vệ Mỹ Quân ngồi xuống.

Sau khi hai người nói vài chuyện cũ, Vệ Mỹ Quân nóng lòng hỏi: “Anh Trình, anh nói muốn giúp người ta hẹn anh Phong.”

Tiêu Trình chớp chớp mắt: “Cái này gấp sao?”

“Ai da, anh trêu chọc em.”

“Được, được rồi, không trêu em nữa. Chỉ cần em làm theo lời anh nói, thì em không chỉ đơn giản gặp được anh ấy đâu.”

“Anh Trình, anh không lừa em chứ?”

“Mấy chuyện như lừa gạt người đẹp, Tiêu Trình anh đây xưa nay không làm.”

Vệ Mỹ Quân mạnh mẽ gật đầu: “Vậy anh nói đi nói đi, em làm theo lời anh là được.”

Vệ Mỹ Quân đi ra khỏi quán cà phê, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Mặc dù cô ta đã cảm thấy Tần Lệ Phong không thích mình cho lắm, nhưng nếu Tiêu Trình giúp cô ta thì đơn giản hơn nhiều.

Vệ Mỹ Quân có kinh nghiệm lần trước bị Tần Lệ Phong chặn ngoài cửa, biết muốn hẹn anh là chuyện không dễ dàng. Vì vậy, theo những gì Tiêu Trình đã dạy cô ta, trước hết phải gọi cho Lâm Huyền Vũ.

“Dì Lâm, dì có thể hẹn anh Phong giúp cháu được không? Cháu muốn mời anh ấy đi ăn tối, nhưng anh ấy có vẻ rất bận.”

Giọng Vệ Mỹ Quân đầy vẻ uất ức, Lâm Triệt vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra.

“Không thành vấn đề, để dì giúp cháu hẹn nó.” Lâm Huyền Vũ cam đoan với Vệ Mỹ Quân rằng thực lực của nhà họ Vệ không nên coi thường, Lâm Huyền Vũ vẫn rất coi trọng.

Vệ Mỹ Quân nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện rốt cuộc cũng có chút tiến triển.

Sau khi Lâm Huyền Vũ gọi điện thoại xong với Vệ Mỹ Quân thì lập tức gọi cho Tần Lệ Phong.

Nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại, Tần Lệ Phong nhíu mày, đổ chuông vài lần, anh mới chậm rãi cầm lên.

Anh còn chưa mở miệng thì giọng Lâm Huyền Vũ đã vang lên.

“Buổi tối cùng Quân Quân ăn cơm, coi như là nể mặt tôi.” Giọng điệu của Lâm Huyền Vũ còn mạnh mẽ như trước, mà lại thêm chút khẩn cầu.

Tần Lệ Phong không nói gì, Lâm Huyền Vũ thở dài nói: “Tôi biết cậu không thích, nhưng dù sao con bé cũng là con gái của chú Vệ cậu. Cậu đừng có mà không nhìn mặt nhà sư mà muốn xem mặt Phật. Chú Vệ mà biết sẽ không hay lắm đâu.

Suy nghĩ một chút, Tần Lệ Phong lạnh lùng nói: “Biết rồi.”

Ngay sau đó anh cúp điện thoại.

Vệ Mỹ Quân nhận được tin nhắn của Lâm Huyền Vũ thì vô cùng vui vẻ, buổi chiều lập tức diện thật đẹp đi đến công ty.

Khi bước vào thang máy, tất cả đều được làm bằng kính trong suốt, các nút thang máy hoàn toàn là cảm ứng nhiệt, càng lên cao sẽ nhìn thấy khung cảnh của toàn thành phố, phong cảnh trong thang máy có thể coi là nơi tuyệt vời nhất trên toàn thành phố.

Vệ Mỹ Quân không khỏi thở dài, đế chế kinh doanh của Tần Lệ Phong quả thực rất hùng mạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ Tần Lệ Phong hơn.

Cửa thang máy mở, Vệ Mỹ Quân bước ra, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Vệ Mỹ Quân được đưa đến văn phòng của Tần Lệ Phong. Cô ta bước vào đã thu hút mấy người đàn ông đang làm việc trước bàn.

Ai cũng nói những người đàn ông làm việc chăm chỉ là quyến rũ nhất. Điều này đúng, đặc biệt là người có bề ngoài ưu tú như Tần Lệ Phong.

Cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, Tần Lệ Phong ngẩng đầu, cau mày, có chút không vui.

“Ngồi đi.” Tần Lệ Phong đột ngột nói một câu khiến Vệ Mỹ Quân kinh hãi.

“À.” Trước vẻ cường đại của anh, Vệ Mỹ Quân mất bình tĩnh, ngoan ngoãn ngồi chờ anh tan việc.

Ánh mắt Tần Lệ Phong thâm thúy lóe lên, anh không nói gì nhiều mà tiếp tục công việc.

Khi Vệ Mỹ Quân nhìn thấy Tần Lệ Phong cúi đầu tiếp tục sửa văn kiện, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh cô ta đã khẩn trương đến mức bất ổn, đây không giống là phong cách của cô ta chút nào.

“Anh Phong, buổi tối anh muốn đi ăn cơm ở đâu?” Vệ Mỹ Quân nhìn anh bằng ánh mắt lấy lòng.

Có trời mới biết cô ta đã lấy dũng khí đến mức nào để nói ra lời này.

Tần Lệ Phong cảm thấy có chút bất mãn khi công việc của mình bị người khác chen ngang, nhưng nghĩ đến lời nói của Lâm Huyền Vũ, anh lại cố nén xúc động: “Cô chọn đi.”

“Vậy thì đi ăn bít tết.”

“Ừ.”

Vệ Mỹ Quân rất vui vẻ, ngồi ở trên sô pha không nói chuyện, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin chia sẻ niềm vui với Tiêu Trình.

“Anh Trình. Em làm được rồi. Tối nay em đã hẹn được anh Phong đi ăn bít tết.”

“Thật không? Vậy thì xin chúc mừng.”

“Cảm ơn Anh Trình.”

“Ha ha, buổi tối đi quán nào? Nhất định phải thật lãng mạn mới được đó.”

“Em vừa mới về nước nên không biết nữa, Anh Trình có đề nghị gì không?”

“Tất nhiên.”

Tô Phương Dung vừa lập xong một kế hoạch, hợp tác với giám đốc Lưu bên kia cũng sắp hoàn thành, cuối cùng cũng không phụ lòng trưởng bối.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Cô nhận, là của Tiêu Trình.

“Tối nay chị có rảnh không? Đi ăn đồ Tây một bữa.”

“…”

Tiềm thức cô có chút đình trệ, trong mắt hiện lên một tia đấu tranh, nhìn lại Gia Bảo đang ngủ, đấu tranh biến mất không còn tăm hơi, cuối cùng cô cắn răng đáp: “Được.”

Cô biết chính xác điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng vẫn là câu nói kia, con đường cô đã chọn, dù có gập ghềnh hay không, cô cũng vẫn sẽ đi tiếp.

“He he, tối nay tôi đến đón chị, nhớ ăn mặc đẹp nhé.” Giọng Tiêu Trình nghe rất vui vẻ, giống như có chút mong đợi.

“Ừ, biết rồi.” Tô Phương Dung trầm giọng trả lời, chậm rãi đặt điện thoại xuống. Trong đầu không khỏi nghĩ đến những chuyện sắp phát sinh vào buổi tối.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, không muốn nghĩ đến nữa.

Bây giờ cô phải gác lại những cảm xúc cá nhân, cô không chỉ là một người phụ nữ, cô là một người mẹ. Bất kể là như thế nào, chỉ cần là vì con trai của cô, cô nhất định phải làm được.

Nhìn xuống sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, cô lấy nó ra thương tiếc dùng những ngón tay vuốt ve.

Đây là chiếc nhẫn cưới mà Tần Lệ Phong đưa cho cô, sau khi mối quan hệ giữa hai người kết thúc, cô đã tháo nó ra và lặng lẽ đeo nó trên cổ.

Dù là tự lừa dối hay là nhớ nhung, cuối cùng cô cũng chỉ muốn để lại một thứ. Nhưng bây giờ, đến tư cách nhớ cô cũng không có

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương