Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn
-
Chương 66
Husky đi theo phía sau, trừng mắt xanh, hướng về phía hai người đàn ông ôm thành một cục: "Gâu Gâu Gâu!"
Ôn Thất Bạch từ trong ngực Tô Cảnh Dược chui ra, nhìn Husky đặt một túi thức ăn cho chó bên chân, chợt cong mắt nở nụ cười.
Có lẽ thực sự là sự cứu rỗi.
Sự cứu rỗi của mẹ đối với chính mình.
"Đúng rồi, Diệp Phong An bị đuổi ra nước ngoài." Ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Tô Cảnh Dược đưa một ly sữa tới, "Diệp Ninh Nhạc lần trước gọi điện thoại cho em bắt đầu tiếp nhận Diệp gia."
Ôn Thất Bạch nhấp một ngụm sữa mới mở miệng hỏi, "Sau đó thì sao? "
" Không có việc gì." Tô Cảnh Dược chống cằm ngồi bên cạnh, "Tôi sợ người Diệp gia bắt cóc em rồi bỏ chạy."
Ôn Thất Bạch "xuy" một tiếng, "Yên tâm, tôi không có não tàn như
vậy."
*
Khi bộ phim mới của Chương Kỳ bắt đầu quay, thời tiết đã vào mùa hè, nóng muốn chết.
Ôn Thất Bạch vừa quay xong phân cảnh buổi sáng, trong tay cầm một chai nước giải khát, đi trên hành lang về phía phòng nghỉ.
"Ôn Thất Bạch." Trình Thiên Ý trong miệng ngậm một điếu thuốc, dựa lưng vào tường, giọng điệu khiêu khích, " Cậu đứng lại."
Ôn Thất Bạch cúi đầu chậm rãi vặn nắp chai, cho đến khi cổ áo sơ mi bị túm lấy.
"Chính là cậu đó, cậu và Trình Thiên Lam hoán đổi cho nhau, cậu chính là cái kia..." Trình Thiên Ý một câu còn chưa nói xong, miệng đã bị người che lại, Tần Tri Thư một tay túm cổ tay Trình Thiên Ý, tay kia che miệng Trình Thiên Ý kéo Trình Thiên Ý.
Trình Thiên Ý giãy dụa hai cái mới thở dốc, hướng về phía Ôn Thất Bạch hô to, "Tôi thật đồng tình với cậu, có người cha không biết xấu hổ như vậy."
Ôn Thất Bạch cứng lại, "Như nhau."
Thật sự mà nói, Trình Thiên Ý cảm thấy Ôn Thất Bạch so với Trình Thiên Lam thuận mắt hơn nhiều.
Từ thân thế mà Trình Thiên Lam bịa ra, Trình Thiên Ý chướng mắt hắn, mẹ ruột mình đã chết,hắn còn có thể nhận người đàn ông vứt bỏ mẹ con bọn họ làm cha, nhận Dịch Phương Nhu làm mẹ, quả nhiên là có sữa chính là nương, một chút cốt khí cũng không có.
" Nói thật, tôi cảm thấy cậu mạnh hơn Trình Thiên Lam nhiều, tôi nói cho cậu biết, đứa cháu trai kia căn bản không phải là đồ vật trưng bày!" Trình Thiên Ý nhắc tới Trình Thiên Lam mới nghĩ đến nguyên nhân lần này tới tìm Ôn Thất Bạch,
"Diệp Phong An không biết bị hắn đẩy đi đâu, cháu trai Tô Cảnh Dược kia cũng mặc kệ."
Tần Tri Thư bị Trình Thiên Ý làm kinh hãi vì logic này, sau đó yên lặng buông Trình Thiên Ý ra, mới thở dài vỗ vỗ bả vai hắn, Trình gia có loại con cháu như cậu coi như là xui xẻo tám đời.
"Vậy bây giờ cậu chuẩn bị làm gì? Nói cho cha anh biết Trình Thiên Lam là hàng giả? Sau đó đoạt lại gia sảm? "Tần Tri Thư hai tay ôm ngực, nếu thật sự là như vậy, vậy cũng có ý tứ, một lứa vừa ngã xuống, một đợt mới lại nổi lên, hắn lại có náo nhiệt để xem.
"Không. "Hai người đồng thanh.
Lúc Trình Thiên Ý phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ôn Thất Bạch, " Cậu không cần gia sản?"
Trình gia tốt xấu gì cũng là gia tộc thượng lưu, lạc đà gầy hơn ngựa, không biết có bao nhiêu người chảy nước miếng nhìn khối thịt béo này, Ôn Thất Bạch không có hứng thú?!
"Để cho Trình Thiên Lam hết đi." Ôn Thất Bạch cười nhạo một tiếng, loại tiền của người này, ai hiếm lạ.
Trình Thiên Ý vẻ mặt kích động như gặp phải tri kỷ, Ôn Thất Bạch này, Ôn Thất Bạch này lại cùng suy nghĩ với hắn, thế mà thật sự giống nhau!
" Ôn Thất Bạch, hai người chúng ta chắc chắn là anh em ruột thịt thất lạc nhiều năm!" Trình Thiên Ý khẳng định mở miệng, lớn như vậy chưa từng gặp qua một người có suy nghĩ giống với ý niệm trong đầu hắn.
Hắn càng thêm khẳng định Ôn Thất Bạch là con ruột.
"Ai là anh em với cậu." Tô Cảnh Dược không biết từ lúc nào từ bên kia hành lang đi tới, từ sau lưng ôm Ôn Thất Bạch ôm cậu vào trong ngực, lúc này vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Trình Thiên Ý.
Mẹ nó, mẹ nó!
Lại là Tô Cảnh Dược! Trình Thiên Ý nổ tung, thật sự là Tô Cảnh Dược, Diệp Phong An tốn rất nhiều công sức để bảo toàn bí mật của Diệp Ôn Uyển, còn bởi vì cái này mà bị đám lão yêu quái Diệp gia kia ném ra nước ngoài, cắt đứt liên lạc.
Hiện tại hắn cũng không liên lạc được với Diệp Phong An, Trình Thiên Lam liên hợp với đám lão yêu quái Diệp gia trực tiếp đẩy đồng đội của hắn ngã ngựa, vậy hiện tại hắn nên làm cái gì, nằm im bị Trình Thiên Lam chơi chết à.
Trình Thiên Ý lo lắng không phải không có đạo lý, hiện tại Trình Thiên Lam cùng Lục Tiềm và Diệp gia đứng cùng một chỗ, hắn có lợi hại hơn nữa cũng nhảy không qua một đống người kia.
"Mấy người bọn họ nhảy nhót không được bao lâu nữa." Tô Cảnh Dược không chút để ý nói với Trình Thiên Ý một câu, lúc này mới cúi đầu nắm tay Ôn Thất Bạch đặt trong lòng bàn tay, cong mắt nở nụ cười, "Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi."
Ôn Thất Bạch cũng cười tủm tỉm gật đầu.
Hai người mặc kệ Trình Thiên Ý, tay trong tay đi về phía cuối hành lang.
Trình Thiên Ý biểu tình vặn vẹo giơ tay lên che mắt mình, mẹ nó, mù mắt chó hợp kim titan của bổn thiếu gia.
*
Phim mới của Chương Kỳ là một bộ phim cổ trang, mùa hè đều phải mặc quần áo dày mấy lớp, mồ hôi diễn viên đổ mỗi ngày có thể hội tụ thành một dòng sông.
Lúc Ôn Thất Bạch tiếp nhận nước khoáng trợ lý đưa tới cũng thuận tiện cũng cầm lấy điện thoại di động của mình, phía trên hiện một loạt các cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Vệ Khanh.
Đau đầu đỡ trán, điện thoại di động của cậu vẫn luôn để im lặng, lúc quay phim cũng không nghe thấy, hơn nữa cho tới bây giờ Vệ Khanh cũng không gọi điện thoại cho cậu trong giờ làm việc, lần này sao đột nhiên lại khác thường.
Mở nắp chai nước khoáng ra, Ôn Thất Bạch ngửa đầu uống một ngụm, mới mở danh bạ trả lời điện thoại Vệ Khanh.
Điện thoại reo rất lâu mới có người trả lời.
Nhưng cũng không phải Vệ Khanh.
Âm sắc này, Ôn Thất Bạch rõ ràng đến cực điểm, là Tề Lãnh Thanh.
Ôn Thất Bạch đối với âm sắc của người khác phân biệt rất rõ ràng, Tề Lãnh Thanh càng làm cho cậu ấn tượng sâu sắc, muốn quên cũng không quên được, Tề Lãnh Thanh cầm điện thoại di động của Vệ Khanh, vậy chứng tỏ Vệ Khanh ở trong tay cô ta.
"Ôn Thất Bạch đúng không?" Tề Lãnh Thanh bên kia thanh âm khàn khàn nở nụ cười, cách nhiều ngày, tuy rằng âm sắc không thay đổi, nhưng ý tứ trong đó lại điên cuồng đến cực điểm.
"Hôm nay trước một giờ trưa tới chỗ tôi, nếu không bạn của cậu chết chắc rồi."
Tề Lãnh Thanh điên rồi, bởi vì quay phim, hiện tại còn chưa ăn cơm, nhưng thời gian đã là mười hai giờ rưỡi, Ôn Thất Bạch xoa xoa huyệt thái dương vì oi bức mà nhức đau, "Cô ở đâu? Vệ Khanh đâu? "
" Đấu trường dưới lòng đất ở khu Tứ Văn, cậu hẳn là rất rõ ràng nhỉ, tiểu yêu tinh." Tề Lãnh Thanh ở bên kia cười haha, kết quả lần này của Ôn Thất Bạch ai cũng không thể oán, chỉ có thể oán Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược lập tức chĩa mũi nhọn vào Trình gia và Diệp gia, hơn nữa từng bước ép sát, không được trách bọn họ chĩa mũi nhọn vào Ôn Thất Bạch.
Còn nữa, Tề Lãnh Thanh mặc kệ Trình gia và Diệp gia sẽ như thế nào, cô chỉ muốn giết Ôn Thất Bạch, mặc kệ kết quả như thế nào, cô chỉ muốn giết quái vật người không ra người yêu không ra yêu này.
"Tôi biết rồi, Vệ Khanh đâu, cô bảo cậu ấy nói với tôi một câu." Ôn Thất Bạch tựa vào hành lang, chậm rãi mở miệng.
"Nói một câu?" Tề Lãnh Thanh bỗng nhiên lạnh mặt, giọng điệu đột biến, thét chói tai mà điên cuồng mở miệng với micro, "Được, tao đâm nó một đao, để nó khóc cho mày nghe được không? Đứa trẻ này thật đúng là thích khóc, từ đầu đến cuối đều khóc, tao thật sự rất tò mò, nó thật sự là đàn ông sao"
Ôn Thất Bạch ngẩng đầu lên, thở ra một hơi về phía hành lang trống rỗng, đầu đau đến nổ tung, "Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó. "
" Nếu như nói cho Tô Cảnh Dược biết, cậu có thể đoán rồi đó." Tề Lãnh Thanh cười khàn khàn, phảng phất như ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, "Nhìn xem là Tô Cảnh Dược giết chết tôi trước, hay là tôi giết chết đứa nhỏ này trước. "
Cuộc gọi dừng lại, trong micro truyền đến âm thanh tút tút.
Ôn Thất Bạch giơ tay lau mồ hôi nhỏ giọt trên cằm, xoay người đi về phía cửa phòng chụp ảnh.
"Anh Bạch, lát nữa còn có phân cảnh của anh, anh không vào trang điểm sao?" Mấy nhân viên đoàn làm phim đi ngang qua đều rất tò mò, Ôn Thất Bạch luôn vô cùng chuyên nghiệp, cho tới bây giờ cũng sẽ không làm chuyện khác thường như vậy, hơn nữa, phân cảnh tiếp theo sẽ bắt đầu luôn, Ôn Thất Bạch lại cởi hết trang phục.
"Ừ, có chút chuyện." Ôn Thất Bạch có lệ một câu, lao ra khỏi cửa.
Ôn Thất Bạch không ngừng mà chạy tới, thời gian vốn đã gấp gáp, lại là loại thời tiết hao phí thể lực đến cực điểm này, chờ đến lúc chạy tới đã thở hổn hển không ra hơi.
Lúc đẩy cửa nhà kho bỏ hoang, Ôn Thất Bạch nhìn thấy bụi bặm bay đầy trời, trong kho lại không có một bóng người.
Ôn Thất Bạch cúi đầu ấn số, sau khi nhận được mới thấp giọng mở miệng, "Cô ở đâu? Tôi đến rồi. "
" Đi về phía trước đi."
Tề Lãnh Thanh từng bước từng bước chỉ huy Ôn Thất Bạch đi vào trong kho hàng, thẳng đến khi tiến vào một phòng giám sát, phòng giám sát còn đang vận hành, Ôn Thất Bạch cúi đầu nhìn màn hình.
Trên một màn hình bị phóng đại, Tề Lãnh Thanh dùng vải mềm nhẹ nhàng lau dao trong tay, trong miệng ngâm nga ca dao không biết tên, Vệ Khanh bên cạnh tay chụp tay, bị còng tay trói vào cột nhà kho, cúi đầu, hiển nhiên là đã ngất đi.
"Tôi đến rồi, cô muốn gì?" "Ôn Thất Bạch một tay cầm di động, tay kia chống lên bàn, nhìn Tề Lãnh Thanh trong video ném vải lau xuống đất, cầm thanh dao bị lau không nhiễm một hạt bụi từng bước từng bước đi về phía Vệ Khanh, thấp giọng quát, "Tề Lãnh Thanh, nếu cô dám động đến cậu ấy, tôi nhất định sẽ giết cô!"
Tề Lãnh Thanh chợt nở nụ cười, "Giết tôi? Làm sao cậu giết tôi? Cậu có biết tôi đang ở đâu không? Huống chi, cậu cảm thấy tôi, sợ chết sao?"
Cô hiện tại tay trắng, việc duy nhất muốn làm, chính là lôi Ôn Thất Bạch cùng nhau xuống địa ngục, Tô Cảnh Dược thì như thế nào? Cô muốn nhìn xem, Ôn Thất Bạch này sau khi chết còn có thể một lần nữa biến thành con mèo đen kia hay không.
Đấu trường dưới lòng đất này rất lớn, thì ra cũng nuôi không ít động vật, phòng giam chồng lên nhau, đếm không xuể, Ôn Thất Bạch nhìn chằm chằm camera giám sát, lại nghiêng mắt nhìn bản đồ mặt phẳng dán trên vách tường bên cạnh, liếc mắt một cái đối chiếu, nhanh chóng xác định số phòng.
Tề Lãnh Thanh cong mắt nở nụ cười, "Quả nhiên thông minh, cậu lại đây đi, xem ta giết cậu ta trước, hay là cậu chạy tới trước."
Lúc Ôn Thất Bạch thống khổ nhất, năm tháng đne tốt nhất, là Vệ Khanh cùng cậu đi lên, Vệ Khanh là điểm mấu chốt cuối cùng của cậu, cho dù phát sinh chuyện gì, cậu cũng không thể để Vệ Khanh xảy ra chuyện.
Mồi nhử này của Tề Lãnh Thanh rất rõ ràng, cái chết cũng rất rõ ràng, nhưng Ôn Thất Bạch lại không thể không nhảy vào, bởi vì cậu không thể mất đi Vệ Khanh.
Vệ Khanh đối với cậu mà nói, quá trọng yếu.
Cho dù là mình chết, cũng không thể để Vệ Khanh xảy ra chuyện.
Cửa phòng vừa mới bị đẩy ra một khe hở, một nắm đấm xen lẫn gió liền vung tới.
Bụng bị đạp lên một cước, Ôn Thất Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất, dù sao cũng là vệ sĩ chuyên nghiệp, so với cậu cao hơn, một cước này phân lượng thật sự rất lớn.
Lúc tay chân nhũn ra bị kéo vào, Ôn Thất Bạch nửa quỳ trên mặt đất cúi đầu ho khan, sắc mặt trắng bệch.
"Thế nào rồi? Cậu có thoải mái không?" Tề Lãnh Thanh dùng thân dao vỗ vỗ hai má Ôn Thất Bạch, vẽ ra một vết thương nhỏ.
Giọt máu từ trong miệng vết thương tràn ra, từng giọt từng giọt, phảng phất như bảo thạch thượng hạng,ánh trong suốt, màu đỏ tươi đẹp đến cực điểm, làm cho người ta nhìn sẽ hưng phấn, hưng phấn muốn càng nhiều.
Ôn Thất Bạch cúi đầu nở nụ cười, "Tốt xấu gì tôi cũng dựa vào mặt kiếm cơm, cô không thể đổi cách chơi. "Loại thời điểm này, Ôn Thất Bạch vẫn cười, "Tôi nghĩ, điểm này cô sẽ đồng cảm nhỉ."
Ôn Thất Bạch không đề cập đến điểm này thì tốt, vừa nhắc tới điểm này, Tề Lãnh Thanh liền không kiềm chế được lửa giận của mình.
Năm đó cô hào nhoáng cỡ nào, trong giới giải trí, tất cả mọi người đều phải quỳ dưới chân cô, vô số người theo đuổi cô.
Nhưng bây giờ thì sao?!
Cô cả ngày bị nhốt trong phòng mốc meo, trở thành con chuột qua đường ai nấy đều muốn đánh, ngay cả Lục Tiềm cũng lười để ý tới cô, mặc cho cô tự sinh tự diệt, làm sao cô có thể không hận! Làm thế nào có thể không ghét!
Tề Lãnh Thanh chậm rãi đứng lên, nhấc chân lên, hung hăng nghiền lên người Ôn Thất Bạch, giày cao gót trong nháy mắt liền đâm vào trong da thịt, một mảnh vết bầm tím lan tràn ra.
Ôn Thất Bạch đau đớn hừ một tiếng, cuối cùng cậu cũng biết vì sao trong kịch bản đều viết dùng giày cao gót đánh người, uy lực quả thật lớn.
Hai tên bảo tiêu mặc quần áo đen đứng cách đó không xa cười hi hi ha ha, căn bản không hiểu đối phó với một con gà yếu như vậy còn muốn gọi hai người bọn họ, thật sự là người làm việc lớn phải làm việc nhỏ.
Vệ Khanh cúi đầu kêu lên một tiếng, từ trong hôn mê rồi tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng cười khàn khàn của Tề Lãnh Thanh, chợt nhớ tới nguyên nhân sự tình, đồng tử phóng đại mạnh mẽ, nhìn về phía Ôn Thất Bạch bị Tề Lãnh Thanh giẫm dưới chân.
"Tiểu Bạch..." Mũi Vệ Khanh chua xót, hốc mắt thoáng cái liền đỏ lên, muốn đi về phía Ôn Thất Bạch, lại phát hiện cổ tay mình bị trói chặt.
Ôn Thất Bạch chống cánh tay, cúi đầu nở nụ cười, "Khóc cái gì, tôi còn chưa chết, thế nào? Cậu không sao chứ?"
Vệ Khanh hít hít mũi, nâng bàn tay không bị trầy xước kia lên, lau nước mắt, lắc đầu, "Tôi không có việc gì."
Tề Lãnh Thanh lại giẫm xuống, càng nghiến răng nghiến lợi, Ôn Thất Bạch không để ý đến cô như vậy, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ôn Thất Bạch cười nhạo một tiếng, đột nhiên xoay người một cái,từ dưới chân Tề Lãnh Thanh lăn ra, một cước đạp lên đầu gối của vệ sĩ gần nhất.
Tên vệ sĩ kia không hề phòng bị, bị đạp lảo đảo lui về phía sau một bước, cuối cùng bị giẫm lên cổ, ngất đi.
Ôn Thất Bạch đánh nhau từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ nhất lúc bị vây ở thế yếu nên phản kích như thế nào, một tay giữ chặt cổ Tề Lãnh Thanh, tay kia cầm dao kề lên cổ cô, giọng nói âm trầm, "Chìa khóa ở đâu?"
" Vừa rồi mày giả bộ!" Tề Lãnh Thanh bị bóp cổ, nghẹn đến mặt đỏ bừng, điên cuồng muốn đưa tay cào Ôn Thất Bạch.
Ôn Thất Bạch cúi đầu cười, "Tất cả mọi người đều là diễn viên, cô kinh ngạc như vậy sao? Đưa chìa khóa cho tôi, hiểu không?"
Một vệ sĩ còn lại lại lại hoàn toàn không lo lắng đến tình cảnh của Tề Lãnh Thanh, từng bước từng bước đi về phía Ôn Thất Bạch, hắn ngay từ đầu không phải được phái tới hỗ trợ Tề Lãnh Thanh, nhiệm vụ Trình Thiên Lam giao cho hắn chính là bắt Ôn Thất Bạch trở về.
Tề Lãnh Thanh sống hay chết, không có một chút quan hệ với hắn.
Tề Lãnh Thanh nhìn vệ sĩ từng bước từng bước tới gần, bỗng nhiên điên cuồng nở nụ cười, Trình Thiên Lam, Lục Tiềm, ai nấy đều không phải thứ tốt lành gì, ngay từ đầu, hai người này đã không có ý định giúp cô, một khi đã như vậy.
Bọn họ bất nhân, cũng đừng trách cô bất nghĩa.
"Lục Tiềm từng nói qua, Vi Dương năm đó vì phòng ngừa đấu trường ngầm bị phát hiện, cố ý bố trí thuốc nổ ở đấu trường này." Tề Lãnh Thanh bình tĩnh lại, cô đã không còn gì để thua nữa, ngay từ đầu gặp được con mèo đen kia, đã định trước cái chết.
"Ôn Thất Bạch, cậu đoán lần này cậu còn có thể biến thành mèo đen sao?"
Tựa như bị điện giật, Ôn Thất Bạch buông Tề Lãnh Thanh ra, lui về phía sau một bước cởi trói cho Vệ Khanh, cái chỗ này không thể ở lại lâu, Tề Lãnh Thanh điên rồi, cậu không thể để Vệ Khanh chết ở chỗ này.
" Thế mà cô lại muốn dùng thuốc nổ!" Vệ sĩ một cước đạp vào bụng Tề Lãnh Thanh, đen đủi nói, "Mẹ nó! Thật là một con điên!"
Tề Lãnh Thanh bị đạp ngã trên mặt đất, sau khi điên cuồng cười to, chính là tiếng nổ từ xa truyền đến.
Vệ sĩ xoay người chạy ra ngoài, mẹ nó, hắn cũng không có ý định bỏ mạng ở chỗ này, con đàn bà điên này muốn chết hắn cũng mặc kệ, hắn là vì tiền thật nhưng hắn còn không phải là kẻ liều mạng."
Gạch bắt đầu rơi xuống, còng tay không thể tháo rời.
Ôn Thất Bạch nhìn về phía Tề Lãnh Thanh, đưa tay bóp cổ nàng, "Chìa khóa còng tay ở đâu?"
Tề Lãnh Thanh hai mắt vô thần nhìn về phía trần nhà, trong miệng lẩm bẩm, lại đang ngâm nga một bài ca dao cổ xưa.
Ngôi nhà bị sập hoàn toàn.
Xung quanh Vệ Khanh là một mảng đen tối.
Cậu chỉ biết khi tòa nhà ngã xuống, Ôn Thất Bạch chắn ở phía trên, sau đó chính là một mảng đen tối cùng yên tĩnh.
Tiếng nước tí tách...
Có cái gì đó nhỏ từng giọt một trên mặt đất.
Cổ tay Vệ Khanh bị khóa, tay kia sờ soạng lên trên, một mảng ẩm ướt.
"Tiểu Bạch..." Vệ Khanh giọng nói run rẩy gọi Ôn Thất Bạch, không ai hiểu rõ thứ này là cái gì hơn cậu, cậu giải phẫu qua vô số sinh vật, loại chất lỏng ẩm ướt dính dính này, là máu.
Hồi lâu, mới truyền đến đáp lại.
Ôn Thất Bạch nửa quỳ chống trên người Vệ Khanh, vì cậu ngăn trở đống đổ nát đá vụn, rũ con ngươi xuống, ở trong không gian đen kịt, chợt nở nụ cười,
"Là tôi. "
" Cậu đang chảy máu." Vệ Khanh nâng tay sờ soạng lồng ngực Ôn Thất Bạch, tìm kiếm vết thương, "Chỗ nào bị thương?"
Ngực không có vết thương, thì chính là lưng.
"Mặt không bị thương là tốt rồi, tôi dựa vào mặt kiếm cơm." Ôn Thất
Bạch trêu ghẹo nói, giật giật cánh tay, giơ tay lên sờ sờ ngực mình, một mảnh ẩm ướt, máu đã chảy đến đây rồi?
Vệ Khanh nghẹn ngào sờ tới lưng cậu, cả bàn tay đều ướt đẫm, tất cả đều là máu, chảy nhiều máu như vậy, cho đến khi chạm tới miệng vết thương dữ tợn kia Ôn Thất Bạch mới kêu lên một tiếng đau đớn, "Nhẹ một chút."
"Tiểu Bạch!" Vệ Khanh kéo còng tay của mình, hai chế phẩm va chạm với nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, cột sắt bị ké, càng nhiều gạch ngói rơi xuống.
"Đừng kéo nữa, tôi còn không chết được, cậu kéo xuống, nói không chừng hai chúng ta đều phải phơi xác ở chỗ này." Ôn Thất Bạch thản nhiên mở miệng.
Vệ Khanh lau nước mắt, thấp giọng đáp ứng.
Vệ Khanh học y, cậu biết cực hạn của cơ thể tới đâu, nghe máu từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, Vệ Khanh mạnh mẽ lấy lại tinh thần cùng Ôn Thất Bạch nói chuyện.
Không gian được bao quanh bởi bóng tối.
Vệ Khanh đè xuống nghẹn ngào, ra vẻ thoải mái nói, "Tiểu Bạch, tôi với cậu nói về Tô Cảnh Dược đi."
" Tô Cảnh Dược? Anh ấy có gì để nói chứ. "Ôn Thất Bạch cong khóe môi, thanh âm đã chậm rãi yếu ớt xuống, " Còn không bằng nói chuyện cậu chuẩn bị thi. "
" Tôi không muốn nói, tôi muốn nghe Tiểu Bạch nói." Vệ Khanh lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
"Tôi cũng không biết nói với cậu như thế nào, nhiều lắm, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết cậu có tin hay không." Ôn Thất Bạch liếm liếm môi mình, nếm được một tia tanh ngọt, "Cậu còn nhớ ngày tôi nhận được kịch bản của Ninh Phàm không? "
" Nhớ kỹ."
"Tối hôm đó sau khi tôi ngủ, lúc tỉnh lại đột nhiên phát hiện..." Ôn Thất Bạch đem chuyện xảy ra hai năm qua này từng chút từng chút kể cho Vệ Khanh nghe.
Vệ Khanh yên lặng nghe Ôn Thất Bạch nói về trải nghiệm khó tin của cậu.
"Vệ Khanh." Ôn Thất Bạch cố gắng chống đỡ mở to hai mắt, giơ cánh tay lên sờ lên hai má Vệ Khanh, cong con ngươi nở nụ cười, "Chuyện hôm nay là tôi liên lụy cậu, cậu ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, tôi chỉ còn lại cậu."
Ôn Thất Bạch chỉ còn lại Vệ Khanh, cùng nhau bước đi, chỉ còn lại Vệ Khanh.
"Tiểu Bạch, cậu nói cái gì ủ rũ vậy, không phải cậu thích Tô Cảnh Dược như vậy sao, cậu xảy ra chuyện anh ấy phải làm sao bây giờ?" Vệ Khanh nắm lấy bàn tay Ôn Thất Bạch, nước mắt cũng không ngừng được, "Hơn nữa chuyện cậu liên lụy tôi, cho tới bây giờ cũng không liên lụy tôi! Tiểu Bạch!"
Cảm giác mất máu quá nhiều thật sự rất khó chịu, làm cho người ta suy yếu đến cực điểm.
Ôn Thất Bạch cuối cùng nhìn thoáng qua một mảnh hắc ám trước mắt, nặng nề khép mắt lại, xem ra, đời này người cậu phải xin lỗi lại thêm một Tô Cảnh Dược.
Vệ Khanh kéo cổ tay, kéo theo cột trụ đinh đinh keng keng vang lên, hướng về phía Ôn Thất Bạch hô, lại không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Phiến đá đè lên đỉnh đầu bọn họ chậm rãi dời đi, ánh sáng mạnh theo khe hở chiếu vào.
Ôn Thất Bạch từ trong ngực Tô Cảnh Dược chui ra, nhìn Husky đặt một túi thức ăn cho chó bên chân, chợt cong mắt nở nụ cười.
Có lẽ thực sự là sự cứu rỗi.
Sự cứu rỗi của mẹ đối với chính mình.
"Đúng rồi, Diệp Phong An bị đuổi ra nước ngoài." Ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Tô Cảnh Dược đưa một ly sữa tới, "Diệp Ninh Nhạc lần trước gọi điện thoại cho em bắt đầu tiếp nhận Diệp gia."
Ôn Thất Bạch nhấp một ngụm sữa mới mở miệng hỏi, "Sau đó thì sao? "
" Không có việc gì." Tô Cảnh Dược chống cằm ngồi bên cạnh, "Tôi sợ người Diệp gia bắt cóc em rồi bỏ chạy."
Ôn Thất Bạch "xuy" một tiếng, "Yên tâm, tôi không có não tàn như
vậy."
*
Khi bộ phim mới của Chương Kỳ bắt đầu quay, thời tiết đã vào mùa hè, nóng muốn chết.
Ôn Thất Bạch vừa quay xong phân cảnh buổi sáng, trong tay cầm một chai nước giải khát, đi trên hành lang về phía phòng nghỉ.
"Ôn Thất Bạch." Trình Thiên Ý trong miệng ngậm một điếu thuốc, dựa lưng vào tường, giọng điệu khiêu khích, " Cậu đứng lại."
Ôn Thất Bạch cúi đầu chậm rãi vặn nắp chai, cho đến khi cổ áo sơ mi bị túm lấy.
"Chính là cậu đó, cậu và Trình Thiên Lam hoán đổi cho nhau, cậu chính là cái kia..." Trình Thiên Ý một câu còn chưa nói xong, miệng đã bị người che lại, Tần Tri Thư một tay túm cổ tay Trình Thiên Ý, tay kia che miệng Trình Thiên Ý kéo Trình Thiên Ý.
Trình Thiên Ý giãy dụa hai cái mới thở dốc, hướng về phía Ôn Thất Bạch hô to, "Tôi thật đồng tình với cậu, có người cha không biết xấu hổ như vậy."
Ôn Thất Bạch cứng lại, "Như nhau."
Thật sự mà nói, Trình Thiên Ý cảm thấy Ôn Thất Bạch so với Trình Thiên Lam thuận mắt hơn nhiều.
Từ thân thế mà Trình Thiên Lam bịa ra, Trình Thiên Ý chướng mắt hắn, mẹ ruột mình đã chết,hắn còn có thể nhận người đàn ông vứt bỏ mẹ con bọn họ làm cha, nhận Dịch Phương Nhu làm mẹ, quả nhiên là có sữa chính là nương, một chút cốt khí cũng không có.
" Nói thật, tôi cảm thấy cậu mạnh hơn Trình Thiên Lam nhiều, tôi nói cho cậu biết, đứa cháu trai kia căn bản không phải là đồ vật trưng bày!" Trình Thiên Ý nhắc tới Trình Thiên Lam mới nghĩ đến nguyên nhân lần này tới tìm Ôn Thất Bạch,
"Diệp Phong An không biết bị hắn đẩy đi đâu, cháu trai Tô Cảnh Dược kia cũng mặc kệ."
Tần Tri Thư bị Trình Thiên Ý làm kinh hãi vì logic này, sau đó yên lặng buông Trình Thiên Ý ra, mới thở dài vỗ vỗ bả vai hắn, Trình gia có loại con cháu như cậu coi như là xui xẻo tám đời.
"Vậy bây giờ cậu chuẩn bị làm gì? Nói cho cha anh biết Trình Thiên Lam là hàng giả? Sau đó đoạt lại gia sảm? "Tần Tri Thư hai tay ôm ngực, nếu thật sự là như vậy, vậy cũng có ý tứ, một lứa vừa ngã xuống, một đợt mới lại nổi lên, hắn lại có náo nhiệt để xem.
"Không. "Hai người đồng thanh.
Lúc Trình Thiên Ý phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ôn Thất Bạch, " Cậu không cần gia sản?"
Trình gia tốt xấu gì cũng là gia tộc thượng lưu, lạc đà gầy hơn ngựa, không biết có bao nhiêu người chảy nước miếng nhìn khối thịt béo này, Ôn Thất Bạch không có hứng thú?!
"Để cho Trình Thiên Lam hết đi." Ôn Thất Bạch cười nhạo một tiếng, loại tiền của người này, ai hiếm lạ.
Trình Thiên Ý vẻ mặt kích động như gặp phải tri kỷ, Ôn Thất Bạch này, Ôn Thất Bạch này lại cùng suy nghĩ với hắn, thế mà thật sự giống nhau!
" Ôn Thất Bạch, hai người chúng ta chắc chắn là anh em ruột thịt thất lạc nhiều năm!" Trình Thiên Ý khẳng định mở miệng, lớn như vậy chưa từng gặp qua một người có suy nghĩ giống với ý niệm trong đầu hắn.
Hắn càng thêm khẳng định Ôn Thất Bạch là con ruột.
"Ai là anh em với cậu." Tô Cảnh Dược không biết từ lúc nào từ bên kia hành lang đi tới, từ sau lưng ôm Ôn Thất Bạch ôm cậu vào trong ngực, lúc này vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Trình Thiên Ý.
Mẹ nó, mẹ nó!
Lại là Tô Cảnh Dược! Trình Thiên Ý nổ tung, thật sự là Tô Cảnh Dược, Diệp Phong An tốn rất nhiều công sức để bảo toàn bí mật của Diệp Ôn Uyển, còn bởi vì cái này mà bị đám lão yêu quái Diệp gia kia ném ra nước ngoài, cắt đứt liên lạc.
Hiện tại hắn cũng không liên lạc được với Diệp Phong An, Trình Thiên Lam liên hợp với đám lão yêu quái Diệp gia trực tiếp đẩy đồng đội của hắn ngã ngựa, vậy hiện tại hắn nên làm cái gì, nằm im bị Trình Thiên Lam chơi chết à.
Trình Thiên Ý lo lắng không phải không có đạo lý, hiện tại Trình Thiên Lam cùng Lục Tiềm và Diệp gia đứng cùng một chỗ, hắn có lợi hại hơn nữa cũng nhảy không qua một đống người kia.
"Mấy người bọn họ nhảy nhót không được bao lâu nữa." Tô Cảnh Dược không chút để ý nói với Trình Thiên Ý một câu, lúc này mới cúi đầu nắm tay Ôn Thất Bạch đặt trong lòng bàn tay, cong mắt nở nụ cười, "Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi."
Ôn Thất Bạch cũng cười tủm tỉm gật đầu.
Hai người mặc kệ Trình Thiên Ý, tay trong tay đi về phía cuối hành lang.
Trình Thiên Ý biểu tình vặn vẹo giơ tay lên che mắt mình, mẹ nó, mù mắt chó hợp kim titan của bổn thiếu gia.
*
Phim mới của Chương Kỳ là một bộ phim cổ trang, mùa hè đều phải mặc quần áo dày mấy lớp, mồ hôi diễn viên đổ mỗi ngày có thể hội tụ thành một dòng sông.
Lúc Ôn Thất Bạch tiếp nhận nước khoáng trợ lý đưa tới cũng thuận tiện cũng cầm lấy điện thoại di động của mình, phía trên hiện một loạt các cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Vệ Khanh.
Đau đầu đỡ trán, điện thoại di động của cậu vẫn luôn để im lặng, lúc quay phim cũng không nghe thấy, hơn nữa cho tới bây giờ Vệ Khanh cũng không gọi điện thoại cho cậu trong giờ làm việc, lần này sao đột nhiên lại khác thường.
Mở nắp chai nước khoáng ra, Ôn Thất Bạch ngửa đầu uống một ngụm, mới mở danh bạ trả lời điện thoại Vệ Khanh.
Điện thoại reo rất lâu mới có người trả lời.
Nhưng cũng không phải Vệ Khanh.
Âm sắc này, Ôn Thất Bạch rõ ràng đến cực điểm, là Tề Lãnh Thanh.
Ôn Thất Bạch đối với âm sắc của người khác phân biệt rất rõ ràng, Tề Lãnh Thanh càng làm cho cậu ấn tượng sâu sắc, muốn quên cũng không quên được, Tề Lãnh Thanh cầm điện thoại di động của Vệ Khanh, vậy chứng tỏ Vệ Khanh ở trong tay cô ta.
"Ôn Thất Bạch đúng không?" Tề Lãnh Thanh bên kia thanh âm khàn khàn nở nụ cười, cách nhiều ngày, tuy rằng âm sắc không thay đổi, nhưng ý tứ trong đó lại điên cuồng đến cực điểm.
"Hôm nay trước một giờ trưa tới chỗ tôi, nếu không bạn của cậu chết chắc rồi."
Tề Lãnh Thanh điên rồi, bởi vì quay phim, hiện tại còn chưa ăn cơm, nhưng thời gian đã là mười hai giờ rưỡi, Ôn Thất Bạch xoa xoa huyệt thái dương vì oi bức mà nhức đau, "Cô ở đâu? Vệ Khanh đâu? "
" Đấu trường dưới lòng đất ở khu Tứ Văn, cậu hẳn là rất rõ ràng nhỉ, tiểu yêu tinh." Tề Lãnh Thanh ở bên kia cười haha, kết quả lần này của Ôn Thất Bạch ai cũng không thể oán, chỉ có thể oán Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược lập tức chĩa mũi nhọn vào Trình gia và Diệp gia, hơn nữa từng bước ép sát, không được trách bọn họ chĩa mũi nhọn vào Ôn Thất Bạch.
Còn nữa, Tề Lãnh Thanh mặc kệ Trình gia và Diệp gia sẽ như thế nào, cô chỉ muốn giết Ôn Thất Bạch, mặc kệ kết quả như thế nào, cô chỉ muốn giết quái vật người không ra người yêu không ra yêu này.
"Tôi biết rồi, Vệ Khanh đâu, cô bảo cậu ấy nói với tôi một câu." Ôn Thất Bạch tựa vào hành lang, chậm rãi mở miệng.
"Nói một câu?" Tề Lãnh Thanh bỗng nhiên lạnh mặt, giọng điệu đột biến, thét chói tai mà điên cuồng mở miệng với micro, "Được, tao đâm nó một đao, để nó khóc cho mày nghe được không? Đứa trẻ này thật đúng là thích khóc, từ đầu đến cuối đều khóc, tao thật sự rất tò mò, nó thật sự là đàn ông sao"
Ôn Thất Bạch ngẩng đầu lên, thở ra một hơi về phía hành lang trống rỗng, đầu đau đến nổ tung, "Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó. "
" Nếu như nói cho Tô Cảnh Dược biết, cậu có thể đoán rồi đó." Tề Lãnh Thanh cười khàn khàn, phảng phất như ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, "Nhìn xem là Tô Cảnh Dược giết chết tôi trước, hay là tôi giết chết đứa nhỏ này trước. "
Cuộc gọi dừng lại, trong micro truyền đến âm thanh tút tút.
Ôn Thất Bạch giơ tay lau mồ hôi nhỏ giọt trên cằm, xoay người đi về phía cửa phòng chụp ảnh.
"Anh Bạch, lát nữa còn có phân cảnh của anh, anh không vào trang điểm sao?" Mấy nhân viên đoàn làm phim đi ngang qua đều rất tò mò, Ôn Thất Bạch luôn vô cùng chuyên nghiệp, cho tới bây giờ cũng sẽ không làm chuyện khác thường như vậy, hơn nữa, phân cảnh tiếp theo sẽ bắt đầu luôn, Ôn Thất Bạch lại cởi hết trang phục.
"Ừ, có chút chuyện." Ôn Thất Bạch có lệ một câu, lao ra khỏi cửa.
Ôn Thất Bạch không ngừng mà chạy tới, thời gian vốn đã gấp gáp, lại là loại thời tiết hao phí thể lực đến cực điểm này, chờ đến lúc chạy tới đã thở hổn hển không ra hơi.
Lúc đẩy cửa nhà kho bỏ hoang, Ôn Thất Bạch nhìn thấy bụi bặm bay đầy trời, trong kho lại không có một bóng người.
Ôn Thất Bạch cúi đầu ấn số, sau khi nhận được mới thấp giọng mở miệng, "Cô ở đâu? Tôi đến rồi. "
" Đi về phía trước đi."
Tề Lãnh Thanh từng bước từng bước chỉ huy Ôn Thất Bạch đi vào trong kho hàng, thẳng đến khi tiến vào một phòng giám sát, phòng giám sát còn đang vận hành, Ôn Thất Bạch cúi đầu nhìn màn hình.
Trên một màn hình bị phóng đại, Tề Lãnh Thanh dùng vải mềm nhẹ nhàng lau dao trong tay, trong miệng ngâm nga ca dao không biết tên, Vệ Khanh bên cạnh tay chụp tay, bị còng tay trói vào cột nhà kho, cúi đầu, hiển nhiên là đã ngất đi.
"Tôi đến rồi, cô muốn gì?" "Ôn Thất Bạch một tay cầm di động, tay kia chống lên bàn, nhìn Tề Lãnh Thanh trong video ném vải lau xuống đất, cầm thanh dao bị lau không nhiễm một hạt bụi từng bước từng bước đi về phía Vệ Khanh, thấp giọng quát, "Tề Lãnh Thanh, nếu cô dám động đến cậu ấy, tôi nhất định sẽ giết cô!"
Tề Lãnh Thanh chợt nở nụ cười, "Giết tôi? Làm sao cậu giết tôi? Cậu có biết tôi đang ở đâu không? Huống chi, cậu cảm thấy tôi, sợ chết sao?"
Cô hiện tại tay trắng, việc duy nhất muốn làm, chính là lôi Ôn Thất Bạch cùng nhau xuống địa ngục, Tô Cảnh Dược thì như thế nào? Cô muốn nhìn xem, Ôn Thất Bạch này sau khi chết còn có thể một lần nữa biến thành con mèo đen kia hay không.
Đấu trường dưới lòng đất này rất lớn, thì ra cũng nuôi không ít động vật, phòng giam chồng lên nhau, đếm không xuể, Ôn Thất Bạch nhìn chằm chằm camera giám sát, lại nghiêng mắt nhìn bản đồ mặt phẳng dán trên vách tường bên cạnh, liếc mắt một cái đối chiếu, nhanh chóng xác định số phòng.
Tề Lãnh Thanh cong mắt nở nụ cười, "Quả nhiên thông minh, cậu lại đây đi, xem ta giết cậu ta trước, hay là cậu chạy tới trước."
Lúc Ôn Thất Bạch thống khổ nhất, năm tháng đne tốt nhất, là Vệ Khanh cùng cậu đi lên, Vệ Khanh là điểm mấu chốt cuối cùng của cậu, cho dù phát sinh chuyện gì, cậu cũng không thể để Vệ Khanh xảy ra chuyện.
Mồi nhử này của Tề Lãnh Thanh rất rõ ràng, cái chết cũng rất rõ ràng, nhưng Ôn Thất Bạch lại không thể không nhảy vào, bởi vì cậu không thể mất đi Vệ Khanh.
Vệ Khanh đối với cậu mà nói, quá trọng yếu.
Cho dù là mình chết, cũng không thể để Vệ Khanh xảy ra chuyện.
Cửa phòng vừa mới bị đẩy ra một khe hở, một nắm đấm xen lẫn gió liền vung tới.
Bụng bị đạp lên một cước, Ôn Thất Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất, dù sao cũng là vệ sĩ chuyên nghiệp, so với cậu cao hơn, một cước này phân lượng thật sự rất lớn.
Lúc tay chân nhũn ra bị kéo vào, Ôn Thất Bạch nửa quỳ trên mặt đất cúi đầu ho khan, sắc mặt trắng bệch.
"Thế nào rồi? Cậu có thoải mái không?" Tề Lãnh Thanh dùng thân dao vỗ vỗ hai má Ôn Thất Bạch, vẽ ra một vết thương nhỏ.
Giọt máu từ trong miệng vết thương tràn ra, từng giọt từng giọt, phảng phất như bảo thạch thượng hạng,ánh trong suốt, màu đỏ tươi đẹp đến cực điểm, làm cho người ta nhìn sẽ hưng phấn, hưng phấn muốn càng nhiều.
Ôn Thất Bạch cúi đầu nở nụ cười, "Tốt xấu gì tôi cũng dựa vào mặt kiếm cơm, cô không thể đổi cách chơi. "Loại thời điểm này, Ôn Thất Bạch vẫn cười, "Tôi nghĩ, điểm này cô sẽ đồng cảm nhỉ."
Ôn Thất Bạch không đề cập đến điểm này thì tốt, vừa nhắc tới điểm này, Tề Lãnh Thanh liền không kiềm chế được lửa giận của mình.
Năm đó cô hào nhoáng cỡ nào, trong giới giải trí, tất cả mọi người đều phải quỳ dưới chân cô, vô số người theo đuổi cô.
Nhưng bây giờ thì sao?!
Cô cả ngày bị nhốt trong phòng mốc meo, trở thành con chuột qua đường ai nấy đều muốn đánh, ngay cả Lục Tiềm cũng lười để ý tới cô, mặc cho cô tự sinh tự diệt, làm sao cô có thể không hận! Làm thế nào có thể không ghét!
Tề Lãnh Thanh chậm rãi đứng lên, nhấc chân lên, hung hăng nghiền lên người Ôn Thất Bạch, giày cao gót trong nháy mắt liền đâm vào trong da thịt, một mảnh vết bầm tím lan tràn ra.
Ôn Thất Bạch đau đớn hừ một tiếng, cuối cùng cậu cũng biết vì sao trong kịch bản đều viết dùng giày cao gót đánh người, uy lực quả thật lớn.
Hai tên bảo tiêu mặc quần áo đen đứng cách đó không xa cười hi hi ha ha, căn bản không hiểu đối phó với một con gà yếu như vậy còn muốn gọi hai người bọn họ, thật sự là người làm việc lớn phải làm việc nhỏ.
Vệ Khanh cúi đầu kêu lên một tiếng, từ trong hôn mê rồi tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng cười khàn khàn của Tề Lãnh Thanh, chợt nhớ tới nguyên nhân sự tình, đồng tử phóng đại mạnh mẽ, nhìn về phía Ôn Thất Bạch bị Tề Lãnh Thanh giẫm dưới chân.
"Tiểu Bạch..." Mũi Vệ Khanh chua xót, hốc mắt thoáng cái liền đỏ lên, muốn đi về phía Ôn Thất Bạch, lại phát hiện cổ tay mình bị trói chặt.
Ôn Thất Bạch chống cánh tay, cúi đầu nở nụ cười, "Khóc cái gì, tôi còn chưa chết, thế nào? Cậu không sao chứ?"
Vệ Khanh hít hít mũi, nâng bàn tay không bị trầy xước kia lên, lau nước mắt, lắc đầu, "Tôi không có việc gì."
Tề Lãnh Thanh lại giẫm xuống, càng nghiến răng nghiến lợi, Ôn Thất Bạch không để ý đến cô như vậy, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ôn Thất Bạch cười nhạo một tiếng, đột nhiên xoay người một cái,từ dưới chân Tề Lãnh Thanh lăn ra, một cước đạp lên đầu gối của vệ sĩ gần nhất.
Tên vệ sĩ kia không hề phòng bị, bị đạp lảo đảo lui về phía sau một bước, cuối cùng bị giẫm lên cổ, ngất đi.
Ôn Thất Bạch đánh nhau từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ nhất lúc bị vây ở thế yếu nên phản kích như thế nào, một tay giữ chặt cổ Tề Lãnh Thanh, tay kia cầm dao kề lên cổ cô, giọng nói âm trầm, "Chìa khóa ở đâu?"
" Vừa rồi mày giả bộ!" Tề Lãnh Thanh bị bóp cổ, nghẹn đến mặt đỏ bừng, điên cuồng muốn đưa tay cào Ôn Thất Bạch.
Ôn Thất Bạch cúi đầu cười, "Tất cả mọi người đều là diễn viên, cô kinh ngạc như vậy sao? Đưa chìa khóa cho tôi, hiểu không?"
Một vệ sĩ còn lại lại lại hoàn toàn không lo lắng đến tình cảnh của Tề Lãnh Thanh, từng bước từng bước đi về phía Ôn Thất Bạch, hắn ngay từ đầu không phải được phái tới hỗ trợ Tề Lãnh Thanh, nhiệm vụ Trình Thiên Lam giao cho hắn chính là bắt Ôn Thất Bạch trở về.
Tề Lãnh Thanh sống hay chết, không có một chút quan hệ với hắn.
Tề Lãnh Thanh nhìn vệ sĩ từng bước từng bước tới gần, bỗng nhiên điên cuồng nở nụ cười, Trình Thiên Lam, Lục Tiềm, ai nấy đều không phải thứ tốt lành gì, ngay từ đầu, hai người này đã không có ý định giúp cô, một khi đã như vậy.
Bọn họ bất nhân, cũng đừng trách cô bất nghĩa.
"Lục Tiềm từng nói qua, Vi Dương năm đó vì phòng ngừa đấu trường ngầm bị phát hiện, cố ý bố trí thuốc nổ ở đấu trường này." Tề Lãnh Thanh bình tĩnh lại, cô đã không còn gì để thua nữa, ngay từ đầu gặp được con mèo đen kia, đã định trước cái chết.
"Ôn Thất Bạch, cậu đoán lần này cậu còn có thể biến thành mèo đen sao?"
Tựa như bị điện giật, Ôn Thất Bạch buông Tề Lãnh Thanh ra, lui về phía sau một bước cởi trói cho Vệ Khanh, cái chỗ này không thể ở lại lâu, Tề Lãnh Thanh điên rồi, cậu không thể để Vệ Khanh chết ở chỗ này.
" Thế mà cô lại muốn dùng thuốc nổ!" Vệ sĩ một cước đạp vào bụng Tề Lãnh Thanh, đen đủi nói, "Mẹ nó! Thật là một con điên!"
Tề Lãnh Thanh bị đạp ngã trên mặt đất, sau khi điên cuồng cười to, chính là tiếng nổ từ xa truyền đến.
Vệ sĩ xoay người chạy ra ngoài, mẹ nó, hắn cũng không có ý định bỏ mạng ở chỗ này, con đàn bà điên này muốn chết hắn cũng mặc kệ, hắn là vì tiền thật nhưng hắn còn không phải là kẻ liều mạng."
Gạch bắt đầu rơi xuống, còng tay không thể tháo rời.
Ôn Thất Bạch nhìn về phía Tề Lãnh Thanh, đưa tay bóp cổ nàng, "Chìa khóa còng tay ở đâu?"
Tề Lãnh Thanh hai mắt vô thần nhìn về phía trần nhà, trong miệng lẩm bẩm, lại đang ngâm nga một bài ca dao cổ xưa.
Ngôi nhà bị sập hoàn toàn.
Xung quanh Vệ Khanh là một mảng đen tối.
Cậu chỉ biết khi tòa nhà ngã xuống, Ôn Thất Bạch chắn ở phía trên, sau đó chính là một mảng đen tối cùng yên tĩnh.
Tiếng nước tí tách...
Có cái gì đó nhỏ từng giọt một trên mặt đất.
Cổ tay Vệ Khanh bị khóa, tay kia sờ soạng lên trên, một mảng ẩm ướt.
"Tiểu Bạch..." Vệ Khanh giọng nói run rẩy gọi Ôn Thất Bạch, không ai hiểu rõ thứ này là cái gì hơn cậu, cậu giải phẫu qua vô số sinh vật, loại chất lỏng ẩm ướt dính dính này, là máu.
Hồi lâu, mới truyền đến đáp lại.
Ôn Thất Bạch nửa quỳ chống trên người Vệ Khanh, vì cậu ngăn trở đống đổ nát đá vụn, rũ con ngươi xuống, ở trong không gian đen kịt, chợt nở nụ cười,
"Là tôi. "
" Cậu đang chảy máu." Vệ Khanh nâng tay sờ soạng lồng ngực Ôn Thất Bạch, tìm kiếm vết thương, "Chỗ nào bị thương?"
Ngực không có vết thương, thì chính là lưng.
"Mặt không bị thương là tốt rồi, tôi dựa vào mặt kiếm cơm." Ôn Thất
Bạch trêu ghẹo nói, giật giật cánh tay, giơ tay lên sờ sờ ngực mình, một mảnh ẩm ướt, máu đã chảy đến đây rồi?
Vệ Khanh nghẹn ngào sờ tới lưng cậu, cả bàn tay đều ướt đẫm, tất cả đều là máu, chảy nhiều máu như vậy, cho đến khi chạm tới miệng vết thương dữ tợn kia Ôn Thất Bạch mới kêu lên một tiếng đau đớn, "Nhẹ một chút."
"Tiểu Bạch!" Vệ Khanh kéo còng tay của mình, hai chế phẩm va chạm với nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, cột sắt bị ké, càng nhiều gạch ngói rơi xuống.
"Đừng kéo nữa, tôi còn không chết được, cậu kéo xuống, nói không chừng hai chúng ta đều phải phơi xác ở chỗ này." Ôn Thất Bạch thản nhiên mở miệng.
Vệ Khanh lau nước mắt, thấp giọng đáp ứng.
Vệ Khanh học y, cậu biết cực hạn của cơ thể tới đâu, nghe máu từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, Vệ Khanh mạnh mẽ lấy lại tinh thần cùng Ôn Thất Bạch nói chuyện.
Không gian được bao quanh bởi bóng tối.
Vệ Khanh đè xuống nghẹn ngào, ra vẻ thoải mái nói, "Tiểu Bạch, tôi với cậu nói về Tô Cảnh Dược đi."
" Tô Cảnh Dược? Anh ấy có gì để nói chứ. "Ôn Thất Bạch cong khóe môi, thanh âm đã chậm rãi yếu ớt xuống, " Còn không bằng nói chuyện cậu chuẩn bị thi. "
" Tôi không muốn nói, tôi muốn nghe Tiểu Bạch nói." Vệ Khanh lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
"Tôi cũng không biết nói với cậu như thế nào, nhiều lắm, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết cậu có tin hay không." Ôn Thất Bạch liếm liếm môi mình, nếm được một tia tanh ngọt, "Cậu còn nhớ ngày tôi nhận được kịch bản của Ninh Phàm không? "
" Nhớ kỹ."
"Tối hôm đó sau khi tôi ngủ, lúc tỉnh lại đột nhiên phát hiện..." Ôn Thất Bạch đem chuyện xảy ra hai năm qua này từng chút từng chút kể cho Vệ Khanh nghe.
Vệ Khanh yên lặng nghe Ôn Thất Bạch nói về trải nghiệm khó tin của cậu.
"Vệ Khanh." Ôn Thất Bạch cố gắng chống đỡ mở to hai mắt, giơ cánh tay lên sờ lên hai má Vệ Khanh, cong con ngươi nở nụ cười, "Chuyện hôm nay là tôi liên lụy cậu, cậu ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, tôi chỉ còn lại cậu."
Ôn Thất Bạch chỉ còn lại Vệ Khanh, cùng nhau bước đi, chỉ còn lại Vệ Khanh.
"Tiểu Bạch, cậu nói cái gì ủ rũ vậy, không phải cậu thích Tô Cảnh Dược như vậy sao, cậu xảy ra chuyện anh ấy phải làm sao bây giờ?" Vệ Khanh nắm lấy bàn tay Ôn Thất Bạch, nước mắt cũng không ngừng được, "Hơn nữa chuyện cậu liên lụy tôi, cho tới bây giờ cũng không liên lụy tôi! Tiểu Bạch!"
Cảm giác mất máu quá nhiều thật sự rất khó chịu, làm cho người ta suy yếu đến cực điểm.
Ôn Thất Bạch cuối cùng nhìn thoáng qua một mảnh hắc ám trước mắt, nặng nề khép mắt lại, xem ra, đời này người cậu phải xin lỗi lại thêm một Tô Cảnh Dược.
Vệ Khanh kéo cổ tay, kéo theo cột trụ đinh đinh keng keng vang lên, hướng về phía Ôn Thất Bạch hô, lại không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Phiến đá đè lên đỉnh đầu bọn họ chậm rãi dời đi, ánh sáng mạnh theo khe hở chiếu vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook