Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn
-
Chương 61
Trình Thiên Ý căn bản không phải là đối thủ của Tần Tri Thư, dăm ba cậu đã bị lừa gạt đến choáng váng, không nói hai lời liền chạy theo Tần Tri Thư.
Ôn Thất Bạch dựa lưng vào tấm áp phích khổng lồ trên vách tường hành lang, ngước mắt lên nhìn Tô Cảnh Dược, "Cố ý đẩy Trình Thiên Ý ra, tìm tôi có chuyện gì? "
" Tôi rất lo lắng cho em." Tô Cảnh Dược biết mình đã làm những chuyện kia, Ôn Thất Bạch không có khả năng không có khúc mắc, nhưng lâu như vậy không nhìn thấy Ôn Thất Bạch, nói không lo lắng là giả, "Gần đây em cũng không có trở về."
Vừa nhắc tới chuyện này, Ôn Thất Bạch liền đau đầu, mấy ngày nay cậu bị Vệ Khanh quấn lấy, bởi vì vẫn sốt nhẹ không hạ, bị Vệ Khanh canh trừng chỗ nào cũng không được đi, hôm nay nếu không phải có công việc, có khi không ra được.
Tô Cảnh Dược cúi người xuống, áp trán lên trán Ôn Thất Bạch, tuy rằng biết nhiều ngày như vậy Ôn Thất Bạch nhất định đã hạ sốt, vẫn nhịn không được muốn thử nhiệt độ, dù sao anh không ở bên cạnh, chung quy vẫn không yên lòng.
"Còn sốt không?"
Mi mắt của Ôn Thất Bạch rung rinh, rũ mắt tránh khỏi tầm mắt Tô Cảnh Dược, "Đã sớm khỏi rồi."
" Vậy là tốt rồi."
Nói xong câu đó, không khí giwuxa hai người lặng xuống, Ôn Thất Bạch cúi đầu tiếp tục nhắn tin cho Vệ Khanh, lại luôn cảm thấy không yên lòng.
Tô Cảnh Dược tựa vào bên cạnh châm một điếu thuốc, không nhúc nhích.
Bên cạnh Ôn Thất Bạch chính là cửa phòng nghỉ, chỉ cần đi lên một hai bước, đóng cửa lại là có thể triệt để ngăn cách Tô Cảnh Dược.
Nhưng đứng tại chỗ nhìn điện thoại di động gần nửa giờ, Ôn Thất Bạch vẫn không di chuyển.
Cho dù cứ trầm mặc như vậy, cũng muốn ở cùng một chỗ.
"Tôi nghe Chương Kỳ nói, chuyện phim mới." Tô Cảnh Dược rốt cục phá vỡ sự im lặng, nghiêng mắt nhìn Ôn Thất Bạch, "Kịch bản cậu ta tự mình giám sát, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
"
Ngón tay Ôn Thất Bạch lướt trang trên màn hình di động dừng một chút, không ngẩng đầu lên, chỉ phụ họa một câu, "Ừm, kịch bản rất tuyệt."
"Những vết thương trên người em..." Tô Cảnh Dược dụi khói, đưa tay nâng hai má Ôn Thất Bạch lên, cúi đầu nhìn cậu, "Thuốc để lại cho em, có bôi không?"
Tô Cảnh Dược rất rõ ràng lần trước mình xuống tay nặng bao nhiêu, làn da Ôn Thất Bạch không dễ dàng lưu lại vết sẹo, nhưng cũng khép lại rất chậm, lúc trước rơi xuống sông bị tê cóng cũng rất lâu mới khỏi, anh ngoại trừ ở Tô gia bôi thuốc cho Ôn Thất Bạch một lần, cũng không nhìn thấy Ôn Thất Bạch nữa.
Hành lang trống rỗng.
Bàn tay Tô Cảnh Dược vuốt ve gương mặt ấm áp, mịn màng bóng loáng, đôi mắt đen vẫn bình tĩnh như trước nhưng lại mềm mại thành một vũng nước.
"Chuyện ngày đó, tôi xin lỗi em, thật sự rất xin lỗi." Giọng nói Tô Cảnh Dược hơi khàn khàn, trầm thấp mà gợi cảm, phảng phất mang theo ma tính, làm cho người ta không tự chủ được muốn đắm chìm trong đó.
Ôn Thất Bạch một tay cầm điện thoại di động, bất thình lình bị Tô Cảnh Dược ôm vào trong lòng, mùi thuốc lá tràn ngập cánh mũi.
"Ôn Thất Bạch." Tô Cảnh Dược cầm lấy bàn tay của Ôn Thất Bạch, mười ngón tay đan vào nhau, hôn lên đôi môi mỏng màu nhạt của cậu, môi răng lẫn lộn, hàm hồ nói ra nửa câu dưới, "Tôi rất nhớ em.
"
Ai không nhớ chứ?
Lông mi của Ôn Thất Bạch khẽ run rẩy, chợt run lên vài cái, vẫn chậm rãi khép lại, chua xót từ ngực lan tràn ra, phảng phất như chỉ có môi răng nương tựa lẫn nhau, da thịt dán sát mới có thể giảm bớt khoảng trống trong tim.
Nếu có người đi ngang qua hành lang, nhất định có thể nhìn thấy một màn này.
Giống như uống nước để ngăn chặn cơn khát, biết rõ là bướm đêm xông vào lửa, cũng phải dựa vào nhau.
Tô Cảnh Dược hôn càng lúc càng sâu, một tay ôm eo Ôn Thất Bạch, tay kia mở cửa phòng nghỉ, một khắc cũng không muốn dừng lại, kéo Ôn Thất Bạch vào, đóng cửa lại.
"Lát nữa anh Dung sẽ tới, anh..." Ôn Thất Bạch một câu còn chưa nói xong, lại bị chặn môi, điện thoại di động cũng không biết rơi ở nơi nào.
Tô Cảnh Dược hô hấp không vững, giữ chặt cánh tay Ôn Thất Bạch kề sát cửa, để cho cậu ôm lấy mình, lúc này mới hơi buông cậu ra.
Sắc mặt hai người đều đỏ lên thở hổn hển, ánh mắt Tô Cảnh Dược chuyên chú mà tham lam, từng tấc từng tấc quét qua lãnh địa của mình, cách quá gần, gần đến mức ngay cả lỗ chân lông trên da cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngón tay Tô Cảnh Dược xẹt qua mắt Ôn Thất Bạch bởi vì thiếu oxy mà hơi phiếm hồng, trái tim liên tục đập vài cái.
Ôn Thất Bạch xấu hổ quay mặt đi, nâng tay lau môi mình, bình phục giọng điệu một chút mới mở miệng, "Hôm nay sao anh lại đột nhiên lại đến đây?"
Tô Cảnh Dược tiến về phía trước một bước, ôm lấy Ôn Thất Bạch, đặt cằm lên vai cậu.
Tô Cảnh Dược luôn không quên được bộ dáng đêm đó Ôn Thất Bạch nằm sấp trên vai anh khóc, đây là lần đầu tiên anh thấy Ôn Thất Bạch khóc, hay là bởi vì mình, chính mình chọc cậu khóc.
"Tôi sợ em ở một mình sẽ trộm khóc." Tô Cảnh Dược cười nói, tuy rằng chuyện kia Ôn Thất Bạch không có ấn tượng, nhưng có anh nhớ kỹ là đủ rồi.
Ôn Thất Bạch cười nhạo anh một tiếng, không có đáp lại.
Điện thoại di động không biết ở đâu bắt đầu rung động, Ôn Thất Bạch khom lưng đi tìm, trước khi điện thoại tự động cúp máy.
Vệ Khanh bận rộn xong công việc trong phòng thí nghiệm lại tới giám sát cậu uống thuốc chưa.
Ôn Thất Bạch có lệ trò chuyện với Vệ Khanh, đi đến bên cạnh bàn, rót một chén nước uống phần thuốc hôm nay.
"Buổi tối cậu muốn ăn gì?" Ôn Thất Bạch một tay cầm điện thoại di động, từ trên bàn rút lịch trình ra nhìn lướt qua, buổi tối không có việc.
Tô Cảnh Dược ngồi bên cạnh, rót cho mình một ly nước, chống cằm nghiêng mắt nhìn Ôn Thất Bạch tựa vào bên cạnh bàn.
Cậu mặc áo hoodie màu đen, phối hợp với làn da trắng sứ, vóc người vừa vặn, một tay cầm lịch trình, một tay cầm điện thoại di động đặt ở bên tai, khóe môi khẽ mím, bộ dáng cấm dục này mê người đến không chịu nổi.
Chỉ nhìn sườn mặt đã khiến Tô Cảnh Dược ngứa ngáy trong lòng, tục ngữ nói Tiểu Biệt Thắng tân hôn (*), cũng không phải không có đạo lý.
(*)Tiểu Biệt Thắng tân hôn:
Vệ Khanh lại ở bên kia nói chuyện nửa ngày.
Ôn Thất Bạch đem lịch trình đặt trở lại bàn, bưng ly nước lên uống một ngụm, một bên nghe Vệ Khanh lải nhải, thỉnh thoảng đáp lại một câu.
Đối với Vệ Khanh, Tô Cảnh Dược rất ghen tị, bởi vì Ôn Thất Bạch đối với Vệ Khanh, luôn có vô cùng kiên nhẫn, cho dù Vệ Khanh quá đáng, Ôn Thất Bạch cũng có thể cười qua, chưa bao giờ nhớ rõ thù qua đêm.
Cho dù là nhỏ, loại thái độ này cũng không khỏi có chút quá mức dung túng, Tô Cảnh Dược biết, Vệ Khanh là chỗ dựa cuối cùng của Ôn Thất Bạch, trong đoạn thời gian gian khổ nhất, là Vệ Khanh cùng cậu nâng đỡ lẫn nhau đi lên.
Tô Cảnh Dược không thể làm gì được.
Cúp điện thoại, Ôn Thất Bạch đặt ly thủy tinh lên bàn, lúc này mới thở ra thật dài, thế giới cuối cùng cũng thanh tĩnh.
"Hôm nay Trình Thiên Ý nói với em chuyện của Lâm Dao Ca?" Tô Cảnh Dược mười ngón tay giao nhau, cuối cùng cũng thay đổi bộ dáng đứng đắn.
"Lâm Dao Ca?"
"Mẹ của Trình Thiên Ý."
"Ừm." Ôn Thất Bạch không nói rõ, dù sao Tô Cảnh Dược nếu đã mở miệng hỏi, biết chỉ biết nhiều hơn cậu, sẽ không ít hơn.
"Bí mật lớn nhất trong tay Trình Thiên Ý chính là nguyên nhân cái chết của Lâm Dao Ca." Tô Cảnh Dược chỉ nhắc nhở, Ôn Thất Bạch có thể hiểu là được.
Nguyên nhân cái chết của Lâm Tin Ca là bí mật lớn nhất trong tay Trình Thiên Ý, mà Trình Thiên Ý hôm nay đem bí mật này tiết lộ cho Ôn Thất Bạch, liền chứng tỏ hắn nói cho Ôn Thất Bạch, nhiều năm như vậy bộ dáng hắn tỏ vẻ đều là giả vờ.
Mà Trình Thiên Ý sau khi xé rách ngụy trang, tuyệt đối sẽ không đứng về phía Ôn Thất Bạch.
"Ngay từ đầu tôi đã không có ý định tranh cao thấp với anh ta." Ôn Thất Bạch nhấp một ngụm nước, thản nhiên mở miệng, "Cho nên, hắn là kẻ thù hay là bạn, không liên quan đến tôi."
Ôn Thất Bạch ngay từ đầu đã không tính toán cùng Trình gia, Diệp gia có quan hệ, kẻ thù lớn nhất của cậu, không phải Trình Thiên Lam, không phải Dịch Phương Nhu, không phải là người cha kia, càng không phải Diệp gia.
"Vệ Khanh còn tìm tôi có việc, đi trước." Ôn Thất Bạch uống hết nửa ly nước còn sót lại trong ly, xoay người ra khỏi phòng nghỉ.
Khuỷu tay Tô Cảnh Dược chống lên bàn, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, phun ra một ngụm khói.
Ôn Thất Bạch đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, tuy rằng không được che kín mít, buổi tối trong đám người cũng không phải đặc biệt nổi bật.
Vệ Khanh đeo cặp sách đi theo bên cạnh cậu, hai người cùng nhau đi vào một khách sạn mà Ôn Thất Bạch thường xuyên đi từ thời đại học.
Ông chủ khách sạn này là một đôi vợ chồng già, Ôn Thất Bạch rất thích cơm nhà bọn họ, sau khi kiếm được việc, không có thời gian tới, Vệ Khanh cũng thường xuyên mua đưa qua cho cậu.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Ôn Thất Bạch cởi áo khoác đặt ở trên ghế, rót cho Vệ Khanh một chén rượu.
"Nói trước, ngày mai cậu còn phải đi học, hôm nay không thể uống nhiều." Ôn Thất Bạch dặn dò một câu.
Không nghĩ tới cuối cùng Vệ Khanh vẫn uống quá nhiều, nằm sấp trên bàn sống chết cũng không nhúc nhích.
Ôn Thất Bạch mặc áo khoác, đưa tay nhéo mũi Vệ Khanh, Vệ Khanh hô hấp không lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, "Tiểu Bạch~"
"Đừng ngủ nữa.
Tôi đưa cậu về.
"Ôn Thất Bạch đeo túi xách Vệ Khanh trước ngực, sau đó cõng Vệ Khanh lên.
Vệ Khanh ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Ôn Thất Bạch, hai má dán lên gáy Ôn Thất Bạch thở ra hơi lạnh, ánh mắt mơ mơ màng màng mở ra một khe hở.
"Tiểu Bạch." Vệ Khanh hai tay vòng chặt cổ Ôn Thất Bạch, mơ mơ màng màng gọi tên cậu.
"Ừ?"
"Có phải cậu có chuyện gì gạt tôi không?" Vệ Khanh không ngốc, cậu có thể lấy thành tích này thi đậu nghiên cứu sinh, lại trở thành đệ tử đắc ý nhất dưới tay giáo sư, tự nhiên là chỉ số thông minh đủ dùng.
Ôn Thất Bạch cái gì cũng không nói, chuyện của dì Ôn Uyển cũng thế, chuyện của Lư Triệt cũng thế, đến bây giờ Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch không nói, cậu coi như không biết.
Nhưng rõ ràng lần trước cậu đi Kim Duyệt giúp Ôn Thất Bạch lấy quần áo thì thấy Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch lại nói Tô Cảnh Dược đi công tác.
Có thể là hai người giận dỗi, cũng có thể là nguyên nhân gì khác, Vệ Khanh nghĩ không ra.
Ôn Thất Bạch xốc Vệ Khanh lên trên, phòng ngừa cậu rơi xuống, lúc này mới trầm mặc tiếp tục đi về phía trước.
"Tiểu Bạch nhất định là cảm thấy tôi đặc biệt vô dụng, cho nên cái gì cũng không nói với tôi." Vệ Khanh nhìn chằm chằm con đường không có bao nhiêu người, say khướt mở miệng.
Ôn Thất Bạch ngoài ý muốn phụ họa một câu, " Cậu nói đúng."
Vệ Khanh bị đả kích thật lớn, cả người đều suy sụp xuống, nếu đặt trên mặt đất,nói không chừng có thể đem mình co lại thành một quả bóng.
Một lời không hợp, Vệ Khanh sẽ khóc lóc.
"Đừng lau nước mũi lên người tôi, bằng không lát nữa đánh cậu." Ôn Thất Bạch cảnh cáo một câu.
Vệ Khanh càng là bị đả kích đến không còn da thịt.
"Đúng rồi, lần trước tôi ở chỗ cậu thấy thuốc trị ngoại thương, Tiểu Bạch cậu bị thương sao?" Vệ Khanh tiếp tục hỏi.
"Không."
Vệ Khanh một đường hỏi Đông hỏi Tây, Ôn Thất Bạch đem cậu đặt ở trên giường ký túc xá, Vệ Khanh còn nắm tay cậu hỏi tới hỏi lui.
" Anh Bạch!" Những người khác trong ký túc xá cũng bị Ôn Thất Bạch đến làm hoảng sợ, nhìn cậu ném Vệ Khanh lên giường sau đó mới chớp chớp mắt rót cho Vệ Khanh một ly nước.
Dù sao Vệ Khanh không ở ký túc xá nhiều ngày, vừa từ phòng thí nghiệm đi ra liền chạy đi không thấy bóng dáng.
Ngay cả giáo sư cũng không bắt được người.
"Cậu ấy uống nhiều chính là như vậy, các cậu chăm sóc một chút." Ôn Thất Bạch không uống nước, đỡ mũ lưỡi trai bị Vệ Khanh túm xiêu vẹo mới dặn dò người trong ký túc xá một câu.
Gió đêm thổi lay động lá cây ào ào, lúc Ôn Thất Bạch bước ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Cảnh Dược đứng dưới ánh đèn đường tối tăm, ngậm một điếu thuốc, nghiêng con ngươi nhìn lại.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook