Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
-
Chương 151: Thế giới của anh, cô không hiểu
Tối ngày hôm đó Thẩm Tinh Không sống chết không chịu cho anh, độ tuổi của anh đang tràn đầy sinh lực, cô biết anh cũng không phải là muốn giày vò hay hành hạ bản thân mình, nhưng ngay từ đầu anh không chịu nghe theo ý cô, thực ra cô vẫn còn nhỏ, sự trải nghiệm còn ít ỏi, cùng với sự sợ hãi và bài trừ theo bản năng vẫn còn tồn tại trong con người cô.
Biện pháp mà Thẩm Chi Diệu dùng vô cùng an toàn, anh sẽ không để cô phải gánh chịu những chuyện mà ở độ tuổi của cô không nên gặp phải, anh thương cô, anh biết sự việc đó sẽ làm cho cô tổn thương, vì thế kể cả là có ham muốn thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ nhịn, cho tới khi nào chắc chắn rằng mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát anh mới đụng vào cô.
Điều này làm cho Thẩm Tinh Không cảm thấy vô cùng an toàn.
Việc A Tiến từ chức khiến cô cảm thấy có chút áy náy, cô biết anh bị bản thân mình làm liên lụy, cô cũng đã nổi giận với Thẩm Chi Diệu, hỏi anh tại sao không giữ A Tiến lại, nhưng nghĩ lại thì con người đó rất cứng đầu, việc anh đã quyết định thì không ai có thể khống chế được.
Số năm A Tiến đi theo Thẩm Chi Diệu còn hơn cả số năm cô ở bên anh, cô cảm thấy thương cho A Tiến, rốt cuộc thì điều gì đã khiến cho A Tiến rời xa một người mà anh vẫn luôn cảm kích và tôn kính là Thẩm Chi Diệu chứ, cô không hiểu lắm, cô chỉ cảm thấy có thể là vì việc tối hôm đó Thẩm Chi Diệu đã chiếm hữu cô...
Cô nghĩ chắc là anh cảm thấy áy náy và khó xử vì không thể làm hài lòng được cả hai là cô và Thẩm Chi Diệu...
Thẩm Tinh Không ép Thẩm Chi Diệu đi tìm tung tích của A Tiến, anh nói cô vớ vẩn, nếu đã đi rồi thì hãy để cho A Tiến tự do, bao nhiêu năm nay anh đã dành hết khoảng thời gian tươi đẹp vào những chuyện vô vị rồi, thực ra Thẩm Chi Diệu cũng cảm thấy thương và đáng tiếc cho A Tiến, anh hi vọng A Tiến sống tốt, dù sao thì công việc vệ sĩ rất dễ gặp nguy hiểm.
Anh không nhẫn tâm.
Thời điểm Tết là thời điểm rất nhộn nhịp và náo nhiệt.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Thẩm Chi Diệu đưa Thẩm Tinh Không đi bắn pháo, rõ ràng là cô nhát gan mà vẫn cố đi châm lửa, Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng vừa sợ vừa háo hức của cô lại thấy buồn cười.
Cánh bán pháo hoa rất đẹp, anh nắm tay cô, hai người đứng dưới trên nền trắng màu tuyết hôn nhau, anh nói, cả đời này anh sẽ đối xử với cô thật tốt....
Thẩm Tinh Không ở bên anh, nghe tiếng pháo vang lên rộn ràng, cô cảm thấy có một người để có thể dựa vào, cảm giác thật hạnh phúc.
******
Tết xong Thẩm Chi Diệu lại trở về với cuộc sống bận rộn, đầy những công việc cần giải quyết, rồi cả việc tiếp khách, mấy lần muộn quá tới nỗi Thẩm Tinh Không ngủ quên mất mà không đợi được anh về.
Cách một ngày vừa ngửi, quần áo của anh ngoài mùi rượu ra thì còn có mùi nước hoa của phụ nữ.
Cô cầm lấy quần áo của anh, cảm thấy bản thân mình bỗng chốc từ một cô thiếu nữ biến thành một người vợ rồi.
Ban ngày anh không ở nhà, Thẩm Tinh Không đi về căn biệt thự cổ thăm Thẩm Tín Dương, trời sắp tối anh cũng không tới đón cô, cô chỉ có thể tự mình quay về, đợi tới nửa đêm cô gọi điện thoại cho anh thì anh lại tắt máy.
Thẩm Tinh Không vừa tức giận vừa lo lắng, cô lăn đi lăn lại trên giường mãi không ngủ được, tới nửa đêm thì có điện thoại gọi vào máy bàn của một người phụ nữ vang lên ở phòng anh, cô mơ hồ nhấc máy, liền nghe thấy giọng nói trách móc làm nũng từ đầu dây bên kia: “Đồ đáng chết không có lương tâm! Anh nói là tối nay tới chỗ chúng em chơi mạt chược mà, sao lại không tới?”
Thẩm Tinh Không cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ ra, cái câu “đồ đáng chết không có lương tâm” cô nghe mà tê dại cả người đi.
Cô tức giận liền cúp máy, không ngủ được nữa, cô ép tài xế nói ra địa chỉ của anh sau đó cô ngồi xe đi tìm anh.
Cô xuống xe, có chút bất ngờ, nơi mà đèn xanh đèn vàng, mùi rượu nồng nặc khiến cô có cảm giác không có cách nào chịu được.
Bên dưới tầng hầm của khách sạn là quán bar, những người qua lại có thể thấy đều có thân phận không phải tầm thường, cô cố chịu mùi rượu, tuy biết là Thẩm Chi Diệu phải đi tiếp khác nhưng cô không có cách nào chịu được cảnh anh đứng giữa những người phụ nữ ăn mặc hở hang mời gọi.
Cô không biết đi đâu tìm anh, quá nhiều căn phòng, Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân mình đúng là không hiểu chuyện, cô tới đây thực ra chẳng qua là vì không thể chịu được một chút lạnh nhạt của anh đối với mình...
Cô không biết rằng bản thân mình đã dính tới anh lợi hại như thế....
Đi một vòng quanh quán bar rộng lớn này, cô mệt đứt hơi liền đứng dựa lưng vào tường nghỉ một lát, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới, cô ngẩng đầu lên nhìn theo hướng tiếng nói đó phát ra, hóa ra đó là Lạc Đơn Thụy và mấy người phụ nữ khác ăn mặc đẹp đẽ đang đứng ở một nơi không xa hút thuốc.
Thẩm Tinh Không nghe bọn họ đứng nói cười bên đó là trong lòng cô càng thấy khó chịu.
“Này, cậu và A Diệu chia tay thật rồi à? anh ta uống rượu đỡ cho cậu đúng là quan tâm thật đấy! làm người khác ghen tỵ!”
“ĐÚng thế, đợi lát nữa e là sẽ đưa cậu về đấy, có phải cậu định tranh thủ cơ hội giả vờ sau để anh ta đưa cậu lên lầu, sau đó khi anh ta bế cậu lên giường thì cậu.... ha ha!”
“Thôi đi, những chiêu đó của các cậu cũ quá rồi, Lạc Đơn Thụy này sớm đã dùng rồi, tôi mà muốn giữ anh ấy lại thì phải giả vờ say sao? Hai người chúng tôi đã ở bên nhau mấy năm rồi, hiểu nhau như thể tay chân vậy, chia tay hay không chia tay thì nói thật cũng có khác gì nhau...tối qua anh ấy ở chỗ tôi ngủ tới nửa đêm, chắc là ở nhà có việc nên sau đó đã quay về nhà.”
“Đơn Thụy, cậu nói em cậu có ý đồ gì? Đi theo Thẩm Chi Diệu cũng chẳng có danh phận gì, cậu cũng nói là anh ta sẽ không cưới cậu, phụ nữ thanh xuân thì được mấy năm, vậy mà cậu còn cố đi theo anh ta?”
“Lại nói, người đàn ông như A Diệu, chẳng phải là dễ dàng buông tay...anh ấy không cưới tôi nhưng cũng có cưới người khác đâu! Tôi cứ đợi, tôi có cách để đối phó với anh ấy, khi anh ấy ở trên giường, thích nhất là phụ nữ biết... ha ha!”
Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân không có cách nào để hít thở, cô dựa vào tường mà hai chân mềm nhũn ra.
Lạc Đơn Thụy và mấy người phụ nữ đó đi rồi cô cũng không động đậy.
Tài xế gọi điện cho cô, hỏi cô tìm thấy tiên sinh chưa, cô cũng không biết bản thân mình đã nói gì, khi phản ứng lại thì đầu dây bên kia đã tắt máy.
Cô đi về phía mà Lạc Đơn Thụy rời đi, tới trước cửa phòng Vip, cửa vẫn chưa đóng hắn, thông qua khe cửa nhìn vào trong, một người đàn ông đang quàng tay hai người phụ nữ - phải trái mỗi người một bên.
Cô cảm thấy bản thân có thể đạp cửa đi vào nhìn xem Thẩm Chi Diệu đang làm cái gì, khi anh ở cùng Lạc Đơn Thụy cô như muốn phát điên lên, muốn giày vò anh, nhưng bây giờ thì không, cô phát hiện bản thân mình thực ra không đủ dũng khí, cô đứng ở cửa, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, rồi lại thả ra, rồi lại nắm vào, cuối cùng cô vẫn chạy khỏi cái nơi mà làm cho cô gần như nghẹt thở đó.
Trên đường ngồi trên xe quay về nhà, tài xế nhìn sắc mặt cô không được tốt cho lắm, anh biết mối quan hệ thực sự giữa cô và Thẩm Chi Diệu, anh tuy là không có thái độ chúc phúc cho bọn họ nhưng cũng biết ơn sự đối đãi của Thẩm Chi Diệu mà nói an ủi của cô: “Tiên sinh trước tới nay đều phải tiếp khách như vậy, những điều này khó tránh khỏi, thế nhưng anh ấy rất có chừng mực.”
Thẩm Tinh Không cũng không biết mình có nghe vào tai không nữa, cô cứ ngồi ngây người ra nhìn ra phía bên ngoài cửa xe trời bắt đầu có tuyết rơi.
Cô chỉ nhớ tới người đàn ông bên trái bên phải đều ôm một người phụ nữ, trên khuôn mặt anh là một nụ cười mãn nguyện, khiến cô cảm thấy sợ hãi, bất an....
Cô nhớ trước đây Tưởng Thu Muội nói với cô, đàn ông đều rất thích chơi đùa, bọn họ có thể yêu một người nhưng cũng lại có thể lên giường với một người phụ nữ khác.
Cô không tin, cô cũng không hiểu, sao có thể làm như vậy, thế nhưng vừa nãy Lạc Đơn Thụy đã nói, tối ngày hôm qua, chính đêm hôm qua Thẩm Chi Diệu đã ở nhà cô ta tới nửa đêm...
Cô không muốn biết thời gian bọn họ ở bên nhau đó đã làm những gì, cô vừa nghĩ tới đã không chịu được, tiếp đó lại nghĩ Lạc Đơn Thụy nói anh thích phụ nữ trên giường biết làm gì đó....
Cô cảm thấy bản thân mình như sắp nổ tung ra...
******
Đi ra từ quán bar, Lạc Đơn Thụy bước đi loạng choạng, cô ta dựa mình vào vai Thẩm Chi Diệu, thở hổn hển, quàng tay vào eo anh: “A Diệu, có thể đưa em về nhà được không?”
Thẩm Chi Diệu nhanh chóng tránh cô ta ra không để cô ta ghé sát vào mặt mình, anh gọi một người đàn ông khác tới đưa cô ta về.
Lạc Đơn Thụy khẽ cười: “Anh bắt buộc phải trốn em thế à, việc kinh doanh vẫn chưa thành, anh vẫn còn phải dựa vào em để lôi kéo những người có thể giúp đỡ anh có đúng không?”
Thẩm Chi Diệu đưa cô ta đặt lên xe, cúi đầu xuống nhìn cô ta: “Hôm nay em nói hơi nhiều, thực sự là uống nhiều quá rồi à?”
Lạc Đơn Thụy lắc đầu, hai mắt sáng lonh lanh: “Không say, đúng rồi, em hỏi anh cái này.”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô ta cầm điếu thuốc, anh bật lửa châm thuốc cho cô ta.
Lạc Đơn Thụy thổi khói thuốc ra, cô ta dường như bị sặc liền ho lên vài tiếng, cười rồi nói: “Em hỏi anh nhé, anh thực sự định ở bên con bé tiểu nha đầu đó đấy à?”
Thẩm Chi Diệu không nói gì, anh cất chiếc bật lửa vào trong túi, trong ánh mắt là sự cố chấp và kiên định.
Lạc Đơn Thụy cười ha ha, bàn tay cô ta đặt lên ngực Thẩm Chi Diệu: “Đáng đời anh tự tìm lấy phiền phức, con bé nha đầu đó chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng của anh, không tin thì anh cứ về mà xem, tối này cô ta nhất định sẽ không thèm nhìn mặt anh. Thế giới của anh, cô ta không hiểu.”
Thẩm Chi Diệu nheo mày nhìn Lạc Đơn Thụy, giọng nói có chút lạnh lùng: “Em muốn nói gì thì nói thẳng đi, tại sao cô ấy không chịu nhìn mặt anh?”
Lạc Đơn Thụy lại phì khói thuốc vào mặt anh, nhướn mày lên nói: “Anh quên mất là tối qua anh đồng ý với Lục Lâm bọn họ là sẽ tới chỗ bọn họ chơi mạt chược à? lúc đó em tranh thủ khi anh vào nhà vệ sinh mà cầm điện thoại anh nghịch, kết quả là làm nó hết pin, chắc là cô ấy đã gọi điện về nhà anh đấy.”
Thẩm Chi Diệu rút điện thoại ra, quả nhiên màn hình tối om.
Ánh mắt anh nhìn Lạc Đơn Thụy trở nên lạnh lùng, kèm theo sự phẫn nộ: “Em đừng có đụng vào cô ấy, anh sẽ lật mặt thật đấy, còn về phía những đối tác, anh cũng vẫn lấy tiền từ trong túi bọn họ cho vào tài khoản của cô ấy!”
Lạc Đơn Thụy khẽ cười, che giấu đi sự thất vọng trong ánh mắt: “Thôi được rồi, đừng mắng em nữa, em chỉ có nhắc nhở anh một câu thôi, em cũng có gọi điện về nhà anh đâu.”
Khuôn mặt Thẩm Chi Diệu giống như thời tiết lúc này, khiến cho người khác cảm thấy lạnh giá, Lạc Đơn Thụy thấy anh định đóng cửa xe rời đi cô ta liền túm lấy tay anh, khẽ gọi tên anh: “A Diệu..tối ngày hôm đó, em xin lỗi, em đã nói rất nhiều lời quá đáng mắng anh...”
Lạc Đơn Thụy hờ hững liếc nhìn cô ta rồi nói: “Anh quên rồi.”
Lạc Đơn Thụy trong lòng nghĩ anh quên rồi mới lạ, tối hôm chia tay, cô ta đã dùng những lời khó nghe nhất để mắng anh, con người anh nhớ lâu thù dai không phải cô ta không biết, tối qua cô ta đã cầu xin anh nhưng anh cũng chỉ đưa cô ta tới cổng, sau đó người trông cửa đã dìu cô ta lên trên nhà...
Rốt cuộc thì cô ta không can tâm, ban nãy ở quán bar, rõ ràng là cô ta nhìn thấy Thẩm Tinh Không – cô gái vừa mới dậy thì còn chưa phát triển toàn diện, mái tóc thì bù rù, cô ta không hiểu Thẩm Chi Diệu rốt cuộc thích con bé nha đầu đó ở điểm gì, nghĩ thế nào cũng chỉ cảm thấy có hai khả năng, hoặc là Thẩm Chi Diệu đúng là có vấn đề về tâm lý, có những sở thích quái đản, hoặc là, anh nhằm vào chủ yếu mà miếng thịt béo ngậy của Thẩm gia.
Cô ta gọi anh: “Ngày mai....”
Thẩm Chi Diệu rút từ trong ví ra một tờ ngân phiếu, anh dùng ngón tay kẹp lấy đưa cho cô ta nói lạnh nhạt: “Đây là thù lao mấy ngày hôm nay của em, uống cũng uống đủ rồi, chơi cũng chơi chán rồi, Phi Đằng bọn họ có bằng lòng để anh làm tổng đại lý không thì cũng đợi sự lựa chọn của bọn họ, em về nhà sớm mà nghỉ đi.”
Lạc Đơn Thụy nhìn dãy số mê hoặc người khác trên tờ ngân phiếu, cô ta cảm thấy thật bi kịch, rốt cuộc thì anh vẫn chỉ coi cô ta là một đóa hoa mà ai cũng có thể ngắm nhìn và nắm giữ.
******
T
hẩm Chi Diệu trên đường lái xe về nhà, trong lòng anh cảm thấy có chút bất an, hi vọng rằng Thẩm Tinh Không đừng có nhận cuộc điện thoại đó, với tính cách của cô, chút tình cảm giữa hai người khó khăn lắm mới có được thì chẳng mấy chốc mà bị xóa tan.
Tới Thẩm gia, cửa sổ các phòng đều tối om, anh bám vào lan can đi lên lầu.
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên cô không ở phía trong.
Trong lòng anh có dự cảm chẳng lành, anh đi tới phòng cô, đẩy cửa nhưng cửa đã bị khóa lại.
Anh bất lực lắc đầu, rút chìa khóa mở cửa ra, vừa đẩy thì phát hiện dường như cô đã dùng các loại đồ vật chắn lại từ phía trong.
Sao anh lại hiểu cô như vậy chứ!
Khó khăn lắm anh mới mở được cửa ra, bước chân vào trong anh thấy cô đang chúm kín chăn, quay lưng ra phía anh, cơ thể nhỏ bé của cô co rúm lại giống như một quả bóng.
Thẩm Chi Diệu trong lòng chua xót, anh tiến lại gần ngả người xuống bên cạnh cô, anh ngẩng đầu khẽ gọi cô thì thầm: “Sao thế, làm sao, tức giận gì mà đóng cửa để anh ở bên ngoài thế?”
Thẩm Tinh Không không nói gì.
Thẩm Chi Diệu thấy bờ vai cô hơi run lên, con tim anh nhói đau, anh đưa tay ra chạm vào cô, tới khi chạm lên má cô thấy ướt ướt, anh sợ hãi, vội vàng bế cô lên, gọi cô: “Em làm sao thế?”
Thẩm Tinh Không dùng tay che hai mắt đi, cắn chặt môi tới nỗi cô còn ngửi thấy mùi tanh của máu trên môi mình.
Thẩm Chi Diệu ôm chặt lấy cô, dùng mặt mình áp sát vào trán cô, thở dài: “Muốn nổi cáu thì cứ nổi cáu đi, muốn đánh anh hay mắng anh thì làm đi, đừng có giữ trong lòng, đừng làm khổ bản thân mình.”
Thẩm Tinh Không vẫn không lên tiếng.
Thẩm Chi Diệu siết chặt lấy cơ thể cô: “Nha đầu, có phải em nghe cuộc điện thoại đó rồi? đó là bạn học trước đây của anh, thỉnh thoảng qua lại do công việc, nói chuyện cũng không chú ý gì nhưng tuyệt đối không có chuyện mờ ám gì khác, anh phải tin anh, được không?”
Biện pháp mà Thẩm Chi Diệu dùng vô cùng an toàn, anh sẽ không để cô phải gánh chịu những chuyện mà ở độ tuổi của cô không nên gặp phải, anh thương cô, anh biết sự việc đó sẽ làm cho cô tổn thương, vì thế kể cả là có ham muốn thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ nhịn, cho tới khi nào chắc chắn rằng mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát anh mới đụng vào cô.
Điều này làm cho Thẩm Tinh Không cảm thấy vô cùng an toàn.
Việc A Tiến từ chức khiến cô cảm thấy có chút áy náy, cô biết anh bị bản thân mình làm liên lụy, cô cũng đã nổi giận với Thẩm Chi Diệu, hỏi anh tại sao không giữ A Tiến lại, nhưng nghĩ lại thì con người đó rất cứng đầu, việc anh đã quyết định thì không ai có thể khống chế được.
Số năm A Tiến đi theo Thẩm Chi Diệu còn hơn cả số năm cô ở bên anh, cô cảm thấy thương cho A Tiến, rốt cuộc thì điều gì đã khiến cho A Tiến rời xa một người mà anh vẫn luôn cảm kích và tôn kính là Thẩm Chi Diệu chứ, cô không hiểu lắm, cô chỉ cảm thấy có thể là vì việc tối hôm đó Thẩm Chi Diệu đã chiếm hữu cô...
Cô nghĩ chắc là anh cảm thấy áy náy và khó xử vì không thể làm hài lòng được cả hai là cô và Thẩm Chi Diệu...
Thẩm Tinh Không ép Thẩm Chi Diệu đi tìm tung tích của A Tiến, anh nói cô vớ vẩn, nếu đã đi rồi thì hãy để cho A Tiến tự do, bao nhiêu năm nay anh đã dành hết khoảng thời gian tươi đẹp vào những chuyện vô vị rồi, thực ra Thẩm Chi Diệu cũng cảm thấy thương và đáng tiếc cho A Tiến, anh hi vọng A Tiến sống tốt, dù sao thì công việc vệ sĩ rất dễ gặp nguy hiểm.
Anh không nhẫn tâm.
Thời điểm Tết là thời điểm rất nhộn nhịp và náo nhiệt.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Thẩm Chi Diệu đưa Thẩm Tinh Không đi bắn pháo, rõ ràng là cô nhát gan mà vẫn cố đi châm lửa, Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng vừa sợ vừa háo hức của cô lại thấy buồn cười.
Cánh bán pháo hoa rất đẹp, anh nắm tay cô, hai người đứng dưới trên nền trắng màu tuyết hôn nhau, anh nói, cả đời này anh sẽ đối xử với cô thật tốt....
Thẩm Tinh Không ở bên anh, nghe tiếng pháo vang lên rộn ràng, cô cảm thấy có một người để có thể dựa vào, cảm giác thật hạnh phúc.
******
Tết xong Thẩm Chi Diệu lại trở về với cuộc sống bận rộn, đầy những công việc cần giải quyết, rồi cả việc tiếp khách, mấy lần muộn quá tới nỗi Thẩm Tinh Không ngủ quên mất mà không đợi được anh về.
Cách một ngày vừa ngửi, quần áo của anh ngoài mùi rượu ra thì còn có mùi nước hoa của phụ nữ.
Cô cầm lấy quần áo của anh, cảm thấy bản thân mình bỗng chốc từ một cô thiếu nữ biến thành một người vợ rồi.
Ban ngày anh không ở nhà, Thẩm Tinh Không đi về căn biệt thự cổ thăm Thẩm Tín Dương, trời sắp tối anh cũng không tới đón cô, cô chỉ có thể tự mình quay về, đợi tới nửa đêm cô gọi điện thoại cho anh thì anh lại tắt máy.
Thẩm Tinh Không vừa tức giận vừa lo lắng, cô lăn đi lăn lại trên giường mãi không ngủ được, tới nửa đêm thì có điện thoại gọi vào máy bàn của một người phụ nữ vang lên ở phòng anh, cô mơ hồ nhấc máy, liền nghe thấy giọng nói trách móc làm nũng từ đầu dây bên kia: “Đồ đáng chết không có lương tâm! Anh nói là tối nay tới chỗ chúng em chơi mạt chược mà, sao lại không tới?”
Thẩm Tinh Không cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ ra, cái câu “đồ đáng chết không có lương tâm” cô nghe mà tê dại cả người đi.
Cô tức giận liền cúp máy, không ngủ được nữa, cô ép tài xế nói ra địa chỉ của anh sau đó cô ngồi xe đi tìm anh.
Cô xuống xe, có chút bất ngờ, nơi mà đèn xanh đèn vàng, mùi rượu nồng nặc khiến cô có cảm giác không có cách nào chịu được.
Bên dưới tầng hầm của khách sạn là quán bar, những người qua lại có thể thấy đều có thân phận không phải tầm thường, cô cố chịu mùi rượu, tuy biết là Thẩm Chi Diệu phải đi tiếp khác nhưng cô không có cách nào chịu được cảnh anh đứng giữa những người phụ nữ ăn mặc hở hang mời gọi.
Cô không biết đi đâu tìm anh, quá nhiều căn phòng, Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân mình đúng là không hiểu chuyện, cô tới đây thực ra chẳng qua là vì không thể chịu được một chút lạnh nhạt của anh đối với mình...
Cô không biết rằng bản thân mình đã dính tới anh lợi hại như thế....
Đi một vòng quanh quán bar rộng lớn này, cô mệt đứt hơi liền đứng dựa lưng vào tường nghỉ một lát, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới, cô ngẩng đầu lên nhìn theo hướng tiếng nói đó phát ra, hóa ra đó là Lạc Đơn Thụy và mấy người phụ nữ khác ăn mặc đẹp đẽ đang đứng ở một nơi không xa hút thuốc.
Thẩm Tinh Không nghe bọn họ đứng nói cười bên đó là trong lòng cô càng thấy khó chịu.
“Này, cậu và A Diệu chia tay thật rồi à? anh ta uống rượu đỡ cho cậu đúng là quan tâm thật đấy! làm người khác ghen tỵ!”
“ĐÚng thế, đợi lát nữa e là sẽ đưa cậu về đấy, có phải cậu định tranh thủ cơ hội giả vờ sau để anh ta đưa cậu lên lầu, sau đó khi anh ta bế cậu lên giường thì cậu.... ha ha!”
“Thôi đi, những chiêu đó của các cậu cũ quá rồi, Lạc Đơn Thụy này sớm đã dùng rồi, tôi mà muốn giữ anh ấy lại thì phải giả vờ say sao? Hai người chúng tôi đã ở bên nhau mấy năm rồi, hiểu nhau như thể tay chân vậy, chia tay hay không chia tay thì nói thật cũng có khác gì nhau...tối qua anh ấy ở chỗ tôi ngủ tới nửa đêm, chắc là ở nhà có việc nên sau đó đã quay về nhà.”
“Đơn Thụy, cậu nói em cậu có ý đồ gì? Đi theo Thẩm Chi Diệu cũng chẳng có danh phận gì, cậu cũng nói là anh ta sẽ không cưới cậu, phụ nữ thanh xuân thì được mấy năm, vậy mà cậu còn cố đi theo anh ta?”
“Lại nói, người đàn ông như A Diệu, chẳng phải là dễ dàng buông tay...anh ấy không cưới tôi nhưng cũng có cưới người khác đâu! Tôi cứ đợi, tôi có cách để đối phó với anh ấy, khi anh ấy ở trên giường, thích nhất là phụ nữ biết... ha ha!”
Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân không có cách nào để hít thở, cô dựa vào tường mà hai chân mềm nhũn ra.
Lạc Đơn Thụy và mấy người phụ nữ đó đi rồi cô cũng không động đậy.
Tài xế gọi điện cho cô, hỏi cô tìm thấy tiên sinh chưa, cô cũng không biết bản thân mình đã nói gì, khi phản ứng lại thì đầu dây bên kia đã tắt máy.
Cô đi về phía mà Lạc Đơn Thụy rời đi, tới trước cửa phòng Vip, cửa vẫn chưa đóng hắn, thông qua khe cửa nhìn vào trong, một người đàn ông đang quàng tay hai người phụ nữ - phải trái mỗi người một bên.
Cô cảm thấy bản thân có thể đạp cửa đi vào nhìn xem Thẩm Chi Diệu đang làm cái gì, khi anh ở cùng Lạc Đơn Thụy cô như muốn phát điên lên, muốn giày vò anh, nhưng bây giờ thì không, cô phát hiện bản thân mình thực ra không đủ dũng khí, cô đứng ở cửa, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, rồi lại thả ra, rồi lại nắm vào, cuối cùng cô vẫn chạy khỏi cái nơi mà làm cho cô gần như nghẹt thở đó.
Trên đường ngồi trên xe quay về nhà, tài xế nhìn sắc mặt cô không được tốt cho lắm, anh biết mối quan hệ thực sự giữa cô và Thẩm Chi Diệu, anh tuy là không có thái độ chúc phúc cho bọn họ nhưng cũng biết ơn sự đối đãi của Thẩm Chi Diệu mà nói an ủi của cô: “Tiên sinh trước tới nay đều phải tiếp khách như vậy, những điều này khó tránh khỏi, thế nhưng anh ấy rất có chừng mực.”
Thẩm Tinh Không cũng không biết mình có nghe vào tai không nữa, cô cứ ngồi ngây người ra nhìn ra phía bên ngoài cửa xe trời bắt đầu có tuyết rơi.
Cô chỉ nhớ tới người đàn ông bên trái bên phải đều ôm một người phụ nữ, trên khuôn mặt anh là một nụ cười mãn nguyện, khiến cô cảm thấy sợ hãi, bất an....
Cô nhớ trước đây Tưởng Thu Muội nói với cô, đàn ông đều rất thích chơi đùa, bọn họ có thể yêu một người nhưng cũng lại có thể lên giường với một người phụ nữ khác.
Cô không tin, cô cũng không hiểu, sao có thể làm như vậy, thế nhưng vừa nãy Lạc Đơn Thụy đã nói, tối ngày hôm qua, chính đêm hôm qua Thẩm Chi Diệu đã ở nhà cô ta tới nửa đêm...
Cô không muốn biết thời gian bọn họ ở bên nhau đó đã làm những gì, cô vừa nghĩ tới đã không chịu được, tiếp đó lại nghĩ Lạc Đơn Thụy nói anh thích phụ nữ trên giường biết làm gì đó....
Cô cảm thấy bản thân mình như sắp nổ tung ra...
******
Đi ra từ quán bar, Lạc Đơn Thụy bước đi loạng choạng, cô ta dựa mình vào vai Thẩm Chi Diệu, thở hổn hển, quàng tay vào eo anh: “A Diệu, có thể đưa em về nhà được không?”
Thẩm Chi Diệu nhanh chóng tránh cô ta ra không để cô ta ghé sát vào mặt mình, anh gọi một người đàn ông khác tới đưa cô ta về.
Lạc Đơn Thụy khẽ cười: “Anh bắt buộc phải trốn em thế à, việc kinh doanh vẫn chưa thành, anh vẫn còn phải dựa vào em để lôi kéo những người có thể giúp đỡ anh có đúng không?”
Thẩm Chi Diệu đưa cô ta đặt lên xe, cúi đầu xuống nhìn cô ta: “Hôm nay em nói hơi nhiều, thực sự là uống nhiều quá rồi à?”
Lạc Đơn Thụy lắc đầu, hai mắt sáng lonh lanh: “Không say, đúng rồi, em hỏi anh cái này.”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô ta cầm điếu thuốc, anh bật lửa châm thuốc cho cô ta.
Lạc Đơn Thụy thổi khói thuốc ra, cô ta dường như bị sặc liền ho lên vài tiếng, cười rồi nói: “Em hỏi anh nhé, anh thực sự định ở bên con bé tiểu nha đầu đó đấy à?”
Thẩm Chi Diệu không nói gì, anh cất chiếc bật lửa vào trong túi, trong ánh mắt là sự cố chấp và kiên định.
Lạc Đơn Thụy cười ha ha, bàn tay cô ta đặt lên ngực Thẩm Chi Diệu: “Đáng đời anh tự tìm lấy phiền phức, con bé nha đầu đó chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng của anh, không tin thì anh cứ về mà xem, tối này cô ta nhất định sẽ không thèm nhìn mặt anh. Thế giới của anh, cô ta không hiểu.”
Thẩm Chi Diệu nheo mày nhìn Lạc Đơn Thụy, giọng nói có chút lạnh lùng: “Em muốn nói gì thì nói thẳng đi, tại sao cô ấy không chịu nhìn mặt anh?”
Lạc Đơn Thụy lại phì khói thuốc vào mặt anh, nhướn mày lên nói: “Anh quên mất là tối qua anh đồng ý với Lục Lâm bọn họ là sẽ tới chỗ bọn họ chơi mạt chược à? lúc đó em tranh thủ khi anh vào nhà vệ sinh mà cầm điện thoại anh nghịch, kết quả là làm nó hết pin, chắc là cô ấy đã gọi điện về nhà anh đấy.”
Thẩm Chi Diệu rút điện thoại ra, quả nhiên màn hình tối om.
Ánh mắt anh nhìn Lạc Đơn Thụy trở nên lạnh lùng, kèm theo sự phẫn nộ: “Em đừng có đụng vào cô ấy, anh sẽ lật mặt thật đấy, còn về phía những đối tác, anh cũng vẫn lấy tiền từ trong túi bọn họ cho vào tài khoản của cô ấy!”
Lạc Đơn Thụy khẽ cười, che giấu đi sự thất vọng trong ánh mắt: “Thôi được rồi, đừng mắng em nữa, em chỉ có nhắc nhở anh một câu thôi, em cũng có gọi điện về nhà anh đâu.”
Khuôn mặt Thẩm Chi Diệu giống như thời tiết lúc này, khiến cho người khác cảm thấy lạnh giá, Lạc Đơn Thụy thấy anh định đóng cửa xe rời đi cô ta liền túm lấy tay anh, khẽ gọi tên anh: “A Diệu..tối ngày hôm đó, em xin lỗi, em đã nói rất nhiều lời quá đáng mắng anh...”
Lạc Đơn Thụy hờ hững liếc nhìn cô ta rồi nói: “Anh quên rồi.”
Lạc Đơn Thụy trong lòng nghĩ anh quên rồi mới lạ, tối hôm chia tay, cô ta đã dùng những lời khó nghe nhất để mắng anh, con người anh nhớ lâu thù dai không phải cô ta không biết, tối qua cô ta đã cầu xin anh nhưng anh cũng chỉ đưa cô ta tới cổng, sau đó người trông cửa đã dìu cô ta lên trên nhà...
Rốt cuộc thì cô ta không can tâm, ban nãy ở quán bar, rõ ràng là cô ta nhìn thấy Thẩm Tinh Không – cô gái vừa mới dậy thì còn chưa phát triển toàn diện, mái tóc thì bù rù, cô ta không hiểu Thẩm Chi Diệu rốt cuộc thích con bé nha đầu đó ở điểm gì, nghĩ thế nào cũng chỉ cảm thấy có hai khả năng, hoặc là Thẩm Chi Diệu đúng là có vấn đề về tâm lý, có những sở thích quái đản, hoặc là, anh nhằm vào chủ yếu mà miếng thịt béo ngậy của Thẩm gia.
Cô ta gọi anh: “Ngày mai....”
Thẩm Chi Diệu rút từ trong ví ra một tờ ngân phiếu, anh dùng ngón tay kẹp lấy đưa cho cô ta nói lạnh nhạt: “Đây là thù lao mấy ngày hôm nay của em, uống cũng uống đủ rồi, chơi cũng chơi chán rồi, Phi Đằng bọn họ có bằng lòng để anh làm tổng đại lý không thì cũng đợi sự lựa chọn của bọn họ, em về nhà sớm mà nghỉ đi.”
Lạc Đơn Thụy nhìn dãy số mê hoặc người khác trên tờ ngân phiếu, cô ta cảm thấy thật bi kịch, rốt cuộc thì anh vẫn chỉ coi cô ta là một đóa hoa mà ai cũng có thể ngắm nhìn và nắm giữ.
******
T
hẩm Chi Diệu trên đường lái xe về nhà, trong lòng anh cảm thấy có chút bất an, hi vọng rằng Thẩm Tinh Không đừng có nhận cuộc điện thoại đó, với tính cách của cô, chút tình cảm giữa hai người khó khăn lắm mới có được thì chẳng mấy chốc mà bị xóa tan.
Tới Thẩm gia, cửa sổ các phòng đều tối om, anh bám vào lan can đi lên lầu.
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên cô không ở phía trong.
Trong lòng anh có dự cảm chẳng lành, anh đi tới phòng cô, đẩy cửa nhưng cửa đã bị khóa lại.
Anh bất lực lắc đầu, rút chìa khóa mở cửa ra, vừa đẩy thì phát hiện dường như cô đã dùng các loại đồ vật chắn lại từ phía trong.
Sao anh lại hiểu cô như vậy chứ!
Khó khăn lắm anh mới mở được cửa ra, bước chân vào trong anh thấy cô đang chúm kín chăn, quay lưng ra phía anh, cơ thể nhỏ bé của cô co rúm lại giống như một quả bóng.
Thẩm Chi Diệu trong lòng chua xót, anh tiến lại gần ngả người xuống bên cạnh cô, anh ngẩng đầu khẽ gọi cô thì thầm: “Sao thế, làm sao, tức giận gì mà đóng cửa để anh ở bên ngoài thế?”
Thẩm Tinh Không không nói gì.
Thẩm Chi Diệu thấy bờ vai cô hơi run lên, con tim anh nhói đau, anh đưa tay ra chạm vào cô, tới khi chạm lên má cô thấy ướt ướt, anh sợ hãi, vội vàng bế cô lên, gọi cô: “Em làm sao thế?”
Thẩm Tinh Không dùng tay che hai mắt đi, cắn chặt môi tới nỗi cô còn ngửi thấy mùi tanh của máu trên môi mình.
Thẩm Chi Diệu ôm chặt lấy cô, dùng mặt mình áp sát vào trán cô, thở dài: “Muốn nổi cáu thì cứ nổi cáu đi, muốn đánh anh hay mắng anh thì làm đi, đừng có giữ trong lòng, đừng làm khổ bản thân mình.”
Thẩm Tinh Không vẫn không lên tiếng.
Thẩm Chi Diệu siết chặt lấy cơ thể cô: “Nha đầu, có phải em nghe cuộc điện thoại đó rồi? đó là bạn học trước đây của anh, thỉnh thoảng qua lại do công việc, nói chuyện cũng không chú ý gì nhưng tuyệt đối không có chuyện mờ ám gì khác, anh phải tin anh, được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook