Tổng Tài Nghĩ Quá Nhiều
-
Chương 26
Edit: Ngạc Tuyết
Lạc Cảnh Xuyên từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy một lớn một nhỏ trùm phao bơi chơi tới cao hứng, hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, bước nhanh tới.
Xa xa, một làn sóng biển cuồn cuộn mà tới, chỉ thấy Thẩm Trạch Nhiên đứng ở phía sau Lạc Linh, hai tay đỡ phao bơi của bé, đối diện sóng biển.
“Công chúa điện hạ cẩn thận! Ác long rất giảo hoạt, chỉ có thể trốn trong biển sâu, dùng ma pháp công kích chúng ta, công chúa, ngài sợ sao?”
Lạc Linh lắc lắc đầu.
“Không hổ là công chúa điện hạ thân ái của ta!” Thẩm Trạch Nhiên trầm bồng du dương mà tiếp tục nói: “Vì vạn ngàn con dân, vì trinh / tiết của quốc vương bệ hạ, chúng ta không thể lùi về sau.”
“Xông lên a ——” Thẩm Trạch Nhiên đẩy Lạc Linh xông lên trên đón sóng biển, sau đó bọt nước đem hai người hất trở về.
Thẩm Trạch Nhiên lòng bàn chân trượt một cái, không đứng vững, trực tiếp ngồi xuống trong nước, ngửa đầu liền đối diện tầm mắt Lạc Cảnh Xuyên đang cuối đầu nhìn hắn.
“Ngươi mới vừa nói bảo vệ cái gì?” Lạc Cảnh Xuyên cúi người xuống, duỗi tay nắm chặt hai gò má Thẩm Trạch Nhiên, nhẹ nhàng hướng bên ngoài kéo kéo.
“Gỗ, nhà gỗ.” Thẩm Trạch Nhiên ngụy biện nói.
“Ba ba!” Bé gái hưng phấn, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Lạc Cảnh Xuyên, khanh khách cười không ngừng: “Mau tới chơi ‘Công chúa đấu ác long’.”
“Vậy ta diễn là cái gì?”
“Ác long muốn đoạt quốc vương bệ hạ đi làm áp trại phu nhân.” Lạc Linh khờ dại lập tức đem Thẩm Trạch Nhiên bán: “Thẩm thúc thúc nói.”
“Ồ ~ “
Thẩm Trạch Nhiên khó giải thích được mà run một cái, liền muốn tránh đi: “Kia cái gì, ta khát, đi uống ngụm nước cái nha.”
Mới vừa bò lên liền bị Lạc Cảnh Xuyên đè xuống vai một cái: “Ha ha, ngươi nói cái gì, ta không có nghe rõ.”
“Chơi tí thôi mà, Lạc thư ký sao lại tích cực như vậy chứ.”
Lạc Cảnh Xuyên đến gần vài bước, hơi khom người nhìn thẳng hắn, trong thanh âm có mấy phần trầm thấp: “Đúng không? Vậy Thẩm tổng đến diễn ác long thì thế nào?”
Đại não Thẩm Trạch Nhiên “Oanh” một tiếng nổ tung, tất cả trong đầu đều là môi mỏng mở ra khép lại của Lạc Cảnh Xuyên, quanh quẩn tại chóp mũi là mùi kem chống nắng hương cam trên người đối phương, khiến tim không thể ức chế mà điên cuồng nhảy dựng lên.
“Làm sao? Không dám diễn sao?” Lạc Cảnh Xuyên liền tiến gần một chút.
Thẩm Trạch Nhiên hoảng loạn ngửa ra sau, trong miệng vẫn theo bản năng mà bướng bỉnh nói: “Ai, ai sợ, diễn thì diễn!”
“Vậy ngươi có thể phải chăm chỉ mà đem ta đoạt lại đi nha.” Lạc Cảnh Xuyên kề sát bên tai Thẩm Trạch Nhiên, nhẹ giọng nói, quay người đi tới sau lưng Lạc Linh, đẩy phao bơi của bé hướng ra biển.
Lạc Linh quay đầu vẫy vẫy tay, đồng ngôn vô kỵ mà hét: “Thẩm thúc thúc, mau tới đem ba ba đoạt lại đi a!”
Du khách đi ngang qua nghe được, lập tức liếc nhìn Thẩm Trạch Nhiên một cái, cười cười rời đi.
Thẩm Trạch Nhiên liếc liếc cái “kẻ cầm đầu” đang yên tâm thoải mái đứng ở nơi đó nhìn hắn cười, không nhịn được mà mài răng: “Chờ đó! Hai người các ngươi một cái đều không trốn được!”
Nói xong gào gào lên hướng hai cha con chạy tới.
Lạc Cảnh Xuyên ỷ vào bản thân biết bơi, đẩy Lạc Linh xảo diệu tránh né Thẩm Trạch Nhiên, Thẩm tổng bay nhảy nửa ngày cũng chưa bắt được người quả thực hận đến nghiến răng.
Bỗng nhiên, Thẩm Trạch Nhiên linh cơ hơi động, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: “Ta, chân của ta giống như bị chuột rút.”
Lạc Cảnh Xuyên không có suy nghĩ nhiều, lập tức bơi tới, vừa tới trước mặt Thẩm Trạch Nhiên, liền thấy khóe miệng tên ngốc kia nhếch lên, ôm lấy hắn, hướng về phía Lạc Linh hô to: “Ta bắt được cha ngươi rồi, bé yêu ~ “
Lạc Linh rất phối hợp mà chỉ vào hắn: “Ác long, thả phụ vương ta ra!” Nói rồi lấy tay bơi bơi, chậm rãi hướng Thẩm Trạch Nhiên bơi tới.
Mắt thấy sắp đuổi đến nơi, Thẩm Trạch Nhiên nhấc chân chuẩn bị chạy, hắn kéo Lạc Cảnh Xuyên đạp nước hai cái, hai người vẵn đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích.
Lạc Cảnh Xuyên tùy ý Thẩm Trạch Nhiên ôm hắn, khẽ mỉm cười, kéo lấy phao bơi của hắn liền hướng Lạc Linh bơi tới, cha con cùng hợp lực thắng lợi.
“Xem, chúng ta bắt được ác long.”
“Ba ba thật là lợi hại!” Lạc Linh vỗ tay.
“Mang về làm người hầu có được hay không?” Lạc Cảnh Xuyên hỏi.
“Không thể làm mẫu hậu sao?”
“……” Thẩm Trạch Nhiên tức giận đập nước một cái: “Các ngươi đừng tự ý thay đổi kịch bản có được hay không? (╯‵□′)╯︵┻━┻ “
Lạc Cảnh Xuyên từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy một lớn một nhỏ trùm phao bơi chơi tới cao hứng, hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, bước nhanh tới.
Xa xa, một làn sóng biển cuồn cuộn mà tới, chỉ thấy Thẩm Trạch Nhiên đứng ở phía sau Lạc Linh, hai tay đỡ phao bơi của bé, đối diện sóng biển.
“Công chúa điện hạ cẩn thận! Ác long rất giảo hoạt, chỉ có thể trốn trong biển sâu, dùng ma pháp công kích chúng ta, công chúa, ngài sợ sao?”
Lạc Linh lắc lắc đầu.
“Không hổ là công chúa điện hạ thân ái của ta!” Thẩm Trạch Nhiên trầm bồng du dương mà tiếp tục nói: “Vì vạn ngàn con dân, vì trinh / tiết của quốc vương bệ hạ, chúng ta không thể lùi về sau.”
“Xông lên a ——” Thẩm Trạch Nhiên đẩy Lạc Linh xông lên trên đón sóng biển, sau đó bọt nước đem hai người hất trở về.
Thẩm Trạch Nhiên lòng bàn chân trượt một cái, không đứng vững, trực tiếp ngồi xuống trong nước, ngửa đầu liền đối diện tầm mắt Lạc Cảnh Xuyên đang cuối đầu nhìn hắn.
“Ngươi mới vừa nói bảo vệ cái gì?” Lạc Cảnh Xuyên cúi người xuống, duỗi tay nắm chặt hai gò má Thẩm Trạch Nhiên, nhẹ nhàng hướng bên ngoài kéo kéo.
“Gỗ, nhà gỗ.” Thẩm Trạch Nhiên ngụy biện nói.
“Ba ba!” Bé gái hưng phấn, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Lạc Cảnh Xuyên, khanh khách cười không ngừng: “Mau tới chơi ‘Công chúa đấu ác long’.”
“Vậy ta diễn là cái gì?”
“Ác long muốn đoạt quốc vương bệ hạ đi làm áp trại phu nhân.” Lạc Linh khờ dại lập tức đem Thẩm Trạch Nhiên bán: “Thẩm thúc thúc nói.”
“Ồ ~ “
Thẩm Trạch Nhiên khó giải thích được mà run một cái, liền muốn tránh đi: “Kia cái gì, ta khát, đi uống ngụm nước cái nha.”
Mới vừa bò lên liền bị Lạc Cảnh Xuyên đè xuống vai một cái: “Ha ha, ngươi nói cái gì, ta không có nghe rõ.”
“Chơi tí thôi mà, Lạc thư ký sao lại tích cực như vậy chứ.”
Lạc Cảnh Xuyên đến gần vài bước, hơi khom người nhìn thẳng hắn, trong thanh âm có mấy phần trầm thấp: “Đúng không? Vậy Thẩm tổng đến diễn ác long thì thế nào?”
Đại não Thẩm Trạch Nhiên “Oanh” một tiếng nổ tung, tất cả trong đầu đều là môi mỏng mở ra khép lại của Lạc Cảnh Xuyên, quanh quẩn tại chóp mũi là mùi kem chống nắng hương cam trên người đối phương, khiến tim không thể ức chế mà điên cuồng nhảy dựng lên.
“Làm sao? Không dám diễn sao?” Lạc Cảnh Xuyên liền tiến gần một chút.
Thẩm Trạch Nhiên hoảng loạn ngửa ra sau, trong miệng vẫn theo bản năng mà bướng bỉnh nói: “Ai, ai sợ, diễn thì diễn!”
“Vậy ngươi có thể phải chăm chỉ mà đem ta đoạt lại đi nha.” Lạc Cảnh Xuyên kề sát bên tai Thẩm Trạch Nhiên, nhẹ giọng nói, quay người đi tới sau lưng Lạc Linh, đẩy phao bơi của bé hướng ra biển.
Lạc Linh quay đầu vẫy vẫy tay, đồng ngôn vô kỵ mà hét: “Thẩm thúc thúc, mau tới đem ba ba đoạt lại đi a!”
Du khách đi ngang qua nghe được, lập tức liếc nhìn Thẩm Trạch Nhiên một cái, cười cười rời đi.
Thẩm Trạch Nhiên liếc liếc cái “kẻ cầm đầu” đang yên tâm thoải mái đứng ở nơi đó nhìn hắn cười, không nhịn được mà mài răng: “Chờ đó! Hai người các ngươi một cái đều không trốn được!”
Nói xong gào gào lên hướng hai cha con chạy tới.
Lạc Cảnh Xuyên ỷ vào bản thân biết bơi, đẩy Lạc Linh xảo diệu tránh né Thẩm Trạch Nhiên, Thẩm tổng bay nhảy nửa ngày cũng chưa bắt được người quả thực hận đến nghiến răng.
Bỗng nhiên, Thẩm Trạch Nhiên linh cơ hơi động, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: “Ta, chân của ta giống như bị chuột rút.”
Lạc Cảnh Xuyên không có suy nghĩ nhiều, lập tức bơi tới, vừa tới trước mặt Thẩm Trạch Nhiên, liền thấy khóe miệng tên ngốc kia nhếch lên, ôm lấy hắn, hướng về phía Lạc Linh hô to: “Ta bắt được cha ngươi rồi, bé yêu ~ “
Lạc Linh rất phối hợp mà chỉ vào hắn: “Ác long, thả phụ vương ta ra!” Nói rồi lấy tay bơi bơi, chậm rãi hướng Thẩm Trạch Nhiên bơi tới.
Mắt thấy sắp đuổi đến nơi, Thẩm Trạch Nhiên nhấc chân chuẩn bị chạy, hắn kéo Lạc Cảnh Xuyên đạp nước hai cái, hai người vẵn đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích.
Lạc Cảnh Xuyên tùy ý Thẩm Trạch Nhiên ôm hắn, khẽ mỉm cười, kéo lấy phao bơi của hắn liền hướng Lạc Linh bơi tới, cha con cùng hợp lực thắng lợi.
“Xem, chúng ta bắt được ác long.”
“Ba ba thật là lợi hại!” Lạc Linh vỗ tay.
“Mang về làm người hầu có được hay không?” Lạc Cảnh Xuyên hỏi.
“Không thể làm mẫu hậu sao?”
“……” Thẩm Trạch Nhiên tức giận đập nước một cái: “Các ngươi đừng tự ý thay đổi kịch bản có được hay không? (╯‵□′)╯︵┻━┻ “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook