Edit: Ngạc Tuyết

Lạc Cảnh Xuyên vào phòng, tiểu cô nương nhìn thấy Thẩm Trạch Nhiên, lập tức từ trong lồng ngực ba ba nhảy xuống, nhào tới ôm lấy chân Thẩm Trạch Nhiên.

Thẩm Trạch Nhiên hiện tại nhớ Lạc Linh vô cùng, thấy thế lập tức đem bé bế lên: “Linh Linh chào buổi tối nha ~ “

“Mẹ, a, Thẩm thúc thúc hảo ~” Lạc Linh ôm Thẩm Trạch Nhiên, dùng hai má cọ cọ lồng ngực hắn.

Lạc Cảnh Xuyên đứng một bên khó giải thích được có một loại cảm giác chính mình thất sủng, tâm liền chua xót. Hắn cố ý đem đồ trên tay phóng mạnh lên khay trà, chen miệng nói: “Thẩm tổng, đây là hộp cơm, ta đã rửa sạch, cảm tạ.”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Canh cánh trong lòng Thẩm Trạch Nhiên giờ khắc này đổi thành đầy đầu đều là Lạc Linh, không tim không phổi làm sao còn nhớ chút chuyện kia của Lạc Cảnh Xuyên.

Ngược lại là, Lạc Linh nhìn thấy hộp cơm lập tức bĩu môi, hai con mắt to đầy nước mắt mà nhìn Thẩm Trạch Nhiên: “Con cũng muốn ăn.”

“Được được được, ta liền đi làm, Linh Linh lưu lại ăn cơm tối nha.” Thẩm Trạch Nhiên mừng rỡ đến cả khuôn mặt đều ngốc lên, nhanh chóng mở tủ lạnh… Trong tủ lạnh cơ hồ không có thứ gì.

“Ta đi mua đồ ăn, Linh Linh muốn ăn cái gì? Thích ngọt hay mặn? Thịt không? Thích cá hay gà vịt, nếu không thịt thỏ thì sao…” Thẩm Trạch Nhiên vây quanh Lạc Linh, một tay cầm bút một tay cầm giấy, còn kém nằm trên mặt đất hô to vạn tuế.

“……” Lạc Cảnh Xuyên khó chịu.

“Vậy ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, Linh Linh xem phim hoạt hình đi, có được không?”

Lạc Linh gật gật đầu, liền kéo kéo ống tay áo Lạc Cảnh Xuyên: “Ba ba, đi giúp mẹ… Thẩm thúc thúc mua thức ăn đi.”

Lạc Cảnh Xuyên cùng con gái nhìn nhau một trận, cuối cùng thua trận, đổi giày, chạy theo Thẩm Trạch Nhiên: “Thẩm tổng, thật là ngại quá, để tôi đến giúp ngài.”

Thẩm Trạch Nhiên liếc mắt nhìn một đống danh sách mua sắm, thật sự rất nhiều, hơn nữa còn có hoa quả tráng miệng gì đó, quá nặng, thêm một người cũng có điểm thoải mái, liền không phản đối.

Hai người ngồi lên ZEV, lái thẳng đến siêu thị gần đó. Lạc Cảnh Xuyên cùng Thẩm Trạch Nhiên đều là sống một mình, tự làm cơm là điều đương nhiên, chọn đồ ăn cũng là có kinh nghiệm.

Thẩm Trạch Nhiên đứng ở khu thuỷ sản, xoa xoa cằm: “Quả nhiên luộc canh cá vẫn là muốn dùng cá chép.”

“Ân, bất quá nơi này không có cá chép tự nhiên a.” Lạc Cảnh Xuyên đi một vòng rồi nói.

“Dù sao cá chép tự nhiên ít, nuôi ao cũng có chút không tồi.”

“Con này thế nào? Vảy cá toả sáng, cũng không tróc ra.”

“Trọng lượng cũng gần giống.” Thẩm Trạch Nhiên tiếp nhận cá ước lượng một chút.

“Thân cá đàn hồi tốt, liền lấy nó đi.” Lạc Cảnh Xuyên nói tiếp.

Hai người thảo luận xong, đem cá chép chuẩn bị đi tính tiền, vừa ngẩng đầu liền phát hiện vài em gái nhìn bọn họ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

“Ai nha, hai nam nhân kia thật đáng yêu a, cùng nhau chọn cá kìa.”

“Đúng đó đúng đó, thật giống lão phu lão thê.”

“Ngươi đoán ai công ai thụ a?”

Hai nữ sinh lặng lẽ theo sau lưng thầm nói.

Lạc Cảnh Xuyên lười cùng tiểu nữ sinh tính toán, Thẩm Trạch Nhiên lại trời sinh căn bản không để trong lòng, liền tùy ý họ.

“Ta cảm thấy được người đang trả tiền kia chính là công, thông thường không phải đều như thế sao?”

Thẩm Trạch Nhiên lỗ tai hơi động, trong lòng khen lớn: Tiểu cô nương, thật tinh mắt!

“Ta cảm thấy người đang cầm đồ kia mới là công! Muốn làm tiểu công đương nhiên thể lực phải tốt nha ~” một nữ sinh khác thanh âm hào hứng quả thực như sóng cuộn hiện hóa.

“Có đạo lý, hơn nữa hắn tương đối cao, băng sơn công mặc dù có điểm cũ nhưng vẫn rất manh.”

Thẩm Trạch Nhiên bỗng nhiên đoạt lấy đồ vật trong tay Lạc Cảnh Xuyên, vẫn cứ một bộ bình thản ung dung thành thạo điêu luyện, bước chân về tới trong xe.

Bị gọi đến giúp đỡ cuối cùng cả việc chân tay cũng bị cướp, Lạc Cảnh Xuyên quả thực là không hiểu ra sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương