“Cẩn thận!” Đường Hiểu Dạ theo trực giác đẩy Ôn Mỹ Phách ra, không ngờ chiếc xe kia lại đâm về phía cô. Ôn Mỹ Phách nhanh tay kéo cô lại, giúp cô tránh thoát khỏi bàn tay tử thần. Một trận bối rối, xe máy kia cũng cứ thế mà phóng đi không hề quay lại.

“Hiểu Dạ, cô không sao chứ?” Lòng Ôn Mỹ Phách nóng như lửa đốt, vội nâng Đường Hiểu Dạ dậy, kiểm tra cô từ trên xuống dưới một hồi mới chắc chắn cô không sao.

“Tôi không sao” Đường Hiểu Dạ lắc đầu, khuôn mặt vì hoảng sợ mà tái nhợt. Là ảo giác của cô sao? Cảm thấy mục tiêu của chiếc xe máy kia chính là cô chứ không phải Ôn Mỹ Phách.

“Chết tiệt!” Nhịn không được tiếng chửi thề, Ôn Mỹ Phách ôm cô vào trong ngực, dùng sức ôm như muốn đem cô khảm vào trong xương tủy, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ không cam lòng.

Vào một khắc kia, trái tim Ôn Mỹ Phách như ngừng đập. Nếu phản ứng của hắn chậm một chút, nếu là chỉ chậm một chút thôi… hậu quả hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Đều do hắn! Hắn không nên nhất thời tiết lộ tình cảm của mình với cô, sẽ không hại cô lâm vào hiểm cảnh.

“Ôn… Mỹ Phách, tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì” Hắn ôm cô thật chặt, giống như rất sợ hãi phải mất đi cô. Đường Hiểu Dạ nhẹ giọng trấn an, trong lòng tràn đầy cảm động. Thật rahắn thích cô hơn cả so với sự tưởng tượng của cô!

“Chủ tịch…” Lương Cảnh Sách nhíu mày, trai đổi ánh mắt cùng Ôn Mỹ Phách. Bất luận hai người có cẩn thận bao nhiêu thì Đường Hiểu Dạ cũng đã trở thành mục tiêu để đối phương uy hiếp họ.

“Tôi biết” Chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi dài che dấu sự phức tạp trong đôi mắt hắn. Hắn lập tức ra quyết định, cho dù cách này có tổn thương người khác thật tàn nhẫn, hắn vẫn phải làm, bởi vì đây là phương pháp duy nhất để bảo vệ Đường Hiểu Dạ.

Ôn Ngọc Viễn, lần này là chú khinh thường tôi, đừng trách tôi không nể tình thân với chú!

Bảy giờ sáng, ánh nắng mặt trời chậm rãi buông xuống, Ôn Mỹ Phách một đêm không ngủ đi xuống lầu, sâu trong mắt có một chút mệt mỏi.

Ánh mắt phức tạp Đường Hiểu Dạ đang ăn sáng, sau đó nhanh chóng đổi thành một nụ cười.

“Chào buổi sáng”

“Chào buổi sáng” Đường Hiểu Dạ kinh ngạc nhìn nụ cười của hắn. Là ảo giác sao? Tại sao cô cảm thấy Ôn Mỹ Phách hôm nay cười không giống với mọi khi.

“Ngày hôm qua ngủ có ngon không?” Ngồi xuống đối diện cô, Ôn Mỹ Phách như lơ đãng hỏi.

“Ngủ rất ngon”

“Ừ…” Gật gật đầu, Ôn Mỹ Phách có chút không yên lòng bước tới bên bàn làm việc.

Hắn không có lựa chọn nào khác, phải làm như vậy. Ở trong lòng, một lần nữa hắn tự nói với mình, đây là vì bảo vệ Hiểu Dạ, không có chuyện gì quan trọng hơn so với an nguy của cô. Chuyện này vì hắn mà ra, cho nên hắn sẽ phải là người giải quyết…

Cho dù cô hận hắn, hắn cũng chấp nhận.

Phát hiện vẻ mặt không kỳ lạ của hắn, Đường Hiểu Dạ kinh ngạc nhìn lại. Cô rất ít khi thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng như thế.

“Làm sao vậy? Sáng sớm lại lạnh đến phát run à?” Trong lòng có quyết định, hắn miễn cưỡng nhếch khóe môi, lại đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười như mọi khi.

“Không có gì” Bị hắn hỏi khiến côcả kinh, Đường Hiểu Dạ vội vàng thu hồi tầm mắt.

“Trên mặt tôi có gì sao?”

“Không có” Lắc mạnh đầu, Đường Hiểu Dạ rầu rĩ lên tiếng.

“Cô sẽ không…” Nhìn vẻ mặt có chút túng quẫn của cô, Ôn Mỹ Phách tao nhã nâng mặt, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, nhìn rõ vẻ mặt hoảng hốt của cô “Không phải cô yêu tôi rồi đó chứ?”

“Cái gì?” Nghe thấy lời nói của hắn, Đường Hiểu Dạ ngây người.

“Tôi nói cô đó, sẽ không phải bởi vì tôi cho cô một chút ân huệ nho nhỏ, cô liền yêu tôi đó chứ?” Ôn Mỹ Phách vẫn cười như thiên sứ thuần khiết vô hại, lời nói lại sắc bén “Tôi chỉ sử dụng chút thủ đoạn nhỏ, cô liền mê luyến rồi.Không phải tôi quá mức tự đại, tôi cứ tưởng rằng sẽ có chút khó khăn, không nghĩ tới cô lại mắc câu dễ dàng như vậy, thật sự là ngoai tính toán của tôi. Sao rồi? Muốn hôn tôi à?”

“Ôn Mỹ Phách, anh nói bậy bạ gì đó?” Hắn vô tính nói ra khiến cho đại não cô nhất thời khó có thể tiêu hóa. Cô kinh ngạc nhìn hắn, giống như hắn là người từ sao Hỏa rớt xuống.

“Có ai nói với cô xinh đẹp luôn đi cùng với cao ngạo chưa? Giống như hoa hồng có gai đó. Bởi vì cô khó hái xuống, tôi lại càng muốn, cho nên luôn dùng lạt mềm buộc chặt làm cho cô động tâm” Ôn Mỹ Phách lộ ra vẻ mặt không vui”Nhưng bây giờ tôi hết hứng chơi rồi, mấy cái trò không chút thách thức trí tuệ tôi không có hứng thú. Khuyên cô ngàn vạn lần đừng có thật lòng với tôi”

“Ôn Mỹ Phách, anh đang nói đùa sao? Đang êm đẹp tại sao lại nói như vậy?” Muốn cười lại cười không nổi, trong đầuĐường Hiểu Dạ phát ra một tiếng vang thật lớn.

“Tôi nói thật đó, tôi chưa bao giờ thật lòng như lúc này. Đơn giản chỉ là tôi không muốn chơi nữa, thuận tiện nhắc nhở cô đừng có thích tôi!” Biết rõ sự tin tưởngcủa cô dành cho mình đang dần dần tan rã, Ôn Mỹ Phách vô cùng khó chịu. Biểu tình ảo não của hắn đả thương người đến cực điểm, giống như cô không đáng là đồ chơi của hắn.

“Ôn Mỹ Phách, anh nói như vậy là có ý gì?” Từng lời của hắn khắc sâu vào trong lòng cô, Đường Hiểu Dạ không chịu được mà đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.

“Tôi tin rằng cô nghe cũng hiểu mà, còn cần tôi lặp lại lần nữa sao?” Chậm rãi nói ra từng chữ, Ôn Mỹ Phách cười nhạt, bộ dáng thờ ơ nhìn cô như một con thú bị thương.

“Anh…”

“Nói đừng thích tôi còn có chút khó hiểu hả?Vậy nói cách khác chính là đừng tìm cách trèo lên giường của tôi thì dễ hiểu hơn nhỉ?” Ôn Mỹ Phách buông ra từng chữ không chút lưu tình “Vẫn muốn hỏi, cô thích tôi hay yêu tiền của tôi đây?”

Đường Hiểu Dạ hoàn toàn không thể phản ứng.

Đây là Ôn Mỹ Phách mà cô biết sao? Cô nghĩ mình cũng từng có một chút thích Ôn Mỹ Phách…

Đường Hiểu Dạ không dám tin nhìn khuôn mặt kia, trái tim như vỡ ra thành hai mảnh.

Thì ra… cô chính là món đồ chơi mà thôi, chỉ có mình cô cho là thật.

“Tại sao cô không nói? Vấn đề của tôi cô không thể trả lời sao?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày “Nếu cô cảm thấy rời đi rất tiếc nuối, vẫn còn muốn có quan hệ cùng với tôi, vậy thì chúng ta hiện tại là có thể lên lầu, coi như kỷ niệm chia tay, thế nào?”

“…”

“Hay là cô đã yêu tôi quá sâu đậm rồi, muốn cầu xin tôi đừng rời bỏ cô?” Ôn Mỹ Phách dùng một kích cuối cùng.

“… Làm sao…Tôi làm sao có thể yêu anh?” Trò chơi tình yêu này quá mức tàn khốc, hai bàn tay nhỏ bé của Đường Hiểu Dạ lặng lẽ nắm chặt thành quyền, mặc dù bây giờ cô vẫn không thể tin “Tôi làm sao có thể thích kẻ ích kỷ, vô tinh, cả người lại đầy mùi tiền như anh chứ?”

“Nha? Cô không thích tôi?”

“Đương nhiên” Đường Hiểu Dạ hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp không cam lòng nhìn hắn “Anh đừng có tự trát vàng lên mặt mình nữa, một chút tôi cũng không thích anh”

“Nếu cô không dùng ánh mắt thâm tình đó nhìn tôi, có lẽ tôi còn có thể tin tưởng lời nói của cô một chút” Ôn Mỹ Phách lại mỉm cười khiến người ta oán hận “Nhưng không thích tôi là một chuyện tốt, bằng không với giao tình của cô cùng Cảnh Sách sẽ làm tôi thật khó xử”

Lời nói vô tình của hắn khiến cô tổn thương đầy mình.

Thì ra đây chính là trò chơi tình yêu của một thiếu gia lắm tiền sao? Ngược lại cô còn thật sự tin, cho nên hắn mới đặc biệt cảnh cáo cô đừng tự mình đa tình!

“Chủ tịch Ôn cứ việc yên tâm, tôi sẽ không yêu anh. Thực tế…” Đường Hiểu Dạ trừng hắn bằng đôi mắt bị nước mắt che phủ,nói: “Thực tế, tôi thật chán ghét anh! Hơn nữa là cực kỳ chán ghét!”

Nghe thấy câu trả lời của cô, đôi mắt của Ôn Mỹ Phách hiện lên một chút phức tạp, nhưng bờ môi vẫn cố tình cong lên thành một nụ cười.

Vậy sao? Cô thật chán ghét tôi, như vậy tốt lắm, xem ra chúng ta đã nhận thức rõ, ‘nắm được, buông được’ là nguyên tắc của tôi” Giọng điệu thoải mái trả lời “Cô cũng đừng khóc nha. Tôi ghét nhất là những người phụ nữ dùng nước mắt để níu kéo đàn ông, ngàn vạn lần đừng phá hư ấn tượng của tôi về cô”

Lời nói tàn nhẫn của hắn như xát muối lên vết thương của cô, đau đến mức cô khó có thể thừa nhận.

Tính cách một người sao có thể thay đỏi nhiều như nậy? Hôm qua mới hỏi han ân cần với cô, hôm nay lại hận không thể ném cô đi, chỉ vì cô là một món đồ chơi, hắn vui vẻ liền đùa giỡn một chút, cảm thấy không thú vị liền đá sang một bên sao?

Mắt cô nhất định là bị mù rồi mới có thể động tâm với hắn, mới có thể thích tên đàn ông đáng giận như thế…

Mắt cô thật sự là bị mù rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương