Hắn rốt cuộc có thể thẳng thắn nói chuyện với cô một lần hay không?

“Nhìn biểu tình của cô kìa, không phải là rất cảm kích tôi đấy chứ? Hiểu Dạ?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày, đến cuối cùng hắn cũng không định làm người tốt “Tôi không cần cảm kích của cô”

“Anh thực hiện được lời hứa của mình, cho nên tôi cũng sẽ tuân thủ ước định” Đường Hiểu Dạ kiên định nhìn vào mắt hắn “Tôi sẽ làm người hầu cho anh một tháng”

Ánh mắt chợt lóe rồi mau chóng biến mất, haizz.. hắn thật sự thích… không! Thật sự rất yêu thích tính tình bướng bỉnh đó của cô mất rồi, cho dù cô có trở nên trầm ổn thông minh, bản chất vẫn không hề thay đổi.

“Cô phải làm người hầu của tôi nha…” Cánh môi không tự giác giương lên nụ cười xấu xa. Hắn cầm lên một lọn tóc của cô đưa đến bên môi khẽ hôn, hưởng thụ khoái cảm làm kẻ ác “Cô phải biết rõ, tôi muốn làm gì người hầu của tôi thì làm…”

Lại là muốn làm gì thì làm!

Gò má ửng đỏ, Đường Hiểu Dạ không chút do dự trả lời “Tôi biết”

Không vui! Một chút cũng không vui! Thái độ của cô, hoàn toàn không giống với cá tính của cô. Ôn Mỹ Phách nhíu mày, cuối cùng, hắn buông tay ra.

“Tôi không cần cô làm người hầu. Nếu như cô thật sự cảm kích tôi, vậy hôn ta một cái đi!” Không vấn đề, có rất nhiều cách để chơi, Ôn Mỹ Phách mỉm cười.

Hôn hắn một cái?

Đường Hiểu Dạ khiếp sợ nhìn nụ cười của hắn. Hắn đề nghị cô hôn hắn còn khiến cô giật mình hơn việc phải làm người hầu của hắn.

“Cô không làm được?” Ôn Mỹ Phách có vẻ tiếc hận “Sự biết ơn của cô cũng chỉ dừng ở mức đó thôi à?”

“Đương nhiên không phải!” Đường Hiểu Dạ vội vàng phản bác “Tôi thật biết ơn vì những việc anh đã làm”

“Một khi đã như vậy, chỉ có một cái hôn chắc không làm khó cô chứ?” Ôn Mỹ Phách vẫn ung dung dựa vào ghế, liếc mắt nhìn cô cười đến sáng lạn.

Hắn thật sự là người đã trợ giúp sau lưng cô sao? Người ác độc như hắn sao tự nhiên có thể lại tốt như vậy chứ!

“Cô đang do dự, Hiểu Dạ. Nếu cô đổi ý cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ không quan tâm” Thấy cô ngồi như tượng đá, Ôn Mỹ Phách tiếp tục kích thích cô.

Tư thế của hắn cũng đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn chờ cô nữa thôi.

“… Chỉ hôn một cái thôi?” Nuốt nuốt nước miếng, Đường Hiểu Dạ hỏi.

“Chỉ hôn một cái.” Hắn vuốt cằm.

“Vậy anh nhắm mắt lại đi” Bởi vì khẩn trương, tay cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

“Ừ” Ôn Mỹ Phách nhu thuận nhắm mắt lại một cách khác thường, khóe môi nhếch lên sự chờ mong.

Đường Hiểu Dạ chậm rãi tiến tới gần khuôn mặt hắn, khoảng cách gần như thế, cô thậm chí có thể thấy rõ khuôn mặt khiến người người ganh tị của hắn.

Cuối cùng, Đường Hiểu Dạ cố lấy hết dũng khí hôn nhẹ lên môi hắn, chỉ chạm một cái liền dời đi.

“Rồi, được rồi, anh có thể mở mắt rồi” Tim đập thình thịch, nói ra những lời này, khuôn mặt Đường Hiểu Dạ cũng đã bị nhuộm một tầng mây hồng.

Cứ như vậy?

Không hài lòng mở mắt, Ôn Mỹ Phách biểu tình kỳ dị, kỳ dị đến không biết phải hình dung như thế nào.

“Đây làhôn của cô à?” Hắn nhíu mày hỏi.

Cho dù hôn chó con cũng không phải như thế này chứ?

“Đúng là hôn nha, anh không thấy sao?” Đường Hiểu Dạ không phục. Hai mươi bốn năm qua, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn người khác, thế mà hắn lại còn như vậy.

“Được rồi! Cô nói phải thì là phải” Có chút thiếu thiếu, có chút tiếc nuối, Ôn Mỹ Phách không vừa lòng nhún nhún vai.

Làm hắn chờ đợi một hồi. Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, với cái tính cách này của cô, hắn còn có thể mong chờ điều gì nữa?

“Đây đương nhiên là hôn, bằng không theo anh là cái gì?” Biểu tình lắc đầu thở dài của hắn khiến Đường Hiểu Dạ tức giận.

“Tôi có nói gì đâu” Vẻ mặt của Ôn Mỹ Phách đầy vô tội.

Trên cơ bản, hắn mới là người bị hại mà!

“Trên mặt anh rõ ràng viết như vậy” Đường Hiểu Dạ híp mắt. Cô hôn rất kém sao? Thật sự đâu phải lỗi của cô, đâu có ai dạy cô cái này đâu.

“Trên mặt tôi không hề có viết cái gì nha!” Hắn xoa nắn mặt mình, nói.

“Có! Anh có!”

“Tôi không có

“Anh rõ ràng có…”

Cô gái này vẫn còn muốn cãi? Ôn Mỹ Phách đột nhiên nắm cổ tay cô kéo vào trong ngực mình, Đường Hiểu Dạ chỉ mới cảm thấy hoa mắt đã nhào vào lòng hắn, môi hắn hung hăng ép chặt vào môi cô.

Hắn mãnh liệt càn quấy trong miệng cô, bàn tay to gắt gao ôm cô vào trong ngực, kề sát như thể cô là của hắn.

“Ưm…” Không biết qua bao lâu, khi Đường Hiểu Dạ cảm thấy không thể thở được nữa, Ôn Mỹ Phách rốt cuộc mới lưu luyến buông cô ra.

Hắn khẽ cắn bờ môi đỏ của cô, đáy mắt hiện lên sự yêu thương tiết lộ tình cảm của hắn lúc này.

“Mặt của cô thật đỏnha!” Hắn cười khẽ nhìn ngực cô vẫn dính sát vào lồng ngực mình.

“Hả?” Đến giờ cô mới biết “hôn” lại khiến người ta thoải mái như vậy. Trong mắt Đường Hiểu Dạ tràn ngập sương mù.

“Đây mới là hôn, hiểu chưa?” Ôn Mỹ Phách híp mắt cười.

“Hiểu“

“Hay là chúng ta thử lại lần nữa!” Nhộn nhạo khó chịu, Ôn Mỹ Phách lại cúi đầu xuống hôn cô, không hề phát hiện ra ánh mắt sắc bén đang nhìn bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương