Tổng Tài Máu Lạnh Đến Tỏ Tình
-
Chương 5-3
“Tôi làm việc với anh bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy
anh đến muộn” Lương Cảnh Sách nhìn đồng hồ, lời nói lại mang ý vị sâu
xa.
“Tôi tới muộn sao? Tôi còn tưởng rằng phóng viên đã đến hết rồi chứ!” Tâm tình hôm nay của Ôn Mỹ Phách coi như không tồi, cũng nhàn hạ thoải mái cùng tranh cãi cùng người khác.
“Chủ tịch có việc không thể tham gia họp báo sáng nay, làm cấp dưới đương nhiên phải giải quyết hộ rồi” Chủ tịch đáng kính cũng cần phải xin phép sao? Vậy thì người của bộ phận nào dám mời kí giả đây?
“Cảnh Sách, quen biết chú lâu như vậy, cho tới hôm nay tôi mới phát hiện cậu còn có sở trường khác là lừa gạt người ta” Ôn Mỹ Phách dương dương tự đắc, môi mỏng lười biếng nhếch lên một nụ cười.
“Tôi chỉ là rất tò mò chủ tịch ngài vì ai mà đưa ra ngoại lệ?” Ở bên cạnh hắn nhiều năm, luôn hiểu rõ Ôn Mỹ Phách giữ minh rất trong sạch. Nếu nói hắn có cảm tình với ai cũng là điều rất thỏa đáng.
“Trợ lý Lương này, thật ra chắc anh cũng đã sớm biết là ai rồi nhỉ? Anh đang giận tôi xen vào việc của người khác sao?” Ôn Mỹ Phách lành lạnh hỏi lại.
“Không dám, chủ tịch chăm sóc cho Hiểu Dạ cả một đêm, đương nhiên tôi phải cảm kích chứ” Biểu tình của Lương Cảnh Sách thật vô tội.
“Nói đi! Tin tức của chú là nghe từ ai?” Hắn ta biết tin tức quá nhanh, Ôn Mỹ Phách dù sao cũng phải biết thông tin này từ đâu ra.
“Tôi nghe Tiểu Ngô nói” Lương Cảnh Sách thành thật trả lời.
“Cậu ta xem ra cũng là một người nhiều chuyện” Ôn Mỹ Phách hừ nhẹ.
“Chủ tịch từ trước đến nay luôn duy trì một khoảng cách với tất cả mọi người, rất ít đặc biệt quan tâm đến ai, đương nhiên nếu có chuyện gì cũng sẽ khiến cho người khác chú ý”
“Hừ” Chỉ sợ nguyên nhân cũng không đơn thuần như vậy.
“Chủ tịch, nghe nói ngày hôm qua anh tranh cãi với Lạc nghị viê à?” Lương Cảnh Sách thử hỏi.
“Chú lại nghe ai nói?” Ôn Mỹ Phách nhíu mi.
“Tôi nghe ông Cao”
“Ừ, đúng là có chuyện này”
“Ngài nên biết mọi tài liệu đều đang được Lạc nghị viên thẩm tra, nếu vậy há chẳng phải chúng ta sẽ có thêm nhiều khó khăn hay sao?” Lương Cảnh Sách thở dài.
Tính tình chủ tịch hắn ta biết rất rõ, không có chuyện quan trọng chủ tịch sẽ không khiến Lạc nghị viên mất mặt. Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hắn ta nghĩ mãi cũng chẳng ra.
“Nghị viên cũng không phải chỉ có mình ông ta, không dựa vào ông ta thì chúng ta chết à?” Tuấn nhan của Ôn Mỹ Phách đột nhiên lạnh lùng.
“Chủ tịch…” Câu này chắc chỉ là chủ tịch tùy hứng nói ra thôi nhỉ?
“Cảnh Sách, không phải là chú đến đây chỉ để bàn luận về vấn đề của Lạc nghị viên chứ?” Ôn Mỹ Phách chặn lời của Lương Cảnh Sách, không muốn lại nghe thấy cái tên kia.
“Ách, đương nhiên là không phải. Tôi muốn nói cho ngài biết, khu đất của ông Hạng đã được hoàn thành về mặt giấy tờ, bản in kế hoạch khu thương mại Thương Thành cũng đưa đã được tới, mời chủ tịch xem qua” Lương Cảnh Sách thức thời nói vào vấn đề chính.
“Cảnh Sách, chú cảm thấy một khi khu thương mại Thương Thành được hoàn thành, đem một phần quyền sở hữu tặng cho người khác sẽ như thế nào?” Mắt nhìn bản kế hoạch, Ôn Mỹ Phách lơ đãng hỏi.
“Chủ tịch muốn tặng người khác đương nhiên là không có vấn đề gì rồi” Đi theo chủ tịch nhiều năm, hắn ta hiểu rõchủ tịch muốn tặng cho ai.
Đương nhiên chính là người vẫn yêu thương hắn từ bé tới giờ, mà nay lại cực độ thất vọng về hắn – ông Hạng.
“Ừ, chuyện này giao cho chú làm. Nhớ kỹ đừng dùng danh nghĩa của tôi, tôi không muốn phức tạp” Nói chuyện cùng Cảnh Sáchthật thoải mái không cần phải giải thích nhiều.
“Tôi đã hiểu” Lương Cảnh Sách gật đầu.
Tuy rằng không nói, nhưng tâm ý chủ tịch đã rất rõ ràng. Hắn luôn che giấu sự quan tâm của mình rất tốt, bề ngoài bất cần đời nhưng lại thật lòng hơn rất nhiều so với người khác. Ôn Mỹ Phách chính là một người như vậy!
___________________
“Nghe nói Ôn Mỹ Phách cố ý mua mảnh đất của cô nhi viện thánh Mary, kể từ đó, bức tranh Thương Thành xa hoa trong tính toán của hắn có thể nói là thành công một nửa”
Trong căn phòng âm u, bức màn thật dày che lấy cửa sổ không một tia mặt trời lọt vào, một người đàn ông đứng trong bóng tối đè thấp âm lượng.
“Đúng vậy, tôi nghe nói một khi khu thương mại xa hoa kia hình thành, tập đoàn Hán Hoàng sẽ đạt tới một đỉnh cao mới. Con số lợi nhuận của nó ngay cả tôi cũng không dám tưởng tượng” Ngồi ở trên ghế sa lon, người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng mở miệng.
“Như vậy thì muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí chủ tịch sẽ càng them khó khăn”
“Ôn Mỹ Phách cũng là tên khôn lỏi. Khi bắt đầu kế hoạch, không ai xem trọng dự án này của hắn, cho đến tận khi thu lưới tôi mới phát hiện hắn đã bắt đầu bố trí bố cục này từ năm năm nay”
“Bây giờ không phải là lúc khâm phục kẻ địch, ngài đã nghĩ tới bước tiếp theo phải làm như thế nào chưa?”
“Mỹ nữ vệ sĩ bên cạnh Ôn Mỹ Phách, chú đã gặp qua chưa?”
“Đã gặp, Ôn Mỹ Phách dường như rất coi trọng cô gái đó. Tôi tận mắt thấy hắn ôm cô ta rời khỏi hội trường một bữa tiệc”
“Tốt lắm, chúng ta liền bắt đầu từ cô ta đi”
“Tôi tới muộn sao? Tôi còn tưởng rằng phóng viên đã đến hết rồi chứ!” Tâm tình hôm nay của Ôn Mỹ Phách coi như không tồi, cũng nhàn hạ thoải mái cùng tranh cãi cùng người khác.
“Chủ tịch có việc không thể tham gia họp báo sáng nay, làm cấp dưới đương nhiên phải giải quyết hộ rồi” Chủ tịch đáng kính cũng cần phải xin phép sao? Vậy thì người của bộ phận nào dám mời kí giả đây?
“Cảnh Sách, quen biết chú lâu như vậy, cho tới hôm nay tôi mới phát hiện cậu còn có sở trường khác là lừa gạt người ta” Ôn Mỹ Phách dương dương tự đắc, môi mỏng lười biếng nhếch lên một nụ cười.
“Tôi chỉ là rất tò mò chủ tịch ngài vì ai mà đưa ra ngoại lệ?” Ở bên cạnh hắn nhiều năm, luôn hiểu rõ Ôn Mỹ Phách giữ minh rất trong sạch. Nếu nói hắn có cảm tình với ai cũng là điều rất thỏa đáng.
“Trợ lý Lương này, thật ra chắc anh cũng đã sớm biết là ai rồi nhỉ? Anh đang giận tôi xen vào việc của người khác sao?” Ôn Mỹ Phách lành lạnh hỏi lại.
“Không dám, chủ tịch chăm sóc cho Hiểu Dạ cả một đêm, đương nhiên tôi phải cảm kích chứ” Biểu tình của Lương Cảnh Sách thật vô tội.
“Nói đi! Tin tức của chú là nghe từ ai?” Hắn ta biết tin tức quá nhanh, Ôn Mỹ Phách dù sao cũng phải biết thông tin này từ đâu ra.
“Tôi nghe Tiểu Ngô nói” Lương Cảnh Sách thành thật trả lời.
“Cậu ta xem ra cũng là một người nhiều chuyện” Ôn Mỹ Phách hừ nhẹ.
“Chủ tịch từ trước đến nay luôn duy trì một khoảng cách với tất cả mọi người, rất ít đặc biệt quan tâm đến ai, đương nhiên nếu có chuyện gì cũng sẽ khiến cho người khác chú ý”
“Hừ” Chỉ sợ nguyên nhân cũng không đơn thuần như vậy.
“Chủ tịch, nghe nói ngày hôm qua anh tranh cãi với Lạc nghị viê à?” Lương Cảnh Sách thử hỏi.
“Chú lại nghe ai nói?” Ôn Mỹ Phách nhíu mi.
“Tôi nghe ông Cao”
“Ừ, đúng là có chuyện này”
“Ngài nên biết mọi tài liệu đều đang được Lạc nghị viên thẩm tra, nếu vậy há chẳng phải chúng ta sẽ có thêm nhiều khó khăn hay sao?” Lương Cảnh Sách thở dài.
Tính tình chủ tịch hắn ta biết rất rõ, không có chuyện quan trọng chủ tịch sẽ không khiến Lạc nghị viên mất mặt. Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hắn ta nghĩ mãi cũng chẳng ra.
“Nghị viên cũng không phải chỉ có mình ông ta, không dựa vào ông ta thì chúng ta chết à?” Tuấn nhan của Ôn Mỹ Phách đột nhiên lạnh lùng.
“Chủ tịch…” Câu này chắc chỉ là chủ tịch tùy hứng nói ra thôi nhỉ?
“Cảnh Sách, không phải là chú đến đây chỉ để bàn luận về vấn đề của Lạc nghị viên chứ?” Ôn Mỹ Phách chặn lời của Lương Cảnh Sách, không muốn lại nghe thấy cái tên kia.
“Ách, đương nhiên là không phải. Tôi muốn nói cho ngài biết, khu đất của ông Hạng đã được hoàn thành về mặt giấy tờ, bản in kế hoạch khu thương mại Thương Thành cũng đưa đã được tới, mời chủ tịch xem qua” Lương Cảnh Sách thức thời nói vào vấn đề chính.
“Cảnh Sách, chú cảm thấy một khi khu thương mại Thương Thành được hoàn thành, đem một phần quyền sở hữu tặng cho người khác sẽ như thế nào?” Mắt nhìn bản kế hoạch, Ôn Mỹ Phách lơ đãng hỏi.
“Chủ tịch muốn tặng người khác đương nhiên là không có vấn đề gì rồi” Đi theo chủ tịch nhiều năm, hắn ta hiểu rõchủ tịch muốn tặng cho ai.
Đương nhiên chính là người vẫn yêu thương hắn từ bé tới giờ, mà nay lại cực độ thất vọng về hắn – ông Hạng.
“Ừ, chuyện này giao cho chú làm. Nhớ kỹ đừng dùng danh nghĩa của tôi, tôi không muốn phức tạp” Nói chuyện cùng Cảnh Sáchthật thoải mái không cần phải giải thích nhiều.
“Tôi đã hiểu” Lương Cảnh Sách gật đầu.
Tuy rằng không nói, nhưng tâm ý chủ tịch đã rất rõ ràng. Hắn luôn che giấu sự quan tâm của mình rất tốt, bề ngoài bất cần đời nhưng lại thật lòng hơn rất nhiều so với người khác. Ôn Mỹ Phách chính là một người như vậy!
___________________
“Nghe nói Ôn Mỹ Phách cố ý mua mảnh đất của cô nhi viện thánh Mary, kể từ đó, bức tranh Thương Thành xa hoa trong tính toán của hắn có thể nói là thành công một nửa”
Trong căn phòng âm u, bức màn thật dày che lấy cửa sổ không một tia mặt trời lọt vào, một người đàn ông đứng trong bóng tối đè thấp âm lượng.
“Đúng vậy, tôi nghe nói một khi khu thương mại xa hoa kia hình thành, tập đoàn Hán Hoàng sẽ đạt tới một đỉnh cao mới. Con số lợi nhuận của nó ngay cả tôi cũng không dám tưởng tượng” Ngồi ở trên ghế sa lon, người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng mở miệng.
“Như vậy thì muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí chủ tịch sẽ càng them khó khăn”
“Ôn Mỹ Phách cũng là tên khôn lỏi. Khi bắt đầu kế hoạch, không ai xem trọng dự án này của hắn, cho đến tận khi thu lưới tôi mới phát hiện hắn đã bắt đầu bố trí bố cục này từ năm năm nay”
“Bây giờ không phải là lúc khâm phục kẻ địch, ngài đã nghĩ tới bước tiếp theo phải làm như thế nào chưa?”
“Mỹ nữ vệ sĩ bên cạnh Ôn Mỹ Phách, chú đã gặp qua chưa?”
“Đã gặp, Ôn Mỹ Phách dường như rất coi trọng cô gái đó. Tôi tận mắt thấy hắn ôm cô ta rời khỏi hội trường một bữa tiệc”
“Tốt lắm, chúng ta liền bắt đầu từ cô ta đi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook