Tổng Tài Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
Chương 96: Tiếng Cười Của Đứa Trẻ

"Làm sao vậy?" Tô Du Du thấy sắc mặt hai người thay đổi: "Nghe thấy tiếng cười của đứa bé thì có vấn đề gì sao?"

"Không có gì. " Lần này là Trì Tư Tước trả lời, hắn đem chăn bông đắp kín cho Tô Du Du: "Em nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ quá nhiều."

Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi phòng, Trì Hạo cũng nhanh chóng ra ngoài theo.

Trong ban công

Trì Tư Tước đứng cạnh lan can, bên ngoài là âm thanh của sóng biển, Trì Hạo cẩn thận đi tới.

"Cậu thấy thế nào?" Trì Tư Tước bỗng mở miệng.

Trì Hạo chần chờ một chút, nhưng vẫn mở miệng: "Nếu như tôi không đoán sai, thiếu phu nhân chắc là đang mang thai, tuy là tôi không có cách nào từ mạch đạp mà xác định được, dù sao quỷ thai thứ đồ này, y thuật tổ truyền nhà chúng tôi cũng không ghi chép lại nhà, nhưng trong cơ thể cô ấy chính xác là có quỷ khí của đứa trẻ, cô ấy còn nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ."

Giọng nói của Trì Hạo ngày càng nhỏ đi, có chút không chắc chắn nhìn về phía Trì Tư Tước, thì phát hiện mặt hắn nghiêm túc không nói lời nào.

"Trì thiếu việc này chúng ta nên nói cho lão gia sao? Dù sao lão gia ngài ấy..."

"Không cần nói." Trì Tư Tước cắt ngang lời hắn.

"Nhưng..."

Trì Tư Tước chợt quay đầu.

"Trì Hạo, đừng quên, rốt cuộc cậu là người của ai."



Đôi mắt đen của Trì Tư Tước dưới ánh trăng giống như hàn băng, Trì Hạo đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, lập tức cúi đầu.

"Dạ, tôi hiểu được."

"Tôi nhớ là cha của cậu ở thành phố Q đúng không?"

"Đúng vậy."

"Chúng ta đi tìm ông ấy." Trì Tư Tước xoay người vào phòng: "Tôi muốn biết rõ , rốt cuộc là Tô Du Du có mang quỷ thai hay không?"

Tô Du Du nhắm mắt ngủ trong chốc lát, mở mắt ra thì Trì Tư Tước nói cho cô biết, hắn phải rời khỏi đảo này.

"Rời đi? Nhanh như vậy?"

Nhìn đôi mắt tròn xoe của cô gái, trong lòng Trì Tư Tước mơ hồ nhói lên.

Nếu như vật nhỏ này thực sự mang thai...

Hắn ép buộc mình không nên nghĩ tiếp nữa, chỉ nắm cằm xinh xắn của cô.

"Làm sao, luyến tiếc?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Du Du hơi đỏ lên: "Mới không có, anh đi nhanh lên đi, một mình tôi ở chỗ này mới yên bình."

Đôi mắt Trì Tư Tước lóe lên một cái, trên tay dùng sức, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn mình lần nữa.



"Bảo vệ tốt chính mình." Hắn nhẹ giọng nói: "Nếu như vô tình gặp nguy hiểm, lập tức dùng nhẫn liên hệ với tôi."

Tô Du Du hơi ngẩn ra.

Là ảo giác của cô sao? Cô luôn cảm thấy, hôm nay Trì Tư Tước có chút không giống ngày thường.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, Trì Tư Tước nhanh chóng dẫn theo Trì Hạo rời đi.

Cơ thể vẫn có chút khó chịu, Tô Du Du ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, hôm sau cảm thấy cơ thể gần như hoàn toàn bình phục rồi, mới đi đến đoàn kịch làm việc.

Hôm nay quay phim ở rừng cây Đước trên đảo, quay đến buổi trưa, Tô Du Du phụ trách phân chi cơm hộp, lúc chia đến Trần Man Man thì vẻ mặt ghét bỏ nói: "Những thứ dầu mỡ này, tao không ăn!"

Tô Du Du cũng lười để ý đến cô ta, cầm lại hộp cơm xoay người chuẩn bị đi.

Nhưng Trần Man Man lại gọi cô lại.

"Tô Du Du, Trì thiếu sáng hôm qua đi rồi? Lúc ngài ấy đi mày ở phòng ngài ấy sao!?"

Tô Du Du quy đầu lại: "Sao cô biết?"

Lúc Trì Tư Tước mang cô vào phòng là dùng quỷ lực, chị cùng phòng cô còn không biết, sao Trần Man Man lại biết được?

Khóe miệng Trần Man Man giương lên độ cong đắc y: "Mày đừng quan tâm làm sao tao biết được. Ha, còn nói mày với Trì thiếu là bạn bè? Có bạn bè nào khuya hôm lại vào phòng người ta? Quả nhiên chính là cái loại phụ nữ chỉ biết dùng thân thể để lấy lòng đàn ông, thực sự rẻ mạt!"

Tô Du Du nhìn Trần Man Man, đột nhiên nở nụ cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương