Tổng Tài Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
-
Chương 100: Nuôi Quỷ Nhỏ
Nuôi quỷ nhỏ.
Trước đây lên mạng Tô Du Du thấy rất nhiều về chuyện nuôi quỷ nhỏ, trong đó nhiều nhất chính là nữ minh tinh nuôi quỷ nhỏ, dùng cái này để cầu con đường minh tinh thuận lợi.
Nhưng cô thật không ngờ là, Trần Man Man vậy mà nuôi quỷ nhỏ!
Sắc mặt Trần Man Man trong phút chốc tái nhợt, theo bản năng kéo quỷ nhỏ về sau lưng bảo vệ.
"Trì... Trì thiếu, tôi thật sự xin lỗi đã làm thương tổn đến Tô Du Du, nhưng tôi cầu xin anh, xin anh đừng thương tổn đến Tiểu Mãn."
Cô thật sự rất hối hận.
Cô vốn chỉ muốn trút giận lên Tô Du Du, nhưng không ngờ là Trì thiếu quan tâm Tô Du Du như vậy. Cô càng không có nghĩ tới, Trì thiếu vậy mà nhận ra thân phận của Tiểu Mãn!
"Quỷ nhỏ này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tô Du Du không khỏi nhíu mày: "Cô thực sự vì con đường minh tinh thuận lợi mà nuôi quỷ nhỏ sao?"
Cơ thể Trần Man Man run run, viền mắt đỏ lên.
"Không phải... không phải, nó là con của tôi con trai ruột của tôi, lúc tôi mới làm minh tinh được một đạo diễn bao nuôi, sau lại có thai, tôi muốn sinh ra nhưng ông ta không cho, trực tiếp đánh cho tôi xảy thai, nhưng tôi thật sự không nỡ bỏ Tiểu Mãn, nên mới cầu một sư phụ biến nó thành quỷ nhỏ, để nó ở bên cạnh tôi..."
Mặc dù biết Trần Man Man muốn hại chết mình, nhưng vào giờ phút này Tô Du Du cảm thấy cô rất đáng thương.
Giờ đây, cô không còn là nữ minh tinh mắt cao hơn đầu kia, chỉ là một người mẹ bình thường.
Trì Tư Tước đối với việc này thì lại thờ ơ, chỉ là lạnh lùng nói: "Tô Du Du, em muốn xử lý bọn họ như thế nào?"
Tô Du Du lấy lại tinh thần, kéo Trì Tư Tước: "Trì Tư Tước, đừng giết bọn họ."
"Đừng giết bọn họ?" Sắc mặt Trì Tư Tước lạnh lẽo: "Tô Du Du, cô ta muốn hại chết em."
"Tôi biết, nhưng giết bọn họ rồi cũng không có chỗ tốt gì với tôi." Cô cúi đầu nhìn Trần Man Man đang run rẩy: "Không bằng giữ lại một mạng cho họ, để cả đời họ đều thiếu tôi!"
Trì Tư Tước nhìn Tô Du Du, cân nhắc chốc lát rồi giơ tay lên.
Một dây kim tuyến từ trong hư vô sinh ra, đột nhiên quấn lên tay Tô Du Du cùng Trần Man Man.
"Đây là cái gì?"
"Khế ước, từ nay về sau, người phụ nữ này sẽ do em sai khiến, em bảo cô ta đi chết, cô ta cũng không thể không đi."
Tô Du Du tò mò nhìn dây kim tuyến kia, thì phát hiện nó chậm rãi biến mất.
Quỷ nhỏ nghe thấy mẹ sẽ không chết vui mừng cười lên, chạy qua rụt rè kéo váy Tô Du Du: "Chị ơi, cảm ơn chị đã bỏ qua cho mẹ em, em xin lỗi chị, lúc trước em không nên hại chị như vậy."
Nhìn đôi mắt to tròn của quỷ nhỏ trước mắt, Tô Du Du hiểu rõ, quỷ nhỏ này tuy thủ đoạn toàn nhẫn, nhưung nói cho cùng cũng chỉ là tính tình của trẻ con, cô nhịn không được nhìn về phía Trần Man Man.
"Trần Man Man, cô thật sự muốn cả đời vây đứa trẻ này lại sao?"
Cơ thể Trần Man Man run rẩy, chợt khóc lên: "Tôi biết việc này là không đúng nhưng tôi luyến tiếc nó!"
"Nhưng cô cứ như vậy là hại nó!"
Nước mắt Trần Man Man từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng giống như là quyết định cái gì đó, gật đầu nức nở nói: "Tôi biết rồi lần này sau khi rở về, tôi sẽ tìm người siêu độ cho Tiểu Mãn."
Trần Man Man kéo Tiểu Mãn, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Du Du, run rẩy rời đi.
Trì Tư Tước nhìn bóng lưng của họ, sắc mặt băng lãnh: "Thực sự cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ?"
Theo hắn thì người nào dám làm tổn thương Du Du nhân, đều phải hồn phi phách tán!
"Được rồi. " Tô Du Du nhịn không được kéo áo Trì Tư Tước: "Không phải anh để tôi với Trần Man Man ký khế ước rồi sao? Cho nên anh đừng truy cứu nữa nha."
Giọng cô gái mềm nhũn, âm cuối kéo dài, nghe thật giống như đang làm nũng.
Cơ thể Trì Tư Tước cứng đờ, giọng nói trở nên cứng nhắc: "Tùy em vậy."
Trước đây lên mạng Tô Du Du thấy rất nhiều về chuyện nuôi quỷ nhỏ, trong đó nhiều nhất chính là nữ minh tinh nuôi quỷ nhỏ, dùng cái này để cầu con đường minh tinh thuận lợi.
Nhưng cô thật không ngờ là, Trần Man Man vậy mà nuôi quỷ nhỏ!
Sắc mặt Trần Man Man trong phút chốc tái nhợt, theo bản năng kéo quỷ nhỏ về sau lưng bảo vệ.
"Trì... Trì thiếu, tôi thật sự xin lỗi đã làm thương tổn đến Tô Du Du, nhưng tôi cầu xin anh, xin anh đừng thương tổn đến Tiểu Mãn."
Cô thật sự rất hối hận.
Cô vốn chỉ muốn trút giận lên Tô Du Du, nhưng không ngờ là Trì thiếu quan tâm Tô Du Du như vậy. Cô càng không có nghĩ tới, Trì thiếu vậy mà nhận ra thân phận của Tiểu Mãn!
"Quỷ nhỏ này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tô Du Du không khỏi nhíu mày: "Cô thực sự vì con đường minh tinh thuận lợi mà nuôi quỷ nhỏ sao?"
Cơ thể Trần Man Man run run, viền mắt đỏ lên.
"Không phải... không phải, nó là con của tôi con trai ruột của tôi, lúc tôi mới làm minh tinh được một đạo diễn bao nuôi, sau lại có thai, tôi muốn sinh ra nhưng ông ta không cho, trực tiếp đánh cho tôi xảy thai, nhưng tôi thật sự không nỡ bỏ Tiểu Mãn, nên mới cầu một sư phụ biến nó thành quỷ nhỏ, để nó ở bên cạnh tôi..."
Mặc dù biết Trần Man Man muốn hại chết mình, nhưng vào giờ phút này Tô Du Du cảm thấy cô rất đáng thương.
Giờ đây, cô không còn là nữ minh tinh mắt cao hơn đầu kia, chỉ là một người mẹ bình thường.
Trì Tư Tước đối với việc này thì lại thờ ơ, chỉ là lạnh lùng nói: "Tô Du Du, em muốn xử lý bọn họ như thế nào?"
Tô Du Du lấy lại tinh thần, kéo Trì Tư Tước: "Trì Tư Tước, đừng giết bọn họ."
"Đừng giết bọn họ?" Sắc mặt Trì Tư Tước lạnh lẽo: "Tô Du Du, cô ta muốn hại chết em."
"Tôi biết, nhưng giết bọn họ rồi cũng không có chỗ tốt gì với tôi." Cô cúi đầu nhìn Trần Man Man đang run rẩy: "Không bằng giữ lại một mạng cho họ, để cả đời họ đều thiếu tôi!"
Trì Tư Tước nhìn Tô Du Du, cân nhắc chốc lát rồi giơ tay lên.
Một dây kim tuyến từ trong hư vô sinh ra, đột nhiên quấn lên tay Tô Du Du cùng Trần Man Man.
"Đây là cái gì?"
"Khế ước, từ nay về sau, người phụ nữ này sẽ do em sai khiến, em bảo cô ta đi chết, cô ta cũng không thể không đi."
Tô Du Du tò mò nhìn dây kim tuyến kia, thì phát hiện nó chậm rãi biến mất.
Quỷ nhỏ nghe thấy mẹ sẽ không chết vui mừng cười lên, chạy qua rụt rè kéo váy Tô Du Du: "Chị ơi, cảm ơn chị đã bỏ qua cho mẹ em, em xin lỗi chị, lúc trước em không nên hại chị như vậy."
Nhìn đôi mắt to tròn của quỷ nhỏ trước mắt, Tô Du Du hiểu rõ, quỷ nhỏ này tuy thủ đoạn toàn nhẫn, nhưung nói cho cùng cũng chỉ là tính tình của trẻ con, cô nhịn không được nhìn về phía Trần Man Man.
"Trần Man Man, cô thật sự muốn cả đời vây đứa trẻ này lại sao?"
Cơ thể Trần Man Man run rẩy, chợt khóc lên: "Tôi biết việc này là không đúng nhưng tôi luyến tiếc nó!"
"Nhưng cô cứ như vậy là hại nó!"
Nước mắt Trần Man Man từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng giống như là quyết định cái gì đó, gật đầu nức nở nói: "Tôi biết rồi lần này sau khi rở về, tôi sẽ tìm người siêu độ cho Tiểu Mãn."
Trần Man Man kéo Tiểu Mãn, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Du Du, run rẩy rời đi.
Trì Tư Tước nhìn bóng lưng của họ, sắc mặt băng lãnh: "Thực sự cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ?"
Theo hắn thì người nào dám làm tổn thương Du Du nhân, đều phải hồn phi phách tán!
"Được rồi. " Tô Du Du nhịn không được kéo áo Trì Tư Tước: "Không phải anh để tôi với Trần Man Man ký khế ước rồi sao? Cho nên anh đừng truy cứu nữa nha."
Giọng cô gái mềm nhũn, âm cuối kéo dài, nghe thật giống như đang làm nũng.
Cơ thể Trì Tư Tước cứng đờ, giọng nói trở nên cứng nhắc: "Tùy em vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook