Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
-
Chương 73: Đừng làm tôi mất mặt
Sếp tổng đã nói đến như vậy rồi mà mình còn không gật đầu thì thật là không biết điều, vì vậy cô đành cúi đầu nói: “Vâng, tôi biết rồi.”
Vừa tắt máy, Mộ Dạ Bạch liền lên tiếng: “Có liên quan đến tôi à?”
“...Ừm”. Cô gật đầu.
“Nói tôi xem nào.”
“Chính là vì chuyện hợp đồng.” Cô nói ngắn gọn, nuốt hết những lời khiến người khác hiểu lầm kia vào bụng.
Mộ Dạ Bạch chỉ mơ hồ “Ừ” một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa. Cô im lặng một lúc rồi không kềm được, hỏi: “Có thể nói anh nghĩ như thế nào được không? Tại sao lại chỉ định tôi làm giám đốc dự án? Nếu anh xem kỹ hồ sơ thì anh phải thấy rằng tôi đã hai năm gián đoạn với công việc này rồi, bây giờ vừa mới quay lại, cần thời gian tiếp xúc lại với nhà máy nguyên vật liệu, với cả đồng nghiệp nữa... ”
“Cô thiếu tự tin với bản thân thế cơ à?” Mộ Dạ Bạch ngắt lời cô.
“Không phải thế. Chỉ là anh nên đưa ra một lý do thuyết phục hơn về việc nhất định phải chọn tôi.”
Lẽ nào sự thật giống như Vượng tổng và đồng nghiệp của cô nói?
“Cô nghĩ là tôi đem chuyện riêng tư vào công việc à?” Anh nhìn một cái liền biết ngay suy nghĩ của cô, “Không phải tôi đã nói với cô rồi à, đừng có tự mình đa tình nữa?”
Cô lại lắp bắp: “Tôi đâu có...”
Ba từ này từ miệng cô phát ra yếu ớt, chả có chút sức thuyết phục nào.
Mặt đều đỏ ửng hết cả lên rồi.
Cô phát hiện ra rằng mình toàn bị anh kê tủ đứng vào họng, nói cho phát ngượng ra.
“Nói trắng ra là tôi thích sự trẻ trung và tươi mới trong thiết kế của cô. Non và xanh như sấu trên cành.”
“Hả?” Cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Xuống xe trước đã.” Mộ Dạ Bạch dừng xe lại trước cửa nhà hàng, đưa chìa khóa cho nhân viên trông xe. Cố Thiên Tầm nhấc túi xách lên, vội vàng đi theo. “Cái gì non và xanh chứ? Mặc dù tôi đã hai năm không động đến, nhưng kinh nghiệm cũng không phải là ít đâu!”
“Không phải tôi chê bai cô đâu, nhưng những cái mà cô cho là kinh nghiệm đó mà đem ra so sánh với những nhà thiết kế chuyên nghiệp thì thật sự chỉ là con tép đậu trên mép con mèo.” Anh vừa nói vừa cúi xuống nhìn cô.
“Đã vậy sao anh còn chọn tôi?”
“Vì cô còn trẻ, nên thiết kế bạo gan và chệch ra khỏi những quy ước thông thường. Vì cô non và xanh cho nên không bị phong cách rập khuôn cứng nhắc đồng hóa. Hoàn Vũ chúng tôi không chỉ cần sự đẳng cấp, mà còn phải khác biệt, độc nhất vô nhị. Đã hiểu chưa? Vì vậy,...” Anh ngừng một lát rồi nhìn cô, nói một cách trịnh trọng: “Đừng làm tôi thất vọng. Tiện đây tôi cũng nói luôn: Tất cả mọi hạng mục dự án của Hoàn Vũ đều do chính tôi nghiệm thu, hơn nữa, tôi rất nghiêm khắc, sẽ không vì người đó là cô mà để cho dự án này dễ dàng được duyệt đâu, vì thế cho nên cô cần có tâm lý chuẩn bị chiến đấu đi.”
Nói đến công việc, anh liền chuyên tâm, nghiêm túc, trầm ổn nhưng không mất đi nhuệ khí, có một vẻ lôi cuốn rất khó tả. Cố Thiên Tầm nhoẻn cười, đảm bảo: “Yên tâm đi, tất nhiên Mộ tổng đã chọn tôi rồi thì tôi nhất định không để anh thất vọng.”
“Cũng đừng làm tôi mất mặt đấy!” Anh bất chợt gõ nhẹ lên trán cô, cười lớn.
Chóc một cái trên trán, cô kêu nhẹ một tiếng rồi đưa tay lên tóm lấy tay anh, bất giác đỏ mặt.
“Mộ tổng, mời đi bên này!” Vượng tổng đứng từ đằng xa nghênh đón. Cố Thiên Tầm lập tức nghiêm nghị lại, bỏ tay xuống, làm như không hề có động tác vừa nãy. Cô nhìn sang Mộ Dạ Bạch, thấy anh đã chú tâm vào việc nói chuyện với Vượng tổng, ung dung khoan thai.
Cái con người này!
Cô ngước lên nhìn theo bóng lưng anh, nhìn một hồi rồi tự nhiên mỉm cười, cũng không biết mình đang cười gì nữa, cô xoa xoa trán, xốc lại túi xách đi theo sau.
Vừa tắt máy, Mộ Dạ Bạch liền lên tiếng: “Có liên quan đến tôi à?”
“...Ừm”. Cô gật đầu.
“Nói tôi xem nào.”
“Chính là vì chuyện hợp đồng.” Cô nói ngắn gọn, nuốt hết những lời khiến người khác hiểu lầm kia vào bụng.
Mộ Dạ Bạch chỉ mơ hồ “Ừ” một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa. Cô im lặng một lúc rồi không kềm được, hỏi: “Có thể nói anh nghĩ như thế nào được không? Tại sao lại chỉ định tôi làm giám đốc dự án? Nếu anh xem kỹ hồ sơ thì anh phải thấy rằng tôi đã hai năm gián đoạn với công việc này rồi, bây giờ vừa mới quay lại, cần thời gian tiếp xúc lại với nhà máy nguyên vật liệu, với cả đồng nghiệp nữa... ”
“Cô thiếu tự tin với bản thân thế cơ à?” Mộ Dạ Bạch ngắt lời cô.
“Không phải thế. Chỉ là anh nên đưa ra một lý do thuyết phục hơn về việc nhất định phải chọn tôi.”
Lẽ nào sự thật giống như Vượng tổng và đồng nghiệp của cô nói?
“Cô nghĩ là tôi đem chuyện riêng tư vào công việc à?” Anh nhìn một cái liền biết ngay suy nghĩ của cô, “Không phải tôi đã nói với cô rồi à, đừng có tự mình đa tình nữa?”
Cô lại lắp bắp: “Tôi đâu có...”
Ba từ này từ miệng cô phát ra yếu ớt, chả có chút sức thuyết phục nào.
Mặt đều đỏ ửng hết cả lên rồi.
Cô phát hiện ra rằng mình toàn bị anh kê tủ đứng vào họng, nói cho phát ngượng ra.
“Nói trắng ra là tôi thích sự trẻ trung và tươi mới trong thiết kế của cô. Non và xanh như sấu trên cành.”
“Hả?” Cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Xuống xe trước đã.” Mộ Dạ Bạch dừng xe lại trước cửa nhà hàng, đưa chìa khóa cho nhân viên trông xe. Cố Thiên Tầm nhấc túi xách lên, vội vàng đi theo. “Cái gì non và xanh chứ? Mặc dù tôi đã hai năm không động đến, nhưng kinh nghiệm cũng không phải là ít đâu!”
“Không phải tôi chê bai cô đâu, nhưng những cái mà cô cho là kinh nghiệm đó mà đem ra so sánh với những nhà thiết kế chuyên nghiệp thì thật sự chỉ là con tép đậu trên mép con mèo.” Anh vừa nói vừa cúi xuống nhìn cô.
“Đã vậy sao anh còn chọn tôi?”
“Vì cô còn trẻ, nên thiết kế bạo gan và chệch ra khỏi những quy ước thông thường. Vì cô non và xanh cho nên không bị phong cách rập khuôn cứng nhắc đồng hóa. Hoàn Vũ chúng tôi không chỉ cần sự đẳng cấp, mà còn phải khác biệt, độc nhất vô nhị. Đã hiểu chưa? Vì vậy,...” Anh ngừng một lát rồi nhìn cô, nói một cách trịnh trọng: “Đừng làm tôi thất vọng. Tiện đây tôi cũng nói luôn: Tất cả mọi hạng mục dự án của Hoàn Vũ đều do chính tôi nghiệm thu, hơn nữa, tôi rất nghiêm khắc, sẽ không vì người đó là cô mà để cho dự án này dễ dàng được duyệt đâu, vì thế cho nên cô cần có tâm lý chuẩn bị chiến đấu đi.”
Nói đến công việc, anh liền chuyên tâm, nghiêm túc, trầm ổn nhưng không mất đi nhuệ khí, có một vẻ lôi cuốn rất khó tả. Cố Thiên Tầm nhoẻn cười, đảm bảo: “Yên tâm đi, tất nhiên Mộ tổng đã chọn tôi rồi thì tôi nhất định không để anh thất vọng.”
“Cũng đừng làm tôi mất mặt đấy!” Anh bất chợt gõ nhẹ lên trán cô, cười lớn.
Chóc một cái trên trán, cô kêu nhẹ một tiếng rồi đưa tay lên tóm lấy tay anh, bất giác đỏ mặt.
“Mộ tổng, mời đi bên này!” Vượng tổng đứng từ đằng xa nghênh đón. Cố Thiên Tầm lập tức nghiêm nghị lại, bỏ tay xuống, làm như không hề có động tác vừa nãy. Cô nhìn sang Mộ Dạ Bạch, thấy anh đã chú tâm vào việc nói chuyện với Vượng tổng, ung dung khoan thai.
Cái con người này!
Cô ngước lên nhìn theo bóng lưng anh, nhìn một hồi rồi tự nhiên mỉm cười, cũng không biết mình đang cười gì nữa, cô xoa xoa trán, xốc lại túi xách đi theo sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook