Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
-
Chương 26: Ở khách sạn một ngày một đêm
“Anh thì hiểu cái gì cơ chứ? Trên đời này làm gì có cô gái nào muốn lần đầu tiên của mình bị một cái máy lạnh lẽo cướp mất cơ chứ?!” Cô sụt sùi phản bác.
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm, “Lẽ nào cô thà rằng đêm đó cho tôi lần đầu của cô?”
Sững sờ trong giây lát, sau đó Cố Thiên Tầm nắm chặt tay vào.
Không dám nhìn thẳng vào anh ta, đến hít thở cũng khó khăn. Đến giờ cô mới ý thức được rằng mình và anh ta đứng sát như vậy – ánh mắt cô như bị chiếc áo sơ mi may thủ công của anh bị nước mắt của cô thấm ướt, nhưng điều đó có vẻ không ảnh hưởng gì đến khí chất tôn quý của anh. Từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh đang ở gần sát như vậy, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Tim cô như bị co thắt lại, cô kinh ngạc đến mức lùi lại một bước.
Vết thương bị dãn ra, đau nhói lên một cái, Mộ Dạ Bạch nắm lấy cánh tay cô: “Mau ngồi xuống sofa!”
Cách một lớp vải nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay anh vẫn truyền vào da cô, cô đành buông lỏng tay, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh, cô lắp bắp giải thích: “Vừa nãy tôi không có ý đó, anh đừng nghĩ lung tung! Phải, anh nói không sai! Thật sự tôi rất mừng vì lần đầu tiên của tôi bị mất ở bệnh viện chứ không phải do tôi ngoại tình!”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô chăm chăm, ánh mắt đó thật kỳ lạ, đến mức Cố Thiên Tầm khó hiểu. Anh chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại vang lên.
Mộ Dạ Bạch rút điện thoại ra nhìn, là số điện thoại riêng của Trần Anh Hào, lại nhìn Cố Thiên Tầm một cái mới bước ra tránh ánh nhìn của cô.
“Mộ tổng, có cần tôi đuổi cô ta đi không?” giọng nói của Trần Anh Hào vang lên trong điện thoại, Mộ Dạ Bạch bất giác quay đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy cô ngây người ra nhìn tấm bảng làm việc của anh. Trên tấm bảng viết “Tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương Mộ Dạ Bạch”.
Quay đầu lại anh nói ngắn gọn: “Không cần, tự tôi giải quyết được.”
“Còn một chuyện nữa, cần nói với anh.” Trần Anh Hào nói tiếp.
Mộ Dạ Bạch hạ thấp giọng: “Chuyện liên quan đến cô ta?”
“Vâng, chính là chuyện liên quan đến Tần tiểu thư. Cô ta về nước rồi, quả nhiên y như anh nghĩ, người đầu tiên cô ta tìm chính là tình đầu của cô ta, người thừa kế tập đoàn Cảnh thị - Cảnh Nam Kiêu.”
“Bọn họ đã làm những gì?” Mộ Dạ Bạch hỏi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
“Tần tiểu thư đặt phòng hạng tổng thống ở khách sạn Hoàn Vũ, từ sáng đến đêm đều ở cùng Cảnh Nam Kiêu, chưa từng ra ngoài, dùng bữa cũng đều gọi đem lên tận phòng.”
Mộ Dạ Bạch cười giễu cợt, ngón tay gõ gõ lên bàn làm việc “Sao hả? Cô ta vẫn chưa biết hắn đã kết hôn rồi?”rn “Có lẽ vẫn chưa biết.” Trần Anh Hào nghĩ giây lát rồi nói: “Mộ tổng, vị khách vừa vào phòng làm việc của anh chính là vợ của Cảnh Nam Kiêu, hay là để cô ta đến phòng của Tần tiểu thư?”
“Chuyện này không gấp, còn cần dùng cô ta vào việc khác.”
Tuy không hiểu đại Boss đang suy tính những gì nhưng Trần Anh Hào tin vào tài trí của anh nên không nói thêm gì nữa.
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm, “Lẽ nào cô thà rằng đêm đó cho tôi lần đầu của cô?”
Sững sờ trong giây lát, sau đó Cố Thiên Tầm nắm chặt tay vào.
Không dám nhìn thẳng vào anh ta, đến hít thở cũng khó khăn. Đến giờ cô mới ý thức được rằng mình và anh ta đứng sát như vậy – ánh mắt cô như bị chiếc áo sơ mi may thủ công của anh bị nước mắt của cô thấm ướt, nhưng điều đó có vẻ không ảnh hưởng gì đến khí chất tôn quý của anh. Từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh đang ở gần sát như vậy, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Tim cô như bị co thắt lại, cô kinh ngạc đến mức lùi lại một bước.
Vết thương bị dãn ra, đau nhói lên một cái, Mộ Dạ Bạch nắm lấy cánh tay cô: “Mau ngồi xuống sofa!”
Cách một lớp vải nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay anh vẫn truyền vào da cô, cô đành buông lỏng tay, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh, cô lắp bắp giải thích: “Vừa nãy tôi không có ý đó, anh đừng nghĩ lung tung! Phải, anh nói không sai! Thật sự tôi rất mừng vì lần đầu tiên của tôi bị mất ở bệnh viện chứ không phải do tôi ngoại tình!”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô chăm chăm, ánh mắt đó thật kỳ lạ, đến mức Cố Thiên Tầm khó hiểu. Anh chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại vang lên.
Mộ Dạ Bạch rút điện thoại ra nhìn, là số điện thoại riêng của Trần Anh Hào, lại nhìn Cố Thiên Tầm một cái mới bước ra tránh ánh nhìn của cô.
“Mộ tổng, có cần tôi đuổi cô ta đi không?” giọng nói của Trần Anh Hào vang lên trong điện thoại, Mộ Dạ Bạch bất giác quay đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy cô ngây người ra nhìn tấm bảng làm việc của anh. Trên tấm bảng viết “Tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương Mộ Dạ Bạch”.
Quay đầu lại anh nói ngắn gọn: “Không cần, tự tôi giải quyết được.”
“Còn một chuyện nữa, cần nói với anh.” Trần Anh Hào nói tiếp.
Mộ Dạ Bạch hạ thấp giọng: “Chuyện liên quan đến cô ta?”
“Vâng, chính là chuyện liên quan đến Tần tiểu thư. Cô ta về nước rồi, quả nhiên y như anh nghĩ, người đầu tiên cô ta tìm chính là tình đầu của cô ta, người thừa kế tập đoàn Cảnh thị - Cảnh Nam Kiêu.”
“Bọn họ đã làm những gì?” Mộ Dạ Bạch hỏi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
“Tần tiểu thư đặt phòng hạng tổng thống ở khách sạn Hoàn Vũ, từ sáng đến đêm đều ở cùng Cảnh Nam Kiêu, chưa từng ra ngoài, dùng bữa cũng đều gọi đem lên tận phòng.”
Mộ Dạ Bạch cười giễu cợt, ngón tay gõ gõ lên bàn làm việc “Sao hả? Cô ta vẫn chưa biết hắn đã kết hôn rồi?”rn “Có lẽ vẫn chưa biết.” Trần Anh Hào nghĩ giây lát rồi nói: “Mộ tổng, vị khách vừa vào phòng làm việc của anh chính là vợ của Cảnh Nam Kiêu, hay là để cô ta đến phòng của Tần tiểu thư?”
“Chuyện này không gấp, còn cần dùng cô ta vào việc khác.”
Tuy không hiểu đại Boss đang suy tính những gì nhưng Trần Anh Hào tin vào tài trí của anh nên không nói thêm gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook