Tổng Tài Lão Gia
-
Chương 5
- Tôi làm sao biết lời này có ý gì chứ?
Lôi Tân Dương sắp phát hỏa, nhưng mà đừng trách hắn nha, nửa đêm canh ba bị lôi từ trên giường xuống, cho dù người có chân tu lớn đến mấy cũng khó mà bình tĩnh được, huống chi gần đây vì vợ yêu hắn đang thời kì nôn nghén mà giấc ngủ không đầy đủ, tâm tình của hắn sao có thể tốt được chứ?
- Cậu có phải anh em tốt của tôi không đấy?
Diêm Nhược Thiên cũng đang nộ khí đầy đầu, nếu như không phải vì không ngủ được, đầu óc sắp nổ tung, hắn làm sao nửa đêm canh ba gõ cửa nhà người khác, điều này làm cho hắn thật mất mặt.
- Anh em tốt của cậu còn có Lục Hạo Doãn, sau không tìm cậu ta đi?
Hắn tàn bạo trừng mắt nhìn bạn tốt, tên họ Lục kia bình thường ở trong nội thành đông đúc, hắn bỏ gần tìm xa để làm gì vậy?
- Cậu không nói được lời nào có tính trọng tâm chút à?
- Tôi có phải bác sĩ đâu.
Lôi Tân Dương chỉ muốn tung cho hắn một quyền, tại sao nửa đêm hai giờ sáng phải ngồi chỗ này nghe tên kia càu nhàu chứ? Ngay cả vợ mình cũng không quản được, hắn là người ngoài sẽ biết sao?
(Ngày xưa anh gặp nạn ai cứu, họ Lôi kia đúng là qua cầu rút ván. Ta nhìn nhầm người. T_T)
- Tôi không coi cô ấy là bà xã, vậy coi cô ấy là gì chứ?
Bạn tốt vẫn đang lầm rầm.
Lôi Tân Dương trợn mắt, tức muốn ói mửa:
- Vợ cậu chứ có phải vợ tôi đâu, cậu không biết, tôi biết chắc? Tôi còn chưa kịp nhớ rõ mặt mũi vợ cậu thế nào, nói không chừng gặp nhau trên đường chỉ là người xa lạ.
- Vợ cậu đang nghĩ gì?
Lôi Tân Dương thiếu chút tròng mắt rớt ra ngoài, há hốc mồm. Tại sao đột nhiên nhắc tới vợ hắn?
- Cậu cũng không biết vợ cậu đang nghĩ gì à?
- Nói nhảm, tôi đương nhiên biết vợ tôi đang nghĩ cái gì, nhưng, cậu cần biết vợ tôi đang nghĩ gì làm gì vậy?
- Suy nghĩ của phụ nữ chắc không khác nhau lắm.
- Sai rồi, sai rồi, cái này cậu sai to rồi. Tuy cùng là phụ nữ, nhưng suy nghĩ của họ cách nhau vạn dặm, vợ tôi và vợ cậu chắc hẳn không thuộc một loại người, vợ tôi nội tâm mềm như đậu hũ, chỉ cần tôi dịu dàng chiều chuộng, thêm chút nũng nịu là cô ấy đầu hàng ngay, nhưng nếu cậu dùng cách này trêu chọc vợ cậu thì chưa chắc cô ấy đã nhún nhường đâu, mà biết đâu được, cậu thử một lần đi xem sao.
Chỉ cần nghĩ đến tên bạn tốt cao cao tự đại của mình nhũn như chi chi làm nũng bà xã, Lôi Tân Dương không nhịn được khẽ tủm tỉm cười.
Diêm Nhược Thiên không cần hỏi cũng biết tên họ Lôi kia đang vui sướng điều gì.
Mặt hắn đông cứng. Làm nũng? Hạ thấp mình? Điều này đối với hắn thật không hợp. Nhưng là, có thật sự khó khăn đến vậy không? Thử nghĩ xem, hắn cũng có thể giả vờ nũng nịu cô như một đứa bé, chỉ là hạ thấp phong thái xuống một chút, đây cũng không là chuyện gì đáng sợ lắm.
- Haiz,… tôi quên mất, cậu căn bản làm sao có thể làm nũng, cái việc hạ thấp tư thái này…
Lôi Tân Dương cười mỉa.
Hắng giọng một cái, Diêm Nhược Thiên gượng gạo nói:
- Cậu có thể dạy tôi.
Cái gì!!! Lôi Tân Dương nhìn chằm chằm hắn như gặp quỷ.
- Vẻ mặt gì thế họ Lôi kia?
- Mặt trời mọc đằng Tây hay sao? Diêm tổng giám đốc cao ngạo lại muốn học cách làm nũng phụ nữ, hạ thấp phong thái ư.
Tân Dương khẽ huýt sáo: – Xem ra, sức quyến rũ của Diêm thiếu phu nhân thật lớn nhé.
Diêm Nhược Thiên nghe xong không khỏi ngẩn ngơ, tại sao hắn lại điên cuồng vì một nữ nhân như vậy? Vì muốn khôi phục cuộc sống vợ chồng bình thường, hắn phải nhân nhượng cô sao?
Hắn biết tuyệt đối không phải chỉ như vậy, không có cô, ban đêm hắn như thiếu đi sự ấm áp, thiếu đi hương thơm của cô, tâm như bị đào một hố sâu trống rỗng đáng sợ.
Mặc dù hắn luôn bận bịu công việc nhưng khi hắn về đến nhà, nhìn thấy cô nằm co rúc trên giường như chú mèo nhỏ, thần kinh căng thẳng sẽ thanh tĩnh lại, bởi vì có cô, căn nhà này có sự ấm áp, bởi vì có cô, nơi này có màu sắc.
Sau khi hắn tắm rửa sẽ quay ra nằm bên cạnh cô, cô âu yếm nhìn hắn, hắn biết, là cô đang đợi hắn, hắn thích… Không, phải nói đúng là: thứ cảm giác được cô chờ đợi, đó là điều quan trọng nhất.
Đối với sự tồn tại của cô, hắn sớm coi là lẽ tự nhiên, chưa từng nghĩ qua, nếu mất đi cô, hắn sẽ thế nào?
Thật sự là chưa từng nghĩ qua, bởi không thể mất cô, điểm này hắn phân định rõ ràng, bất kể là hắn làm gì cũng muốn bắt cô đặt gắt gao bên người.
Cô có lẽ không biết, cô đối với hắn tựa như không khí bên cạnh, tồn tại là lẽ đương nhiên, nhưng không thể thiếu.
- Không phải chê trách cậu, nhưng cậu thật quá vô tâm, tháng tư tới là tròn hai năm kết hôn rồi mà không biết suy nghĩ của vợ mình.
Lôi Tân Dương nhịn không được thở dài.
Diêm Nhược Thiên cũng không khách khí cười lạnh:
- Cậu kết hôn với chị dâu nhỏ Tâm Tâm cũng đã tròn ba năm, chẳng phải cô ấy suy nghĩ gì cậu cũng chưa biết hết mà.
- Chuyện của chúng ta không giống nhau, bọn tôi kết hôn ba năm nhưng lại chia cách, sau ba năm mới chính thức ở cùng một nhà.
- Mặc dù chúng tôi ở cùng một nhà nhưng thời gian gặp nhau cũng không nhiều là mấy…
- Đấy chính là vấn đề của cậu… đáng bị vợ cậu sửa lưng.
- Tôi… Rốt cuộc cậu có dạy tôi không hả?
Cái tên bạn tốt này hôm nay lảm nhảm nhiều quá!
- Bạn tốt dĩ nhiên không thể thấy chết mà không cứu, bất quá, chỉ sợ dạy không nổi.
Lôi Tân Dương thiếu hụt nghiêm trọng sự tin tưởng với hắn.
- Không thử làm sao biết?
Huýt sáo một tiếng, trẻ con thì dễ dạy thôi! Nhưng, Lôi Tân Dương đột nhiên nghĩ nghĩ ra việc gì đó:
- Hôm trước lúc tôi đưa cho cậu bản thiết kế, cậu bảo chuẩn bị đi công tác Châu Âu à?
Đúng rồi, thiếu chút hắn quên mất chuyện này, nhưng hắn không hiểu chuyện này có liên quan gì tới việc hắn với vợ hắn?
- Tôi nghĩ, dạy cậu làm nũng vợ, hạ thấp phong thái e là không dễ dàng, cậu có nghĩ nên học cách dùng điện thoại để hâm nóng tình cảm không?
- Điện thoại ư?
- Cậu ngày thường ít gọi cho bà xã, lần đi công tác này chính là cơ hội tốt, không có việc gì cũng cứ gọi cho cô ấy, tám triền miên đi, lấy lý do bảo vẫn ổn, hỏi han ở nhà mọi người có khỏe không, chuyện này là bình thường, cậu cũng không phải ngại, sau khi quen điện thoại rồi, đến trước mặt cô ấy, cậu cũng sẽ tự nhiên làm nũng được thôi.
Thử nghĩ xem, lời này đúng thật có đạo lý, mọi việc ở nhà đều thông qua báo cáo của bác Cần, hắn dần dần quen thói không gọi điện hỏi cô về chuyện ở nhà. Giờ phút này nghĩ tới giọng bà xã, tưởng tượng ra vẻ mặt của cô, đó là một thứ hạnh phúc nhẹ nhàng. Có lẽ việc gọi điện thoại hỏi han nhau sẽ tác động qua lại giữa bọn họ, có vẻ sẽ thân thiện hơn.
Ngáp một cái, Lôi Tân Dương nhìn đồng hồ. Bốn giờ ư!!! Không cho hắn ngủ, hắn chuẩn bị biến hình thành gấu trúc đây…
- Tôi mệt sắp chết mất, tha cho tôi được không?
Nhận được đáp án cũng mệt mỏi lắm rồi, Diêm Nhược Thiên sảng khoái phất tay rời đi, nhưng vừa rời Lôi gia, hắn chạy dọc chạy lui ở đường núi vài vòng.
Thu qua đông tới, gặp phải trận gió núi lạnh thấu xương, nhưng hắn không có cảm giác run lạnh. Diễm Nhi hỏi hắn thật sự coi cô là vợ hắn sao? Hắn chưa từng nghi hoặc chuyện này, nhưng tại sao cô lại không có phản ứng đồng ý, giữa hai người họ có sự khác biệt lớn như vậy sao? Hắn không giải thích được, nhưng hắn dần dần hiểu được một đạo lý, hắn cần phải chứng minh cho cô thấy, cô có thể hay không thể là vợ hắn.
* * *
Mặc dù tới làm ở Tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên gần nửa tháng nhưng Lam Vân Diễm chưa từng có cơ hội bước vào cấm địa này – Phòng tổng giám đốc chuyên dụng. Trừ nhân viên có công việc, không kẻ nào được bước tới tầng lầu này, vì vậy nơi này trong mắt các nhân viên cấp dưới phủ một lớp huyền bí, lời đồn đại khá nhiều, nói nói đây có phòng khách nghỉ, thực ra là “hotel” bí mật của tổng giám đốc, hay là nơi tổng giám đốc hẹn hò…. Nói tóm lại, đây là một chỗ tràn đầy sự thần bí, ngay cả trong lòng cô cũng ôm một cỗ hiếu kỳ.
Tò mò cũng chỉ là tò mò, cô không muốn dính dáng tới nơi này, trừ phi lấy thân phận phu nhân tổng giám đốc.
Nhưng ngoài ý muốn, phát sinh sự việc, hơn nữa không phải là việc vui gì.
- Tổ trưởng, cô nói thật ư?
- Dì Cầm bây giờ đang ở bệnh viện, chân trái băng thạch cao, chuyện như vậy có thể làm giả à?
Dì Cầm là nhân viên vệ sinh thâm niên ở phòng nghỉ của khách, cũng là nhân viên phụ trách vệ sinh phòng chuyên dụng của tổng giám đốc.
- Không phải… em chỉ đang nghĩ, tổ tưởng thực sự yên tâm khi giao việc dọn dẹp chỗ đó cho nhân viên mới như em sao?
- Không phải là tôi không lo lắng, nhưng gần đây biểu hiện của cô không tệ, cơ hội này trao cho cô đó.
Ngô tổ trưởng không nói rõ ra, đó là bởi vì đám nữ nhân trong bộ phận vệ sinh đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán, cô khó giải quyết được đám tam cô lục bà này. (Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa. Thật ra chỗ này chỉ là nói sự hỗn loạn, tranh nhau sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có ý nói bọn họ lừa đảo bất chính) Vừa hay lúc gặp người mới là Vân Diễm lập công lớn liền giao cho cô ấy, những người khác chỉ biết ngậm miệng không phục.
- Chuyện này thật ngại quá, những tiền bối khác không có ý kiến gì sao?
Mặc dù nhân viên vệ sinh đều là những người người lên chức mẹ cả rồi, nhưng đối tượng là tổng giám đốc cao cao tại thượng, khó trách trong lòng sinh ảo tưởng.
- Không ai dám chất vấn quyết định của tôi.
- Nhưng là…
- Tôi nói là phân công cô đi làm một tháng cho đến khi dì Cầm ra viện, nghe hiểu chưa?
Vân Diễm vội vàng gật đầu, nếu như vẫn còn không hiểu e rằng Ngô tổ trưởng sẽ xuất huyết não mất, cô làm sao lại quên mất phận “thuộc hạ” không được phép nhiều lời.
Cho nên, giờ phút này cô đi tới phòng tổng giám đốc chuyên dụng trình diện, mặc dù Diêm Nhược Thiên đi Châu Âu công tác, cô vẫn lấy khẩu trang bịt kín phòng ngừa chuyện không hay, vạn nhất hắn đem nơi này giao lại cho bạn tốt, Lôi Tân Dương hoặc Lục Hạo Doãn, việc cô làm ở đây chắc chắn bại lộ.
Đi vào nơi này, cảm giác của cô rất phức tạp, rõ ràng là vợ đầu gối tay ấp với hắn, nhưng lại có cảm giác như đang đi rình mò, thừa dịp hắn không có ở đây liền lén lút xông vào thế giới riêng của hắn.
Phòng tổng giám đốc lấy màu trắng thanh lịch làm sắc chủ đạo, nơi này như một phòng khách sạn, mặc dù không quá hoa lệ nhưng khắp nơi có thể thấy được sự ôn nhã, trên trần treo chùm đèn thủy tinh trong suốt đẹp đẽ mà lại không quá phô trương.
Cả phòng chia làm ba khu nhỏ.
Khu đầu tiên lấy phòng khách làm chủ, bên cạnh là nơi Diêm Nhược Thiên coi trọng nhất, “thư phòng”, bàn ngồi đọc sách phía trước bàn đọc là tường kính trong suốt, ngồi nơi này có thể ngắm mặt trời mọc và lặn, hẳn là một loại hưởng thụ.
Khu thứ hai là phòng ăn, có kèm cả quầy bar.
Cuối cùng là phòng ngủ, có nhà tắm, bên trong có cả bồn tắm tiện nghi.
Trong lòng không khỏi nhộn nhạo, Lam Vân Diễm thấy được hương vị thuộc về hắn phảng phất phiêu tán trước mặt, không khỏi nghĩ tới bộ dáng hắn lúc ở nơi này.
Hắn có thói quen tiện tay vứt đồ linh tinh, đi tới đâu tiện để đó, có người theo sau dọn dẹp, trời sinh tính ông chủ, lúc nói chuyện điện thoại hắn cũng đi tới đi lui, còn nữa, lúc đứng trước tường kính kia uống café nhìn mặt trời lên hay lặn, đây là điểm hắn thích nhất…
Trong túi áo vang lên tiếng chuông điện thoại đánh vỡ im lặng bốn phía, đây là chuông cô cài riêng cho Diêm Nhược Thiên, nhưng giờ hắn đang ở Paris, sao lại gọi điện cho cô?
Lấy điện thoại ra, cô không chắc chắn hỏi:
- Nhược Thiên à?
- Anh vừa xuống máy bay, gọi điện cho em liền đây, em không vui sao?
Giọng của Nhược Thiên, nhưng hình như không phải hắn rồi, sao lại có phần trẻ con thế này.
Một hồi lâu, Lam Vẫn Diêm chật vật thốt lên:
- Ai bảo em không vui?
- Đây là vui vẻ ư?
- Vâng, rất vui…
Thật ra thì cô kích động tới mức suýt khóc. Hắn thường xuyên đi công tác, nhưng bất kể đi trong nước hay nước ngoài cũng chưa bao giờ chủ động gọi điện cho cô, chỉ có cô không ngừng kiểm tra xác định xem hắn có khỏe hay không, có đôi khi điện thoại hắn không liên lạc được, cô lo lắng đến nỗi bỏ cả cơm.
Hiển nhiên hài lòng, giọng hắn trở nên nhẹ nhàng:
- Em đang làm gì thế?
- Em đang ở chỗ học.
- Học cắm hoa hả?
- Em… em không có năng khiếu với môn cắm hoa nên đã chuyển qua học nấu ăn rồi.
Đi học cắm hoa lâu như vậy mà không thấy cô chơi hoa ở nhà, nếu không chuyển khéo môn học, e chừng cô lộ tẩy mất.
Cho dù Diêm Nhược Thiên còn hoài nghi chuyện cô đi học nhưng giờ phút này không quan trọng nữa, hắn vừa phát hiện ra, hắn chưa từng ăn cơm cô nấu:
- Anh muốn đặt món.
- Em còn lâu mới có thể vào bếp, bây giờ chưa thể đặt hàng được đâu.
- Anh nghĩ em nên làm bún riêu cua.
Hắn ngoan cố.
Cô tự mình ôm việc vào thân rồi, bởi vì mẹ cô quan niệm thiên kim tiểu thư không nên vào phòng bếp, ngoài việc pha café, cùng lắm chỉ biết rửa rau, cô không biết nấu một bát canh, làm sao nấu được bún riêu cua? Nhưng Vân Diễm nói chắc chắn:
- Em biết rồi!
- Anh về nhà là được ăn sao?
- Em dốt nhất là chiên xào nấu nướng, nửa tháng em sẽ học xong bún riêu cua ư?
Nghe vậy, hắn trầm mặc, hắn không hề biết cô không có chút tài nấu nướng gì.
- Sao thế? Mất hứng à?
- Không phải, vợ anh nguyện ý vì anh mà học nấu bún riêu cua, thế là đủ rồi.
Lần này đến phiên Lam Vân Diễm không cất nổi tiếng, bởi vì không nhịn được nước mắt đã vòng quanh. Lần đầu tiên cô cảm giác tình cảm không phải chỉ riêng từ cô, hắn bắt đầu đáp lại.
Đột nhiên Diêm Nhược Thiên hắt xì một cái, cô lo lắng hỏi:
- Anh có sao không? Bị cảm lạnh à?
- Nơi này vừa ướt vừa lạnh, mũi khó chịu quá, thời tiết Đài Loan thế nào?
- Hôm nay trời đẹp lắm, mặt trời rực rỡ, rất thích hợp ra ngoài đi dạo chơi.
- Trời ạ, anh muốn nằm phơi nắng trên bãi cỏ.
Khẩu khí của hắn tràn đầy sự hưng phấn, trước mắt hiện lên hình ảnh hắn gối đầu lên đùi cô, cô nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho hắn.
- Sau khi anh đi công tác về, hôm nào thời tiết đẹp, chúng ta ra ngoài đi dã ngoại.
Đây là phần thưởng cho việc hắn chủ động gọi điện thoại.
- Có thật không?
Hắn rất hưng phấn.
Khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên, cô gật gật đầu đáp lại, quên mất hắn không nhìn thấy, liền bổ sung:
- Trừ phi anh không có thời gian thôi.
- Anh rảnh mà, anh đang nghĩ tới việc ngồi trên thảm cỏ ăn cơm, còn muốn nghe em hát bài “Because I love you”.
- Em… Em quên mất nhạc rồi.
Đó là bài hát cô thích nhất, có một lần cô lơ đãng hát vài câu, không nghĩ hắn còn nhớ rõ thế.
- Em tập lại đi nhé, đến hôm đi dã ngoại anh sẽ kiểm tra đấy!
Ngừng ba giây, giọng hắn mang theo mùi khẩn cầu:
- Diễm Nhi, em có nhớ anh không?
Nam nhân này hôm nay ăn nhầm phải gì thế? Tại sao lại làm cô kích động khóc mãi thế này?
- Tại sao không nói chuyện? Em không muốn nhớ anh sao?
- Tại sao lại muốn em nhớ anh?
- Anh là chồng em, em không muốn nhớ anh, em muốn nhớ ai?
- Vậy anh có nhớ em không?
Lời như này trước kia cô tuyệt đối không bao giờ nói ra khỏi miệng, nhưng giờ đột nhiên thốt ra, cô thay đổi, hay là hắn? Hay là cả hai.
Ngừng một chút, giọng hắn trầm xuống:
- Anh nhớ em lắm!
Phanh!
Tim như ngừng đập, rồi ngay lập tức loạn liên hồi, Vân Diễm thiếu chút nữa khụy xuống không nói nên lời.
- Em phải cúp máy đây, anh chú ý giữ ấm nhé, phải giữ gìn sức khỏe.
Kết thúc cuộc gọi, trái tim cô bị kích động mạnh vẫn còn run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy tâm ý họ liên thông, tuy là ở hai nơi xa cách nhưng lại rất gần nhau… giờ khắc này, cô thật sự nhớ hắn, thật sự muốn ôm hắn.
* * *
Cô nhớ hắn, thật sự muốn gặp hắn!
Không nghĩ tới, tư niệm lại mang theo đủ vị ngọt đắng thế này, từng giây từng phút đều nghĩ tới hắn, thật sự ngọt ngào.
Mặc dù hai người liên lạc điện thoại hằng ngày, mỗi lần nói chuyện cũng cả tiếng đồng hồ nhưng sự nhung nhớ lại càng lúc càng sâu đậm.
Trước kia khi hắn đi công tác, cô đem chờ đợi thành một thói quen, thói quen: hắn là ông chồng bận rộn bên ngoài, cô là người vợ chờ đợi ở nhà. Cô đè nén chính bản thân mình không nghĩ tới hắn nữa, chính vì vậy chưa từng một lần cảm nhận được tư niệm này, hiện tại, để mặc cảm xúc thì nó tự mình tìm đến cô.
Cái gì cũng có điểm dừng, ngày mai dòng tư niệm này sẽ kết thúc, sau khi hắn trở về, nếu yêu cầu cô ngủ cùng phòng, cô sẽ đáp ứng hắn sao?
Đối mặt với ông chồng thay đổi, Lam Vân Diễm vừa vui vẻ vừa sợ sệt, có thể khẳng định, hắn đã bắt đầu nhìn lại quan hệ vợ chồng của bọn họ, nhưng có khi nào lại quay trở lại như cũ không?
- Này!
Lâm Dĩ Quân vỗ mạnh vai Vân Diễm: – Làm gì mà trốn chỗ này ngắm nghía điện thoại vậy?
Xoay người trừng mắt với bạn tốt, nếu không phải sớm quen với trò này, Vân Diễm chắc đã bị hù vỡ mật:
- Cậu đừng lén lén lút lút xuất hiện thế chứ.
Lâm Dĩ Quân lè lưỡi:
- Tớ lén lút lúc nào? Tại vì cậu chuyên tâm nhìn cái điện thoại thì có, anh họ tớ vừa gọi cho cậu à?
Hai người cùng làm trong một tập đoàn, cho dù không hẹn gặp nhau những cũng hay nhìn thấy nhau, mỗi lần gặp bạn tốt, hình như lúc nào cô ấy cũng đang nói chuyện qua điện thoại di động, mà lại còn vừa nói vừa cười chứ, liền nghĩ ngay, còn có nhân vật nào gọi điện ở đây.
Lúc này mới chú ý bản thân đang cầm chặt điện thoại trên tay, Vân Diễm nhét vật kia trở lại vào túi, đồng thời nói:
- Anh ấy gọi điện bảo tớ chuẩn bị lên phi cơ về.
- Ái chà! Tình cảm vợ chồng hai người dạo này tốt nhỉ.
Mặt Dĩ Quân đầy ám muội.
- Đi ra nước ngoài gọi điện về để báo bình an thôi, lạ à?
- Anh ấy sẽ gọi điện vì chuyện như vậy sao?
- Sao cậu đoán anh ấy không gọi? Cậu biết gì à?
Vân Diễm biết, bạn tốt không có chuyện sẽ không bao giờ tìm cô.
Thấy mặt bạn tốt tươi cười hớn hở, Lâm Dĩ Quân cũng không phải người ưa thích dò xét, giữa vợ chồng người ta chắc có chuyện riêng tư, liền chuyển đề tài:
- Tớ nghe nói bây giờ cậu phụ trách dọn dẹp phòng tổng giám đốc.
- Tớ dọn dẹp đã được nửa tháng rồi, làm sao tới giờ cậu mới “nghe nói”?
Mặc dù cô chưa nghe thấy lời lạnh nhạt công kích nào nhưng nét mặt những người khác đều chăm chú dò xét cô hằng ngày, sớm đã “chém gió” thành bão sự kiện này rồi.
- Hơn nửa tháng nữa là giáng sinh, công việc bù đầu, không có thời gian tán gẫu, vừa lúc sáng tớ vô tình nghe được từ miệng mấy nhân viên vệ sinh ở phòng rửa tay.
- Cũng nửa tháng rồi, các cô ấy còn bàn luận xôn xao, thật là khổ sở.
- Phòng tổng giám đốc luôn là nơi tràn ngập mơ mộng cho các nhân viên nữ, cho dù chỉ làm một công việc nhỏ bé nhưng có cơ hội sánh bên tổng giám đốc là một điều vinh hạnh rồi.
Dĩ Quân chỉ chỉ vào trán bạn tốt: – Cậu có ý gì không đấy?
Cô là người bị hại kia mà!!!
- Cậu tưởng tớ nguyện ý ở đây à? Là do tổ trưởng quyết định đấy.
- Ngô tổ trưởng chiếu cố cậu sao?
- Để giải quyết mấy bà cô kia, tớ thành vật hi sinh đấy.
- Chẳng qua họ chỉ mạnh mồm thôi, cũng đâu có tìm tới cậu gây phiền toái, Diêm đại tổng giám đốc căn bản sẽ không liếc mặt tới những người như vậy, đây là chuyện mà cả tập đoàn ẩm thực này biết, hơn nữa, có truyền thuyết rằng phu nhân Diêm đại tổng giám đốc là một đại mỹ nữ.
Lâm Dĩ Quân nhìn bạn tốt từ đầu tới chân sau đó ra vẻ trầm ngâm: - Cậu hẳn là lo lắng về anh họ tớ, khả năng bị vạch trần chân tướng khi làm ở chỗ này là 50% đấy nhỉ.
Điểm này cô biết rõ, Diêm Nhược Thiên rất coi trọng hình tượng, trước bất kỳ cuộc gặp gỡ hay họp hành nào cũng sẽ rửa mặt, chỉnh trang lại mặt tiền đôi chút, có thể đoán được, tỷ lệ dùng phòng tổng giám đốc chuyên dụng là rất cao, khó trách mấy bà cô kia tranh nhau cướp đoạt công việc vệ sinh nơi này.
- Tớ chống đỡ an toàn được nửa tháng rồi, chỉ cần cẩn thận nửa tháng nữa là được.
Cô không dám chắc rằng mình sẽ không lộ sơ hở, nhưng trong thời gian ngắn chắc không có vấn đề gì.
- Chỉ sợ cậu sống một ngày bằng một năm, ngay cả một ngày cũng đã khó mà chịu được.
Không biết dùng lời nào diễn tả, mỗi lần cô bước tới căn phòng kia, nhịp tim luôn hỗn loạn, không phải lo lắng hai người sẽ gặp nhau, chỉ là không có cách nào điều chỉnh hô hấp bình ổn được. Ở đấy lâu, cô sẽ cảm thấy mất tự nhiên, cảm giác bị đè nén trong lòng.
Chuông điện thoại lại vang lên, là chuông cô dành riêng cho Ngô tổ trưởng, bởi vì không muốn bị nghe mắng, chuông chưa được ba tiếng cô đã vội vàng bấm nghe rồi nhanh nhảu mở miệng trước:
- Tổ trưởng à, em đã làm xong việc rồi, vừa lúc tan sở.
- Xong cả phòng tổng giám đốc chuyên dụng rồi à?
- Tổng giám đốc ra nước ngoài công tác, chẳng lẽ ngày nào cũng phải quét dọn sao?
- Christine Lan tiểu thư, cô tới đây làm đã bao lâu? Một ngày, hai ngày? Chẳng lẽ cô không biết, cho dù là phòng nào đi nữa, dù không sử dụng cũng phải quét dọn hằng ngày, phòng tổng giám đốc chuyên dụng cũng không ngoại lệ.
- Em biết rồi ạ.
- Vậy còn không mau đi quét dọn đi!
- Vâng, tổ trưởng.
Trước tiếng rống giận của tổ trưởng, Lam Vân Diễm bất đắc dĩ cười khổ với bạn tốt, nhanh chóng chuyển hướng đẩy xe lau dọn tới phòng tổng giám đốc chuyên dụng.
Bởi vì Diêm Nhược Thiên muốn nghe cô hát bài “Because I love you” nên cô chăm chỉ tận dụng thời gian tập luyện, giọng hát Shakin’ Stevens phát ra từ điện thoại di động:
If I got down my knees and I pleaded with you
If I cross a million oceans juse to be with you
Would you ever let me down
If I climbed the highest mountain just to hold you tight
If I said that I would love you every single night
Would you ever let me down. . .
“Hôm nay đã về đâu chứ, trưa mai đến quét dọn cũng chưa muộn cơ mà…” Lam Vân Diễm nhịn không được vừa lau dọn vừa nói thầm. “Chỗ này có dính hạt bụi nào đâu.”
- Tại sao cô lại quét dọn ở đây?
Dọa chết người rồi! Toàn thân cứng ngắc, cô đang nghe thấy giọng Diêm Nhược Thiên ư? Đây chắc là ảo giác.
Không… Đây đúng là giọng Diêm Nhược Thiên, hắn quyết định về sớm Đài Loan sớm một ngày để tạo bất ngờ cho bà xã, cố tình báo mai mới về, tuyệt đối không nghĩ tới hành động này lại chuẩn bị mở ra một bí mật:
- Dì Cầm đâu?
Mặc dù không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một việc chắc chắn là, cô không thể nào làm trò trước mắt hắn, đẩy xe lau dọn chạy trốn, nói cách khác, cô phải đối mặt.
Vội vã tắt điện thoại, nhét lại túi áo. Cô cố ý cúi đầu thấp tránh mắt hắn, qua khẩu trang, giọng cô có chút sai khác:
- Tổng giám đốc vẫn khỏe chứ, dì Cầm bị thương xin nghỉ phép, tôi tạm thời phụ trách dọn dẹp chỗ này.
Diêm Nhược Thiên lắc đầu, chẳng lẽ là bởi vì quá mức tư niệm, lại nghe thấy bài hát “Because I love you” nên hắn nghĩ nữ nhân trước mặt là bà xã của mình?
- Tôi đã dọn dẹp xong, không quấy rầy tổng giám đốc…
Khi cô vừa đi đến cửa, hắn đột nhiên lên tiếng gọi lại.
- Chờ một chút, đồ của cô bị rơi này.
Hắn đi tới khom lưng nhặt lên, vì cô vội nhét điện thoại mà khăn tay bị rơi xuống, nhưng nhìn thấy khăn tay, hắn không khỏi ngẩn ra, đây là chiếc khăn thêu thủ công vô cùng quen thuộc, quen biết nhiều người, duy nhất có “cô” biết thêu khăn kiểu này.
- Cảm ơn!
Cô hốt hoảng chạy tới giật lấy, có tật giật mình mất rồi.
Diêm Nhược Thiên không nhịn được liếc mắt nhìn, trừ cặp kính gọng đen to sụ kia, hắn không thể nhìn rõ tướng mạo cô, mà cô lại không muốn cho hắn cơ hội chiêm ngưỡng, vội vàng đẩy xe rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi, hắn lâm vào trầm tư. Tại sao ngay cả bóng lưng cũng giống nhau như vậy?
Bất quá, điều này có thể xảy ra ư?
Lôi Tân Dương sắp phát hỏa, nhưng mà đừng trách hắn nha, nửa đêm canh ba bị lôi từ trên giường xuống, cho dù người có chân tu lớn đến mấy cũng khó mà bình tĩnh được, huống chi gần đây vì vợ yêu hắn đang thời kì nôn nghén mà giấc ngủ không đầy đủ, tâm tình của hắn sao có thể tốt được chứ?
- Cậu có phải anh em tốt của tôi không đấy?
Diêm Nhược Thiên cũng đang nộ khí đầy đầu, nếu như không phải vì không ngủ được, đầu óc sắp nổ tung, hắn làm sao nửa đêm canh ba gõ cửa nhà người khác, điều này làm cho hắn thật mất mặt.
- Anh em tốt của cậu còn có Lục Hạo Doãn, sau không tìm cậu ta đi?
Hắn tàn bạo trừng mắt nhìn bạn tốt, tên họ Lục kia bình thường ở trong nội thành đông đúc, hắn bỏ gần tìm xa để làm gì vậy?
- Cậu không nói được lời nào có tính trọng tâm chút à?
- Tôi có phải bác sĩ đâu.
Lôi Tân Dương chỉ muốn tung cho hắn một quyền, tại sao nửa đêm hai giờ sáng phải ngồi chỗ này nghe tên kia càu nhàu chứ? Ngay cả vợ mình cũng không quản được, hắn là người ngoài sẽ biết sao?
(Ngày xưa anh gặp nạn ai cứu, họ Lôi kia đúng là qua cầu rút ván. Ta nhìn nhầm người. T_T)
- Tôi không coi cô ấy là bà xã, vậy coi cô ấy là gì chứ?
Bạn tốt vẫn đang lầm rầm.
Lôi Tân Dương trợn mắt, tức muốn ói mửa:
- Vợ cậu chứ có phải vợ tôi đâu, cậu không biết, tôi biết chắc? Tôi còn chưa kịp nhớ rõ mặt mũi vợ cậu thế nào, nói không chừng gặp nhau trên đường chỉ là người xa lạ.
- Vợ cậu đang nghĩ gì?
Lôi Tân Dương thiếu chút tròng mắt rớt ra ngoài, há hốc mồm. Tại sao đột nhiên nhắc tới vợ hắn?
- Cậu cũng không biết vợ cậu đang nghĩ gì à?
- Nói nhảm, tôi đương nhiên biết vợ tôi đang nghĩ cái gì, nhưng, cậu cần biết vợ tôi đang nghĩ gì làm gì vậy?
- Suy nghĩ của phụ nữ chắc không khác nhau lắm.
- Sai rồi, sai rồi, cái này cậu sai to rồi. Tuy cùng là phụ nữ, nhưng suy nghĩ của họ cách nhau vạn dặm, vợ tôi và vợ cậu chắc hẳn không thuộc một loại người, vợ tôi nội tâm mềm như đậu hũ, chỉ cần tôi dịu dàng chiều chuộng, thêm chút nũng nịu là cô ấy đầu hàng ngay, nhưng nếu cậu dùng cách này trêu chọc vợ cậu thì chưa chắc cô ấy đã nhún nhường đâu, mà biết đâu được, cậu thử một lần đi xem sao.
Chỉ cần nghĩ đến tên bạn tốt cao cao tự đại của mình nhũn như chi chi làm nũng bà xã, Lôi Tân Dương không nhịn được khẽ tủm tỉm cười.
Diêm Nhược Thiên không cần hỏi cũng biết tên họ Lôi kia đang vui sướng điều gì.
Mặt hắn đông cứng. Làm nũng? Hạ thấp mình? Điều này đối với hắn thật không hợp. Nhưng là, có thật sự khó khăn đến vậy không? Thử nghĩ xem, hắn cũng có thể giả vờ nũng nịu cô như một đứa bé, chỉ là hạ thấp phong thái xuống một chút, đây cũng không là chuyện gì đáng sợ lắm.
- Haiz,… tôi quên mất, cậu căn bản làm sao có thể làm nũng, cái việc hạ thấp tư thái này…
Lôi Tân Dương cười mỉa.
Hắng giọng một cái, Diêm Nhược Thiên gượng gạo nói:
- Cậu có thể dạy tôi.
Cái gì!!! Lôi Tân Dương nhìn chằm chằm hắn như gặp quỷ.
- Vẻ mặt gì thế họ Lôi kia?
- Mặt trời mọc đằng Tây hay sao? Diêm tổng giám đốc cao ngạo lại muốn học cách làm nũng phụ nữ, hạ thấp phong thái ư.
Tân Dương khẽ huýt sáo: – Xem ra, sức quyến rũ của Diêm thiếu phu nhân thật lớn nhé.
Diêm Nhược Thiên nghe xong không khỏi ngẩn ngơ, tại sao hắn lại điên cuồng vì một nữ nhân như vậy? Vì muốn khôi phục cuộc sống vợ chồng bình thường, hắn phải nhân nhượng cô sao?
Hắn biết tuyệt đối không phải chỉ như vậy, không có cô, ban đêm hắn như thiếu đi sự ấm áp, thiếu đi hương thơm của cô, tâm như bị đào một hố sâu trống rỗng đáng sợ.
Mặc dù hắn luôn bận bịu công việc nhưng khi hắn về đến nhà, nhìn thấy cô nằm co rúc trên giường như chú mèo nhỏ, thần kinh căng thẳng sẽ thanh tĩnh lại, bởi vì có cô, căn nhà này có sự ấm áp, bởi vì có cô, nơi này có màu sắc.
Sau khi hắn tắm rửa sẽ quay ra nằm bên cạnh cô, cô âu yếm nhìn hắn, hắn biết, là cô đang đợi hắn, hắn thích… Không, phải nói đúng là: thứ cảm giác được cô chờ đợi, đó là điều quan trọng nhất.
Đối với sự tồn tại của cô, hắn sớm coi là lẽ tự nhiên, chưa từng nghĩ qua, nếu mất đi cô, hắn sẽ thế nào?
Thật sự là chưa từng nghĩ qua, bởi không thể mất cô, điểm này hắn phân định rõ ràng, bất kể là hắn làm gì cũng muốn bắt cô đặt gắt gao bên người.
Cô có lẽ không biết, cô đối với hắn tựa như không khí bên cạnh, tồn tại là lẽ đương nhiên, nhưng không thể thiếu.
- Không phải chê trách cậu, nhưng cậu thật quá vô tâm, tháng tư tới là tròn hai năm kết hôn rồi mà không biết suy nghĩ của vợ mình.
Lôi Tân Dương nhịn không được thở dài.
Diêm Nhược Thiên cũng không khách khí cười lạnh:
- Cậu kết hôn với chị dâu nhỏ Tâm Tâm cũng đã tròn ba năm, chẳng phải cô ấy suy nghĩ gì cậu cũng chưa biết hết mà.
- Chuyện của chúng ta không giống nhau, bọn tôi kết hôn ba năm nhưng lại chia cách, sau ba năm mới chính thức ở cùng một nhà.
- Mặc dù chúng tôi ở cùng một nhà nhưng thời gian gặp nhau cũng không nhiều là mấy…
- Đấy chính là vấn đề của cậu… đáng bị vợ cậu sửa lưng.
- Tôi… Rốt cuộc cậu có dạy tôi không hả?
Cái tên bạn tốt này hôm nay lảm nhảm nhiều quá!
- Bạn tốt dĩ nhiên không thể thấy chết mà không cứu, bất quá, chỉ sợ dạy không nổi.
Lôi Tân Dương thiếu hụt nghiêm trọng sự tin tưởng với hắn.
- Không thử làm sao biết?
Huýt sáo một tiếng, trẻ con thì dễ dạy thôi! Nhưng, Lôi Tân Dương đột nhiên nghĩ nghĩ ra việc gì đó:
- Hôm trước lúc tôi đưa cho cậu bản thiết kế, cậu bảo chuẩn bị đi công tác Châu Âu à?
Đúng rồi, thiếu chút hắn quên mất chuyện này, nhưng hắn không hiểu chuyện này có liên quan gì tới việc hắn với vợ hắn?
- Tôi nghĩ, dạy cậu làm nũng vợ, hạ thấp phong thái e là không dễ dàng, cậu có nghĩ nên học cách dùng điện thoại để hâm nóng tình cảm không?
- Điện thoại ư?
- Cậu ngày thường ít gọi cho bà xã, lần đi công tác này chính là cơ hội tốt, không có việc gì cũng cứ gọi cho cô ấy, tám triền miên đi, lấy lý do bảo vẫn ổn, hỏi han ở nhà mọi người có khỏe không, chuyện này là bình thường, cậu cũng không phải ngại, sau khi quen điện thoại rồi, đến trước mặt cô ấy, cậu cũng sẽ tự nhiên làm nũng được thôi.
Thử nghĩ xem, lời này đúng thật có đạo lý, mọi việc ở nhà đều thông qua báo cáo của bác Cần, hắn dần dần quen thói không gọi điện hỏi cô về chuyện ở nhà. Giờ phút này nghĩ tới giọng bà xã, tưởng tượng ra vẻ mặt của cô, đó là một thứ hạnh phúc nhẹ nhàng. Có lẽ việc gọi điện thoại hỏi han nhau sẽ tác động qua lại giữa bọn họ, có vẻ sẽ thân thiện hơn.
Ngáp một cái, Lôi Tân Dương nhìn đồng hồ. Bốn giờ ư!!! Không cho hắn ngủ, hắn chuẩn bị biến hình thành gấu trúc đây…
- Tôi mệt sắp chết mất, tha cho tôi được không?
Nhận được đáp án cũng mệt mỏi lắm rồi, Diêm Nhược Thiên sảng khoái phất tay rời đi, nhưng vừa rời Lôi gia, hắn chạy dọc chạy lui ở đường núi vài vòng.
Thu qua đông tới, gặp phải trận gió núi lạnh thấu xương, nhưng hắn không có cảm giác run lạnh. Diễm Nhi hỏi hắn thật sự coi cô là vợ hắn sao? Hắn chưa từng nghi hoặc chuyện này, nhưng tại sao cô lại không có phản ứng đồng ý, giữa hai người họ có sự khác biệt lớn như vậy sao? Hắn không giải thích được, nhưng hắn dần dần hiểu được một đạo lý, hắn cần phải chứng minh cho cô thấy, cô có thể hay không thể là vợ hắn.
* * *
Mặc dù tới làm ở Tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên gần nửa tháng nhưng Lam Vân Diễm chưa từng có cơ hội bước vào cấm địa này – Phòng tổng giám đốc chuyên dụng. Trừ nhân viên có công việc, không kẻ nào được bước tới tầng lầu này, vì vậy nơi này trong mắt các nhân viên cấp dưới phủ một lớp huyền bí, lời đồn đại khá nhiều, nói nói đây có phòng khách nghỉ, thực ra là “hotel” bí mật của tổng giám đốc, hay là nơi tổng giám đốc hẹn hò…. Nói tóm lại, đây là một chỗ tràn đầy sự thần bí, ngay cả trong lòng cô cũng ôm một cỗ hiếu kỳ.
Tò mò cũng chỉ là tò mò, cô không muốn dính dáng tới nơi này, trừ phi lấy thân phận phu nhân tổng giám đốc.
Nhưng ngoài ý muốn, phát sinh sự việc, hơn nữa không phải là việc vui gì.
- Tổ trưởng, cô nói thật ư?
- Dì Cầm bây giờ đang ở bệnh viện, chân trái băng thạch cao, chuyện như vậy có thể làm giả à?
Dì Cầm là nhân viên vệ sinh thâm niên ở phòng nghỉ của khách, cũng là nhân viên phụ trách vệ sinh phòng chuyên dụng của tổng giám đốc.
- Không phải… em chỉ đang nghĩ, tổ tưởng thực sự yên tâm khi giao việc dọn dẹp chỗ đó cho nhân viên mới như em sao?
- Không phải là tôi không lo lắng, nhưng gần đây biểu hiện của cô không tệ, cơ hội này trao cho cô đó.
Ngô tổ trưởng không nói rõ ra, đó là bởi vì đám nữ nhân trong bộ phận vệ sinh đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán, cô khó giải quyết được đám tam cô lục bà này. (Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa. Thật ra chỗ này chỉ là nói sự hỗn loạn, tranh nhau sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có ý nói bọn họ lừa đảo bất chính) Vừa hay lúc gặp người mới là Vân Diễm lập công lớn liền giao cho cô ấy, những người khác chỉ biết ngậm miệng không phục.
- Chuyện này thật ngại quá, những tiền bối khác không có ý kiến gì sao?
Mặc dù nhân viên vệ sinh đều là những người người lên chức mẹ cả rồi, nhưng đối tượng là tổng giám đốc cao cao tại thượng, khó trách trong lòng sinh ảo tưởng.
- Không ai dám chất vấn quyết định của tôi.
- Nhưng là…
- Tôi nói là phân công cô đi làm một tháng cho đến khi dì Cầm ra viện, nghe hiểu chưa?
Vân Diễm vội vàng gật đầu, nếu như vẫn còn không hiểu e rằng Ngô tổ trưởng sẽ xuất huyết não mất, cô làm sao lại quên mất phận “thuộc hạ” không được phép nhiều lời.
Cho nên, giờ phút này cô đi tới phòng tổng giám đốc chuyên dụng trình diện, mặc dù Diêm Nhược Thiên đi Châu Âu công tác, cô vẫn lấy khẩu trang bịt kín phòng ngừa chuyện không hay, vạn nhất hắn đem nơi này giao lại cho bạn tốt, Lôi Tân Dương hoặc Lục Hạo Doãn, việc cô làm ở đây chắc chắn bại lộ.
Đi vào nơi này, cảm giác của cô rất phức tạp, rõ ràng là vợ đầu gối tay ấp với hắn, nhưng lại có cảm giác như đang đi rình mò, thừa dịp hắn không có ở đây liền lén lút xông vào thế giới riêng của hắn.
Phòng tổng giám đốc lấy màu trắng thanh lịch làm sắc chủ đạo, nơi này như một phòng khách sạn, mặc dù không quá hoa lệ nhưng khắp nơi có thể thấy được sự ôn nhã, trên trần treo chùm đèn thủy tinh trong suốt đẹp đẽ mà lại không quá phô trương.
Cả phòng chia làm ba khu nhỏ.
Khu đầu tiên lấy phòng khách làm chủ, bên cạnh là nơi Diêm Nhược Thiên coi trọng nhất, “thư phòng”, bàn ngồi đọc sách phía trước bàn đọc là tường kính trong suốt, ngồi nơi này có thể ngắm mặt trời mọc và lặn, hẳn là một loại hưởng thụ.
Khu thứ hai là phòng ăn, có kèm cả quầy bar.
Cuối cùng là phòng ngủ, có nhà tắm, bên trong có cả bồn tắm tiện nghi.
Trong lòng không khỏi nhộn nhạo, Lam Vân Diễm thấy được hương vị thuộc về hắn phảng phất phiêu tán trước mặt, không khỏi nghĩ tới bộ dáng hắn lúc ở nơi này.
Hắn có thói quen tiện tay vứt đồ linh tinh, đi tới đâu tiện để đó, có người theo sau dọn dẹp, trời sinh tính ông chủ, lúc nói chuyện điện thoại hắn cũng đi tới đi lui, còn nữa, lúc đứng trước tường kính kia uống café nhìn mặt trời lên hay lặn, đây là điểm hắn thích nhất…
Trong túi áo vang lên tiếng chuông điện thoại đánh vỡ im lặng bốn phía, đây là chuông cô cài riêng cho Diêm Nhược Thiên, nhưng giờ hắn đang ở Paris, sao lại gọi điện cho cô?
Lấy điện thoại ra, cô không chắc chắn hỏi:
- Nhược Thiên à?
- Anh vừa xuống máy bay, gọi điện cho em liền đây, em không vui sao?
Giọng của Nhược Thiên, nhưng hình như không phải hắn rồi, sao lại có phần trẻ con thế này.
Một hồi lâu, Lam Vẫn Diêm chật vật thốt lên:
- Ai bảo em không vui?
- Đây là vui vẻ ư?
- Vâng, rất vui…
Thật ra thì cô kích động tới mức suýt khóc. Hắn thường xuyên đi công tác, nhưng bất kể đi trong nước hay nước ngoài cũng chưa bao giờ chủ động gọi điện cho cô, chỉ có cô không ngừng kiểm tra xác định xem hắn có khỏe hay không, có đôi khi điện thoại hắn không liên lạc được, cô lo lắng đến nỗi bỏ cả cơm.
Hiển nhiên hài lòng, giọng hắn trở nên nhẹ nhàng:
- Em đang làm gì thế?
- Em đang ở chỗ học.
- Học cắm hoa hả?
- Em… em không có năng khiếu với môn cắm hoa nên đã chuyển qua học nấu ăn rồi.
Đi học cắm hoa lâu như vậy mà không thấy cô chơi hoa ở nhà, nếu không chuyển khéo môn học, e chừng cô lộ tẩy mất.
Cho dù Diêm Nhược Thiên còn hoài nghi chuyện cô đi học nhưng giờ phút này không quan trọng nữa, hắn vừa phát hiện ra, hắn chưa từng ăn cơm cô nấu:
- Anh muốn đặt món.
- Em còn lâu mới có thể vào bếp, bây giờ chưa thể đặt hàng được đâu.
- Anh nghĩ em nên làm bún riêu cua.
Hắn ngoan cố.
Cô tự mình ôm việc vào thân rồi, bởi vì mẹ cô quan niệm thiên kim tiểu thư không nên vào phòng bếp, ngoài việc pha café, cùng lắm chỉ biết rửa rau, cô không biết nấu một bát canh, làm sao nấu được bún riêu cua? Nhưng Vân Diễm nói chắc chắn:
- Em biết rồi!
- Anh về nhà là được ăn sao?
- Em dốt nhất là chiên xào nấu nướng, nửa tháng em sẽ học xong bún riêu cua ư?
Nghe vậy, hắn trầm mặc, hắn không hề biết cô không có chút tài nấu nướng gì.
- Sao thế? Mất hứng à?
- Không phải, vợ anh nguyện ý vì anh mà học nấu bún riêu cua, thế là đủ rồi.
Lần này đến phiên Lam Vân Diễm không cất nổi tiếng, bởi vì không nhịn được nước mắt đã vòng quanh. Lần đầu tiên cô cảm giác tình cảm không phải chỉ riêng từ cô, hắn bắt đầu đáp lại.
Đột nhiên Diêm Nhược Thiên hắt xì một cái, cô lo lắng hỏi:
- Anh có sao không? Bị cảm lạnh à?
- Nơi này vừa ướt vừa lạnh, mũi khó chịu quá, thời tiết Đài Loan thế nào?
- Hôm nay trời đẹp lắm, mặt trời rực rỡ, rất thích hợp ra ngoài đi dạo chơi.
- Trời ạ, anh muốn nằm phơi nắng trên bãi cỏ.
Khẩu khí của hắn tràn đầy sự hưng phấn, trước mắt hiện lên hình ảnh hắn gối đầu lên đùi cô, cô nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho hắn.
- Sau khi anh đi công tác về, hôm nào thời tiết đẹp, chúng ta ra ngoài đi dã ngoại.
Đây là phần thưởng cho việc hắn chủ động gọi điện thoại.
- Có thật không?
Hắn rất hưng phấn.
Khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên, cô gật gật đầu đáp lại, quên mất hắn không nhìn thấy, liền bổ sung:
- Trừ phi anh không có thời gian thôi.
- Anh rảnh mà, anh đang nghĩ tới việc ngồi trên thảm cỏ ăn cơm, còn muốn nghe em hát bài “Because I love you”.
- Em… Em quên mất nhạc rồi.
Đó là bài hát cô thích nhất, có một lần cô lơ đãng hát vài câu, không nghĩ hắn còn nhớ rõ thế.
- Em tập lại đi nhé, đến hôm đi dã ngoại anh sẽ kiểm tra đấy!
Ngừng ba giây, giọng hắn mang theo mùi khẩn cầu:
- Diễm Nhi, em có nhớ anh không?
Nam nhân này hôm nay ăn nhầm phải gì thế? Tại sao lại làm cô kích động khóc mãi thế này?
- Tại sao không nói chuyện? Em không muốn nhớ anh sao?
- Tại sao lại muốn em nhớ anh?
- Anh là chồng em, em không muốn nhớ anh, em muốn nhớ ai?
- Vậy anh có nhớ em không?
Lời như này trước kia cô tuyệt đối không bao giờ nói ra khỏi miệng, nhưng giờ đột nhiên thốt ra, cô thay đổi, hay là hắn? Hay là cả hai.
Ngừng một chút, giọng hắn trầm xuống:
- Anh nhớ em lắm!
Phanh!
Tim như ngừng đập, rồi ngay lập tức loạn liên hồi, Vân Diễm thiếu chút nữa khụy xuống không nói nên lời.
- Em phải cúp máy đây, anh chú ý giữ ấm nhé, phải giữ gìn sức khỏe.
Kết thúc cuộc gọi, trái tim cô bị kích động mạnh vẫn còn run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy tâm ý họ liên thông, tuy là ở hai nơi xa cách nhưng lại rất gần nhau… giờ khắc này, cô thật sự nhớ hắn, thật sự muốn ôm hắn.
* * *
Cô nhớ hắn, thật sự muốn gặp hắn!
Không nghĩ tới, tư niệm lại mang theo đủ vị ngọt đắng thế này, từng giây từng phút đều nghĩ tới hắn, thật sự ngọt ngào.
Mặc dù hai người liên lạc điện thoại hằng ngày, mỗi lần nói chuyện cũng cả tiếng đồng hồ nhưng sự nhung nhớ lại càng lúc càng sâu đậm.
Trước kia khi hắn đi công tác, cô đem chờ đợi thành một thói quen, thói quen: hắn là ông chồng bận rộn bên ngoài, cô là người vợ chờ đợi ở nhà. Cô đè nén chính bản thân mình không nghĩ tới hắn nữa, chính vì vậy chưa từng một lần cảm nhận được tư niệm này, hiện tại, để mặc cảm xúc thì nó tự mình tìm đến cô.
Cái gì cũng có điểm dừng, ngày mai dòng tư niệm này sẽ kết thúc, sau khi hắn trở về, nếu yêu cầu cô ngủ cùng phòng, cô sẽ đáp ứng hắn sao?
Đối mặt với ông chồng thay đổi, Lam Vân Diễm vừa vui vẻ vừa sợ sệt, có thể khẳng định, hắn đã bắt đầu nhìn lại quan hệ vợ chồng của bọn họ, nhưng có khi nào lại quay trở lại như cũ không?
- Này!
Lâm Dĩ Quân vỗ mạnh vai Vân Diễm: – Làm gì mà trốn chỗ này ngắm nghía điện thoại vậy?
Xoay người trừng mắt với bạn tốt, nếu không phải sớm quen với trò này, Vân Diễm chắc đã bị hù vỡ mật:
- Cậu đừng lén lén lút lút xuất hiện thế chứ.
Lâm Dĩ Quân lè lưỡi:
- Tớ lén lút lúc nào? Tại vì cậu chuyên tâm nhìn cái điện thoại thì có, anh họ tớ vừa gọi cho cậu à?
Hai người cùng làm trong một tập đoàn, cho dù không hẹn gặp nhau những cũng hay nhìn thấy nhau, mỗi lần gặp bạn tốt, hình như lúc nào cô ấy cũng đang nói chuyện qua điện thoại di động, mà lại còn vừa nói vừa cười chứ, liền nghĩ ngay, còn có nhân vật nào gọi điện ở đây.
Lúc này mới chú ý bản thân đang cầm chặt điện thoại trên tay, Vân Diễm nhét vật kia trở lại vào túi, đồng thời nói:
- Anh ấy gọi điện bảo tớ chuẩn bị lên phi cơ về.
- Ái chà! Tình cảm vợ chồng hai người dạo này tốt nhỉ.
Mặt Dĩ Quân đầy ám muội.
- Đi ra nước ngoài gọi điện về để báo bình an thôi, lạ à?
- Anh ấy sẽ gọi điện vì chuyện như vậy sao?
- Sao cậu đoán anh ấy không gọi? Cậu biết gì à?
Vân Diễm biết, bạn tốt không có chuyện sẽ không bao giờ tìm cô.
Thấy mặt bạn tốt tươi cười hớn hở, Lâm Dĩ Quân cũng không phải người ưa thích dò xét, giữa vợ chồng người ta chắc có chuyện riêng tư, liền chuyển đề tài:
- Tớ nghe nói bây giờ cậu phụ trách dọn dẹp phòng tổng giám đốc.
- Tớ dọn dẹp đã được nửa tháng rồi, làm sao tới giờ cậu mới “nghe nói”?
Mặc dù cô chưa nghe thấy lời lạnh nhạt công kích nào nhưng nét mặt những người khác đều chăm chú dò xét cô hằng ngày, sớm đã “chém gió” thành bão sự kiện này rồi.
- Hơn nửa tháng nữa là giáng sinh, công việc bù đầu, không có thời gian tán gẫu, vừa lúc sáng tớ vô tình nghe được từ miệng mấy nhân viên vệ sinh ở phòng rửa tay.
- Cũng nửa tháng rồi, các cô ấy còn bàn luận xôn xao, thật là khổ sở.
- Phòng tổng giám đốc luôn là nơi tràn ngập mơ mộng cho các nhân viên nữ, cho dù chỉ làm một công việc nhỏ bé nhưng có cơ hội sánh bên tổng giám đốc là một điều vinh hạnh rồi.
Dĩ Quân chỉ chỉ vào trán bạn tốt: – Cậu có ý gì không đấy?
Cô là người bị hại kia mà!!!
- Cậu tưởng tớ nguyện ý ở đây à? Là do tổ trưởng quyết định đấy.
- Ngô tổ trưởng chiếu cố cậu sao?
- Để giải quyết mấy bà cô kia, tớ thành vật hi sinh đấy.
- Chẳng qua họ chỉ mạnh mồm thôi, cũng đâu có tìm tới cậu gây phiền toái, Diêm đại tổng giám đốc căn bản sẽ không liếc mặt tới những người như vậy, đây là chuyện mà cả tập đoàn ẩm thực này biết, hơn nữa, có truyền thuyết rằng phu nhân Diêm đại tổng giám đốc là một đại mỹ nữ.
Lâm Dĩ Quân nhìn bạn tốt từ đầu tới chân sau đó ra vẻ trầm ngâm: - Cậu hẳn là lo lắng về anh họ tớ, khả năng bị vạch trần chân tướng khi làm ở chỗ này là 50% đấy nhỉ.
Điểm này cô biết rõ, Diêm Nhược Thiên rất coi trọng hình tượng, trước bất kỳ cuộc gặp gỡ hay họp hành nào cũng sẽ rửa mặt, chỉnh trang lại mặt tiền đôi chút, có thể đoán được, tỷ lệ dùng phòng tổng giám đốc chuyên dụng là rất cao, khó trách mấy bà cô kia tranh nhau cướp đoạt công việc vệ sinh nơi này.
- Tớ chống đỡ an toàn được nửa tháng rồi, chỉ cần cẩn thận nửa tháng nữa là được.
Cô không dám chắc rằng mình sẽ không lộ sơ hở, nhưng trong thời gian ngắn chắc không có vấn đề gì.
- Chỉ sợ cậu sống một ngày bằng một năm, ngay cả một ngày cũng đã khó mà chịu được.
Không biết dùng lời nào diễn tả, mỗi lần cô bước tới căn phòng kia, nhịp tim luôn hỗn loạn, không phải lo lắng hai người sẽ gặp nhau, chỉ là không có cách nào điều chỉnh hô hấp bình ổn được. Ở đấy lâu, cô sẽ cảm thấy mất tự nhiên, cảm giác bị đè nén trong lòng.
Chuông điện thoại lại vang lên, là chuông cô dành riêng cho Ngô tổ trưởng, bởi vì không muốn bị nghe mắng, chuông chưa được ba tiếng cô đã vội vàng bấm nghe rồi nhanh nhảu mở miệng trước:
- Tổ trưởng à, em đã làm xong việc rồi, vừa lúc tan sở.
- Xong cả phòng tổng giám đốc chuyên dụng rồi à?
- Tổng giám đốc ra nước ngoài công tác, chẳng lẽ ngày nào cũng phải quét dọn sao?
- Christine Lan tiểu thư, cô tới đây làm đã bao lâu? Một ngày, hai ngày? Chẳng lẽ cô không biết, cho dù là phòng nào đi nữa, dù không sử dụng cũng phải quét dọn hằng ngày, phòng tổng giám đốc chuyên dụng cũng không ngoại lệ.
- Em biết rồi ạ.
- Vậy còn không mau đi quét dọn đi!
- Vâng, tổ trưởng.
Trước tiếng rống giận của tổ trưởng, Lam Vân Diễm bất đắc dĩ cười khổ với bạn tốt, nhanh chóng chuyển hướng đẩy xe lau dọn tới phòng tổng giám đốc chuyên dụng.
Bởi vì Diêm Nhược Thiên muốn nghe cô hát bài “Because I love you” nên cô chăm chỉ tận dụng thời gian tập luyện, giọng hát Shakin’ Stevens phát ra từ điện thoại di động:
If I got down my knees and I pleaded with you
If I cross a million oceans juse to be with you
Would you ever let me down
If I climbed the highest mountain just to hold you tight
If I said that I would love you every single night
Would you ever let me down. . .
“Hôm nay đã về đâu chứ, trưa mai đến quét dọn cũng chưa muộn cơ mà…” Lam Vân Diễm nhịn không được vừa lau dọn vừa nói thầm. “Chỗ này có dính hạt bụi nào đâu.”
- Tại sao cô lại quét dọn ở đây?
Dọa chết người rồi! Toàn thân cứng ngắc, cô đang nghe thấy giọng Diêm Nhược Thiên ư? Đây chắc là ảo giác.
Không… Đây đúng là giọng Diêm Nhược Thiên, hắn quyết định về sớm Đài Loan sớm một ngày để tạo bất ngờ cho bà xã, cố tình báo mai mới về, tuyệt đối không nghĩ tới hành động này lại chuẩn bị mở ra một bí mật:
- Dì Cầm đâu?
Mặc dù không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một việc chắc chắn là, cô không thể nào làm trò trước mắt hắn, đẩy xe lau dọn chạy trốn, nói cách khác, cô phải đối mặt.
Vội vã tắt điện thoại, nhét lại túi áo. Cô cố ý cúi đầu thấp tránh mắt hắn, qua khẩu trang, giọng cô có chút sai khác:
- Tổng giám đốc vẫn khỏe chứ, dì Cầm bị thương xin nghỉ phép, tôi tạm thời phụ trách dọn dẹp chỗ này.
Diêm Nhược Thiên lắc đầu, chẳng lẽ là bởi vì quá mức tư niệm, lại nghe thấy bài hát “Because I love you” nên hắn nghĩ nữ nhân trước mặt là bà xã của mình?
- Tôi đã dọn dẹp xong, không quấy rầy tổng giám đốc…
Khi cô vừa đi đến cửa, hắn đột nhiên lên tiếng gọi lại.
- Chờ một chút, đồ của cô bị rơi này.
Hắn đi tới khom lưng nhặt lên, vì cô vội nhét điện thoại mà khăn tay bị rơi xuống, nhưng nhìn thấy khăn tay, hắn không khỏi ngẩn ra, đây là chiếc khăn thêu thủ công vô cùng quen thuộc, quen biết nhiều người, duy nhất có “cô” biết thêu khăn kiểu này.
- Cảm ơn!
Cô hốt hoảng chạy tới giật lấy, có tật giật mình mất rồi.
Diêm Nhược Thiên không nhịn được liếc mắt nhìn, trừ cặp kính gọng đen to sụ kia, hắn không thể nhìn rõ tướng mạo cô, mà cô lại không muốn cho hắn cơ hội chiêm ngưỡng, vội vàng đẩy xe rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi, hắn lâm vào trầm tư. Tại sao ngay cả bóng lưng cũng giống nhau như vậy?
Bất quá, điều này có thể xảy ra ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook