Tổng Tài Lão Gia
-
Chương 4
Đây là một ngày không may mắn!
Uống café thì bị đổ lên áo sơ mi trắng, vấy ra cả giấy tờ trên bàn làm việc.
Vào phòng tắm chuyên dụng của tổng giám đốc thay quần áo thì trơn ngã oạch một phát.
Sau đó vừa tìm được tài liệu thiếu chút nữa rơi bể điện thoại.
Chủ động khen ngợi nhân viên vệ sinh ở phòng ăn nhưng không được cảm ơn.
Bất quá những thứ này so với những tin tức mà Lâm Dĩ Quân mang đến còn kém xa.
“Anh họ, có một việc em nghĩ nên báo anh biết biết, tên tóc vàng theo đuổi Diễm Diễm đã tới Đài Loan. Hắn hẹn cô ấy đi ăn cơm tối nay, anh biết đấy, khách xa tới Diễm Diêm không thể từ chối. Nhưng là hắn rất thích Diễm Diễm, điều này khiến em cảm thấy không an tâm.”
Diêm Nhược Thiên muốn ngăn cản nhưng gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng chỉ nghe thấy chuông tút tút, sau cùng bà xã hắn tắt điện thoại, là ý gì đây?
Trời tối, đợi từ trong phòng rồi lại ra bên ngoài, chạy đường núi đi tới đi lui vài vòng. Không biết đã chờ đợi bao lâu. Hắn chửi thề không biết bao lần từ “Shit”. cuối cùng người cũng xuất hiện rồi.
Nhìn đến vợ mình cùng nam nhân khác vừa nói vừa cười, không có người đàn ông nào có thể giữ được bình tĩnh, điểm này từ lúc hắn nhận mật báo kia, đầu óc không ngừng xuất hiện cái hình ảnh này. Hắn tuy có chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi sự thật phơi bày trước mắt, hắn mới rõ ràng đây không phải là “không vui” mà là “tức giận”.
Tại sao tức giận? Hắn không rõ lắm, nhìn cô cười đùa với nam nhân khác, hắn cảm thấy có cỗ lửa tức giận trên ngực, cô có từng cười với hắn như thế.
Nắm chặt quả đấm, Diêm Nhược Thiên mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại nếu như không muốn mang tiếng “người đàn bà chanh chua chửi đổng”, kết quả hắn không để tức giận thắng nổi lý trí.
Lẳng lặng chờ trực, thời gian giống như con rùa chậm chạp bò qua, bọn họ sao có nhiều thứ để nói vậy, khiến người ta nhịn không được nữa, mặc kệ, hắn muốn ra mặt.
Vừa lúc đó nam tử tóc vàng chướng mắt rốt cuộc xoay người ngồi lên xe.
Xe còn chưa rời tầm mắt Diêm Nhược Thiên đã đi tới.
- Lưu luyến không rời phải không?
Hắn hoàn toàn không để ý đến khẩu khí của mình có nhiều chua xót.
- Anh đã về rồi?
Thấy hắn mặc quần áo thể tháo, Lam Vân Diễm sợ hết hồn, vẻ mặt luống cuống làm cho Diêm Nhược Thiên càng thêm bất mãn.
- Anh nghĩ sớm về sớm một chút ăn cơm cùng vợ.
Không phải Quân Quân mách lẻo hắn mới thay đổi lịch trình. Từ ngày cô nói câu làm đả thương đầu óc hắn …hắn không còn ý định làm tăng ca, mong có thể tan việc là về nhà với cô. Hôm nay rốt cuộc đã về sớm, kết quả cô chạy đi theo nam nhân khác.
- Anh không báo với em là về sớm.
Bộ dạng này của hắn giống như muốn nhắc cô nên ở nhà đợi hắn về.
- Anh thật không dám nghĩ vợ mình cùng người khác hẹn hò sau lưng anh.
Nghe vậy cô nhịn không được cau mày, khẩu khí của hắn như thể cô làm hắn mang tiếng.
- Chẳng lẽ em đi ăn cơm cùng bạn bè cũng không được sao?
- Bạn bè? Là ai?
- Anh không biết.
- Không phải em nói ra anh sẽ biết sao?
Cô thuận miệng đáp: – Là bạn ở nước ngoài.
- Hắn có biết em đã lập gia đình?
- Trừ lúc tắm còn lại em chưa bao giờ tháo nhẫn kết hôn ra.
Đây cũng là yêu cầu của hắn, lúc hắn đeo chiếc nhẫn kết hôn vào tay cô, hắn nói, cả đời này cô không thể gỡ ra, cô vẫn nhớ, cho nên dù không thích hợp mang kim cương không hề gỡ xuống, chỉ cố gắng che đi một cách tốt nhất.
Những lời này không đủ dập tắt lửa giận của hắn, nghĩ đến cô ngọt ngào cười nói với nam nhân khác, hắn không cách nào tỉnh táo lại.
- Hai người tình cảm tốt như vậy, hắn đặc biệt bay về thăm em?
- Anh ta tới Đài Loan đi công tác, thuận đường vào đây gặp bạn hữu, đây là chuyện bình thường mà.
Vì hắn vô tình, đừng trách người khác cũng vậy. Mặc dù, cô rất ghét phải nói dối, một lời nói dối dần thành một người nói dối, nhưng trong tình huống này không thể nói thật với hắn.
- Anh thấy sự việc không phải như vậy.
Đủ rồi, tại sao cô lại phải đứng chỗ này hứng chịu sự vấn tội? Hắn không cô đi ăn cơm cùng nam nhân khác, đó là chuyện của hắn, vừa rồi cô không làm chuyện gì có lỗi với hắn, cần gì phải để ý tới lời hắn.
- Em mệt rồi, muốn đi vào nghỉ ngơi.
Cô chưa kịp xoay người, hắn đã bắt lấy tay cô.
- Anh chưa nói xong.
Trong mắt hắn, cô như đang cố gắng “chạy tội”.
- Nếu như anh không muốn mọi người biết chuyện ầm ĩ này thì nên dừng lại ở đây.
Đêm đã khuya, bốn phía trừ tiếng côn trùng kêu vang cùng thi thoảng tiếng xe chạy qua thì yên lặng đến nỗi ngay cả nhà nào đó mở tivi cũng nghe thấy, giọng hắn càng lúc càng lớn rất nhanh sẽ có người để ý.
Hắn nhịn không được thấp giọng mắng, trong cơn tức giận quên mất mình đang là “người của công chúng”
Hắn dĩ nhiên không muốn trở thành chủ đề chính trên tạp chí Bát Quái, nhưng là chuyện này chưa kết thúc, dưới tình huống này chỉ có thể chuyển đổi “chiến trường” hắn lôi cô vào thư phòng.
- Anh muốn gì?
Lam Vân Diễm bình thường ôn nhu, giờ cũng đã có điểm tức giận.
- Em và người kia rốt cuộc có quan hệ gì?
- Em vừa nói rồi anh không nghe rõ sao?
Cô có thể lý giải, hắn bực tức vì tình huống phát sinh ngoài ý muốn này, nhưng có cần hỏi đi hỏi lại mãi một câu thế không?
- Nửa đêm đi ăn cơm, đưa về tận cửa còn lưu luyến không muốn rời, bạn bè kiểu gì thế?
- Em nói là bạn bè thì là bạn bè, anh không tin thì em có cách gì để anh tin chứ.
- Điện thoại không nghe, em bảo anh làm sao tin tưởng được?
- Em không nghe thấy chuông.
Cô không nói dối, vì tránh phiền toái không cần thiết nên lúc ăn cơm cô để rung, tuy nhiên nó vẫn ồn nên cô tắt rồi cất đi.
- Sự thật là em chột dạ không dám nhận điện thoại!
Quả thật không thể nói lý với nam nhân này! Cô nhẫn nại giải thích:
- Nếu không tin lời nói của em, anh cần gì phải hỏi nữa? Anh cho rằng là cái gì chính là cái đó, em không có ý kiến, như vậy anh hài lòng chưa?
Lời vừa dứt, cô xoay người rời khỏi thư phòng.
Hắn không có giữ lại cô, hắn chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy.
Trước tới giờ hắn luôn có thói quen nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, chưa từng nghĩ qua, không có ai là thánh nhân, mỗi người đều có một vài khuyết điểm nhỏ, cô cũng không ngoại lệ.
Giờ khắc này hắn rốt cuộc hiểu được vấn đề đang thắc mắc, vì sao trước mặt hắn cô chỉ có một loại diện mạo? Đó là bởi vì cô đã quen đè nén chính bản thân. Hiện tại, cô không muốn làm một người vợ như cái bình hoa, giống như hai tên bạn tốt đã nói, cô bắt đầu phản công lại hắn.
Đối mặt với tình huống thế này, hắn hẳn là khó chịu, nhưng kỳ quái là, hắn thấy buồn cười, thì ra búp bê của hắn cũng có hỉ nộ ái ố, là búp bê có linh hồn, cảm xúc. Trong phút chốc, cô không chỉ là cô búp bê cao quý xinh đẹp để trưng bày mà còn có cảm xúc, không còn phải là “tượng trưng” mà là “chân thật”.
Không thể phủ nhận, sự chân thật này làm hắn vui vẻ, nhưng hắn không thể hiểu được, đối với nam nhân khác cô không giữ được khoảng cách sao? Đừng nói hắn hẹp hòi, thử hỏi, có người đàn ông nào dễ dàng tha thứ cho vợ mình vừa đi ăn tối, rồi cười nói vui vẻ thân mật với người đàn ông khác?
Tại sao hắn chưa bao giờ biết búp bê của mình lại có duyên với nam nhân như vậy? May mắn là ít khi cô gặp gỡ nam nhân khác, nếu không, hắn phải canh phòng suốt ngày sao… Hay đây là lý do cô bảo đi học thêm thiết kế gì đó?
Thật sự là cô đi học thêm ư? Mặc dù hắn có nghi ngờ chuyện này, nhưng lại nghĩ cô không có lý do gì mà nói dối chuyện này cho nên không để ý nữa, thế nhưng bây giờ hắn phát hiện, hắn thật sự không biết gì về cô cả, chuyện gì cũng rất ngạc nhiên.
Thật là đau đầu, hắn thống hận cảm giác bất an này!
Từ nhỏ đến lớn, chưa khi nào Lam Vân Diễm tức giận như lúc này, tức tới độ vừa ăn cơm vừa không nhịn được mắng chửi, hắn đi ăn cơm với người khác, hắn muốn ăn cơm ở ngoài, tại sao cô không thể? Hắn bỏ cô ở nhà không quan tâm, tại sao cô không được phép chăm chút cho cuộc sống chính bản thân?
Khốn kiếp! Hột gà thúi! Không hiểu lòng cô một chút nào, trong mắt cô, trừ hắn, còn có nam nhân nào sao?
Bụng lấp đầy bữa trưa, tinh thần được nâng cao, uống xong ngụm café Lâm Dĩ Quân rốt cục đánh vỡ trầm mặc:
- Chửi bới thế làm chi? Sinh khí như thế cho mệt bản thân? Cậu nên cao hứng đi chứ, anh tớ như thế chẳng phải đang ghen sao.
Lam Vân Diễm đột nhiên khựng lại, không nghĩ tới việc hắn giận dữ có quan hệ tới “Ghen”.
- Tớ không tin anh ấy ghen dữ dội như thế.
Lâm Dĩ Quân cười hớn hở, đối với kết quả này thực là thỏa mãn.
- Cậu nhầm rồi, anh ấy không phải ghen, mà chẳng qua muốn vợ anh ấy phải an phận ở nhà.
- Anh ấy quen thói làm lão đại, nhưng cũng không phải đại nam nhân. (Ý chỗ này hiểu là, anh Thiên có tính bá đạo, nhưng cũng không phải là nam nhân vĩ đại gì mà không biết ghen)
- Hai dạng người này có gì khác nhau đâu.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nào cô chỉ mong ngược lại, ông xã có thể quen thói ra lệnh, nhưng chẳng lẽ không thể trừ cô – vợ hắn ra được ư.
- Được rồi, cho dù anh ấy có hơi quá đáng thì cậu cũng không cần phải tức giận như vậy, tin tớ đi, nếu không phải anh ấy ghen, sẽ không vội vã chạy về nhà như thế đâu.
Nói xong, lông tơ toàn thân Lâm Dĩ Quân dựng cả lên. Hỏng bét, không cẩn thận chưa đánh đã khai.
- Làm sao cậu biết anh ấy vội về nhà?
Cười khan vài tiếng, Dĩ Quân cố gắng lấp liếm:
- Hôm qua lúc sắp tan làm tớ vô tình gặp anh ấy ở đại sảnh.
- Sau đó thì sao?
Vân Diễm gặng hỏi tới.
- Thì đương nhiên là hàn huyên mấy câu… Thôi thôi, cậu đừng trừng mắt nhìn tớ như vậy, sự thật là tớ tiết lộ hành tung của cậu, nhưng mà do tớ muốn khảo nghiệm phản ứng của anh ấy thôi mà…
Lâm Dĩ Quân càng nói càng nhỏ, mặc dù đây không phải việc quang minh chính đại gì, nhưng cô cũng có ý tốt chứ bộ.
- Cậu dám khẳng định chỉ tiết lộ hành tung tớ thôi sao, không có lửa làm sao có khói?
Hai người chơi với nhau đã nhiều năm, cô tin chuyện này không đơn giản như Dĩ Quân nói.
Có thể cười ha ha lấp liếm chuyện này không nhỉ? Xem chừng khó đây, bạn tốt là kiểu người không biết thì thôi, biết thì tra hỏi tới cùng, nếu như Vân Diễm không tra ra manh mối, cô chắc chắn gặp phiền toái lớn rồi… Ơ? Lâm Dĩ Quân đột nhiên trợn trừng mắt. Người đang đẩy cửa phòng nhân viên nghỉ ngơi đi tới kia… chẳng phải là anh họ sao?
Cô kích động nắm chặt tay Vân Diễm, lưỡi thiếu chút nữa xoắn không nói nên lời:
- Diễm Diễm… Nhanh lên… cúi đầu xuống… Chồng cậu…
- Quân Quân, ăn cơm chưa?
Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không để ý việc xuất hiện của mình gây xôn xao.
- Em… em ăn no rồi, đại tổng giám đốc sao lại chạy tới đây?
Lâm Dĩ Quân chậm chạp khôi phục tinh thần, trong lòng không khỏi đánh trống rối loạn.
- Thỉnh thoảng anh cũng đi khảo sát ở mấy phòng ăn.
- Dạ…
Lâm Dĩ Quân nhịn không được liếc qua bạn tốt một cái, xem ra mặt đã dán chặt vào đĩa thức ăn…
Diêm Nhược Thiên rất tự nhiên nhìn theo tầm mắt của cô em họ, mặc dù hình ảnh này không giống với ngày thường nhưng hắn không để bụng. Hắn thích nhân viên chăm chú nhìn mình, ngưỡng mộ mình, ngoại trừ những ánh mắt mê đắm của nữ nhân.
- Anh họ có chuyện gì muốn nói với em hả?
Nếu hắn đơn thuần đến thị sát, cũng không khi nào lại tới hỏi thăm cô như thế, hắn không phải là người đa lễ.
Quan sát một chút, hắn có chút không tự nhiên:
- Em có biết dạo này Diễm Nhi bận rộn gì không?
- Cô ấy… ách, cô ấy hình như đang đi học thêm thiết kế trang sức thì phải.. A!
Lâm Dĩ Quân lén nhìn bạn tốt một cái. Bạn tốt kia sao dám dùng sức đạp mạnh vậy, chân cô sẽ bị sưng lên mất!
- Em làm sao vậy?
- Em không ra, thật sự em không biết rõ lắm, bởi vì cô ấy cũng hỏi em nên đi học gì, em cảm thấy Diễm Diễm hợp với việc thiết kế trang sức nên khuyên cô ấy đi tuyển, sau này có việc em quên hỏi kết quả thi tuyển, mà cô ấy cũng chưa có báo lại gì với em.
Lời này đã hoa mỹ lắm rồi, nhưng mà bạn tốt đối diện kia vẫn chưa hài lòng hay sao, lại tiếp tục dẫm chân cô.
- Vậy à?
Hắn nhìn ra, nha đầu này có chuyện đang gạt hắn.
- Mặc dù Diễm Diễm làm chuyện gì cũng hỏi em, nhưng cô ấy cũng có suy nghĩ, ý kiến của người khác cũng chỉ là góp ý thôi. Anh cũng biết cô ấy không có hứng thứ với trang sức châu báu, có lẽ khả năng lựa chọn những ngành học khác sẽ cao hơn ngành này…
Chân lại bị đá, rốt cuộc cô nói sai gì sao? Cô thừa nhận, lời này không thuận, nhưng cũng không phải không thông mà!
Diêm Nhược Thiên biết có tiếp tục truy vấn cũng không thể tìm được đáp án, quyết định chấm dứt:
- Anh đi sang chỗ khác thị sát, không làm phiền em nữa.
- Anh mau đi đi.
Cô mong anh họ mau mau đi thôi, hắn hại cô mất nửa cái mạng rồi.
Mặc dù Diêm Nhược Thiên đã rời đi, Lâm Dĩ Quân cũng chỉ dám thầm thì:
- Sao cậu lại đá tớ?
Lam Vân Diễm nhịn không được trợn mắt:
- Cậu chưa từng nghe qua bốn chữ “càng tô càng đen” à?
- Tớ vừa rồi càng tô càng đen à?
- Cậu càng cố giải thích, anh ấy càng dễ dàng bắt được vấn đề, đừng quên anh ấy là thương nhân xảo quyệt. Chắc chắn bây giờ việc tớ lên lớp đã thành mối nghi ngờ trong lòng anh ấy rồi.
Cho dù không nhìn thấy mặt chồng mình nhưng qua giọng nói, cô tin rằng hắn sẽ tra xét chuyện cô đi học, lúc này thì xong đời rồi.
- Đây đều là lỗi của cậu, cậu không nên đá tớ chứ.
- Lúc ấy tớ chỉ muốn nhắc cậu đừng làm loạn thêm nữa. Đã đủ phiền toái rồi.
- Hai người chúng ta thật không ăn ý… Ai nha, thôi không sao cả, trừ phi anh ấy bắt được cậu, nếu không chỉ là hoài nghi thôi.
Đúng vậy, thành thật mà nói, cô muốn chồng cô truy ra chân tướng. Nhưng cũng hiểu rõ, nếu vậy, nhất định một cuộc chiến tranh sẽ xảy ra.
- À, thế rốt cuộc cậu học gì vậy?
- Nghệ thuật cắm hoa.
- Sau này cũng định làm gì nhớ báo cho tớ một tiếng, đừng như lức nãy hại tớ ngu ngốc vậy.
Đột nhiên hai mắt Lâm Dĩ Quân sáng ngời:
- Nhưng cậu tin chưa, anh ấy ghen, thấy được sức quyến rũ của vợ mình, anh họ tớ đang lo lắng rồi đấy.
- Tớ chẳng thấy anh ấy ghen.
Mặc dù miệng nói vậy nhưng trong lòng Lam Vân Diễm thoáng dao động. Hắn đang ghen ư? Cẩn thận suy nghĩ, trước giờ hắn không có bất cứ sự kích động nào, tối qua chẳng phải phản ứng mạnh sao, thậm chí đừng ngoài chờ cô về, không phải là biểu hiện hắn đang quan tâm chuyện của cô sao?
- Cậu cũng biết còn gì, tính anh họ tớ rất cao ngạo, muốn anh ấy mở miệng thừa nhận chuyện lo lắng vợ mình có người khác là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng anh ấy chạy tới tìm tớ khẩn trương như vậy, không phải là ăn nguyên một bình dấm rồi ư?
Căn cứ lẽ thường, hành vi của hắn đúng là ghen tuông. Đây là điều cô mong đợi ư?
Cô vất vả trút hết tâm tư đặt trên người chồng mình, không muốn vây quanh hắn, không muốn quay đầu lại, trở về là Lam Vân Diễm xưa kia, cô ép bản thân không đặt bất cứ kỳ vọng gì ở hắn nữa… Đúng vậy, trí não ra lệnh phải như thế, nhưng… nhưng trái tim lại vẫn bị mê hoặc.
Khi nghe thấy tiếng ho khan từ thư phòng truyền ra, Lam Vân Diễm hiểu được một đạo lý, cho dù cô không muốn ôm bất cứ mộng tưởng nào ở Diêm Nhược Thiên nữa, nhưng cô không có cách nào hủy diệt được tình cảm của cô với hắn, cô quan tâm việc của hắn, quan tâm hỉ nộ ái ố của hắn.
Cộc cộc cộc! Cô lễ phép gõ cánh cửa thư phòng vốn đã mở:
- Có phải anh bị cảm lạnh rồi không?
Ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, hắn không nói gì, lại cúi đầu, bộ dáng hệt như trẻ con đang giận dỗi.
Thấy thế, cô suýt nữa cười thành tiếng, tại sao cô chưa từng phát hiện nam nhân này có một mặt trẻ con như thế?
- Để em pha trà gừng cho anh.
Cô nhanh chóng quay đi, vài phút sau trở lại với tách trà gừng ấm nóng đặt trước mặt hắn:
- Anh uống trà đi rồi hãy làm việc,
- Anh ghét nhất mùi gừng.
Hắn nhìn chằm chằm vào ly trà.
- Đã bị cảm rồi còn không uống ư? Uống mau đi, trà gừng làm ấm cơ thể đó.
Diêm Nhược Thiên nhìn chằm chằm cô giống như đang săm soi một quái vật, thoạt nhìn như chuẩn bị pk nhau, hồi lầu, hắn cũng cầm cái chén lên, càu nhàu vài tiếng, uống một hơi hết sạch, bất quá, chân mày khẽ nhíu lên.
- Khó uống vậy ư?
Cô không nhịn được bật cười.
- Anh ghét mùi gừng!
- Em biết, anh ghét mù tạt, sốt cà chua, tỏi, cà rốt, tôm trứng….
Nói tóm lại, hắn là một người khó hầu hạ, một tên thích kén chọn và tuân theo vô số quy củ.
- Anh phát hiện em dạo này thích làm trái ý anh.
Khẩu khí của hắn không phải là trách cứ, mà là làm nũng, điểm này e chừng bản thân hắn cũng không nhận ra, thấy cô biết được những thứ hắn ghét, trước mắt hắn là một dải mây hồng bay qua, chỉ có điều kìm chế không nhảy dựng lên, cơn giận tối qua, đương nhiên là tan theo mây khói rồi.
- Anh cũng hay mang phiền toái đến cho em.
Nhanh như vậy đã quên sao, tối qua hắn điên cuồng gào rống, hại cô cả đêm mất ngủ, hôm nay lý trí không sáng suốt nói linh tinh.
- Phiền toái em mang tới cho anh cũng không ít đâu!
Lúc này đến phiên cô trừng mắt nhìn hắn, nam nhân ngày không hề biết hai chữ “Nhún nhường” sao? Việc gì cũng muốn chiếm thế thượng phong. Đột nhiên cô nghĩ đến vấn đề gì đó, trong mắt hiện lên ý cười.
- Em cười cái gì?
Hắn bắt đầu nổi da gà.
Nghiêng người về phía trước, gương mặt Lam Vân Diễm càng lộ vẻ hài hước:
- Có phải anh đang ghen đúng không?
- Cái gì… Ghen cái gì?
Mặt hắn thoắt đỏ thoắt trắng, cô lúc này hệt như một quả đào chín mọng, khiến người ta không nhịn được muốn nuốt vào bụng.
Nếu hắn không thừa nhận cô cũng sẽ không nói cho hắn cô cùng vị tóc vàng kia ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không có, tiếp tục khích hắn:
- Quân Quân thích nhất nói đùa, nếu tin lời của cô ấy thì thật là tự mình chuốc khổ vào thân rồi.
- Em có ý gì?
Hắn cố gắng khống chế lý trí.
- Anh cứ nghĩ đi, còn nữa, em phát hiện anh cũng rất đáng yêu đấy.
Nhịn cười tới quặn ruột, Lam Vân Diễm cầm lấy tách trà định xoay người rời khỏi thư phòng, nhưng Diêm Nhược Thiên đã ra tay nhanh hơn, kéo cô ngồi trên đùi hắn, ly trà liền lăn xuống thảm.
- Anh… Anh làm gì?
Nhịp tim đột ngột tăng cao, thân thể nóng lên run rầy. Cơ thể vừa chạm vào người hắn lý trí đột nhiên biến mất.
- Anh phát hiện em càng ngày càng to gan.
Giọng hắn không giống đang lên án, ngược lại có ý mờ ám, khẳng định trăm phần trăm hắn trúng ta rồi, sao lại có thể đấu võ mồm với vợ hắn chứ. Thế nhưng sự việc ấy khiến toàn thân hắn sôi trào, tỉnh táo sớm đã chào tạm biệt đầu óc hắn từ lúc nào.
- Em… Muộn rồi, em muốn đi ngủ.
Hắn tựa đầu vào hõm cổ của cô, giọng ngọt ngào như đang làm nũng, lại có thêm năm bảy phần quyến rũ:
- Nếu anh không cho em đi ngủ thì sao?
Hắn rất thích mùi trên cơ thể cô, sao thân thể lại thơm tho mê người như vậy chứ?
- Anh… Anh là người… người xấu.
Cô cố gắng quên đi thân thể ấm áp đang sát bên mình, hắn đặc biệt thích trêu chọc phía sau tai và cẩn cổ cô, những chỗ điểm yếu này vừa chạm vào khiến toàn thân cô mềm nhũn, thiếu chút tan chảy thành đường.
- Có gì đâu, anh cũng là người bình thường, sao lại bảo anh là người xấu…
Sự thật, cô là người duy nhất khiến hắn muốn làm người xấu, giờ khắc này chỉ muốn ôm cô thật chặt.
- Anh như trẻ con vậy.
Cố gắng dùng lời lẽ vu vơ để giải thoát bầu không khí ám muội này, nhưng môi hắn không ngừng trêu chọc phía sau gáy cô, nhiệt độ bốn phía không có dấu hiệu giảm, ngược lại tăng cao đột ngột.
- Em coi anh như trẻ con cũng tốt.
Ngụ ý của hắn là nhất quyết không tha.
Có đứa trẻ nào giống hắn không, hai tay sờ qua sờ lại trên người cô, loại hành vi này phải gọi là dê xồm chứ trẻ con chỗ nào?
- Anh đừng làm loạn, cửa thư phòng đang mở, không sợ bác Cần thấy sao?
Hắn rất coi trọng uy nghiêm, không bao giờ để cho người ngoài thấy hành động gây tổn hại hình tượng. Nhớ trước kia có một lần bọn họ đọc sách ngoài vườn hoa, áo choàng của cô bị gió giật xuống đất, hắn nhặt lên khoác lên vai cho cô, ngay lúc môi hắn gần chạm môi cô, thì đột nhiên quay mặt đi bởi vì phát hiện bác Cần tới.
Giờ khắc này, trong đầu Diêm Nhược Thiên không còn có ai khác, chỉ có cô:
- Em còn định cho anh thưởng thức màn “vườn không nhà trống” tới bao giờ?
Nếu như không khí không mập mờ thế này khẳng định cô đã cười nghiêng ngả? Vườn không nhà trống? Hắn càng lúc càng hài hước rồi.
- Không ngủ cùng giường với anh có sự khác biệt lắm sao?
- Vợ không nằm bên, em bảo không có gì khác biệt ư?
- Em không nhìn ra có gì là khác biệt với anh cả.
- Em không phải là anh, làm sao biết cảm nhận của anh?
- Được rồi, chờ khi anh thật sự đem em làm vợ anh, em sẽ cho anh trở về giường.
Bởi vì không muốn nửa đêm tỉnh dậy nghĩ tới bóng dáng của hắn, không muốn lăn qua lăn lại mất ngủ, không muốn biến mình thành một nữ nhân không có chồng không sống nổi nên cô dứt khoát không ngủ chung. Phải rời mắt khỏi hắn mới có thể không phát điên. Nhưng hiện tại cô xác định không làm được, hắn thậm chí không phát hiện cô làm việc ở trong tập đoàn chứ đừng nói quan tâm tới cảm nhận của cô.
- Dĩ nhiên em là vợ anh.
- Anh thật sự coi em là vợ anh?
- Em không phải là vợ anh thì là gì?
Lời của cô làm hắn rối loạn.
- Vấn đề này anh phải tự hiểu, rốt cuộc em là gì đối với anh?
Kéo tay hắn ra, cô đứng lên khom lưng nhặt ly trà rơi trên đất, trước lúc đi ra nhịn không được nói với hắn một câu:
- Có lẽ anh nên giải đáp câu hỏi, vợ – rốt cuộc người này là gì đối với anh.
Diêm Nhược Thiên ảo não vò đầu, lời này rốt cuộc là có ý gì?
Uống café thì bị đổ lên áo sơ mi trắng, vấy ra cả giấy tờ trên bàn làm việc.
Vào phòng tắm chuyên dụng của tổng giám đốc thay quần áo thì trơn ngã oạch một phát.
Sau đó vừa tìm được tài liệu thiếu chút nữa rơi bể điện thoại.
Chủ động khen ngợi nhân viên vệ sinh ở phòng ăn nhưng không được cảm ơn.
Bất quá những thứ này so với những tin tức mà Lâm Dĩ Quân mang đến còn kém xa.
“Anh họ, có một việc em nghĩ nên báo anh biết biết, tên tóc vàng theo đuổi Diễm Diễm đã tới Đài Loan. Hắn hẹn cô ấy đi ăn cơm tối nay, anh biết đấy, khách xa tới Diễm Diêm không thể từ chối. Nhưng là hắn rất thích Diễm Diễm, điều này khiến em cảm thấy không an tâm.”
Diêm Nhược Thiên muốn ngăn cản nhưng gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng chỉ nghe thấy chuông tút tút, sau cùng bà xã hắn tắt điện thoại, là ý gì đây?
Trời tối, đợi từ trong phòng rồi lại ra bên ngoài, chạy đường núi đi tới đi lui vài vòng. Không biết đã chờ đợi bao lâu. Hắn chửi thề không biết bao lần từ “Shit”. cuối cùng người cũng xuất hiện rồi.
Nhìn đến vợ mình cùng nam nhân khác vừa nói vừa cười, không có người đàn ông nào có thể giữ được bình tĩnh, điểm này từ lúc hắn nhận mật báo kia, đầu óc không ngừng xuất hiện cái hình ảnh này. Hắn tuy có chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi sự thật phơi bày trước mắt, hắn mới rõ ràng đây không phải là “không vui” mà là “tức giận”.
Tại sao tức giận? Hắn không rõ lắm, nhìn cô cười đùa với nam nhân khác, hắn cảm thấy có cỗ lửa tức giận trên ngực, cô có từng cười với hắn như thế.
Nắm chặt quả đấm, Diêm Nhược Thiên mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại nếu như không muốn mang tiếng “người đàn bà chanh chua chửi đổng”, kết quả hắn không để tức giận thắng nổi lý trí.
Lẳng lặng chờ trực, thời gian giống như con rùa chậm chạp bò qua, bọn họ sao có nhiều thứ để nói vậy, khiến người ta nhịn không được nữa, mặc kệ, hắn muốn ra mặt.
Vừa lúc đó nam tử tóc vàng chướng mắt rốt cuộc xoay người ngồi lên xe.
Xe còn chưa rời tầm mắt Diêm Nhược Thiên đã đi tới.
- Lưu luyến không rời phải không?
Hắn hoàn toàn không để ý đến khẩu khí của mình có nhiều chua xót.
- Anh đã về rồi?
Thấy hắn mặc quần áo thể tháo, Lam Vân Diễm sợ hết hồn, vẻ mặt luống cuống làm cho Diêm Nhược Thiên càng thêm bất mãn.
- Anh nghĩ sớm về sớm một chút ăn cơm cùng vợ.
Không phải Quân Quân mách lẻo hắn mới thay đổi lịch trình. Từ ngày cô nói câu làm đả thương đầu óc hắn …hắn không còn ý định làm tăng ca, mong có thể tan việc là về nhà với cô. Hôm nay rốt cuộc đã về sớm, kết quả cô chạy đi theo nam nhân khác.
- Anh không báo với em là về sớm.
Bộ dạng này của hắn giống như muốn nhắc cô nên ở nhà đợi hắn về.
- Anh thật không dám nghĩ vợ mình cùng người khác hẹn hò sau lưng anh.
Nghe vậy cô nhịn không được cau mày, khẩu khí của hắn như thể cô làm hắn mang tiếng.
- Chẳng lẽ em đi ăn cơm cùng bạn bè cũng không được sao?
- Bạn bè? Là ai?
- Anh không biết.
- Không phải em nói ra anh sẽ biết sao?
Cô thuận miệng đáp: – Là bạn ở nước ngoài.
- Hắn có biết em đã lập gia đình?
- Trừ lúc tắm còn lại em chưa bao giờ tháo nhẫn kết hôn ra.
Đây cũng là yêu cầu của hắn, lúc hắn đeo chiếc nhẫn kết hôn vào tay cô, hắn nói, cả đời này cô không thể gỡ ra, cô vẫn nhớ, cho nên dù không thích hợp mang kim cương không hề gỡ xuống, chỉ cố gắng che đi một cách tốt nhất.
Những lời này không đủ dập tắt lửa giận của hắn, nghĩ đến cô ngọt ngào cười nói với nam nhân khác, hắn không cách nào tỉnh táo lại.
- Hai người tình cảm tốt như vậy, hắn đặc biệt bay về thăm em?
- Anh ta tới Đài Loan đi công tác, thuận đường vào đây gặp bạn hữu, đây là chuyện bình thường mà.
Vì hắn vô tình, đừng trách người khác cũng vậy. Mặc dù, cô rất ghét phải nói dối, một lời nói dối dần thành một người nói dối, nhưng trong tình huống này không thể nói thật với hắn.
- Anh thấy sự việc không phải như vậy.
Đủ rồi, tại sao cô lại phải đứng chỗ này hứng chịu sự vấn tội? Hắn không cô đi ăn cơm cùng nam nhân khác, đó là chuyện của hắn, vừa rồi cô không làm chuyện gì có lỗi với hắn, cần gì phải để ý tới lời hắn.
- Em mệt rồi, muốn đi vào nghỉ ngơi.
Cô chưa kịp xoay người, hắn đã bắt lấy tay cô.
- Anh chưa nói xong.
Trong mắt hắn, cô như đang cố gắng “chạy tội”.
- Nếu như anh không muốn mọi người biết chuyện ầm ĩ này thì nên dừng lại ở đây.
Đêm đã khuya, bốn phía trừ tiếng côn trùng kêu vang cùng thi thoảng tiếng xe chạy qua thì yên lặng đến nỗi ngay cả nhà nào đó mở tivi cũng nghe thấy, giọng hắn càng lúc càng lớn rất nhanh sẽ có người để ý.
Hắn nhịn không được thấp giọng mắng, trong cơn tức giận quên mất mình đang là “người của công chúng”
Hắn dĩ nhiên không muốn trở thành chủ đề chính trên tạp chí Bát Quái, nhưng là chuyện này chưa kết thúc, dưới tình huống này chỉ có thể chuyển đổi “chiến trường” hắn lôi cô vào thư phòng.
- Anh muốn gì?
Lam Vân Diễm bình thường ôn nhu, giờ cũng đã có điểm tức giận.
- Em và người kia rốt cuộc có quan hệ gì?
- Em vừa nói rồi anh không nghe rõ sao?
Cô có thể lý giải, hắn bực tức vì tình huống phát sinh ngoài ý muốn này, nhưng có cần hỏi đi hỏi lại mãi một câu thế không?
- Nửa đêm đi ăn cơm, đưa về tận cửa còn lưu luyến không muốn rời, bạn bè kiểu gì thế?
- Em nói là bạn bè thì là bạn bè, anh không tin thì em có cách gì để anh tin chứ.
- Điện thoại không nghe, em bảo anh làm sao tin tưởng được?
- Em không nghe thấy chuông.
Cô không nói dối, vì tránh phiền toái không cần thiết nên lúc ăn cơm cô để rung, tuy nhiên nó vẫn ồn nên cô tắt rồi cất đi.
- Sự thật là em chột dạ không dám nhận điện thoại!
Quả thật không thể nói lý với nam nhân này! Cô nhẫn nại giải thích:
- Nếu không tin lời nói của em, anh cần gì phải hỏi nữa? Anh cho rằng là cái gì chính là cái đó, em không có ý kiến, như vậy anh hài lòng chưa?
Lời vừa dứt, cô xoay người rời khỏi thư phòng.
Hắn không có giữ lại cô, hắn chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy.
Trước tới giờ hắn luôn có thói quen nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, chưa từng nghĩ qua, không có ai là thánh nhân, mỗi người đều có một vài khuyết điểm nhỏ, cô cũng không ngoại lệ.
Giờ khắc này hắn rốt cuộc hiểu được vấn đề đang thắc mắc, vì sao trước mặt hắn cô chỉ có một loại diện mạo? Đó là bởi vì cô đã quen đè nén chính bản thân. Hiện tại, cô không muốn làm một người vợ như cái bình hoa, giống như hai tên bạn tốt đã nói, cô bắt đầu phản công lại hắn.
Đối mặt với tình huống thế này, hắn hẳn là khó chịu, nhưng kỳ quái là, hắn thấy buồn cười, thì ra búp bê của hắn cũng có hỉ nộ ái ố, là búp bê có linh hồn, cảm xúc. Trong phút chốc, cô không chỉ là cô búp bê cao quý xinh đẹp để trưng bày mà còn có cảm xúc, không còn phải là “tượng trưng” mà là “chân thật”.
Không thể phủ nhận, sự chân thật này làm hắn vui vẻ, nhưng hắn không thể hiểu được, đối với nam nhân khác cô không giữ được khoảng cách sao? Đừng nói hắn hẹp hòi, thử hỏi, có người đàn ông nào dễ dàng tha thứ cho vợ mình vừa đi ăn tối, rồi cười nói vui vẻ thân mật với người đàn ông khác?
Tại sao hắn chưa bao giờ biết búp bê của mình lại có duyên với nam nhân như vậy? May mắn là ít khi cô gặp gỡ nam nhân khác, nếu không, hắn phải canh phòng suốt ngày sao… Hay đây là lý do cô bảo đi học thêm thiết kế gì đó?
Thật sự là cô đi học thêm ư? Mặc dù hắn có nghi ngờ chuyện này, nhưng lại nghĩ cô không có lý do gì mà nói dối chuyện này cho nên không để ý nữa, thế nhưng bây giờ hắn phát hiện, hắn thật sự không biết gì về cô cả, chuyện gì cũng rất ngạc nhiên.
Thật là đau đầu, hắn thống hận cảm giác bất an này!
Từ nhỏ đến lớn, chưa khi nào Lam Vân Diễm tức giận như lúc này, tức tới độ vừa ăn cơm vừa không nhịn được mắng chửi, hắn đi ăn cơm với người khác, hắn muốn ăn cơm ở ngoài, tại sao cô không thể? Hắn bỏ cô ở nhà không quan tâm, tại sao cô không được phép chăm chút cho cuộc sống chính bản thân?
Khốn kiếp! Hột gà thúi! Không hiểu lòng cô một chút nào, trong mắt cô, trừ hắn, còn có nam nhân nào sao?
Bụng lấp đầy bữa trưa, tinh thần được nâng cao, uống xong ngụm café Lâm Dĩ Quân rốt cục đánh vỡ trầm mặc:
- Chửi bới thế làm chi? Sinh khí như thế cho mệt bản thân? Cậu nên cao hứng đi chứ, anh tớ như thế chẳng phải đang ghen sao.
Lam Vân Diễm đột nhiên khựng lại, không nghĩ tới việc hắn giận dữ có quan hệ tới “Ghen”.
- Tớ không tin anh ấy ghen dữ dội như thế.
Lâm Dĩ Quân cười hớn hở, đối với kết quả này thực là thỏa mãn.
- Cậu nhầm rồi, anh ấy không phải ghen, mà chẳng qua muốn vợ anh ấy phải an phận ở nhà.
- Anh ấy quen thói làm lão đại, nhưng cũng không phải đại nam nhân. (Ý chỗ này hiểu là, anh Thiên có tính bá đạo, nhưng cũng không phải là nam nhân vĩ đại gì mà không biết ghen)
- Hai dạng người này có gì khác nhau đâu.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nào cô chỉ mong ngược lại, ông xã có thể quen thói ra lệnh, nhưng chẳng lẽ không thể trừ cô – vợ hắn ra được ư.
- Được rồi, cho dù anh ấy có hơi quá đáng thì cậu cũng không cần phải tức giận như vậy, tin tớ đi, nếu không phải anh ấy ghen, sẽ không vội vã chạy về nhà như thế đâu.
Nói xong, lông tơ toàn thân Lâm Dĩ Quân dựng cả lên. Hỏng bét, không cẩn thận chưa đánh đã khai.
- Làm sao cậu biết anh ấy vội về nhà?
Cười khan vài tiếng, Dĩ Quân cố gắng lấp liếm:
- Hôm qua lúc sắp tan làm tớ vô tình gặp anh ấy ở đại sảnh.
- Sau đó thì sao?
Vân Diễm gặng hỏi tới.
- Thì đương nhiên là hàn huyên mấy câu… Thôi thôi, cậu đừng trừng mắt nhìn tớ như vậy, sự thật là tớ tiết lộ hành tung của cậu, nhưng mà do tớ muốn khảo nghiệm phản ứng của anh ấy thôi mà…
Lâm Dĩ Quân càng nói càng nhỏ, mặc dù đây không phải việc quang minh chính đại gì, nhưng cô cũng có ý tốt chứ bộ.
- Cậu dám khẳng định chỉ tiết lộ hành tung tớ thôi sao, không có lửa làm sao có khói?
Hai người chơi với nhau đã nhiều năm, cô tin chuyện này không đơn giản như Dĩ Quân nói.
Có thể cười ha ha lấp liếm chuyện này không nhỉ? Xem chừng khó đây, bạn tốt là kiểu người không biết thì thôi, biết thì tra hỏi tới cùng, nếu như Vân Diễm không tra ra manh mối, cô chắc chắn gặp phiền toái lớn rồi… Ơ? Lâm Dĩ Quân đột nhiên trợn trừng mắt. Người đang đẩy cửa phòng nhân viên nghỉ ngơi đi tới kia… chẳng phải là anh họ sao?
Cô kích động nắm chặt tay Vân Diễm, lưỡi thiếu chút nữa xoắn không nói nên lời:
- Diễm Diễm… Nhanh lên… cúi đầu xuống… Chồng cậu…
- Quân Quân, ăn cơm chưa?
Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không để ý việc xuất hiện của mình gây xôn xao.
- Em… em ăn no rồi, đại tổng giám đốc sao lại chạy tới đây?
Lâm Dĩ Quân chậm chạp khôi phục tinh thần, trong lòng không khỏi đánh trống rối loạn.
- Thỉnh thoảng anh cũng đi khảo sát ở mấy phòng ăn.
- Dạ…
Lâm Dĩ Quân nhịn không được liếc qua bạn tốt một cái, xem ra mặt đã dán chặt vào đĩa thức ăn…
Diêm Nhược Thiên rất tự nhiên nhìn theo tầm mắt của cô em họ, mặc dù hình ảnh này không giống với ngày thường nhưng hắn không để bụng. Hắn thích nhân viên chăm chú nhìn mình, ngưỡng mộ mình, ngoại trừ những ánh mắt mê đắm của nữ nhân.
- Anh họ có chuyện gì muốn nói với em hả?
Nếu hắn đơn thuần đến thị sát, cũng không khi nào lại tới hỏi thăm cô như thế, hắn không phải là người đa lễ.
Quan sát một chút, hắn có chút không tự nhiên:
- Em có biết dạo này Diễm Nhi bận rộn gì không?
- Cô ấy… ách, cô ấy hình như đang đi học thêm thiết kế trang sức thì phải.. A!
Lâm Dĩ Quân lén nhìn bạn tốt một cái. Bạn tốt kia sao dám dùng sức đạp mạnh vậy, chân cô sẽ bị sưng lên mất!
- Em làm sao vậy?
- Em không ra, thật sự em không biết rõ lắm, bởi vì cô ấy cũng hỏi em nên đi học gì, em cảm thấy Diễm Diễm hợp với việc thiết kế trang sức nên khuyên cô ấy đi tuyển, sau này có việc em quên hỏi kết quả thi tuyển, mà cô ấy cũng chưa có báo lại gì với em.
Lời này đã hoa mỹ lắm rồi, nhưng mà bạn tốt đối diện kia vẫn chưa hài lòng hay sao, lại tiếp tục dẫm chân cô.
- Vậy à?
Hắn nhìn ra, nha đầu này có chuyện đang gạt hắn.
- Mặc dù Diễm Diễm làm chuyện gì cũng hỏi em, nhưng cô ấy cũng có suy nghĩ, ý kiến của người khác cũng chỉ là góp ý thôi. Anh cũng biết cô ấy không có hứng thứ với trang sức châu báu, có lẽ khả năng lựa chọn những ngành học khác sẽ cao hơn ngành này…
Chân lại bị đá, rốt cuộc cô nói sai gì sao? Cô thừa nhận, lời này không thuận, nhưng cũng không phải không thông mà!
Diêm Nhược Thiên biết có tiếp tục truy vấn cũng không thể tìm được đáp án, quyết định chấm dứt:
- Anh đi sang chỗ khác thị sát, không làm phiền em nữa.
- Anh mau đi đi.
Cô mong anh họ mau mau đi thôi, hắn hại cô mất nửa cái mạng rồi.
Mặc dù Diêm Nhược Thiên đã rời đi, Lâm Dĩ Quân cũng chỉ dám thầm thì:
- Sao cậu lại đá tớ?
Lam Vân Diễm nhịn không được trợn mắt:
- Cậu chưa từng nghe qua bốn chữ “càng tô càng đen” à?
- Tớ vừa rồi càng tô càng đen à?
- Cậu càng cố giải thích, anh ấy càng dễ dàng bắt được vấn đề, đừng quên anh ấy là thương nhân xảo quyệt. Chắc chắn bây giờ việc tớ lên lớp đã thành mối nghi ngờ trong lòng anh ấy rồi.
Cho dù không nhìn thấy mặt chồng mình nhưng qua giọng nói, cô tin rằng hắn sẽ tra xét chuyện cô đi học, lúc này thì xong đời rồi.
- Đây đều là lỗi của cậu, cậu không nên đá tớ chứ.
- Lúc ấy tớ chỉ muốn nhắc cậu đừng làm loạn thêm nữa. Đã đủ phiền toái rồi.
- Hai người chúng ta thật không ăn ý… Ai nha, thôi không sao cả, trừ phi anh ấy bắt được cậu, nếu không chỉ là hoài nghi thôi.
Đúng vậy, thành thật mà nói, cô muốn chồng cô truy ra chân tướng. Nhưng cũng hiểu rõ, nếu vậy, nhất định một cuộc chiến tranh sẽ xảy ra.
- À, thế rốt cuộc cậu học gì vậy?
- Nghệ thuật cắm hoa.
- Sau này cũng định làm gì nhớ báo cho tớ một tiếng, đừng như lức nãy hại tớ ngu ngốc vậy.
Đột nhiên hai mắt Lâm Dĩ Quân sáng ngời:
- Nhưng cậu tin chưa, anh ấy ghen, thấy được sức quyến rũ của vợ mình, anh họ tớ đang lo lắng rồi đấy.
- Tớ chẳng thấy anh ấy ghen.
Mặc dù miệng nói vậy nhưng trong lòng Lam Vân Diễm thoáng dao động. Hắn đang ghen ư? Cẩn thận suy nghĩ, trước giờ hắn không có bất cứ sự kích động nào, tối qua chẳng phải phản ứng mạnh sao, thậm chí đừng ngoài chờ cô về, không phải là biểu hiện hắn đang quan tâm chuyện của cô sao?
- Cậu cũng biết còn gì, tính anh họ tớ rất cao ngạo, muốn anh ấy mở miệng thừa nhận chuyện lo lắng vợ mình có người khác là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng anh ấy chạy tới tìm tớ khẩn trương như vậy, không phải là ăn nguyên một bình dấm rồi ư?
Căn cứ lẽ thường, hành vi của hắn đúng là ghen tuông. Đây là điều cô mong đợi ư?
Cô vất vả trút hết tâm tư đặt trên người chồng mình, không muốn vây quanh hắn, không muốn quay đầu lại, trở về là Lam Vân Diễm xưa kia, cô ép bản thân không đặt bất cứ kỳ vọng gì ở hắn nữa… Đúng vậy, trí não ra lệnh phải như thế, nhưng… nhưng trái tim lại vẫn bị mê hoặc.
Khi nghe thấy tiếng ho khan từ thư phòng truyền ra, Lam Vân Diễm hiểu được một đạo lý, cho dù cô không muốn ôm bất cứ mộng tưởng nào ở Diêm Nhược Thiên nữa, nhưng cô không có cách nào hủy diệt được tình cảm của cô với hắn, cô quan tâm việc của hắn, quan tâm hỉ nộ ái ố của hắn.
Cộc cộc cộc! Cô lễ phép gõ cánh cửa thư phòng vốn đã mở:
- Có phải anh bị cảm lạnh rồi không?
Ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, hắn không nói gì, lại cúi đầu, bộ dáng hệt như trẻ con đang giận dỗi.
Thấy thế, cô suýt nữa cười thành tiếng, tại sao cô chưa từng phát hiện nam nhân này có một mặt trẻ con như thế?
- Để em pha trà gừng cho anh.
Cô nhanh chóng quay đi, vài phút sau trở lại với tách trà gừng ấm nóng đặt trước mặt hắn:
- Anh uống trà đi rồi hãy làm việc,
- Anh ghét nhất mùi gừng.
Hắn nhìn chằm chằm vào ly trà.
- Đã bị cảm rồi còn không uống ư? Uống mau đi, trà gừng làm ấm cơ thể đó.
Diêm Nhược Thiên nhìn chằm chằm cô giống như đang săm soi một quái vật, thoạt nhìn như chuẩn bị pk nhau, hồi lầu, hắn cũng cầm cái chén lên, càu nhàu vài tiếng, uống một hơi hết sạch, bất quá, chân mày khẽ nhíu lên.
- Khó uống vậy ư?
Cô không nhịn được bật cười.
- Anh ghét mùi gừng!
- Em biết, anh ghét mù tạt, sốt cà chua, tỏi, cà rốt, tôm trứng….
Nói tóm lại, hắn là một người khó hầu hạ, một tên thích kén chọn và tuân theo vô số quy củ.
- Anh phát hiện em dạo này thích làm trái ý anh.
Khẩu khí của hắn không phải là trách cứ, mà là làm nũng, điểm này e chừng bản thân hắn cũng không nhận ra, thấy cô biết được những thứ hắn ghét, trước mắt hắn là một dải mây hồng bay qua, chỉ có điều kìm chế không nhảy dựng lên, cơn giận tối qua, đương nhiên là tan theo mây khói rồi.
- Anh cũng hay mang phiền toái đến cho em.
Nhanh như vậy đã quên sao, tối qua hắn điên cuồng gào rống, hại cô cả đêm mất ngủ, hôm nay lý trí không sáng suốt nói linh tinh.
- Phiền toái em mang tới cho anh cũng không ít đâu!
Lúc này đến phiên cô trừng mắt nhìn hắn, nam nhân ngày không hề biết hai chữ “Nhún nhường” sao? Việc gì cũng muốn chiếm thế thượng phong. Đột nhiên cô nghĩ đến vấn đề gì đó, trong mắt hiện lên ý cười.
- Em cười cái gì?
Hắn bắt đầu nổi da gà.
Nghiêng người về phía trước, gương mặt Lam Vân Diễm càng lộ vẻ hài hước:
- Có phải anh đang ghen đúng không?
- Cái gì… Ghen cái gì?
Mặt hắn thoắt đỏ thoắt trắng, cô lúc này hệt như một quả đào chín mọng, khiến người ta không nhịn được muốn nuốt vào bụng.
Nếu hắn không thừa nhận cô cũng sẽ không nói cho hắn cô cùng vị tóc vàng kia ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không có, tiếp tục khích hắn:
- Quân Quân thích nhất nói đùa, nếu tin lời của cô ấy thì thật là tự mình chuốc khổ vào thân rồi.
- Em có ý gì?
Hắn cố gắng khống chế lý trí.
- Anh cứ nghĩ đi, còn nữa, em phát hiện anh cũng rất đáng yêu đấy.
Nhịn cười tới quặn ruột, Lam Vân Diễm cầm lấy tách trà định xoay người rời khỏi thư phòng, nhưng Diêm Nhược Thiên đã ra tay nhanh hơn, kéo cô ngồi trên đùi hắn, ly trà liền lăn xuống thảm.
- Anh… Anh làm gì?
Nhịp tim đột ngột tăng cao, thân thể nóng lên run rầy. Cơ thể vừa chạm vào người hắn lý trí đột nhiên biến mất.
- Anh phát hiện em càng ngày càng to gan.
Giọng hắn không giống đang lên án, ngược lại có ý mờ ám, khẳng định trăm phần trăm hắn trúng ta rồi, sao lại có thể đấu võ mồm với vợ hắn chứ. Thế nhưng sự việc ấy khiến toàn thân hắn sôi trào, tỉnh táo sớm đã chào tạm biệt đầu óc hắn từ lúc nào.
- Em… Muộn rồi, em muốn đi ngủ.
Hắn tựa đầu vào hõm cổ của cô, giọng ngọt ngào như đang làm nũng, lại có thêm năm bảy phần quyến rũ:
- Nếu anh không cho em đi ngủ thì sao?
Hắn rất thích mùi trên cơ thể cô, sao thân thể lại thơm tho mê người như vậy chứ?
- Anh… Anh là người… người xấu.
Cô cố gắng quên đi thân thể ấm áp đang sát bên mình, hắn đặc biệt thích trêu chọc phía sau tai và cẩn cổ cô, những chỗ điểm yếu này vừa chạm vào khiến toàn thân cô mềm nhũn, thiếu chút tan chảy thành đường.
- Có gì đâu, anh cũng là người bình thường, sao lại bảo anh là người xấu…
Sự thật, cô là người duy nhất khiến hắn muốn làm người xấu, giờ khắc này chỉ muốn ôm cô thật chặt.
- Anh như trẻ con vậy.
Cố gắng dùng lời lẽ vu vơ để giải thoát bầu không khí ám muội này, nhưng môi hắn không ngừng trêu chọc phía sau gáy cô, nhiệt độ bốn phía không có dấu hiệu giảm, ngược lại tăng cao đột ngột.
- Em coi anh như trẻ con cũng tốt.
Ngụ ý của hắn là nhất quyết không tha.
Có đứa trẻ nào giống hắn không, hai tay sờ qua sờ lại trên người cô, loại hành vi này phải gọi là dê xồm chứ trẻ con chỗ nào?
- Anh đừng làm loạn, cửa thư phòng đang mở, không sợ bác Cần thấy sao?
Hắn rất coi trọng uy nghiêm, không bao giờ để cho người ngoài thấy hành động gây tổn hại hình tượng. Nhớ trước kia có một lần bọn họ đọc sách ngoài vườn hoa, áo choàng của cô bị gió giật xuống đất, hắn nhặt lên khoác lên vai cho cô, ngay lúc môi hắn gần chạm môi cô, thì đột nhiên quay mặt đi bởi vì phát hiện bác Cần tới.
Giờ khắc này, trong đầu Diêm Nhược Thiên không còn có ai khác, chỉ có cô:
- Em còn định cho anh thưởng thức màn “vườn không nhà trống” tới bao giờ?
Nếu như không khí không mập mờ thế này khẳng định cô đã cười nghiêng ngả? Vườn không nhà trống? Hắn càng lúc càng hài hước rồi.
- Không ngủ cùng giường với anh có sự khác biệt lắm sao?
- Vợ không nằm bên, em bảo không có gì khác biệt ư?
- Em không nhìn ra có gì là khác biệt với anh cả.
- Em không phải là anh, làm sao biết cảm nhận của anh?
- Được rồi, chờ khi anh thật sự đem em làm vợ anh, em sẽ cho anh trở về giường.
Bởi vì không muốn nửa đêm tỉnh dậy nghĩ tới bóng dáng của hắn, không muốn lăn qua lăn lại mất ngủ, không muốn biến mình thành một nữ nhân không có chồng không sống nổi nên cô dứt khoát không ngủ chung. Phải rời mắt khỏi hắn mới có thể không phát điên. Nhưng hiện tại cô xác định không làm được, hắn thậm chí không phát hiện cô làm việc ở trong tập đoàn chứ đừng nói quan tâm tới cảm nhận của cô.
- Dĩ nhiên em là vợ anh.
- Anh thật sự coi em là vợ anh?
- Em không phải là vợ anh thì là gì?
Lời của cô làm hắn rối loạn.
- Vấn đề này anh phải tự hiểu, rốt cuộc em là gì đối với anh?
Kéo tay hắn ra, cô đứng lên khom lưng nhặt ly trà rơi trên đất, trước lúc đi ra nhịn không được nói với hắn một câu:
- Có lẽ anh nên giải đáp câu hỏi, vợ – rốt cuộc người này là gì đối với anh.
Diêm Nhược Thiên ảo não vò đầu, lời này rốt cuộc là có ý gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook