Tổng Tài Lạnh Lùng Và Vị Tiểu Thư Bạc Phận
-
Chương 1: Quá khứ:mẹ mất tích
Vào buổi chiều của 13 năm trước...
Khi cô đang là một cô bé 10t xinh đẹp được lớn lên trong vòng tay và tình thương của bố mẹ.Sau khi vừa đi học về vừa bước vào nhà,căn biệt thự hôm nay tại sao lại lặng yên đến như vậy,cô chạy nhanh vào nhà và hỏi quản gia
- Bác ơi mẹ cháu đâu,sao hôm nay mẹ không ra đón cháu?
- Phu nhân.......-quản gia ấp úng
- Mẹ cháu sao...-Khiết Băng
- Phu nhân ra ngoài có chút việc,tiểu thư lên thay đồ đi nha..-ông quản gia
- À...thế à....thoii cháu lên phòng đây-Khiết Băng trả lời.Thế cô đi lên phòng và lúc đi ngang qua căn phòng của bố,Khiết Băng đã nghe loáng qua tiếng nói từ người bố:
- Cô ta bỏ đi như và để lại toàn bộ tài sản của mình sao?
- Vâng,Phu nhân đã rời đi không hề lấy đi bất cứ tài sản nào và để lại tất cả cho ngài...-người đàn ông cùng trong phòng vs bố cô
- Được rồi,cậu về đi...-bố
- Chào Chủ tịch tương lai tôi về trước
Cánh cửa vừa mở ra Khiết Băng đứng đó làm cho hai người đàn ông trong phòng hoảng hốt
- Khiết Băng....con -bố ấp úng
- Ai bỏ đi....-Khiết Băng
- Con đã nghe thấy sao...
- Mẹ con đâuuuuuuu-Khiết Băng hét lớn
- Con nghe bố nói,người bố chạy lại phía đứa con của mình ôm chần lấy
-Mẹ....mẹ....con đã bỏ đi theo người đàn ông khác,mẹ con đã bỏ với và con đi-ông bố bắt đầu diễn là vờ khóc
- Không thể nào,không thể nào,bố nói dối,mẹ không phải là người như vậy,con ghét bố...- Khiết Băng vùng vẫy chạy khỏi vòng tay bố,chạy lên phòng đóng cửa sầm lại và khóc,Khiết Băng lắc đầu vì tất cả lời nói mình vừa mới nghe
- Không phải vậy....mẹ ơi mẹ ơi,mẹ về với con đi mẹ ơi,mẹ ơi -Khiết Băng khóc lớn và nấc lên,ngồi coi ro lại,hai hàng nước mắt xứ chảy dài,gục xuống và dường như ngủ khi nào không hay.......
Sáng mai,khi bầu trời lên cao,căn phòng ấy nơi có cô bé đã chịu sự đau đớn khi quá nhỏ.Tỉnh dậy trong mơ hồ,đôi mắt thâm và sưng húp dường như khiến Khiết Băng tiều tụy và thiếu sức sống đi trong thấy.Đầu tóc bù xù,quần áo xuề xoà,mở cửa bước xuống cầu thang,mồm vẫn nhẩm đi nhẩm lại
- Mẹ ơi mẹ đi đâu rồi,con sẽ đi tìm mẹ....Bước xuống nhà với sự nhìn bởi những ánh mắt đau thương của người giúp việc trong nhà
- Tiểu thư à.....
- Bác ơi,cô ơi,mọi người thấy mẹ cháu đâu không?
- Tiểu thư...- mọi người đồng thanh
- Mọi người cũng không thấy sao,chắc mẹ cháu ngoài kia cháu đi tìm mẹ đây...-Khiết Băng lạc giọng đi hẳn vì Khóc quá nhiều,rồi cô lặng người bước đi,những bước chân loạng choạng rồi ngất đi,giọt nước mắt rơi xuống gì má.
- Tiểu thư...mau gọi ông chủ đi...nhanh...mọi người trong nhà Nhốn nháo...
➰➰➰➰Mấy hôm sau....➰➰➰➰
Nằm trên giường đã mấy ngày,chìm sâu vào giấc ngủ, đôi bữa mơ thấy mẹ rồi gọi trong vô vọng,khóc và cứ như vậy,cho đến hôm nay Khiết Băng mới tỉnh dậy.Ánh mắt lờ đờ nhìn chung quanh
- Băng con sao rồi....-bố
-....-im lặng
- Con đỡ hơn chưa-bố hỏi tiếp
- Mẹ về.... chưa bố- cái giọng yếu ớt vang lên
- Băng à mẹ con thực sự đi rồi,bố tìm khắp nơi rồi -giọng nói đau đớn nhưng bên trong là sự dối lòng đến đáng sợ của người đàn ông này
- Mẹ......Ra ngoài hết- Khiết Băng gắng hết lớn rồi quay mặt vào phía trong khóc và nỗi uất ức lại ùa về....
Mọi người ra ngoài hết,cửa phòng đóng lại,mọi thứ dường như quá sức chịu đựng
- Mẹ ơi,con mệt quá,mẹ về với con được không....-âm thanh ấy lại vang lên trong khoảng vô vọng....
Khi cô đang là một cô bé 10t xinh đẹp được lớn lên trong vòng tay và tình thương của bố mẹ.Sau khi vừa đi học về vừa bước vào nhà,căn biệt thự hôm nay tại sao lại lặng yên đến như vậy,cô chạy nhanh vào nhà và hỏi quản gia
- Bác ơi mẹ cháu đâu,sao hôm nay mẹ không ra đón cháu?
- Phu nhân.......-quản gia ấp úng
- Mẹ cháu sao...-Khiết Băng
- Phu nhân ra ngoài có chút việc,tiểu thư lên thay đồ đi nha..-ông quản gia
- À...thế à....thoii cháu lên phòng đây-Khiết Băng trả lời.Thế cô đi lên phòng và lúc đi ngang qua căn phòng của bố,Khiết Băng đã nghe loáng qua tiếng nói từ người bố:
- Cô ta bỏ đi như và để lại toàn bộ tài sản của mình sao?
- Vâng,Phu nhân đã rời đi không hề lấy đi bất cứ tài sản nào và để lại tất cả cho ngài...-người đàn ông cùng trong phòng vs bố cô
- Được rồi,cậu về đi...-bố
- Chào Chủ tịch tương lai tôi về trước
Cánh cửa vừa mở ra Khiết Băng đứng đó làm cho hai người đàn ông trong phòng hoảng hốt
- Khiết Băng....con -bố ấp úng
- Ai bỏ đi....-Khiết Băng
- Con đã nghe thấy sao...
- Mẹ con đâuuuuuuu-Khiết Băng hét lớn
- Con nghe bố nói,người bố chạy lại phía đứa con của mình ôm chần lấy
-Mẹ....mẹ....con đã bỏ đi theo người đàn ông khác,mẹ con đã bỏ với và con đi-ông bố bắt đầu diễn là vờ khóc
- Không thể nào,không thể nào,bố nói dối,mẹ không phải là người như vậy,con ghét bố...- Khiết Băng vùng vẫy chạy khỏi vòng tay bố,chạy lên phòng đóng cửa sầm lại và khóc,Khiết Băng lắc đầu vì tất cả lời nói mình vừa mới nghe
- Không phải vậy....mẹ ơi mẹ ơi,mẹ về với con đi mẹ ơi,mẹ ơi -Khiết Băng khóc lớn và nấc lên,ngồi coi ro lại,hai hàng nước mắt xứ chảy dài,gục xuống và dường như ngủ khi nào không hay.......
Sáng mai,khi bầu trời lên cao,căn phòng ấy nơi có cô bé đã chịu sự đau đớn khi quá nhỏ.Tỉnh dậy trong mơ hồ,đôi mắt thâm và sưng húp dường như khiến Khiết Băng tiều tụy và thiếu sức sống đi trong thấy.Đầu tóc bù xù,quần áo xuề xoà,mở cửa bước xuống cầu thang,mồm vẫn nhẩm đi nhẩm lại
- Mẹ ơi mẹ đi đâu rồi,con sẽ đi tìm mẹ....Bước xuống nhà với sự nhìn bởi những ánh mắt đau thương của người giúp việc trong nhà
- Tiểu thư à.....
- Bác ơi,cô ơi,mọi người thấy mẹ cháu đâu không?
- Tiểu thư...- mọi người đồng thanh
- Mọi người cũng không thấy sao,chắc mẹ cháu ngoài kia cháu đi tìm mẹ đây...-Khiết Băng lạc giọng đi hẳn vì Khóc quá nhiều,rồi cô lặng người bước đi,những bước chân loạng choạng rồi ngất đi,giọt nước mắt rơi xuống gì má.
- Tiểu thư...mau gọi ông chủ đi...nhanh...mọi người trong nhà Nhốn nháo...
➰➰➰➰Mấy hôm sau....➰➰➰➰
Nằm trên giường đã mấy ngày,chìm sâu vào giấc ngủ, đôi bữa mơ thấy mẹ rồi gọi trong vô vọng,khóc và cứ như vậy,cho đến hôm nay Khiết Băng mới tỉnh dậy.Ánh mắt lờ đờ nhìn chung quanh
- Băng con sao rồi....-bố
-....-im lặng
- Con đỡ hơn chưa-bố hỏi tiếp
- Mẹ về.... chưa bố- cái giọng yếu ớt vang lên
- Băng à mẹ con thực sự đi rồi,bố tìm khắp nơi rồi -giọng nói đau đớn nhưng bên trong là sự dối lòng đến đáng sợ của người đàn ông này
- Mẹ......Ra ngoài hết- Khiết Băng gắng hết lớn rồi quay mặt vào phía trong khóc và nỗi uất ức lại ùa về....
Mọi người ra ngoài hết,cửa phòng đóng lại,mọi thứ dường như quá sức chịu đựng
- Mẹ ơi,con mệt quá,mẹ về với con được không....-âm thanh ấy lại vang lên trong khoảng vô vọng....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook