TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ
-
Chương 89
Làm sao mà những người khác cũng không thấy đâu?
Quên đi, tạm thời không thấy cũng tốt, tránh cho gặp nhau lại không biết đối mặt như thế nào?
Ăn điểm tâm xong, Hứa Mộ Nhan liền đến công ty, gần đây bị nhiều chuyện phiền lòng quấn quanh, một chút linh cảm thiết kế cũng không có, không được rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa!
Ngồi trên xe buýt, Hứa Mộ Nhan thất thần nhìn phong cảnh ven đường ngoài cửa sổ.
“Ngại quá, xin hỏi chữ này phải đọc thế nào? Người phụ nữ ngoại quốc ngồi bên cạnh Hứa Mộ Nhan cầm quyển tạp chí du lịch chỉ vào một tấm hình trong tạp chí, dùng giọng điệu tiếng Trung không lưu loát hỏi cô.
Đầu năm nay, người nước ngoài muốn học tiếng Trung hình như ngày càng nhiều.
Hứa Mộ Nhan cười cười nhìn cô ấy, cúi đầu liếc nhìn tạp chí, đó là bài viết giới thiệu với du khách một thắng cảnh ở thành phố A.
Trong bài viết còn đặc biệt giới thiệu nơi đó gọi là ‘một chút duyên phận’.
Một giây kế tiếp mắt của cô chợt lóe lên chỉ vào tấm hình, nhất thời cả người cô ngây ngốc.
Trong tấm hình kia, trước ‘một chút duyên phận, có một người phụ nữ đang cúi người nhặt một cái thẻ rơi trên mặt đất, đúng lúc cô ấy cúi người thì có một người mặc áo hồng quần trắng đi qua trước mặt.....
“Chữ này đọc là ‘duyên’ thường dùng để hình dung giữa người và người có.....” Ánh mắt Hứa Mộ Nhan trống rỗng lẩm bẩm nói.
Sau đó, hai mắt của cô dần dần hiện lên tầng sương mù.....
Có lẽ đây chính là duyên phận giữa cô và Cố Vỹ, thoáng lướt qua nhau, lại vừa khéo lỡ mất....
Duyên phận giữa bọn họ đã được định trước.....
- -- ----- --- ----- --- ----
“Đại thiếu phu nhân, nói cho cô biết một tin mừng.”
Sau khi tan việc Hứa Mộ Nhan về nhà thì thấy dì Dung vui vẻ đi tới trước mặt cô nói.
“Có tin mừng của ai à?” Cô nghi hoặc nhìn dì, vẻ mặt không hiểu.
“Vâng, nghe nói Trần tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
“Trần tiểu thư thế nào?”
Cô có hơi ngạc nhiên, không phải sáng nay bộ dáng cô ta vẫn còn vênh váo hung hăng đó sao?
Sao mới qua một buổi chiều lại xảy ra chuyện?
“Nghe nói Trần tiểu thư bị bắt cóc, lúc tôi đi ngang qua thư phòng vô tình nghe được Trần đổng nói chuyện với Bùi tổng.”
“Bây giờ Trần đổng còn đang ở thư phòng à?”
“Không có, mặt mày ông ta buồn rầu vừa mới đi.”
Đang nói chuyện thì người làm rối rít dọn bữa tối, nhìn các món ăn nhiều màu sắc trên bàn, Hứa Mộ Nhan mới phát giác mình đang đói, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì cả.
Hẳn là không nhớ chuyện ăn uống.....
“Mẹ và Duẫn Kiệt đâu sao không thấy?”
“Là như vậy,chạng vạng phu nhân nhận được điện thoại của người bạn nhiều năm không gặp, nói là đi họp mặt, nên bà dẫn theo tiểu thiếu gia đi tham gia.”
“Vậy, còn.....Còn nhị thiếu gia đâu?”
“Tối hôm qua cậu ấy ra khỏi nhà tới giờ vẫn chưa về, chắc là đang quậy phá ở nơi nào đó rồi, đại thiếu phu nhân tôi đi gọi đại thiếu gia ra ăn cơm.”
“Ừ, được.”
Chỉ chốc lát đã thấy Bùi Lạp Minh cười cười đi xuống lầu thang.
Hứa Mộ Nhan bưng chén lên ăn cơm, bỗng nhiên trước mặt đưa tới thêm một chén canh, là canh sườn mà bình thường cô thích nhất.
Bùi Lạp Minh rất nhanh rút những ngón tay thon dài của mình về, sao anh....
Là lần trước Bùi Lạp Thần múc cho cô, anh chú ý sao?
Cô liếc mắt nhìn Bùi Lạp Minh, thấy anh cúi đầu chăm chú ăn, cô thấy trong lòng mình vô cùng ấm áp.
Hứa Mộ Nhan vừa uống hai muỗng canh thì Trần Hồng khí thế hùng hổ đi vào, vẻ mặt hình như tâm bất cam tình bất nguyện: “Bùi tổng, chúng ta hãy nói chuyện thêm một chút.”
Bùi Lạp Minh chậm rãi nhếch môi, nhìn người giúp việc bên cạnh: “Đi lấy thêm một bộ chén đũa.”
“Không cần khách sáo, Bùi tổng. Cậu biết bây giờ tôi không có tâm tình ăn cơm mà.”
“Nhưng con người của tôi có một thói quen, chính là không thích người khác cự tuyệt ý tốt của tôi.”
Ngụ ý của anh rất rõ ràng, nếu muốn nói chuyện cùng anh, nhất định phải ngồi xuống ăn cơm.doc truyen ta iddllequydonn
Nhất thời Trần Hồng cứng họng, nhưng ông ta rất nhanh khôi phục như cũ, nhìn chằm chằm vào Bùi Lạp Minh đang nhàn hạ thoải mái ăn cơm, nổi giận đùng đùng: “Bùi tổng, hiện tại tôi thật sự không có tâm tình ăn cơm, tôi rất lo lắng cho con gái của tôi, không biết bọn bắt cóc kia sẽ làm gì nó, hi vọng cậu mau chóng dùng giao thiệp của cậu giúp tôi hỏi thăm một chút tin tức, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.”
“Trần đổng có phần quá nặng lời, trợ lý của tôi cũng nói với ông rồi, chỉ cần có tin tức của Trần tiểu thư, tôi sẽ báo cho ông ngay lập tức.”
Bùi Lạp Minh vẫn nhàn nhã như cũ, ra vẻ không yên lòng nhìn Hứa mộ Nhan đang yên lặng bên cạnh: “Sao không uống canh?”
Cô không hiểu, Bùi Lạp Minh đang nói chuyện thế nào lại đột ngột chuyển đề tài sang cô, huống chi Trần Hồng còn đang ở đây, nếu cô cứ thản nhiên tiếp tục ăn uống thì khó tránh quá mức thiếu lễ độ.
Hứa Mộ Nhan nhìn anh lắc lắc đầu.
Bùi Lạp Minh hơi híp mắt: “Anh không có kêu dì Dung bỏ độc trong canh, em sợ cái gì?”
“Em đâu có ý này.....” Nghe vậy, cô nhăn mặt khổ sở, thấy thế Bùi Lạp Minh phì cười, hai người thân mật không để ý chung quanh còn có người.
Trần Hồng vẫn còn đang căng thẳng với Bùi Lạp Minh thì chuông điện thoại vang lên, ông ta vội vàng bắt máy, mặt chợt biến sắc, khép điện thoại lại nói với Bùi Lạp Minh: “Bùi tổng, tôi có chút việc gấp phải đi xử lý, hôm khác chúng ta ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon.”
Không đợi Bùi Lạp Minh trả lời, Trần Hồng đã tông cửa xông ra ngoài, mang theo một trận gió lạnh.
Hứa Mộ Nhan nghi ngờ hỏi: “Chuyện Trần đổng là thế nào?”
Ánh mắt của Bùi Lạp Minh vui vẻ vì mọi việc như ý: “Kế một hòn đá trúng hai con chim.”
“Một hòn đá trúng hai con chim?!”
Hứa Mộ Nhan kinh ngạc, ngay sau đó hiểu ra: “Chẳng lẽ.....Chẳng lẽ Trần tiểu thư bị bắt cóc là.....Là anh cho người làm?”
“Đầu óc rất nhanh nhạy.”
Bùi Lạp Minh đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc đen mượt của cô giải thích: “Lão hồ ly Trần Hồng cho là anh sẽ ngồi yên sao? Dám lấy lá phiếu đề cử ra uy hiếp anh cưới con gái của ông ta, đúng là vọng tưởng, đây gọi là chiêu trước bắt bọ ngựa sau dụ chim vàng anh, được rồi, em mau ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi.”
Anh sẽ đối xử với Trần U như thế nào, Hứa Mộ Nhan không dám hỏi, cô cũng không hiểu anh nói một hòn đá trúng hai con chim rốt cuộc là cái gì, cô chỉ biết người nào đắc tội với Bùi Lạp Minh chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, giống như anh đã nói, anh cũng không phải là ngồi yên không làm gì!
- -- ---- --- ----- --- -----
Hai ngày sau, trang đầu của tất cả các tờ báo lớn đều đăng tin tai tiếng của Trần U cùng Cố Vỹ.
Mọi người trong công ty đều bàn tán ‘đại danh đỉnh đỉnh’ nhà thiết kế Willson cùng Trần U, thiên kim của Trần đổng có một đêm xuân khó quên ở trong phòng của một khách sạn nào đó, hai người bị phóng viên chụp hình khi còn đang ngủ trên giường.
Trần Hồng tức giận liền cho người đến công ty của Cố Vỹ đập phá, chuyện này khiến cho cả thành phố A ồn ào huyên náo.
Ngay lúc đó Bùi Lạp Minh kịp thời mở họp báo, nói với phóng viên là Cố Vỹ và Trần U thật ra đã yêu nhau từ lâu, cả hai cũng đã dự định kết hôn, mà anh luôn xem Trần U là em gái của mình nên khi nào hôn lễ diễn ra anh sẽ tặng cho Trần U một phần hồi môn lớn, lúc này mới ngăn được miệng lưỡi của phóng viên.chuong moi nhat tai dđlequydon
Bây giờ Hứa Mộ Nhan mới biết đây là kế một hòn đá trúng hai con chim mà Bùi Lạp Minh nói, không, phải là một hòn đá trúng ba con chim mới đúng!
Thầy của cô đã bị vùi lấp trong tình cảnh thê thảm, anh trả thù Cố Vỹ đồng thời để cho Cố Vỹ không còn bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với cô nữa, mượn cơ hội này chặt đứt suy nghĩ muốn gả cho anh của Trần U, còn có thể khiến Trần Hồng thấy sự kiện lần này phải phiền anh ra mặt, mọi chuyện mới được giải quyết êm đẹp, dĩ nhiên Trần Hồng còn lý do gì mà không cầm lá phiếu quan trọng trong tay bầu cho anh.
A, Bùi Lạp Minh mới đúng là hồ ly giảo hoạt, nước cờ như vậy sợ là chỉ có anh mới có khả năng nghĩ ra.
Nhưng Hứa Mộ Nhan không thấy vui một chút nào, bởi vì anh làm như vậy chính là chưa tin giữa cô và Cố Vỹ là trong sạch.....
Hơn nữa, xảy ra việc này công ty của thầy ở thành phố A hoàn toàn bị hủy, dù Bùi Lạp Minh đã nói với phóng viên những lời tốt đẹp, để lấy lại chút danh dự cho Cố Vỹ, nhưng cô biết đối với Cố Vỹ đả kích này quá lớn, cái giá phải trả quá cao.
A, cô đúng là hại thầy quá thê thảm.....
Quên đi, cô cũng không muốn cưỡng cầu.
Trước mắt, ngoại trừ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh tiếp tục làm Bùi đại thiếu phu nhân, cô còn làm gì được nữa?
Hứa Mộ nhan đặt tờ báo trên tay xuống, thất thần đi lên lầu.
Lúc Bùi Lạp Minh về nhà thì nhìn thấy Hứa Mộ Nhan ngẩn người ngồi ở trước cửa sổ, trên gương mặt xinh đẹp có chút tái nhợt.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh cô: “Có phải bây giờ em rất hận anh?”
Hứa Mộ Nhan nghiêng đầu nhìn anh: “Em ở trong mắt anh là một người có lòng tham không đáy phải không?”
Bùi Lạp Minh kéo một cái ghế qua dựa vào cô ngồi xuống, ngoài cửa sổ nắng chiều chiếu vào khắp phòng: “Mộ Nhan, giữa chúng ta không cần có quá nhiều khoảng cách nữa, không được sao?”
Chỉ là một câu nói nhưng Hứa Mộ Nhan thấy lòng quặn đau.
Cô chưa hề muốn có trở ngại gì giữa hai người, không bao giờ muốn, như hết lần này tới lần khác giữa họ như có một bức tường dày, không cách nào phá vỡ được.
“Anh đã đồng ý với em sẽ không tổn thương đến thầy, tại sao anh nói mà không giữ lời?” Hứa Mộ Nhan nhìn anh nói.
Lời anh hứa còn văng vẳng bên tai, đột nhiên anh nói không giữ lời, sau này cô làm sao còn tin tưởng anh nữa?
“Ai kêu anh ta không biết điều, lúc ở trong khách sạn dám hôn em, ôm em!” Bùi Lạp Minh lập tức phản bác.truyện chỉ đăng trên ddLeQuyDon
Anh cũng định ngăn cản người của Trần Hồng đi đập phá công ty của Cố Vỹ, nhưng nhớ tới mấy tấm hình kia thì lý trí của anh hầu như không còn.
Anh muốn cho Cố Vỹ biết, có gan thèm thuồng vợ yêu của anh, thì chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!
Chẳng qua công ty chỉ bị phá hủy mà thôi, không phải anh ta cũng sẽ trở thành con rể của Trần Hồng sao?
Chờ tin đồn này lắng xuống, về sau Cố Vỹ vẫn có khả năng ‘đông sơn tái khởi’(đợi thời cơ trở lại), cùng với trần U là một đôi vợ chồng ân ái.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh, sao Hứa Mộ Nhan lại không hiểu?
Quên đi, tạm thời không thấy cũng tốt, tránh cho gặp nhau lại không biết đối mặt như thế nào?
Ăn điểm tâm xong, Hứa Mộ Nhan liền đến công ty, gần đây bị nhiều chuyện phiền lòng quấn quanh, một chút linh cảm thiết kế cũng không có, không được rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa!
Ngồi trên xe buýt, Hứa Mộ Nhan thất thần nhìn phong cảnh ven đường ngoài cửa sổ.
“Ngại quá, xin hỏi chữ này phải đọc thế nào? Người phụ nữ ngoại quốc ngồi bên cạnh Hứa Mộ Nhan cầm quyển tạp chí du lịch chỉ vào một tấm hình trong tạp chí, dùng giọng điệu tiếng Trung không lưu loát hỏi cô.
Đầu năm nay, người nước ngoài muốn học tiếng Trung hình như ngày càng nhiều.
Hứa Mộ Nhan cười cười nhìn cô ấy, cúi đầu liếc nhìn tạp chí, đó là bài viết giới thiệu với du khách một thắng cảnh ở thành phố A.
Trong bài viết còn đặc biệt giới thiệu nơi đó gọi là ‘một chút duyên phận’.
Một giây kế tiếp mắt của cô chợt lóe lên chỉ vào tấm hình, nhất thời cả người cô ngây ngốc.
Trong tấm hình kia, trước ‘một chút duyên phận, có một người phụ nữ đang cúi người nhặt một cái thẻ rơi trên mặt đất, đúng lúc cô ấy cúi người thì có một người mặc áo hồng quần trắng đi qua trước mặt.....
“Chữ này đọc là ‘duyên’ thường dùng để hình dung giữa người và người có.....” Ánh mắt Hứa Mộ Nhan trống rỗng lẩm bẩm nói.
Sau đó, hai mắt của cô dần dần hiện lên tầng sương mù.....
Có lẽ đây chính là duyên phận giữa cô và Cố Vỹ, thoáng lướt qua nhau, lại vừa khéo lỡ mất....
Duyên phận giữa bọn họ đã được định trước.....
- -- ----- --- ----- --- ----
“Đại thiếu phu nhân, nói cho cô biết một tin mừng.”
Sau khi tan việc Hứa Mộ Nhan về nhà thì thấy dì Dung vui vẻ đi tới trước mặt cô nói.
“Có tin mừng của ai à?” Cô nghi hoặc nhìn dì, vẻ mặt không hiểu.
“Vâng, nghe nói Trần tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
“Trần tiểu thư thế nào?”
Cô có hơi ngạc nhiên, không phải sáng nay bộ dáng cô ta vẫn còn vênh váo hung hăng đó sao?
Sao mới qua một buổi chiều lại xảy ra chuyện?
“Nghe nói Trần tiểu thư bị bắt cóc, lúc tôi đi ngang qua thư phòng vô tình nghe được Trần đổng nói chuyện với Bùi tổng.”
“Bây giờ Trần đổng còn đang ở thư phòng à?”
“Không có, mặt mày ông ta buồn rầu vừa mới đi.”
Đang nói chuyện thì người làm rối rít dọn bữa tối, nhìn các món ăn nhiều màu sắc trên bàn, Hứa Mộ Nhan mới phát giác mình đang đói, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì cả.
Hẳn là không nhớ chuyện ăn uống.....
“Mẹ và Duẫn Kiệt đâu sao không thấy?”
“Là như vậy,chạng vạng phu nhân nhận được điện thoại của người bạn nhiều năm không gặp, nói là đi họp mặt, nên bà dẫn theo tiểu thiếu gia đi tham gia.”
“Vậy, còn.....Còn nhị thiếu gia đâu?”
“Tối hôm qua cậu ấy ra khỏi nhà tới giờ vẫn chưa về, chắc là đang quậy phá ở nơi nào đó rồi, đại thiếu phu nhân tôi đi gọi đại thiếu gia ra ăn cơm.”
“Ừ, được.”
Chỉ chốc lát đã thấy Bùi Lạp Minh cười cười đi xuống lầu thang.
Hứa Mộ Nhan bưng chén lên ăn cơm, bỗng nhiên trước mặt đưa tới thêm một chén canh, là canh sườn mà bình thường cô thích nhất.
Bùi Lạp Minh rất nhanh rút những ngón tay thon dài của mình về, sao anh....
Là lần trước Bùi Lạp Thần múc cho cô, anh chú ý sao?
Cô liếc mắt nhìn Bùi Lạp Minh, thấy anh cúi đầu chăm chú ăn, cô thấy trong lòng mình vô cùng ấm áp.
Hứa Mộ Nhan vừa uống hai muỗng canh thì Trần Hồng khí thế hùng hổ đi vào, vẻ mặt hình như tâm bất cam tình bất nguyện: “Bùi tổng, chúng ta hãy nói chuyện thêm một chút.”
Bùi Lạp Minh chậm rãi nhếch môi, nhìn người giúp việc bên cạnh: “Đi lấy thêm một bộ chén đũa.”
“Không cần khách sáo, Bùi tổng. Cậu biết bây giờ tôi không có tâm tình ăn cơm mà.”
“Nhưng con người của tôi có một thói quen, chính là không thích người khác cự tuyệt ý tốt của tôi.”
Ngụ ý của anh rất rõ ràng, nếu muốn nói chuyện cùng anh, nhất định phải ngồi xuống ăn cơm.doc truyen ta iddllequydonn
Nhất thời Trần Hồng cứng họng, nhưng ông ta rất nhanh khôi phục như cũ, nhìn chằm chằm vào Bùi Lạp Minh đang nhàn hạ thoải mái ăn cơm, nổi giận đùng đùng: “Bùi tổng, hiện tại tôi thật sự không có tâm tình ăn cơm, tôi rất lo lắng cho con gái của tôi, không biết bọn bắt cóc kia sẽ làm gì nó, hi vọng cậu mau chóng dùng giao thiệp của cậu giúp tôi hỏi thăm một chút tin tức, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.”
“Trần đổng có phần quá nặng lời, trợ lý của tôi cũng nói với ông rồi, chỉ cần có tin tức của Trần tiểu thư, tôi sẽ báo cho ông ngay lập tức.”
Bùi Lạp Minh vẫn nhàn nhã như cũ, ra vẻ không yên lòng nhìn Hứa mộ Nhan đang yên lặng bên cạnh: “Sao không uống canh?”
Cô không hiểu, Bùi Lạp Minh đang nói chuyện thế nào lại đột ngột chuyển đề tài sang cô, huống chi Trần Hồng còn đang ở đây, nếu cô cứ thản nhiên tiếp tục ăn uống thì khó tránh quá mức thiếu lễ độ.
Hứa Mộ Nhan nhìn anh lắc lắc đầu.
Bùi Lạp Minh hơi híp mắt: “Anh không có kêu dì Dung bỏ độc trong canh, em sợ cái gì?”
“Em đâu có ý này.....” Nghe vậy, cô nhăn mặt khổ sở, thấy thế Bùi Lạp Minh phì cười, hai người thân mật không để ý chung quanh còn có người.
Trần Hồng vẫn còn đang căng thẳng với Bùi Lạp Minh thì chuông điện thoại vang lên, ông ta vội vàng bắt máy, mặt chợt biến sắc, khép điện thoại lại nói với Bùi Lạp Minh: “Bùi tổng, tôi có chút việc gấp phải đi xử lý, hôm khác chúng ta ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon.”
Không đợi Bùi Lạp Minh trả lời, Trần Hồng đã tông cửa xông ra ngoài, mang theo một trận gió lạnh.
Hứa Mộ Nhan nghi ngờ hỏi: “Chuyện Trần đổng là thế nào?”
Ánh mắt của Bùi Lạp Minh vui vẻ vì mọi việc như ý: “Kế một hòn đá trúng hai con chim.”
“Một hòn đá trúng hai con chim?!”
Hứa Mộ Nhan kinh ngạc, ngay sau đó hiểu ra: “Chẳng lẽ.....Chẳng lẽ Trần tiểu thư bị bắt cóc là.....Là anh cho người làm?”
“Đầu óc rất nhanh nhạy.”
Bùi Lạp Minh đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc đen mượt của cô giải thích: “Lão hồ ly Trần Hồng cho là anh sẽ ngồi yên sao? Dám lấy lá phiếu đề cử ra uy hiếp anh cưới con gái của ông ta, đúng là vọng tưởng, đây gọi là chiêu trước bắt bọ ngựa sau dụ chim vàng anh, được rồi, em mau ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi.”
Anh sẽ đối xử với Trần U như thế nào, Hứa Mộ Nhan không dám hỏi, cô cũng không hiểu anh nói một hòn đá trúng hai con chim rốt cuộc là cái gì, cô chỉ biết người nào đắc tội với Bùi Lạp Minh chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, giống như anh đã nói, anh cũng không phải là ngồi yên không làm gì!
- -- ---- --- ----- --- -----
Hai ngày sau, trang đầu của tất cả các tờ báo lớn đều đăng tin tai tiếng của Trần U cùng Cố Vỹ.
Mọi người trong công ty đều bàn tán ‘đại danh đỉnh đỉnh’ nhà thiết kế Willson cùng Trần U, thiên kim của Trần đổng có một đêm xuân khó quên ở trong phòng của một khách sạn nào đó, hai người bị phóng viên chụp hình khi còn đang ngủ trên giường.
Trần Hồng tức giận liền cho người đến công ty của Cố Vỹ đập phá, chuyện này khiến cho cả thành phố A ồn ào huyên náo.
Ngay lúc đó Bùi Lạp Minh kịp thời mở họp báo, nói với phóng viên là Cố Vỹ và Trần U thật ra đã yêu nhau từ lâu, cả hai cũng đã dự định kết hôn, mà anh luôn xem Trần U là em gái của mình nên khi nào hôn lễ diễn ra anh sẽ tặng cho Trần U một phần hồi môn lớn, lúc này mới ngăn được miệng lưỡi của phóng viên.chuong moi nhat tai dđlequydon
Bây giờ Hứa Mộ Nhan mới biết đây là kế một hòn đá trúng hai con chim mà Bùi Lạp Minh nói, không, phải là một hòn đá trúng ba con chim mới đúng!
Thầy của cô đã bị vùi lấp trong tình cảnh thê thảm, anh trả thù Cố Vỹ đồng thời để cho Cố Vỹ không còn bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với cô nữa, mượn cơ hội này chặt đứt suy nghĩ muốn gả cho anh của Trần U, còn có thể khiến Trần Hồng thấy sự kiện lần này phải phiền anh ra mặt, mọi chuyện mới được giải quyết êm đẹp, dĩ nhiên Trần Hồng còn lý do gì mà không cầm lá phiếu quan trọng trong tay bầu cho anh.
A, Bùi Lạp Minh mới đúng là hồ ly giảo hoạt, nước cờ như vậy sợ là chỉ có anh mới có khả năng nghĩ ra.
Nhưng Hứa Mộ Nhan không thấy vui một chút nào, bởi vì anh làm như vậy chính là chưa tin giữa cô và Cố Vỹ là trong sạch.....
Hơn nữa, xảy ra việc này công ty của thầy ở thành phố A hoàn toàn bị hủy, dù Bùi Lạp Minh đã nói với phóng viên những lời tốt đẹp, để lấy lại chút danh dự cho Cố Vỹ, nhưng cô biết đối với Cố Vỹ đả kích này quá lớn, cái giá phải trả quá cao.
A, cô đúng là hại thầy quá thê thảm.....
Quên đi, cô cũng không muốn cưỡng cầu.
Trước mắt, ngoại trừ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh tiếp tục làm Bùi đại thiếu phu nhân, cô còn làm gì được nữa?
Hứa Mộ nhan đặt tờ báo trên tay xuống, thất thần đi lên lầu.
Lúc Bùi Lạp Minh về nhà thì nhìn thấy Hứa Mộ Nhan ngẩn người ngồi ở trước cửa sổ, trên gương mặt xinh đẹp có chút tái nhợt.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh cô: “Có phải bây giờ em rất hận anh?”
Hứa Mộ Nhan nghiêng đầu nhìn anh: “Em ở trong mắt anh là một người có lòng tham không đáy phải không?”
Bùi Lạp Minh kéo một cái ghế qua dựa vào cô ngồi xuống, ngoài cửa sổ nắng chiều chiếu vào khắp phòng: “Mộ Nhan, giữa chúng ta không cần có quá nhiều khoảng cách nữa, không được sao?”
Chỉ là một câu nói nhưng Hứa Mộ Nhan thấy lòng quặn đau.
Cô chưa hề muốn có trở ngại gì giữa hai người, không bao giờ muốn, như hết lần này tới lần khác giữa họ như có một bức tường dày, không cách nào phá vỡ được.
“Anh đã đồng ý với em sẽ không tổn thương đến thầy, tại sao anh nói mà không giữ lời?” Hứa Mộ Nhan nhìn anh nói.
Lời anh hứa còn văng vẳng bên tai, đột nhiên anh nói không giữ lời, sau này cô làm sao còn tin tưởng anh nữa?
“Ai kêu anh ta không biết điều, lúc ở trong khách sạn dám hôn em, ôm em!” Bùi Lạp Minh lập tức phản bác.truyện chỉ đăng trên ddLeQuyDon
Anh cũng định ngăn cản người của Trần Hồng đi đập phá công ty của Cố Vỹ, nhưng nhớ tới mấy tấm hình kia thì lý trí của anh hầu như không còn.
Anh muốn cho Cố Vỹ biết, có gan thèm thuồng vợ yêu của anh, thì chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!
Chẳng qua công ty chỉ bị phá hủy mà thôi, không phải anh ta cũng sẽ trở thành con rể của Trần Hồng sao?
Chờ tin đồn này lắng xuống, về sau Cố Vỹ vẫn có khả năng ‘đông sơn tái khởi’(đợi thời cơ trở lại), cùng với trần U là một đôi vợ chồng ân ái.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh, sao Hứa Mộ Nhan lại không hiểu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook