Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi
-
95: Măm Măm
Tần Gia Hào suýt chút nữa đã mừng đến mức mở tiệc mời cả thành phố này đến ăn mừng cùng anh rồi, về đến biệt thự nhưng khoé môi vẫn không ngừng nhếch lên mỉm cười đầy vui vẻ.
Cô nhìn anh ngại ngùng cúi đầu, đáng lẽ ra cô không nên nói với anh sớm như vậy.
Nhìn anh cứ như kẻ ngốc cứ cười một mình mãi như vậy.
“ Uyên Nhi! Em có muốn ăn gì không? Anh nấu cho em ăn nhé ” Tần Gia Hào quay đầu nhìn cô ở phía sau.
Mạc Gia Uyên lúc này mới ngẩn đầu nhìn anh, cái tên này vậy mà vẫn còn cười? Nhân viên và thuộc hạ anh mà thấy chắc bọn họ lại sợ chết khiếp.
Cô nhìn anh đột nhiên không hiểu sao, cô nhìn nổi cái dáng vẻ này nữa, liền quay ngoắt đi, lơ anh mà bỏ đi vào bên trong trước.
Tần Gia Hào lúc này vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô lơ mình, anh làm gì sai rồi sao?
Anh đi theo cô về phòng, trong đầu suy nghĩ mãi không biết anh lại làm gì chọ giận bảo bối của anh rồi, chẳng lẽ cô không thích anh nấu cho cô ăn sao.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Tần Gia Hào nhìn chăm chăm vào cánh cửa, không chịu nổi nữa liền cởi đồ ra, mở cửa bước vào phòng tắm hỏi cho rõ mới được.
Cô đang ngăm mình trong bồn tắm, mắt nhắm hờ thì liền nghe tiếng mở cửa, hoảng hốt bật dậy quay đầu nhìn.
Thấy anh chỉ quấn chiếc khăn đi từ bên ngoài vào, tay còn thuận tiện mà khoá cửa lại, từ từ tiến lại gần cô.
“ Đứng lại! Tôi còn chưa tắm xong anh từ từ đã ” Mạc Gia Uyên xua tay, hai má đỏ bừng cảm giác nóng rang cả gương mặt.
Ánh mắt không nghe lời nhìn xuống cơ bụng anh.
Chết tiệt! Cái người này đến cơ bụng và màu da cũng đẹp nữa.
Tần Gia Hào nhìn dáng vẻ ngại ngùng nhưng ánh mắt lại dán lên cơ thể anh liền muốn bật cười “ Không cần! Anh thích tắm chung với em ” ánh mắt của con sói gian manh đang nhìn chằm chằm vào cô.
“ Không muốn ” Mạc Gia Uyên cảm thấy không ổn liền chụp lấy chiếc khăn bên cạnh xoay người bật dậy, chạy, cô phải chạy, nếu không cái tên này sẽ không chỉ đơn giản là tắm cùng cô đâu.
Nhưng cánh tay cô sắp đến tay vặn cửa thì cô đã bị anh chụp lấy eo lôi ngược lại, dán chặt vào người anh.
Tần Gia Hào gian manh mỉm cười nhìn cô mang theo sự nguy hiểm, anh nhấc cô đặt vào bên trong bồn tắm.
“ Ngoan! Anh chỉ tắm, không làm gì em ” Nói xong nhìn vẻ mặt Gia Uyên đang hoang mang chuyển sang nghi ngơ.
Anh từ từ bước vào bên trong bồn tắm cùng cô, Mạc Gia Uyên cô ước gì ở đây có súng cô liền một phát bắn chết cái con sói đói này.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tần Gia Hào nhìn cô mỉm cười dịu dàng, khiến cô mất cảnh giác xong liền chụp lấy cánh tay cô kéo một cái.
Mạc Gia Uyên nằm gọn trên người anh.
Anh giữ chặt gáy cô mà áp môi mình lên môi cô hôn, nụ hôn dịu dàng, chậm rãi, không mạnh bạo, không thô thiển.
Tần Gia Hào chỉ một nụ hôn mà đã khiến cô chìm theo sự dụ tình của mình rồi.
Đến khi cô không thở được anh mới chiuh rời môi cô.
Mạc Gia Uyên mơ màng nhìn anh bằng ánh mắt gợi tình, cô ở trên người anh hai tay đặt lên vòng ngực săn chắc của anh mà thở không ngừng.
“ Uyên Nhi! Từ khi nào em lại có vẻ mặt dụ dỗ người khác thế hả ” Tần Gia Hào vuốt sóng lưng cô mà mê hoặc nói.
Cô rùng mình một cái khi bị anh vuốt sóng lưng.
“ Anh nói không làm gì ” Cô lên tiếng nhắc cho anh nhớ.
Nhưng nhìn Tần Gia Hào làm sao mà nhớ được nữa lời nói rồi thì tình huống bây giờ cũng như gió thoảng mây bay mà thôi, anh là đàn ông không cưỡng lại được sinh lí của bản thân.
Tần Gia Hào kéo cô sát vào người mình thỏ thẻ “ Bảo bối, anh có chứng mất trí nhớ tạm thời ” anh cắn nhẹ lên vành tai cô sau câu nói.
Mạc Gia Uyên chống tay lên ngực anh mắng một tiếng “ Lừa đảo ” anh ta đúng là lừa đảo mà, cái đồ không giữ lời hứa.
“ Bảo bối! Lại đây nào ” Tần Gia Hào gian manh nhìn cô, ánh mắt anh lúc này chứa đầy dục vọng của bản thân.
Vậy là chỉ vì sự ngu ngốc của cô, cô bị anh dụ dỗ không ngừng, đáng lẽ cô nên chạy sớm hơn.
Tần Gia Hào hôn lên hõm cổ cô, mỗi nơi đi qua đều có dấu hôn đỏ, như một kiểu đánh dấu chủ quyền vậy.
Mạc Gia Uyên chỉ thuận theo anh, anh khiến cô hai má sắp thành hai trái cà, chua còn ánh mắt gợi tình này nữa, dáng vẻ này mà cô nhìn thấy được chắc ngày mai không dám ra đường mất.
Tần Gia Hào cũng không chịu nổi nữa liền tiến vào trong cô, chết tiệt do anh cấm túc lâu quá nên bây giờ bên trong cô bức anh sắp ngất đi rồi.
“ Bảo bối ngoan! Em thả lỏng một chút ” Anh hôn lên môi cô một cái, lời nói mang theo sự dụ dỗ.
Bị anh hôn như vậy cô liền phân tâm.
Anh thuận lợi vào được bên trong rồi nhẹ nhàng di chuyển.
“ Ưmmm ” Mạc Gia Uyên vòng tay ôm cổ anh, hai chân kẹp ngang hông anh.
“ Ngoan! Gọi tên anh ” Tần Gia Hào hôn lên mặt cô, tóc cô, sống mũi cô.
Mạc Gia Uyên gục vào vai anh khó khăn lên tiếng “ Gia...Gia Hào ”.
Sau cái gọi tiếp động lực đó, anh bắt cô hoạt động cả một buổi trưa dài đằng đẳng, từ phòng tắm anh di chuyển đến sofa sau đó đến giường lớn.
Đến lúc cô bật khóc nức nở cầu xin anh mới tội nghiệp mà buông tha cho cô.
Tần Gia Hào ôm cô vào lòng, nhìn cô ngủ ngon lành như vậy, những dấu hôn hiện rõ lên da thịt khiến anh hài lòng vô cùng.
Anh hôn lên trán cô, kéo cô ôm chặt vào người mình.
Mạc Gia Uyên mệt đến mức sau khi xong liền ngủ ngay, mặc cho anh bế cô đi tắm, để anh tắm, cô chỉ việc nhắm mắt ngủ, cô gối đầu lên tay anh, vòng tay qua ôm lấy anh, cảm giác ấm áp, an toàn này đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được nó..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook