"Trời ơi sao mọi chuyện lại thành ra thế này hả trời, chân con sắp tê cứng hết rùi mong người tha cho con đi mà" Diệp Băng Dao lúc này chỉ biết cầu nguyện cho hắn sẽ không làm gì với cô. Đôi chân đã tê cứng lại người gần như bị hóa đá bởi Medusa. Hắn lúc này nhìn cô cười một cách đầy nham hiểm đưa cái miệng gian xảo đến gần vành tai của cô mà cắn nhẹ một cái

- Vợ ơi chồng muốn

- Kh... không được!

" Phải thật bình tĩnh không được để anh ta quấy nhiễu, đúng vậy tâm phải thật bình yên thì những tà âm xung quanh sẽ không làm mình phân tâm được" không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy kinh thánh hiệu nghiệm thế này. Nhanh chóng đem kinh thánh mà đọc trong đầu." Ha để tôi xem em chịu được bao lâu" lúc này càng nhìn Diệp Băng Dao mà Lăng Thần Vũ lại càng cảm thấy cô nhóc này càng thú vị hơn.

- Ọt.............

- Ha..ha...anh có đói bụng không

- Không

"Trời ơi hợp tác chút đi anh không đói nhưng bị câu nói của anh làm cho tôi đói bụng muốn xỉu mà không được đi xuống ăn đây này" Cô lúc này đã sắp chịu không nổi nữa chiếc bụng đã phản bội cô rồi. Khuôn mặt đỏ bừng lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng ai lại có thể làm cô khổ sở đến mức này

- Em đói à

- À ừm nên anh có thể tha cho tôi không

- Thế thì ăn tôi đi

" Trời ơi lão tổ tông của tôi ơi tôi sắp đói chết rồi anh còn định trêu tôi à trời" Băng Dao lúc này chỉ muốn đấm cho người bên cạnh mình ngất đi mà thôi. Hắn từ lúc nãy đến giờ đã để ý rất nhiều đến những lời nói của cô mặc dù đã đăng ký kết hôn và chính cô là người chủ động nhưng từ nãy cho đến giờ cô chưa lần nào gọi hắn một tiếng chồng. Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn

- Từ giờ phải gọi anh là chồng hoặc là gọi bằng tên của anh, rồi anh tha cho

- Hả....

Chần chừ một chút " Vì cái bụng này" dù có hơi ngại nhưng chắc là sẽ quen thôi mà dù sao chính cô mới là người đã chén sạch hắn và cũng chính cô là người chủ động đòi nhận trách nhiệm với hắn mà.

- Ch... Chồng.. tha cho vợ nha

- Không nghe rõ

- CHỒNG THA CHO VỢ NHA!

Nghe được câu trả lời vừa ý. hắn lúc này cũng đã hả dạ mà quyết định mà tha cho cô nàng ngốc trong vòng tay hắn lúc này, nhưng không quên cảnh báo với cô

- Từ lần sau nếu như không gọi đúng thì **em đừng mong mà ra khỏi giường được**

Hắn cố tình nhấn mạnh từng chữ cho cô. Còn cô lúc này sợ hãi vô cùng vì những lời nói đó của anh " Trời đất ơi chỉ vì sai lầm của cô mà từ giờ đến già cô phải sống khổ sở như vậy sao mà trong khí đó lần ấy cũng chính là lần đầu tiên của một người con gái như cô " vừa nghĩ cô vừa lẩm nhẩm trong miệng

- Tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ dại dột như vậy nữa

Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy " Phụt..." Không tự chủ được bản thân mà cười một cái, bây giờ nghĩ lại cũng nhờ thằng bạn thân mà hắn mới gặp được một người con gái thú vị như này" Về phải thường cho cậu mới được"

- Vậy giờ chúng ta đi ăn à

- Đương nhiên

Cô giờ đây chỉ chờ có cấu nói đó của hắn. Vô tư nở một nụ cười tươi rói. Nụ cười đó không biết là từ khi nào nó đã nhẹ nhàng xuyên qua từng lớp từng lớp mà đi thẳng vào trái tim của hắn từ lúc nào mà hắn không hề hay biết. Cứ vậy nó đã nằm trọn trong tim anh mà không hỏi anh một tiếng. Hắn còn chẳng kịp từ chối.

- À mà tô.. Vợ biết một chỗ ăn cực kỳ ngon để tô... à vợ dẫn.. chồng đi ăn nha.

" Xấu hổ chết đi mà" Vừa nói trong trạng thái vui tột cùng những lại phải chọn lọc từ ngữ đúng là khó chịu đối với cô. Còn hắn mặc dù chưa ưng ý lắm nhưng cũng tha cho cô vì đây là lần đầu tiên cô phải gọi hắn như vậy cũng tạm chấp nhận được. Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác chỉ cần cô nói sai một cái là hắn sẽ thịt cô ngay lập tức.

30 phút sau tại một quán ăn

Hai người với hai khuôn mặt với trạng thái khác nhau

Lăng Thần Vũ với khuôn mặt xanh xao đưa ánh mắt cầu cứu đến cô" Không đừng nói với tôi là chúng ta sẽ ăn ở đây nha làm ơn nói với tôi là chỉ đi ngang qua đây thôi đi " nhưng đáp lại ánh mắt cầu xin của hắn chỉ là một nụ cười tươi rói

- Chúng ta đến nơi rồi

" What đùa nhau à chỗ này mà có thể ngồi ăn được à trời" Khuôn mặt trắng bệch ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh từ nhỏ cho đến lớn chưa lần nào hắn sợ đến mức này.Khung cảnh thật ghê rợn. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn mà bước vào trong còn hắn thì linh hồn đã thoát khỏi thể xác rồi bị cô kéo vào một cách không luyến tiếc. Hai người cứ vậy mà dừng ở một cái bàn nhỏ. Chưa đầy một phút sau một người phụ vụ dần dần tiến lại gần chỗ của cô và hắn đưa cho cô và hắn mỗi người một cái menu

- Mời hai vị trọn món

- À lấy món này,món này,món này cho tôi

Còn hắn vẫn vậy ngồi đứng hình một chỗ. Lúc này thấy hắn ngồi im lặng từ nãy giờ cô mới liếc mắt nhìn qua hắn

- Anh muốn ăn gì để tôi gọi cho nha

- ........

Bất chợt bị cô hỏi mà linh hồn hắn đã nhập lại vào các nhưng hắn vẫn không nói gì. Bởi hắn biết dù hắn có gọi món thì phục vụ cũng không biết đơn giản là trước giờ hắn toàn là ăn sơn hào hải vị chứ làm gì được nếm qua những món như này, nói trắng ra là từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ nhìn thấy những món ăn trong menu này. Nhìn khung cảnh rồi lại nhìn những món trong menu mà hắn không khỏi sợ."Nếu lỡ ăn thì có chết không nhỉ", " Nếu mình chết rồi cô gái nhỏ này có mai táng mình một cách long trọng không nhỉ" Những ý nghĩ bất an cứ lòng vòng trong đầu hắn lúc này. Bất chợt nghĩ lại câu nói vừa nãy của cô.

- An.. chồng ăn món gì

- Em vừa gọi tôi là gì

" Chết rồi có phải bị anh ta phá hiện ra rồi không, lúc nãy mình chỉ lỡ lời mà anh ta cũng phát hiện ra sao trời" Nhanh chóng nở một nụ cười tươi nhìn hắn rồi phủ nhận

- Là Ch.... chồng

- Câu trước nữa

- Em làm gì xưng hô là tôi nữa

- Anh không hỏi em có xưng hô như thế không

"Chết rồi hình như mình lỡ dấu đầu hở đuôi rồi " cô lúc này mới lạnh sống lưng về câu nói cảnh báo của hắn trước đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương