Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
-
Chương 7
Ban đêm, một chiếc Porsche CarreraGT màu đen với tốc độ bất khả tư nghị bay nhanh ở trên đường, người đàn ông trên ra tản ra hơi thở quý tộc. “Két....” Chiếc xe xinh đẹp thuận lời dừng trước cửa lớn cách mười cm.
“Thiếu gia!” Bảo vệ bị chiếc xe đột nhiên xuất hiện hù dọa, đến khi nhìn đến người ngồi trong xe mới phát hiện là thiếu gia nhà mình! Sao hắn không biết kĩ thuật lái xe của thiếu gia tốt như vậy.
“Ưh......” Vũ Tuấn lần đầu tiên phát hiện cảm giác về nhà sớm lại tốt như vậy, vật nhỏ đáng yêu hiện tại ở chỗ nào? Nhớ tới tối hôm qua lúc nhìn thấy cô cuộn mình lại bộ dạng rất đáng yêu, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng giơ lên.
Trời ạ, thiếu gia cười với hắn! Hắn không nhìn lầm chứ? Hắn làm chuyện tốt gì sao? A.... chuyện tốt hắn thường xuyên làm, giống như tối ngày hôm qua cũng bởi vì nghe thấy tiếng mèo kêu bị thanh sắt vây khốn cũng đúng lúc thiếu gia trở về...... Chẳng lẽ thiếu gia nhìn thấy? Ha ha...... Chẳng lẽ thiếu gia cũng rất nhân từ. Cho nên cũng kính trọng hắn hơn.... thăng lương cho hắn? Tăng lương! Ha ha...... Bên trong viện, một người đàn ông mặc trang phục bảo vệ đứng nghiêm tại chỗ, vẻ mặt từ khốn hoặc đến ngạc nhiên, từ ngạc nhiên đến mừng rỡ, từ mừng rỡ đến cười lớn. Người bên ngoài nhìn! Hắn —— điên rồi!
Vũ Tuấn bước nhanh trở về sân của mình. Buổi sáng nghe được thín Trương nói cô là bạn Thấm Nhụy dẫn về muốn ở lại một thời gian, biết cô sẽ không đột nhiên biến mất. Anh mới yên tâm không có hủy bỏ hội nghị buổi sáng, cả ngày hôm nay cô ở nhà làm cái gì? Có thỉnh thoảng nhớ tới anh hay không? Nhưng anh nghĩ đến cô, nghĩ đến tâm cũng nhéo lại.
Sau khi thím Trương rời đi, Hà Tình nhìn bốn phía một chút thấy không có ai liền cởi giày ra đi vào một thản cỏ nhìn rất thoải mái.”A, thật thoải mái nga! Mềm mại quá......” bên trong có đặt một cái xích đu, trên xích đu có đặt một chiếc đệm, cảm xúc mềm mại lành lạnh làm Hà Tình không khỏi cản thán lên tiếng. Cô tò mò ánh mắt cẩn thận quan sát bốn phía.... Gốc cây kia thật kỳ quái! Hà Tình vui vẻ nghiên cứu hoa cỏ cây cối, thấy đẹp mắt là cẩn thận quan sát. Cứ như như vậy đã hết một buổi sáng, đến khi thím Trương đến gọi vào ăn cơm trưa mới giật mình cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.
“Tình nhi a,, ăn cơm!” Mẹ Hàn liên tục lôi kéo Hà Tình ngồi xuống bên cạnh mình.
“Dạ, cám ơn bác gái!” Thấy mẹ Hàn tươi cười chân thành, Hà Tình biết bà là thật lòng thích cô. Còn người nhà mà Thấm Nhụy nói cô một chút cũng không nhớ, một lần trò chuyện...... mặc dù Thấm Nhụy có giải thích nguyên nhân, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, tại sao ba mẹ luôn bỏ rơi cô? Không thích cô sao? Ngược lại mẹ Hàn cho cô cảm cảm giác gần hơn, giống như một người mẹ dịu dàng có thể cho cô dựa vào.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, tới dùng cơm. Tình nhi a, thích ở đây không?”
“Dạ, thích, rất thích!” Hà Tình mỉm cười gật đầu.
“Được, vậy lần này cũng không cần tu sửa nhiều, chỉnh sửa lại một chút là được! Ha hả...... Tình nhi và bác có thẩm mỹ rất giống nhau đấy.” Thật tốt quá, người vợ thật là càng xem càng thích.
“Tu sửa?”
“Phải, cảm giác trong nhà có một vài chỗ nên sửa lại một chút! Chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong rồi hãy nói. Tình nhi đã đói bụng rồi đúng không” Mẹ Hàn quyết định hay là sau khi ăn xong hoa hoa lệ lệ nói với cô kế hoạch này.
Cơm nước xong, mẹ Hàn và thím Trương lôi kéo Hà Tình vào phòng khách ngồi xuống. “Tình nhi, bác gái có chuyện muốn nói với cháu, buổi sáng bác có nói bác trai đi ra ngoài với bạn bè một chút, ai...... Thật ra thì đó là bởi vì bạn của bác trai sinh bệnh nặng, bác trai cháu muốn gạt ta cùng hắn đi nước ngoài chữa bệnh, nhưng mà....... Ai, hiện tại bác đã biết, cho nên không yên tâm, cũng muốn đi qua đó. Bác trai cháu là một người đàn ông không giỏi chăm sóc người khác, cho nên bác cũng muốn qua đó một thời thời gian, phụ nữ với nhau cũng dễ nói chuyện hơn. Tình nhi cảm thấy thế nào?”
“Dạ, như vậy rất tốt. Bác gái cùng đi thì bác trai sẽ rata vui vẻ, hy vọng bạn của bác trai có thể sớm ngày khôi phục khỏe mạnh!” Bác ấy muốn rời đi sao? Vsà rồi còn cảm thấy rất gần gũi hiện tại.... Đó cũng không phải nhà mình a, là mình vọng tưởng.
“Tình nhi a, vốn muốn mang cháu đi cùng! Nhưng nghe Nhụy nhi nói các cháu còn phải viết luận văn không thể rời khỏi Đài Loan. Tình nhi a, khoảng thời gian này cháu đi theo thím Trương có được không? Tình nhi à, trong nhà không có người ở, ta cũng không yên tâm giao cháu cho nha đầu Thấm Nhụy kia. Nha đầu kia đến chiếu cố bản thân còn không tốt chứ đừng nói gì chăm sóc người khác! Tình nhi, cháu để cho bác gái yên tâm có được hay không? Bác gá xem cháu giống như là con gái của mình vậy! Đúng rồi! Tình nhi a, đừng kêu bác gái khách sáo như vậy, gọi mẹ Hàn đi?” Sau này sẽ bỏ chữ “Hàn” đi..... Ha hả......
“Dạ...... Mẹ Hàn! Nhưng là, không nên làm phiền thím Trương. Con có thể tự chăm chăm sóc cho bản thân, con trước kia cũng là ở một mình, thật!” Nghe được lời của mẹ Hàn trong lòng Hà Tình cảm thấy ấm áp, hốc mắt hồng hồng.
Thì ra mình cũng không phải là bị ghét bỏ, nhưng...... cũng không nên gia tăng gánh nặng cho người khác! Cô... hẳn là có thể sống một mình, không phải Thấm Nhụy đã từng nói trước đây cô đều sống một mình sao? Cô có thể nhanh chóng thích ứng! Mặc dù cảm thấy bàng hoàng luống cuống, Hà Tình vẫn cố gắng an ủi mình.
“Không được, trước kia là trước kia! Hiện tại không thể được, con bây giờ căn bản không thích hợp sống một mình. Vẫn là nên để thím Trương ở cùng! Để thím Trương chăm sóc con.” Mẹ Hàn vội vàng nháy mắt với thím Trương.
“Đúng vậy, Hà Tình hãy ở cùng với thím Trương đi, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, thím Trương cũng ở một mình rất nhiều năm, một mình rất cô đơn! Ai.... già rồi, đúng là rất sợ cô đơn! Hay là Tình nhi không muốn ở cùng bà già này? Chê bà già ta không thú vị. Muốn ở cùng với mấy người trẻ?” Thím Trương vừa nói trên mặt vừa hiện lên nét cô đơn.
Ha ha...... Thật là diễn sâu quá, thím Trương nói rất hay, mẹ Hàn bận rộn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn quân đồng minh.
“Không có, không có, con rất thích thím Trương! Được được! Chúng ta ở cùng nhau!” Nghe thím Trương đau khổ kể lể, Hà Tình cảm thấy giống như bản thân đã làm tổn thương một vị ttưởng bối, vội vàng khoát tay phủ nhận.
“Được,vậy cứ quyết định như vậy đi! Ngày mai hai người sẽ đến nhà Vũ Tuấn!” Nguyện vọng đạt thành một nửa!
“Nhà Vũ Tuấn?” Trong đầu hiện lên khuôn mặt mê người của người nọ, thanh âm trần thấp từ tính cùng hành động dịu dàng. Mặt Hà Tình nháy mắt biến thành màu hồng.
A, có vấn đề! Đỏ mặt thành như vậy! Bọn họ gặp mặt rồi sao? Mẹ Hàn nhìn Hà Tình đột nhiên đỏ mặt cảm thấy giống như đã bỏ qua một đoạn gây cấn nào đó. “Tình nhi gặp Vũ Tuấn rồi sao?”
“Ách...... gặp rồi.”
“Lúc nào a? Nghe Thấm Nhụy nói có vẻ như chưa từng gặp a?” chẳng lẽ Thấm Nhụy cũng muốn giới thiệu Hà Tình cho anh nó, ngày hôm qua lúc nó nói chuyện chỉ là cố ý làm bộ làm tịch, thím Trương thầm nghĩ.
“Tối ngày hôm qua......”
“Thiếu gia!” Bảo vệ bị chiếc xe đột nhiên xuất hiện hù dọa, đến khi nhìn đến người ngồi trong xe mới phát hiện là thiếu gia nhà mình! Sao hắn không biết kĩ thuật lái xe của thiếu gia tốt như vậy.
“Ưh......” Vũ Tuấn lần đầu tiên phát hiện cảm giác về nhà sớm lại tốt như vậy, vật nhỏ đáng yêu hiện tại ở chỗ nào? Nhớ tới tối hôm qua lúc nhìn thấy cô cuộn mình lại bộ dạng rất đáng yêu, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng giơ lên.
Trời ạ, thiếu gia cười với hắn! Hắn không nhìn lầm chứ? Hắn làm chuyện tốt gì sao? A.... chuyện tốt hắn thường xuyên làm, giống như tối ngày hôm qua cũng bởi vì nghe thấy tiếng mèo kêu bị thanh sắt vây khốn cũng đúng lúc thiếu gia trở về...... Chẳng lẽ thiếu gia nhìn thấy? Ha ha...... Chẳng lẽ thiếu gia cũng rất nhân từ. Cho nên cũng kính trọng hắn hơn.... thăng lương cho hắn? Tăng lương! Ha ha...... Bên trong viện, một người đàn ông mặc trang phục bảo vệ đứng nghiêm tại chỗ, vẻ mặt từ khốn hoặc đến ngạc nhiên, từ ngạc nhiên đến mừng rỡ, từ mừng rỡ đến cười lớn. Người bên ngoài nhìn! Hắn —— điên rồi!
Vũ Tuấn bước nhanh trở về sân của mình. Buổi sáng nghe được thín Trương nói cô là bạn Thấm Nhụy dẫn về muốn ở lại một thời gian, biết cô sẽ không đột nhiên biến mất. Anh mới yên tâm không có hủy bỏ hội nghị buổi sáng, cả ngày hôm nay cô ở nhà làm cái gì? Có thỉnh thoảng nhớ tới anh hay không? Nhưng anh nghĩ đến cô, nghĩ đến tâm cũng nhéo lại.
Sau khi thím Trương rời đi, Hà Tình nhìn bốn phía một chút thấy không có ai liền cởi giày ra đi vào một thản cỏ nhìn rất thoải mái.”A, thật thoải mái nga! Mềm mại quá......” bên trong có đặt một cái xích đu, trên xích đu có đặt một chiếc đệm, cảm xúc mềm mại lành lạnh làm Hà Tình không khỏi cản thán lên tiếng. Cô tò mò ánh mắt cẩn thận quan sát bốn phía.... Gốc cây kia thật kỳ quái! Hà Tình vui vẻ nghiên cứu hoa cỏ cây cối, thấy đẹp mắt là cẩn thận quan sát. Cứ như như vậy đã hết một buổi sáng, đến khi thím Trương đến gọi vào ăn cơm trưa mới giật mình cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.
“Tình nhi a,, ăn cơm!” Mẹ Hàn liên tục lôi kéo Hà Tình ngồi xuống bên cạnh mình.
“Dạ, cám ơn bác gái!” Thấy mẹ Hàn tươi cười chân thành, Hà Tình biết bà là thật lòng thích cô. Còn người nhà mà Thấm Nhụy nói cô một chút cũng không nhớ, một lần trò chuyện...... mặc dù Thấm Nhụy có giải thích nguyên nhân, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, tại sao ba mẹ luôn bỏ rơi cô? Không thích cô sao? Ngược lại mẹ Hàn cho cô cảm cảm giác gần hơn, giống như một người mẹ dịu dàng có thể cho cô dựa vào.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, tới dùng cơm. Tình nhi a, thích ở đây không?”
“Dạ, thích, rất thích!” Hà Tình mỉm cười gật đầu.
“Được, vậy lần này cũng không cần tu sửa nhiều, chỉnh sửa lại một chút là được! Ha hả...... Tình nhi và bác có thẩm mỹ rất giống nhau đấy.” Thật tốt quá, người vợ thật là càng xem càng thích.
“Tu sửa?”
“Phải, cảm giác trong nhà có một vài chỗ nên sửa lại một chút! Chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong rồi hãy nói. Tình nhi đã đói bụng rồi đúng không” Mẹ Hàn quyết định hay là sau khi ăn xong hoa hoa lệ lệ nói với cô kế hoạch này.
Cơm nước xong, mẹ Hàn và thím Trương lôi kéo Hà Tình vào phòng khách ngồi xuống. “Tình nhi, bác gái có chuyện muốn nói với cháu, buổi sáng bác có nói bác trai đi ra ngoài với bạn bè một chút, ai...... Thật ra thì đó là bởi vì bạn của bác trai sinh bệnh nặng, bác trai cháu muốn gạt ta cùng hắn đi nước ngoài chữa bệnh, nhưng mà....... Ai, hiện tại bác đã biết, cho nên không yên tâm, cũng muốn đi qua đó. Bác trai cháu là một người đàn ông không giỏi chăm sóc người khác, cho nên bác cũng muốn qua đó một thời thời gian, phụ nữ với nhau cũng dễ nói chuyện hơn. Tình nhi cảm thấy thế nào?”
“Dạ, như vậy rất tốt. Bác gái cùng đi thì bác trai sẽ rata vui vẻ, hy vọng bạn của bác trai có thể sớm ngày khôi phục khỏe mạnh!” Bác ấy muốn rời đi sao? Vsà rồi còn cảm thấy rất gần gũi hiện tại.... Đó cũng không phải nhà mình a, là mình vọng tưởng.
“Tình nhi a, vốn muốn mang cháu đi cùng! Nhưng nghe Nhụy nhi nói các cháu còn phải viết luận văn không thể rời khỏi Đài Loan. Tình nhi a, khoảng thời gian này cháu đi theo thím Trương có được không? Tình nhi à, trong nhà không có người ở, ta cũng không yên tâm giao cháu cho nha đầu Thấm Nhụy kia. Nha đầu kia đến chiếu cố bản thân còn không tốt chứ đừng nói gì chăm sóc người khác! Tình nhi, cháu để cho bác gái yên tâm có được hay không? Bác gá xem cháu giống như là con gái của mình vậy! Đúng rồi! Tình nhi a, đừng kêu bác gái khách sáo như vậy, gọi mẹ Hàn đi?” Sau này sẽ bỏ chữ “Hàn” đi..... Ha hả......
“Dạ...... Mẹ Hàn! Nhưng là, không nên làm phiền thím Trương. Con có thể tự chăm chăm sóc cho bản thân, con trước kia cũng là ở một mình, thật!” Nghe được lời của mẹ Hàn trong lòng Hà Tình cảm thấy ấm áp, hốc mắt hồng hồng.
Thì ra mình cũng không phải là bị ghét bỏ, nhưng...... cũng không nên gia tăng gánh nặng cho người khác! Cô... hẳn là có thể sống một mình, không phải Thấm Nhụy đã từng nói trước đây cô đều sống một mình sao? Cô có thể nhanh chóng thích ứng! Mặc dù cảm thấy bàng hoàng luống cuống, Hà Tình vẫn cố gắng an ủi mình.
“Không được, trước kia là trước kia! Hiện tại không thể được, con bây giờ căn bản không thích hợp sống một mình. Vẫn là nên để thím Trương ở cùng! Để thím Trương chăm sóc con.” Mẹ Hàn vội vàng nháy mắt với thím Trương.
“Đúng vậy, Hà Tình hãy ở cùng với thím Trương đi, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, thím Trương cũng ở một mình rất nhiều năm, một mình rất cô đơn! Ai.... già rồi, đúng là rất sợ cô đơn! Hay là Tình nhi không muốn ở cùng bà già này? Chê bà già ta không thú vị. Muốn ở cùng với mấy người trẻ?” Thím Trương vừa nói trên mặt vừa hiện lên nét cô đơn.
Ha ha...... Thật là diễn sâu quá, thím Trương nói rất hay, mẹ Hàn bận rộn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn quân đồng minh.
“Không có, không có, con rất thích thím Trương! Được được! Chúng ta ở cùng nhau!” Nghe thím Trương đau khổ kể lể, Hà Tình cảm thấy giống như bản thân đã làm tổn thương một vị ttưởng bối, vội vàng khoát tay phủ nhận.
“Được,vậy cứ quyết định như vậy đi! Ngày mai hai người sẽ đến nhà Vũ Tuấn!” Nguyện vọng đạt thành một nửa!
“Nhà Vũ Tuấn?” Trong đầu hiện lên khuôn mặt mê người của người nọ, thanh âm trần thấp từ tính cùng hành động dịu dàng. Mặt Hà Tình nháy mắt biến thành màu hồng.
A, có vấn đề! Đỏ mặt thành như vậy! Bọn họ gặp mặt rồi sao? Mẹ Hàn nhìn Hà Tình đột nhiên đỏ mặt cảm thấy giống như đã bỏ qua một đoạn gây cấn nào đó. “Tình nhi gặp Vũ Tuấn rồi sao?”
“Ách...... gặp rồi.”
“Lúc nào a? Nghe Thấm Nhụy nói có vẻ như chưa từng gặp a?” chẳng lẽ Thấm Nhụy cũng muốn giới thiệu Hà Tình cho anh nó, ngày hôm qua lúc nó nói chuyện chỉ là cố ý làm bộ làm tịch, thím Trương thầm nghĩ.
“Tối ngày hôm qua......”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook