Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
-
Chương 5
Nghe thấy đáp án ngoài ý muốn Vũ Tuấn không khỏi mỉm cười. Nắm tay mảnh khảnh của cô bé xấu hổ không hề ngẩng đầu lên nữa, mềm nhẹ kéo cô, “Tình nhi, chúng ta đi tìm một ít thức ăn, anh cũng đói bụng rồi......”
Cúi đầu Tình nhi cảm giác thính giác ngày càng nhạy cảm, bên tai vang lên âm thanh phái nam tràn đầy từ tính làm lỗ tai cô đỏ rực. Ý tốt của anh cũng làm lòng cô cảm thấy ấm áp. Thật ôn nhu....... Để bàn tay to ấm áp của anh nắm bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn bàn tay được bao lấy ấm áp, phù hợp như vậy.
Tuấn Vũ quay đầu nhìn cô bé ngơ ngác nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, cảm thấy có luồng khí nóng chảy vào lồng ngực, làm lồng ngực anh nóng lên, ngón tay không khỏi phát rin cầm chặt bàn tay nhỏ bé không xương kia. Tâm ấm áp, linh hồn tựa hồ tìm được chỗ chú rồi. Bàn tay nhỏ bé ấm áp có thể dễ dàng hoà tan nội tâm đóng băng của anh. Lần đầu tiên cảm nhận được nhịp tim điên cuồng nhảy lên, thì ra anh cũng có thể yêu.
Đi tới phòng ăn, Vũ Tuấn chỉ bật ánh đèn mờ ảo trên tường, đèn treo sán quá mức sẽ kích thích đến ánh mắt Tình Nhi vốn đã thích ứng với bóng tối, “ngồi xuống chờ anh“. Sau khi đặt Hà Tình ngồi lên ghế Vũ Tuấn liền đi vào phòng bếp.
“Bánh ngọt có thể không? Tình Nhi, hay là anh dẫn em đi ra ngoài ăn đây?” Chỉ tìm được bánh ngọt trong phòng bếp, Vũ tuấn đi ra ngoài hỏi.
“Dạ...... Có thể.” Nhìn anh giống như bưng điểm tâm ra, nhìn qua ăn thật ngon a.
“Oa, ăn thật ngon!” Kinh ngạc bỏ vào miệng, Hà Tình mở to ámh mắt mừng rỡ nhìn Vũ Tuấn.
“Ăn ngon như vậy sao? Anh cũng chưa ăn, để anh nếm thử?” Khóe miệng của cô dính chút bơ trắng, vẻ mặt thoả mãn giống như con mèo nhỏ ăn trộm.
“Tốt, cho ann ăn!” Cô không chút tâm cơ nào kêu gọi người đàn ông đang dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn cô.
Anh từ từ nhích tới gần, khẽ liếm lấy bơ bên ngoài vẽ theo hình dạng môi của cô, “Quả nhiên ngọt a......” Sợ hù đến vật nhỏ khả ái này, nhưng anh phải dùng hết tất cả tự chủ mới khắc chế bảnthân không nếm thử đôi môi đỏ mọng kia. Nhưng hiển nhiên vật nhỏ này vẫn bị hù doạ, ngây ngốc trợn đôi mắt nâu nhìn ann, hết sức chọc người trìu mến, rất muốn ôm cô vào lòng.
Phục hồi tinh thần Hà Tình lại phát hiện bản thân đã nằm ở trên giường. Chuyện phát sinh mới vừa rồi từng chút một tái hiện lại trong đầu. Anh liếm mép bơ bên ngoài môi cô, anh dẫn cô trở lại sân, cô ngây ngốc để anh đưa bản thân vào phòng, anh ôm cô lên giường đắp kín mền, hôn lên trán cô ở bên tai cô nói chúc ngủ ngon. Mặt càng ngày càng hồng, cô hoài nghi có phải bản thân đã bốc cháy lên rồi không.
Sáng ngày thứ hai, Thấm Nhụy nhận được điện thoại. Sáng sớm yên tĩnh bị âm thanh này phá hư.
“A lô, giáo sư, chuyện gì?”
“Luận văn của em không được thông qua.”
“Luận văn không được thông qua? Tại sao!! Vậy luận văn của Hà Tình thì sao?” Thấm Nhụy nghe được luận văn không thông qua kích động nói
“Thông qua, luận văn rất hoàn mỹ. “ Âm thanh của giáo sư vẫn bình tĩnh từ trong loa truyền đến.
“Cái gì? Tại sao? Tại sao có thể như vậy. Hai luận văn này đều là Hà Tình viết, em có xem qua hai luận văn này, ngược lại luận văn của em ngày đó tương đối khá, tại sao cô ấy được thông qua còn em thì không!”
“Cũng là bởi vì hai bài đêu là em ấy viết, cho nên Hà Tình được thông qua, còn em.... Nặng viết. Nếu không em cũng không cần chuẩn bị biện hộ rồi.” Thanh âm lãnh khốc vô tình truyền đến câu nói sau cùnh liền cúp điện thoại. Lưu lại một mình Thấm Nhuỵ đang tức giận. “Nặng viết! Nặng viết! Cố gắng lúc trước được xem là cái gì, ô....” Nhưng mà làm sao giáo sư biết không phải là cô viết? Chẳng lẽ là -- hắn?
Đi tới phòng Hà Tình trực tiếp đẩy cửa vào “Hà Tình, dậy đi?” nhìn Hà Tình đã thu dọn xong tất cả ngồi ngẩn người trước cửa sổ “A....Thật đổi tính rồi sao.....sớm như thế đã dậy! Phát ngốc gì đây?” vui vẻ chuyện trước cửa trực tiếp đẩy
Thu lại tâm tình, Hà Tình mỉm cười lắc đầu “Không có, vừa rời giường. Vừa lúc giống như nghe thấy cậu đang nói gì đó! Sao vậy? đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Trời ạ, Hà Tình, cậu mỉm cười vượt qua khí chất! Quả thực cảm giác có thể cứu khổ cứu nạn, ai...... Mới vừa giáo sư gọi điện nói luận văn của tớ nặng viết.”
“Giáo sư của chúng ta? Luận văn?” Nghe những từ ngữ xa lạ, Hà Tình nghi hoặc nhìn Thấm Nhuỵ.
Cho là cô là đang lo lắng luận văn của bản thân, Thấm Nhuỵ nói: “Yên tâm, chỉ có của tớ mà thôi, của cậu thông qua. Giáo sư biết luận văn của tớ là cậu viết rồi, muốn ta nặng viết, Nếu để cho tớ biết được là ai mật báo hại tớ, hừ......”
“A......” Còn chưa hiểu Thấm Nhuỵ đang noia cái gì, cô đã bị kéo đi ra ngoài.
“Ăn cơm...... Sáng sớm đã tức giận, đói bụng rồi. Nhìn ba mẹ còn ở đó hay không, giới thiệu bọn họ cho cậu biết.” Thấm nhụy tức giận lôi kéo Hà Tình đi về phía phòng ăn.
Đi vào phòng ăn Hà Tình thấy một đôi vợ chồng ngồi trước bàn ăn, người chồng khí chất bất phàm, người vợ dịu dàng, Thấm Nhuỵ kéo cô đến trước mặt.”Ba mẹ, đây chính là bạn thân cuả con, Hà Tình.” Mẹ Hàn nhìn cô gái trước mắt phấn điêu màu ngài cảm giác tràn đầy hảo cảm.”A, Tình nhi, đến bên bác ngồi. Nhụy nhi rất ít dẫn bạn về đây. Tình nhi lớn lên thật xinh đẹp!” Nói xong liền kéo Hà Tình ngồi xuống ghế bên cạnh. “Xin chào bác trai bác gái..... Xin lỗi đã quấy rầy.” Hà Tình nhìn mẹ Hàn ôn nhu nhiệt tình nội tâm kiên định. Bữa ăn sáng trôi qua trong không khí vô cùng vui vẻ, mẹ Hàn càng nhìn càng thích Hà Tình.
Sau bữa ăn sáng bốn người ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.”Ba mẹ, một lát nữa con phải trở về thành thị rồi. Một thời gian sẽ không trở lại.”
“Làm sao, tối hôm qua không phải là còn nói muốn ở nhà một thời gian sao?? “ Ba Hàn hỏi.
“Buổi sáng nhận được điện thoại của giáo sư, luận văn của con không tốt, muốn con trở về viết lại.”
“Kia Tình nhi thì sao? Tình nhi cũng muốn đi sao?” mẹ Hàn giống như rất qua tâm đến chuyện Hà Tình đi hay ở, vội hỏi nói.
“Dạ, Hà Tình, cậu muốn sao! Muốn cùng tớ trở về hay muốn ở lại?” Thấm Nhụy nhìn Hà Tình hỏi, “Mẹ tớ thật giống như rất thích cậu a, có muốn ở lại một thời gian hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tình nhi cháu ở lại với bác được không, bác trai cháu mấy ngày nữa sẽ phải ra ngoài với bạn, Thấm Nhuỵ phải viết luận văn nhất định không thể chiếu cố cho cháu, cháu ở cùng bác được không?” Mẹ Hàn mong đợi nhìn Hà Tình nói.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của mẹ Hàn, Hà Tình thật sự không thể nói lời cự tuyệt, khe khẽ gật đầu.
“Được rồi, Tình nhi lưu lại, Nhụy nhi con yên tâm viết luận văn cho tốt, ta và Tình Nhi ở với nhau vô cùng vui vẻ.”
Đưa Thấm Nhuỵ đi, Hà Tình tuỳ ý để thím Trương dẫn đi làm quen hoàn cảnh xung quanh. Mẹ Hàn mỉm cười uốn éo trong lòng ông xã, “Bà xã, anh nhớ rõ mấy ngày nữa là đến lữ hàng của chúng ta.” nhìn người trong ngực cười vui vẻ, ba Hàn cũng không khỏi mỉm cười. “Em biết a, nhưng là em rất thích Hà Tình...... Ha hả...... Không thể để cho con bé cứ như vậy đi a.”
“Thích đến muốn con bé làm con dâu chúng ta.”
“Dạ dạ...... Em muốn tạo cơ hội cho con trai chúng ta. Chúng ta cũng phải để bọn chúng gặp mặt xem có thể có tia lửa hay không.....”
Cúi đầu Tình nhi cảm giác thính giác ngày càng nhạy cảm, bên tai vang lên âm thanh phái nam tràn đầy từ tính làm lỗ tai cô đỏ rực. Ý tốt của anh cũng làm lòng cô cảm thấy ấm áp. Thật ôn nhu....... Để bàn tay to ấm áp của anh nắm bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn bàn tay được bao lấy ấm áp, phù hợp như vậy.
Tuấn Vũ quay đầu nhìn cô bé ngơ ngác nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, cảm thấy có luồng khí nóng chảy vào lồng ngực, làm lồng ngực anh nóng lên, ngón tay không khỏi phát rin cầm chặt bàn tay nhỏ bé không xương kia. Tâm ấm áp, linh hồn tựa hồ tìm được chỗ chú rồi. Bàn tay nhỏ bé ấm áp có thể dễ dàng hoà tan nội tâm đóng băng của anh. Lần đầu tiên cảm nhận được nhịp tim điên cuồng nhảy lên, thì ra anh cũng có thể yêu.
Đi tới phòng ăn, Vũ Tuấn chỉ bật ánh đèn mờ ảo trên tường, đèn treo sán quá mức sẽ kích thích đến ánh mắt Tình Nhi vốn đã thích ứng với bóng tối, “ngồi xuống chờ anh“. Sau khi đặt Hà Tình ngồi lên ghế Vũ Tuấn liền đi vào phòng bếp.
“Bánh ngọt có thể không? Tình Nhi, hay là anh dẫn em đi ra ngoài ăn đây?” Chỉ tìm được bánh ngọt trong phòng bếp, Vũ tuấn đi ra ngoài hỏi.
“Dạ...... Có thể.” Nhìn anh giống như bưng điểm tâm ra, nhìn qua ăn thật ngon a.
“Oa, ăn thật ngon!” Kinh ngạc bỏ vào miệng, Hà Tình mở to ámh mắt mừng rỡ nhìn Vũ Tuấn.
“Ăn ngon như vậy sao? Anh cũng chưa ăn, để anh nếm thử?” Khóe miệng của cô dính chút bơ trắng, vẻ mặt thoả mãn giống như con mèo nhỏ ăn trộm.
“Tốt, cho ann ăn!” Cô không chút tâm cơ nào kêu gọi người đàn ông đang dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn cô.
Anh từ từ nhích tới gần, khẽ liếm lấy bơ bên ngoài vẽ theo hình dạng môi của cô, “Quả nhiên ngọt a......” Sợ hù đến vật nhỏ khả ái này, nhưng anh phải dùng hết tất cả tự chủ mới khắc chế bảnthân không nếm thử đôi môi đỏ mọng kia. Nhưng hiển nhiên vật nhỏ này vẫn bị hù doạ, ngây ngốc trợn đôi mắt nâu nhìn ann, hết sức chọc người trìu mến, rất muốn ôm cô vào lòng.
Phục hồi tinh thần Hà Tình lại phát hiện bản thân đã nằm ở trên giường. Chuyện phát sinh mới vừa rồi từng chút một tái hiện lại trong đầu. Anh liếm mép bơ bên ngoài môi cô, anh dẫn cô trở lại sân, cô ngây ngốc để anh đưa bản thân vào phòng, anh ôm cô lên giường đắp kín mền, hôn lên trán cô ở bên tai cô nói chúc ngủ ngon. Mặt càng ngày càng hồng, cô hoài nghi có phải bản thân đã bốc cháy lên rồi không.
Sáng ngày thứ hai, Thấm Nhụy nhận được điện thoại. Sáng sớm yên tĩnh bị âm thanh này phá hư.
“A lô, giáo sư, chuyện gì?”
“Luận văn của em không được thông qua.”
“Luận văn không được thông qua? Tại sao!! Vậy luận văn của Hà Tình thì sao?” Thấm Nhụy nghe được luận văn không thông qua kích động nói
“Thông qua, luận văn rất hoàn mỹ. “ Âm thanh của giáo sư vẫn bình tĩnh từ trong loa truyền đến.
“Cái gì? Tại sao? Tại sao có thể như vậy. Hai luận văn này đều là Hà Tình viết, em có xem qua hai luận văn này, ngược lại luận văn của em ngày đó tương đối khá, tại sao cô ấy được thông qua còn em thì không!”
“Cũng là bởi vì hai bài đêu là em ấy viết, cho nên Hà Tình được thông qua, còn em.... Nặng viết. Nếu không em cũng không cần chuẩn bị biện hộ rồi.” Thanh âm lãnh khốc vô tình truyền đến câu nói sau cùnh liền cúp điện thoại. Lưu lại một mình Thấm Nhuỵ đang tức giận. “Nặng viết! Nặng viết! Cố gắng lúc trước được xem là cái gì, ô....” Nhưng mà làm sao giáo sư biết không phải là cô viết? Chẳng lẽ là -- hắn?
Đi tới phòng Hà Tình trực tiếp đẩy cửa vào “Hà Tình, dậy đi?” nhìn Hà Tình đã thu dọn xong tất cả ngồi ngẩn người trước cửa sổ “A....Thật đổi tính rồi sao.....sớm như thế đã dậy! Phát ngốc gì đây?” vui vẻ chuyện trước cửa trực tiếp đẩy
Thu lại tâm tình, Hà Tình mỉm cười lắc đầu “Không có, vừa rời giường. Vừa lúc giống như nghe thấy cậu đang nói gì đó! Sao vậy? đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Trời ạ, Hà Tình, cậu mỉm cười vượt qua khí chất! Quả thực cảm giác có thể cứu khổ cứu nạn, ai...... Mới vừa giáo sư gọi điện nói luận văn của tớ nặng viết.”
“Giáo sư của chúng ta? Luận văn?” Nghe những từ ngữ xa lạ, Hà Tình nghi hoặc nhìn Thấm Nhuỵ.
Cho là cô là đang lo lắng luận văn của bản thân, Thấm Nhuỵ nói: “Yên tâm, chỉ có của tớ mà thôi, của cậu thông qua. Giáo sư biết luận văn của tớ là cậu viết rồi, muốn ta nặng viết, Nếu để cho tớ biết được là ai mật báo hại tớ, hừ......”
“A......” Còn chưa hiểu Thấm Nhuỵ đang noia cái gì, cô đã bị kéo đi ra ngoài.
“Ăn cơm...... Sáng sớm đã tức giận, đói bụng rồi. Nhìn ba mẹ còn ở đó hay không, giới thiệu bọn họ cho cậu biết.” Thấm nhụy tức giận lôi kéo Hà Tình đi về phía phòng ăn.
Đi vào phòng ăn Hà Tình thấy một đôi vợ chồng ngồi trước bàn ăn, người chồng khí chất bất phàm, người vợ dịu dàng, Thấm Nhuỵ kéo cô đến trước mặt.”Ba mẹ, đây chính là bạn thân cuả con, Hà Tình.” Mẹ Hàn nhìn cô gái trước mắt phấn điêu màu ngài cảm giác tràn đầy hảo cảm.”A, Tình nhi, đến bên bác ngồi. Nhụy nhi rất ít dẫn bạn về đây. Tình nhi lớn lên thật xinh đẹp!” Nói xong liền kéo Hà Tình ngồi xuống ghế bên cạnh. “Xin chào bác trai bác gái..... Xin lỗi đã quấy rầy.” Hà Tình nhìn mẹ Hàn ôn nhu nhiệt tình nội tâm kiên định. Bữa ăn sáng trôi qua trong không khí vô cùng vui vẻ, mẹ Hàn càng nhìn càng thích Hà Tình.
Sau bữa ăn sáng bốn người ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.”Ba mẹ, một lát nữa con phải trở về thành thị rồi. Một thời gian sẽ không trở lại.”
“Làm sao, tối hôm qua không phải là còn nói muốn ở nhà một thời gian sao?? “ Ba Hàn hỏi.
“Buổi sáng nhận được điện thoại của giáo sư, luận văn của con không tốt, muốn con trở về viết lại.”
“Kia Tình nhi thì sao? Tình nhi cũng muốn đi sao?” mẹ Hàn giống như rất qua tâm đến chuyện Hà Tình đi hay ở, vội hỏi nói.
“Dạ, Hà Tình, cậu muốn sao! Muốn cùng tớ trở về hay muốn ở lại?” Thấm Nhụy nhìn Hà Tình hỏi, “Mẹ tớ thật giống như rất thích cậu a, có muốn ở lại một thời gian hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tình nhi cháu ở lại với bác được không, bác trai cháu mấy ngày nữa sẽ phải ra ngoài với bạn, Thấm Nhuỵ phải viết luận văn nhất định không thể chiếu cố cho cháu, cháu ở cùng bác được không?” Mẹ Hàn mong đợi nhìn Hà Tình nói.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của mẹ Hàn, Hà Tình thật sự không thể nói lời cự tuyệt, khe khẽ gật đầu.
“Được rồi, Tình nhi lưu lại, Nhụy nhi con yên tâm viết luận văn cho tốt, ta và Tình Nhi ở với nhau vô cùng vui vẻ.”
Đưa Thấm Nhuỵ đi, Hà Tình tuỳ ý để thím Trương dẫn đi làm quen hoàn cảnh xung quanh. Mẹ Hàn mỉm cười uốn éo trong lòng ông xã, “Bà xã, anh nhớ rõ mấy ngày nữa là đến lữ hàng của chúng ta.” nhìn người trong ngực cười vui vẻ, ba Hàn cũng không khỏi mỉm cười. “Em biết a, nhưng là em rất thích Hà Tình...... Ha hả...... Không thể để cho con bé cứ như vậy đi a.”
“Thích đến muốn con bé làm con dâu chúng ta.”
“Dạ dạ...... Em muốn tạo cơ hội cho con trai chúng ta. Chúng ta cũng phải để bọn chúng gặp mặt xem có thể có tia lửa hay không.....”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook