Tổng Tài Hắc Bang Cưng Chiều Cô Vợ Khó Tính
-
Chương 3: Muốn sống thì im miệng
Điện thoại trong túi quần người đàn ông rung lên khiến Hạ Vũ
giật mình.
“Lấy giúp tôi.” Người đàn ông đã không còn sức nhưng vẫn ra
lệnh cho cô.
“Hả! lấy... lấy giúp anh.” Hạ Vũ nhìn vị trí của chiếc điện
thoại có chút hoảng hốt.
“Mau!”
“Được, tôi làm ngay đây...” Hạ Vũ luồn tay vào túi quần người
đàn ông, cách một lớp vải có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, đang nóng hổi
vì phát sốt. “chết tiệt! trong lúc này mà vẫn còn nghĩ được tới mấy thứ vớ vẩn.”
Cô lắc đầu rút chiếc điện thoại đặt vào tay hắn.
Người đàn ông khẽ rùng mình khi Hạ Vũ lần sờ vào túi quần
mình để lấy điền thoại. Hắn nhìn tên hiện trên màn hình rồi đưa cho cô. Ra lệnh.
“Nghe. Nói vị trí của chúng ta cho hắn.”
***
Xử lý xong vết thương cho người đàn ông, hai tay Hạ Vũ cũng
dính đầy máu. Cô dựa người vào tường, sức lực toàn thân bị rút cạn. Đồng hồ
trên tay đã chỉ về số mười hai, sắp bước sang một ngày mới. Người đàn ông trong
điện thoại gọi người kia là đại boss, có vẻ thân phận của anh ta không hề tầm
thường, thảo nào không cho cô nhìn mặt. Anh ta nói sẽ tới trong vòng mười lăm
phút, Hạ Vũ đưa tay kéo khẩu trang che kín mặt. Tốt nhất là sau đêm nay không
ai gặp lại ai nữa.
Tiếng động cơ xe ì ì nơi đầu ngõ phá tan không gian tĩnh mịch.
Hạ Vũ ngước mắt, chiếc xe thương vụ màu đen lặng lẽ đậu ngoài đường lớn. Bốn
người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang kín mít xuất hiện tiến nhanh về phía
cô.
“Đại boss.” Người đàn ông đi đầu lao tới, đỡ lấy người đàn
ông đang nằm trên đất.
“Vết thương không nặng, không vào nội tạng. Nhưng vết dao có
độc, tôi đã sơ cứu qua. Trong vòng ba mươi phút nữa cần đưa anh ta tới viện
ngay, càng sớm càng tốt.” Hạ Vũ bàn giao lại người đàn ông cho đồng bọn của hắn,
cô cầm lấy ba lô chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” giọng nói lạnh lùng của tên vừa tới vang lên.
“Để cô ta đi.” Người đàn ông yếu ớt lên tiếng.
“Nhưng...” Tên cầm đầu siết chặt khẩu súng ngắn trong túi.
“Cô ta cứu tôi một mạng. Để cô ta đi.”
“...” Người đàn ông vẫn chưa cam lòng.
“Chưa lộ mặt. Về căn cứ, xử lý độc trước.” Tên Đại boss ra lệnh.
“Cô đi đi, muốn sống thì im miệng. Cô đã cứu Đại boss, tôi sẽ
đáp ứng cô một yêu cầu, nếu cần bất cứ điều gì hãy liên lạc với tôi. Nhớ kỹ,
đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì với cô.” Tên cầm đầu hừ lạnh, đưa cho Hạ Vũ một
tấm card màu đen, sau đó hắn ra hiệu cho ba tên còn lại đỡ Đại bos của bọn
chúng dậy. Hắn nhìn cô chằm chằm cho tới khi cô cất tấm card vào ngăn nhỏ nhất
của ba lô mới yên tâm rời đi.
Hạ Vũ ôm ngực, nhìn đám người khuất hẳn vào màn đêm. Khi bọn chúng bảo cô đi đi,
cô đã cố tình đi một hướng khác sau đó chờ đợi họ đi khuất mới rẽ về hướng nhà
mình. Cô sợ bọn chúng biết được chỗ cô ở sẽ tìm tới giết người diệt khẩu “Trả
ơn à? Cho cô xin, tốt nhất là đừng bao giờ gặp nhau nữa. Bà đây còn chưa muốn
chết.”
***
Hạ Vũ lê tấm thân mỏi nhừ về tới nhà. Cô bạn thân Yến Nhi đã
ngủ say. Hôm nay nếu không phải vì thay cô ấy đi làm người mẫu xe thì đã chả gặp
mớ rắc rối như thế này.
Hạ Vũ và Yến Nhi vốn lớn lên cùng nhau trong trại trẻ mồ
côi. Yến Nhi hơn cô hai tuổi nhưng từ ngày đầu hai người đã gọi nhau là bạn nên
về sau khoogn đổi cách xưng hô nữa. Hạ Vũ tính tình thẳng thắn mạnh mẽ ngược lại
Yến Nhi hoạt bát yếu đuối nên hai người hợp thành một đôi. Hai người có chiều
cao tương đương nhau lại có gương mặt khá giống nhau nên thường bị nhầm là chị
em. Yến Nhi thích cuộc sống sôi động, thích hào nhoáng ngược lại Hạ Vũ chỉ
thích trở thành một người mạnh mẽ có thể kiếm được nhiều tiền để lo cho sơ và
các em.
Hạ Vũ nằm trên giường cô trằn trọc mãi không ngủ được. Cô vô
thức đưa tay lên môi, nụ hôn đầu của cô, không ngờ lại xảy ra trong tình huống
như ậy. Hơi thở người đàn ông, cả làn môi bá đạo có chút thô ráp áp xuống môi
cô mạnh mẽ, bá đạo, cả vòng tay rắn chắc của hắn tất cả cứ lởn vởn trong tâm
trí cô không sao thoát ra được.
giật mình.
“Lấy giúp tôi.” Người đàn ông đã không còn sức nhưng vẫn ra
lệnh cho cô.
“Hả! lấy... lấy giúp anh.” Hạ Vũ nhìn vị trí của chiếc điện
thoại có chút hoảng hốt.
“Mau!”
“Được, tôi làm ngay đây...” Hạ Vũ luồn tay vào túi quần người
đàn ông, cách một lớp vải có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, đang nóng hổi
vì phát sốt. “chết tiệt! trong lúc này mà vẫn còn nghĩ được tới mấy thứ vớ vẩn.”
Cô lắc đầu rút chiếc điện thoại đặt vào tay hắn.
Người đàn ông khẽ rùng mình khi Hạ Vũ lần sờ vào túi quần
mình để lấy điền thoại. Hắn nhìn tên hiện trên màn hình rồi đưa cho cô. Ra lệnh.
“Nghe. Nói vị trí của chúng ta cho hắn.”
***
Xử lý xong vết thương cho người đàn ông, hai tay Hạ Vũ cũng
dính đầy máu. Cô dựa người vào tường, sức lực toàn thân bị rút cạn. Đồng hồ
trên tay đã chỉ về số mười hai, sắp bước sang một ngày mới. Người đàn ông trong
điện thoại gọi người kia là đại boss, có vẻ thân phận của anh ta không hề tầm
thường, thảo nào không cho cô nhìn mặt. Anh ta nói sẽ tới trong vòng mười lăm
phút, Hạ Vũ đưa tay kéo khẩu trang che kín mặt. Tốt nhất là sau đêm nay không
ai gặp lại ai nữa.
Tiếng động cơ xe ì ì nơi đầu ngõ phá tan không gian tĩnh mịch.
Hạ Vũ ngước mắt, chiếc xe thương vụ màu đen lặng lẽ đậu ngoài đường lớn. Bốn
người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang kín mít xuất hiện tiến nhanh về phía
cô.
“Đại boss.” Người đàn ông đi đầu lao tới, đỡ lấy người đàn
ông đang nằm trên đất.
“Vết thương không nặng, không vào nội tạng. Nhưng vết dao có
độc, tôi đã sơ cứu qua. Trong vòng ba mươi phút nữa cần đưa anh ta tới viện
ngay, càng sớm càng tốt.” Hạ Vũ bàn giao lại người đàn ông cho đồng bọn của hắn,
cô cầm lấy ba lô chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” giọng nói lạnh lùng của tên vừa tới vang lên.
“Để cô ta đi.” Người đàn ông yếu ớt lên tiếng.
“Nhưng...” Tên cầm đầu siết chặt khẩu súng ngắn trong túi.
“Cô ta cứu tôi một mạng. Để cô ta đi.”
“...” Người đàn ông vẫn chưa cam lòng.
“Chưa lộ mặt. Về căn cứ, xử lý độc trước.” Tên Đại boss ra lệnh.
“Cô đi đi, muốn sống thì im miệng. Cô đã cứu Đại boss, tôi sẽ
đáp ứng cô một yêu cầu, nếu cần bất cứ điều gì hãy liên lạc với tôi. Nhớ kỹ,
đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì với cô.” Tên cầm đầu hừ lạnh, đưa cho Hạ Vũ một
tấm card màu đen, sau đó hắn ra hiệu cho ba tên còn lại đỡ Đại bos của bọn
chúng dậy. Hắn nhìn cô chằm chằm cho tới khi cô cất tấm card vào ngăn nhỏ nhất
của ba lô mới yên tâm rời đi.
Hạ Vũ ôm ngực, nhìn đám người khuất hẳn vào màn đêm. Khi bọn chúng bảo cô đi đi,
cô đã cố tình đi một hướng khác sau đó chờ đợi họ đi khuất mới rẽ về hướng nhà
mình. Cô sợ bọn chúng biết được chỗ cô ở sẽ tìm tới giết người diệt khẩu “Trả
ơn à? Cho cô xin, tốt nhất là đừng bao giờ gặp nhau nữa. Bà đây còn chưa muốn
chết.”
***
Hạ Vũ lê tấm thân mỏi nhừ về tới nhà. Cô bạn thân Yến Nhi đã
ngủ say. Hôm nay nếu không phải vì thay cô ấy đi làm người mẫu xe thì đã chả gặp
mớ rắc rối như thế này.
Hạ Vũ và Yến Nhi vốn lớn lên cùng nhau trong trại trẻ mồ
côi. Yến Nhi hơn cô hai tuổi nhưng từ ngày đầu hai người đã gọi nhau là bạn nên
về sau khoogn đổi cách xưng hô nữa. Hạ Vũ tính tình thẳng thắn mạnh mẽ ngược lại
Yến Nhi hoạt bát yếu đuối nên hai người hợp thành một đôi. Hai người có chiều
cao tương đương nhau lại có gương mặt khá giống nhau nên thường bị nhầm là chị
em. Yến Nhi thích cuộc sống sôi động, thích hào nhoáng ngược lại Hạ Vũ chỉ
thích trở thành một người mạnh mẽ có thể kiếm được nhiều tiền để lo cho sơ và
các em.
Hạ Vũ nằm trên giường cô trằn trọc mãi không ngủ được. Cô vô
thức đưa tay lên môi, nụ hôn đầu của cô, không ngờ lại xảy ra trong tình huống
như ậy. Hơi thở người đàn ông, cả làn môi bá đạo có chút thô ráp áp xuống môi
cô mạnh mẽ, bá đạo, cả vòng tay rắn chắc của hắn tất cả cứ lởn vởn trong tâm
trí cô không sao thoát ra được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook