Tổng Tài, Em Yêu Anh!
-
Chương 10: Tổng tài ghen
Dựa vào lòng hắn, mi mắt đương cụp xuống thì bất chợt dừng lại nơi tủ gỗ chứa rất nhiều bộ ngôn tình, có cả những bộ đã ra rất lâu rồi. Có điều chúng còn rất mới, cạnh sách cũng không thấy nếp nhăn do gập mở tạo ra. Hiểu Bối tò mò ngước mặt lên nhìn Mạc Tử Phong:
- Số sách kia hình như anh chưa đọc hết?
Ánh mắt hắn hướng về phía tủ sách, gương mặt góc cạnh thoáng tia u buồn, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như đang nhìn đi xa xôi. Giọng trầm ấm nói:
-Là của em gái anh.
-Em gái anh hay đến công ty vậy sao? Nên anh mới đặt kệ sách này ở đây?
-Lúc trước thì có,giờ nó không còn đến rồi
Giọng hắn bỗng lạc đi, ánh trăng len lỏi qua khe rèm hắt tia sáng mờ ảo lên khuân mặt anh tuấn,có lẽ vì ánh sáng yếu ớt âý mà cô hình như thấy nơi khóe mắt Tử Phong hơi ướt.
-Em gái anh đâu rồi?
Cô mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng thuần khiết
-Nó....không còn nữa.
Tử Phong trầm lắng, vòng tay ôm cô xiết chặt,cô có thể cảm nhận người hắn đang run lên,gắng gượng đè nén cảm xúc xót xa trong lòng. Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn,chạm tới nơi khóe mi lau đi giọt nước mắt đang trực trào.
-Xin lỗi đã làm anh buồn.
-Không sao...
Hắn đặt một nụ hôn lên trán cô,nhẹ giọng nói:
-Muộn rồi tôi đưa em về
Cô gật đầu cười tươi nhìn hắn.
Bóng hắn cao lớn phủ lên bóng thanh mảnh của cô cùng sánh bước trên đường
Thành phố về đêm thật huyên náo đông đúc. Ánh đèn đường thắp lên tỏa sáng tạo cho không gian cảm giác bình yên lạ lùng. Tòa cao ốc tọa lạc giữa trung tâm thành phố được bao phủ bởi ánh sáng nhân tạo bỗng chốc trở lên kiêu sa mĩ lệ. Ngồi trong xe Hiểu Bối vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật đang vụt qua trước mặt, mọi thứ thật đẹp, huyền ảo,cảm tưởng như đang lạc trong một giấc mộng.
-Tử Phong, anh có từng thích người con gái nào chưa?
Cô hướng cái đầu nhỏ nhìn hắn,chăm chú chờ đợi câu trả lời
-Mẹ và em gái có được coi là thích không?
Hắn hỏi lại cô,ánh mắt thâm trầm,giọng nói pha thêm chút hài hước
-Haha, thực sự em không tin anh vẫn là xử nam đấy!
Cô buột miệng nói mà không suy nghĩ,rồi lại thầm nguyền rủa: sao lại có thể nói như vậy chứ,ai ya........cái miệng thối nhà ngươi.
-Tôi bị em cướp mất lần đầu rồi nên không thể coi vẫn là xử nam.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô,giọng nói thập phần ám muội mang theo luồng khí tà mị, mờ ám. Bị hắn nhìn như vậy cô thoáng đỏ mặt vớ đại cuốn tiểu thuyết trước mặt giả vờ đọc.
-Anh muốn đi dạo một chút không?
Cô nhìn về phía công viên trước mặt, thích thú quay lại hỏi hắn:
-Được
Sau khi đỗ xe vào bãi, hắn cùng cô thong thả đi trên con đường được lát gạch thẳng tắp,giữa các khe còn có cỏ xanh mọc xen kẽ. Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô bình thản bước về phía trước.
" Cứ như vậy đi, nắm chặt tay em đừng buông"
Hai hàng cây xung quanh lối đi khẽ đung đưa theo chiều gió thổi,cơn gió cuối hạ mát mẻ luồn vào tóc cô, thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ.
-Hắn ta là ai?
Chất giọng trầm ấm vang lên kèm theo ngữ khí lạnh lẽo khiến cô giật mình đứng lại, hệt như con mèo ăn vụng bị bắt.
-Anh hỏi ai cơ?
Hàng lông mày nhíu lại khó hiểu
-Cái tên hôm qua đi cùng với em, hắn là ai?
Cô lật lại trí nhớ,cả ngày hôm qua cô có đi với tên con trai nào đâu,khẽ nhún vai cô lắc đầu:
-Em không có
Ánh mắt hắn bỗng sắc lạnh như dao, cau mày hỏi lại
-Anh đã nhìn thấy,hắn là ai?
Môi cô cong lên, chợt một ý nghĩ hiện lên trong đầu, thì ra hắn đang nói đến Hứa Giang Vũ, bảo sao cô không thể hiểu người con trai hắn nói là ai vì vốn dĩ Giang Vũ đâu phải con trai. Cô cười lớn nhìn hắn:
-Haha xem anh đang ghen với gay kìa
-Gay?
Hắn nhíu mày hỏi lại,vẻ kinh ngạc
-Phải cậu âý không phải con trai
-Kể cả vậy,em cũng hạn chế qua lại với hắn ta, dù thế nào thì hắn vẫn là đàn ông.
-Haha Mạc Tử Phong anh có cần chiếm hữu đến vậy không? Em vẫn ôm cậu âý đi ngủ mà.
Cô cười cười nói khích hắn, ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười chỉ thiếu điều nằm lăn ra đất. Mặt hắn xám lại, tóm tay cô kéo về phía mình
-Em còn muốn đi lại bình thường thì đừng chọc tức tôi.
Hiểu Bối lập tức tắt ngúm nụ cười trên môi,đưa tay bịt miệng ngoan ngoãn im lặng. Ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng gương mặt cô, đáng yêu bức người.
- Số sách kia hình như anh chưa đọc hết?
Ánh mắt hắn hướng về phía tủ sách, gương mặt góc cạnh thoáng tia u buồn, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như đang nhìn đi xa xôi. Giọng trầm ấm nói:
-Là của em gái anh.
-Em gái anh hay đến công ty vậy sao? Nên anh mới đặt kệ sách này ở đây?
-Lúc trước thì có,giờ nó không còn đến rồi
Giọng hắn bỗng lạc đi, ánh trăng len lỏi qua khe rèm hắt tia sáng mờ ảo lên khuân mặt anh tuấn,có lẽ vì ánh sáng yếu ớt âý mà cô hình như thấy nơi khóe mắt Tử Phong hơi ướt.
-Em gái anh đâu rồi?
Cô mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng thuần khiết
-Nó....không còn nữa.
Tử Phong trầm lắng, vòng tay ôm cô xiết chặt,cô có thể cảm nhận người hắn đang run lên,gắng gượng đè nén cảm xúc xót xa trong lòng. Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn,chạm tới nơi khóe mi lau đi giọt nước mắt đang trực trào.
-Xin lỗi đã làm anh buồn.
-Không sao...
Hắn đặt một nụ hôn lên trán cô,nhẹ giọng nói:
-Muộn rồi tôi đưa em về
Cô gật đầu cười tươi nhìn hắn.
Bóng hắn cao lớn phủ lên bóng thanh mảnh của cô cùng sánh bước trên đường
Thành phố về đêm thật huyên náo đông đúc. Ánh đèn đường thắp lên tỏa sáng tạo cho không gian cảm giác bình yên lạ lùng. Tòa cao ốc tọa lạc giữa trung tâm thành phố được bao phủ bởi ánh sáng nhân tạo bỗng chốc trở lên kiêu sa mĩ lệ. Ngồi trong xe Hiểu Bối vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật đang vụt qua trước mặt, mọi thứ thật đẹp, huyền ảo,cảm tưởng như đang lạc trong một giấc mộng.
-Tử Phong, anh có từng thích người con gái nào chưa?
Cô hướng cái đầu nhỏ nhìn hắn,chăm chú chờ đợi câu trả lời
-Mẹ và em gái có được coi là thích không?
Hắn hỏi lại cô,ánh mắt thâm trầm,giọng nói pha thêm chút hài hước
-Haha, thực sự em không tin anh vẫn là xử nam đấy!
Cô buột miệng nói mà không suy nghĩ,rồi lại thầm nguyền rủa: sao lại có thể nói như vậy chứ,ai ya........cái miệng thối nhà ngươi.
-Tôi bị em cướp mất lần đầu rồi nên không thể coi vẫn là xử nam.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô,giọng nói thập phần ám muội mang theo luồng khí tà mị, mờ ám. Bị hắn nhìn như vậy cô thoáng đỏ mặt vớ đại cuốn tiểu thuyết trước mặt giả vờ đọc.
-Anh muốn đi dạo một chút không?
Cô nhìn về phía công viên trước mặt, thích thú quay lại hỏi hắn:
-Được
Sau khi đỗ xe vào bãi, hắn cùng cô thong thả đi trên con đường được lát gạch thẳng tắp,giữa các khe còn có cỏ xanh mọc xen kẽ. Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô bình thản bước về phía trước.
" Cứ như vậy đi, nắm chặt tay em đừng buông"
Hai hàng cây xung quanh lối đi khẽ đung đưa theo chiều gió thổi,cơn gió cuối hạ mát mẻ luồn vào tóc cô, thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ.
-Hắn ta là ai?
Chất giọng trầm ấm vang lên kèm theo ngữ khí lạnh lẽo khiến cô giật mình đứng lại, hệt như con mèo ăn vụng bị bắt.
-Anh hỏi ai cơ?
Hàng lông mày nhíu lại khó hiểu
-Cái tên hôm qua đi cùng với em, hắn là ai?
Cô lật lại trí nhớ,cả ngày hôm qua cô có đi với tên con trai nào đâu,khẽ nhún vai cô lắc đầu:
-Em không có
Ánh mắt hắn bỗng sắc lạnh như dao, cau mày hỏi lại
-Anh đã nhìn thấy,hắn là ai?
Môi cô cong lên, chợt một ý nghĩ hiện lên trong đầu, thì ra hắn đang nói đến Hứa Giang Vũ, bảo sao cô không thể hiểu người con trai hắn nói là ai vì vốn dĩ Giang Vũ đâu phải con trai. Cô cười lớn nhìn hắn:
-Haha xem anh đang ghen với gay kìa
-Gay?
Hắn nhíu mày hỏi lại,vẻ kinh ngạc
-Phải cậu âý không phải con trai
-Kể cả vậy,em cũng hạn chế qua lại với hắn ta, dù thế nào thì hắn vẫn là đàn ông.
-Haha Mạc Tử Phong anh có cần chiếm hữu đến vậy không? Em vẫn ôm cậu âý đi ngủ mà.
Cô cười cười nói khích hắn, ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười chỉ thiếu điều nằm lăn ra đất. Mặt hắn xám lại, tóm tay cô kéo về phía mình
-Em còn muốn đi lại bình thường thì đừng chọc tức tôi.
Hiểu Bối lập tức tắt ngúm nụ cười trên môi,đưa tay bịt miệng ngoan ngoãn im lặng. Ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng gương mặt cô, đáng yêu bức người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook