Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhóm dịch: Thất Liên Hoa

Điện thoại riêng vang lên, Cung Mặc Huyền một tay gõ máy tính một tay nghe điện thoại: "Có chuyện mau nói, đang bận lắm."

"Tôi muốn một người."

"Ai."

"Lâm Tử Khuynh."

Cung Mặc Huyền nhíu mày, ai là Lâm Tử Khuynh: "Không biết."

"Bây giờ cô ấy đang ở ME của anh, có điều anh không cần mang cô ấy cho tôi, chăm sóc tốt cho cô ấy là được rồi."

"Chăm sóc?" Cung Mặc Huyền hào hứng: “Người trong lòng?"


"Tôi không dám."

Cố Nam Thành vung cây gậy gôn lên cao, đây chính là vị hôn thê của anh đấy.

"A, còn có người mà anh không dám mà." Cung Mặc Huyền bẻ ngón tay: “Ở ban nào?"

"Cố vấn hạng mục của Lạc thị, Lâm Tử Khuynh."

"Tới từ Lạc thị?" Cung Mặc Huyền nhìn thoáng qua bản thiết kế trên bàn.

"Chăm sóc cho tốt."

Ánh mắt của Cung Mặc Huyền lại quay trở về trên máy vi tính, âm dương quái khí nói: "Nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi."

Cố Nam Thành cúp máy, cánh tay vung lên, lại một quả bóng bay đi.

Cung Mặc Huyền tiếp tục gõ chương trình, nửa tiếng sau, nhìn thấy trên máy vi tính rốt cục xuất hiện kết quả mình mong muốn, nhếch môi.

Cà phê đã nguội, Cung Mặc Huyền gọi Lục Ly tới: "Đổi tách cà phê khác đi."

Lục Ly cầm tách cà phê, anh lại ra lệnh nói: "Cho tôi bản tư liệu về cố vấn Lạc thị Lâm Tử Khuynh, phải kỹ càng."

Lục Ly: "Vâng."

Cung Mặc Huyền cầm lấy bản thiết kế của Lạc thị, lật ra xem.

Tổng cộng có năm phần, rất gọn gàng.

Bất quá, có thể làm được bản thiết kế kín kẽ như vậy.


Lạc Thừa Hiên, em đã trưởng thành rồi.

... ...

Quân Tử Khuynh chỉ cần tập trung vào làm việc, dáng vẻ cũng đã vô cùng hấp dẫn người khác.

Trải những văn kiện mình cần lên bàn, Quân Tử Khuynh ghi chép một số trọng điểm của hạng mục.

Khi nghiêm túc, thời gian trôi qua rất nhanh.

Tiếng chuông êm tai vang lên, Quân Tử Khuynh mới thoát ra khỏi công việc.

Nhìn tên hiện lên, cau mày.

Đang do dự, khi tiếng chuông sắp hết, Quân Tử Khuynh vẫn trượt nút trả lời: "Cha."

Âm thanh vang dội của Quân Mộ Trầm vang lên: "Tử Khuynh à, công việc của con ở Quân thị có thuận lợi không?"

"Thuận lợi ạ."

"Vậy hôm nay con hãy bảo anh con về nhà một chuyến, cha có việc muốn nói với các con."

"Cha, hôm nay con có việc, có thể để sang hôm khác được không?"

"Không được. Con và anh con ai cũng nói có việc, buổi tối hôm nay nhất định phải trở về."

Không đợi Quân Tử Khuynh nói xong, Quân Mộ Trầm đã tắt điện thoại.

Quân Tử Khuynh ném bút sang một bên, cầm điện thoại di động nghĩ giấu diếm cha mãi cũng không phải biện pháp.

Thật đúng là đau đầu!


Gửi tin nhắn cho Quân Tử Kỳ: cha nói đêm nay nhất định phải về nhà, bây giờ xe của em không có ở đây, tan làm anh đón em đi, chờ ở gần ME thôi, đừng để lộ!

Lát sau, Quân Tử Kỳ đã nhắn lại: Được.

Quân Tử Khuynh không còn tâm trạng làm việc, bèn nhìn ảnh chụp của mình và Lạc Thừa Hiên trong album ảnh.

Nhớ tới lúc trước khi học đại học ở nước Anh, Quân Tử Khuynh cong mắt, bản thân cô không phát hiện ra dáng vẻ của cô bây giờ mê người cỡ nào.

Nếu như không có vụ ngoài ý muốn đó, bây giờ chắc mình và anh đang rất hạnh phúc rồi...

Cử Giai Hoa gõ kính, nói: "Tan làm rồi, tạm biệt."

Lâm Tử Khuynh để điện thoại di động xuống, khoát tay áo.

Thu dọn xong giấy tờ trên bàn, Lâm Tử Khuynh khoác túi xách rời khỏi ME.

Ra khỏi cao ốc ME, Lâm Tử Khuynh mở điện thoại ra, không nhận được tin nhắn gì từ Quân Tử Kỳ. 

Thế là, Quân Tử Khuynh lại phát huy anh em tâm linh tương thông.

Đi một đoạn đường, Quân Tử Khuynh đã thấy được trợ lý Wilker của Quân Tử Kỳ đang vẫy tay với cô.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương