Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quân Tử Khuynh tìm được điện thoại di động lập tức gọi điện thoại cho Quân Tử Kỳ.

Chưa đến ba tiếng chuông đã được kết nối, trong loa đã truyền đến âm thanh giàu từ tính: "Alo."

Quân Tử Khuynh cảm thấy không đúng, nhìn điện thoại, thì ra là số điện thoại của Quân Tử Lân, mình vừa căng thẳng gọi nhầm: "Anh, anh đã ngủ chưa?"

"Em quên rồi à, anh đang ở nước Mỹ mà."

Quân Tử Khuynh: "Cái đó, ăn cơm cho ngon, làm việc cho tốt."

Quân Tử Lân: "..."

Quân Tử Khuynh cúp điện thoại lại gọi cho Quân Tử Kỳ.


"Anh."

Quân Tử Kỳ để cốc trong tay xuống, nhìn kẻ đang quỳ đối diện, ra hiệu cho trợ lý dẫn đi.

"Sao vẫn chưa nghỉ ngơi?"

Quân Tử Khuynh không biết mở miệng thế nào, lúc ấy mình thề son sắt nói đi Lạc thị, lần này thì hay rồi.

"Em vẫn chưa buồn ngủ."

Âm thanh của Quân Tử Kỳ ấm áp tựa như gió xuân, luôn khiến Quân Tử Khuynh cảm thấy an tâm. 

"Anh, em..." Quân Tử Khuynh cắn cắn môi: “Em bị Lạc thị sung quân đến ME."

"Sung quân?"

"Ừm, Lạc thị và ME hợp tác, em bị phái đến ME làm cố vấn hạng mục."

Quân Tử Kỳ yên tĩnh một hồi, mở miệng nói: "Em không muốn đi?"

"Ừm."

"Vậy thì được, để anh giải quyết."

Quân Tử Khuynh lại có chút do dự: "Em không biết làm sao bây giờ, nếu như không đi, liệu Lạc thị có..."

Quân Tử Kỳ biết sự lo lắng của Quân Tử Khuynh: "Đi bao lâu?"

"Là một hạng mục xây dựng ở ngoại thành, em cũng không biết."

"Hạng mục ngoại thành?" Quân Tử Kỳ đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm của thành phố: “Vậy cũng phải chừng nửa năm, mới có thể xong được." 

Lúc này Quân Tử Khuynh im lặng, nửa năm, nửa năm không thể ở Lạc thị sao.


"Nếu như em không phải tổng cố vấn, không đi cũng sẽ không khiến ban giám đốc của Lạc thị chú ý."

Quân Tử Khuynh nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Em sẽ bị."

Ngược lại Quân Tử Kỳ hơi kinh ngạc: "Không ngờ em ở Lạc thị rất được chú ý nhỉ."

"Nghe ý này, em nhất định phải đi?"

"Không phải, nếu em không muốn đi, muốn ở Lạc thị, anh vẫn có biện pháp."

Quân Tử Khuynh lập tức ngồi ở trên giường, đá dép lê rơi xuống: "Quân đại ca, em tìm anh là muốn anh phân tích kĩ càng cho em."

"Thật ra..."

Quân Tử Khuynh ngắt lời Quân Tử Kỳ: "Anh, đừng khuyên em rời khỏi Lạc Thừa Hiên, em đã vào Lạc thị rồi."

"Đúng vậy , em đã vào Lạc thị, còn sợ ME bắt em đi được à?"

Nhìn lên trần nhà, Quân Tử Khuynh nhắm mắt lại, trong đầu đã tuôn ra rất nhiều hồi ức với Lạc Thừa Hiên.

Đã qua nhiều năm như vậy, còn kém nửa năm này à.

Đi ME hoàn thành xuất sắc hạng mục, có phải là cơ hội hay không?

"Anh, em đã biết."

"Không cần có gánh nặng trong lòng, chỉ là thay đổi địa điểm công việc, vẫn được tan làm và có cuối tuần."

"Ừm."

Quân Tử Kỳ đi tới cạnh ghế sa lon ngồi xuống: "Đi nghỉ ngơi sớm đi."


Quân Tử Khuynh còn nghĩ tới một chuyện nữa, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, anh, tổng giám đốc hiện tại của ME có phải Cung Mặc Huyền hay không?"

Nghe đến đây, Quân Tử Kỳ mới cười cười: "Nhớ rồi à?"

"Anh ta có quen em không?"

"Không quen biết." Quân Tử Kỳ lười biếng nằm xuống, đưa điện thoại di động ở bên tai nhắm mắt lại, hai cánh tay gối dưới đầu.

Quân Tử Khuynh thở dài: "Nhỡ đâu nhận ra me, kế hoạch của em sẽ loạn."

"Em đã gặp hắn bao giờ chưa?"

Quân Tử Khuynh hứ một tiếng: "Mới không có."

"Vì sao?"

"Em và anh ta chỉ có hôn ước, nhưng trừ ông nội và cha coi trọng ra, em không hề đồng ý."

“Nếu không đã xong rồi."

Quân Tử Khuynh hiểu, Cung Mặc Huyền có khả năng cũng không ra sức đi điều tra mình.

"Anh, anh đúng là quân sư của em."

Khóe miệng  Quân Tử Kỳ cười nhẹ: "Biết là tốt."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương