Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!
-
Chương 18: Mất mặt trước lão phu nhân
Những người xung quanh ồn ào chỉ trỏ người phụ nữ mặc đồ đen kia.
Mọi người còn tưởng rằng Lục Kình Hạo lá gan lớn như vậy, lại dám đem cả niềm vui mới đến tham gia thọ yến của lão phu nhân. Kết quả cẩn thận nhìn lại một chút, mới phát hiện ra là Lục Chỉ Nghi - em gái Lục Kình Hạo.
Ăn mặc diêm dúa lòe loẹt như vậy, Lục Chỉ Nghi ăn mặc giống như những nữ minh tinh hạng ba vậy, hở hang để thu hút ánh nhìn, dẫn đến việc mọi người xung quanh nhìn thấy đều phải lắc đầu.
Người phụ nữ này có phải có vấn đề không, ăn mặc như vậy để đến dự thọ yến của lão phu nhân, cô cho rằng đây là những nơi xấu xa bẩn thỉu như những nơi ở ngoài kia sao?
"Hôm nay là sinh nhật của bà Lục, dĩ nhiên là em phải tới sớm rồi." Đường Tâm Lạc châm chọc nhìn Lục Chỉ Nghi, lúc này mới cười nhạt đáp lại Lục Kình Hạo.
Cho dù đáy lòng tức giận, nhưng cô và Lục Kình Hạo cũng sẽ không vạch áo cho người xem lưng trước mặt mọi người. Không phải là không dám, mà là không muốn. Đây là thọ yến của Lục phu nhân, không thể bởi vì việc riêng của cô mà phá hỏng tâm trạng của Lục phu nhân được.
Có chuyện gì, chờ thọ yến xong, cô sẽ nói với bà Lục.
Lục Kình Hạo nghe ngóng được liền cười: "Anh biết là em rất hiếu thảo, nhất định sẽ tới sớm. Bà nội... Hôm nay là thọ yến của bà, cháu với Tâm Lạc cùng đến chúc thọ bà. Đúng rồi, đây là em gái của cháu Chỉ Nghi, đây là mẹ cháu... Lần trước bọn họ gặp được bà ở buổi hôn lễ của cháu và Tâm Lạc, sau đó bọn họ vẫn luôn muốn có thể gặp lại bà, chính là vì muốn thấy được phong thái của bà. Hôm nay có thể gặp được bà, đúng là bọn họ có phúc."
Lục Kình Hạo không hề cảm thấy rằng những lời nịnh hót này thật sự rất mất mặt, mượn cơ hội Đường Tâm Lạc đang ở đây anh ta liền đẩy Lục Chỉ Nghi cùng Cung Tuyết Mi đẩy đến bên cạnh lão phu nhân.
Lão phu nhân mặc dù có ấn tượng không tồi với Lục Kình Hạo, nhưng đối với hai mẹ con xấu tính kia thì không hề để mắt đến.
Lúc này, chỉ là vì nể mặt Đường Tâm Lạc cho nên bà mới nói vài câu, vừa hay có người khác đến chúc thọ, vậy nên liền đuổi được mấy người này đi.
Đường Tâm Lạc vẫn còn muốn nói vài câu nữa với Lục phu nhân, Nhưng Lục Kình Hạo lại thuận thế tóm lấy tay cô, cho dù cô có giãy thế nào cũng không thể thoát ra được.
Cô không tiện vạch áo cho người xem lưng trước mặt Bà Lục, cho nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến lúc yến hội được tổ chức một nửa thì sẽ tìm cơ hội sau.
Lúc này, cô bị Lục Kình Hạo dắt ra khỏi đám người đang vây quanh lão phu nhân, vừa ra khỏi đám người, cô liền gắng gượng rút cổ tay đang bị nắm đến đỏ ửng lên ra khỏi tay của Lục Kình Hạo.
"Đường Tâm Lạc, không nghĩ tới... Bỏ mắt kính xuống, trông cô cũng không khó coi lắm." Hai người lúc này đứng ở góc phòng của yến hội, Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi không để ý tới bọn họ, đã sớm tụ vào thành một nhóm với các tiểu thư nổi tiếng khác.
"Tôi có khó coi hay không không phiền Lục thiếu phải hao tâm tổn trí." Đường Tâm Lạc căn bản không muốn phí lời cùng với loại đàn ông như Lục Kình Hạo.
"Lục Kình Hạo, bây giờ tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với anh. Hoặc là, chúng ta chia tay trong hòa bình, đi theo một trình tự li hôn theo như bình thường. Như vậy, cho dù tương lai lão phu nhân có biết, tôi sẽ nói lý do là tính cách không hợp, không truy cứu chuyện này nữa. Hoặc là, sau khi thọ yến kết thúc tôi sẽ đi tìm lão phu nhân để nói về chuyện của chúng ta, đến lúc đó anh và người mẹ có lòng tham vô đáy của anh muốn ăn hết cổ phần của Đường thị trong tay tôi, thì phải hỏi xem lão phu nhân có đồng ý hay không".
Cô không có thế lực, thứ duy nhất cô có chỉ là sự thương yêu của Lục lão phu nhân.
Đến nay bị cả nhà Lục Kình Hạo dồn đến vách đá như vậy, cô chỉ có thể cầu cứu lão phu nhân.
"Cô... Cô đừng có kích động." Trên mặt Lục Kình Hạo quả nhiên lộ ra vẻ hốt hoảng, "Cô để cho tôi suy nghĩ một chút."
Mọi người còn tưởng rằng Lục Kình Hạo lá gan lớn như vậy, lại dám đem cả niềm vui mới đến tham gia thọ yến của lão phu nhân. Kết quả cẩn thận nhìn lại một chút, mới phát hiện ra là Lục Chỉ Nghi - em gái Lục Kình Hạo.
Ăn mặc diêm dúa lòe loẹt như vậy, Lục Chỉ Nghi ăn mặc giống như những nữ minh tinh hạng ba vậy, hở hang để thu hút ánh nhìn, dẫn đến việc mọi người xung quanh nhìn thấy đều phải lắc đầu.
Người phụ nữ này có phải có vấn đề không, ăn mặc như vậy để đến dự thọ yến của lão phu nhân, cô cho rằng đây là những nơi xấu xa bẩn thỉu như những nơi ở ngoài kia sao?
"Hôm nay là sinh nhật của bà Lục, dĩ nhiên là em phải tới sớm rồi." Đường Tâm Lạc châm chọc nhìn Lục Chỉ Nghi, lúc này mới cười nhạt đáp lại Lục Kình Hạo.
Cho dù đáy lòng tức giận, nhưng cô và Lục Kình Hạo cũng sẽ không vạch áo cho người xem lưng trước mặt mọi người. Không phải là không dám, mà là không muốn. Đây là thọ yến của Lục phu nhân, không thể bởi vì việc riêng của cô mà phá hỏng tâm trạng của Lục phu nhân được.
Có chuyện gì, chờ thọ yến xong, cô sẽ nói với bà Lục.
Lục Kình Hạo nghe ngóng được liền cười: "Anh biết là em rất hiếu thảo, nhất định sẽ tới sớm. Bà nội... Hôm nay là thọ yến của bà, cháu với Tâm Lạc cùng đến chúc thọ bà. Đúng rồi, đây là em gái của cháu Chỉ Nghi, đây là mẹ cháu... Lần trước bọn họ gặp được bà ở buổi hôn lễ của cháu và Tâm Lạc, sau đó bọn họ vẫn luôn muốn có thể gặp lại bà, chính là vì muốn thấy được phong thái của bà. Hôm nay có thể gặp được bà, đúng là bọn họ có phúc."
Lục Kình Hạo không hề cảm thấy rằng những lời nịnh hót này thật sự rất mất mặt, mượn cơ hội Đường Tâm Lạc đang ở đây anh ta liền đẩy Lục Chỉ Nghi cùng Cung Tuyết Mi đẩy đến bên cạnh lão phu nhân.
Lão phu nhân mặc dù có ấn tượng không tồi với Lục Kình Hạo, nhưng đối với hai mẹ con xấu tính kia thì không hề để mắt đến.
Lúc này, chỉ là vì nể mặt Đường Tâm Lạc cho nên bà mới nói vài câu, vừa hay có người khác đến chúc thọ, vậy nên liền đuổi được mấy người này đi.
Đường Tâm Lạc vẫn còn muốn nói vài câu nữa với Lục phu nhân, Nhưng Lục Kình Hạo lại thuận thế tóm lấy tay cô, cho dù cô có giãy thế nào cũng không thể thoát ra được.
Cô không tiện vạch áo cho người xem lưng trước mặt Bà Lục, cho nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến lúc yến hội được tổ chức một nửa thì sẽ tìm cơ hội sau.
Lúc này, cô bị Lục Kình Hạo dắt ra khỏi đám người đang vây quanh lão phu nhân, vừa ra khỏi đám người, cô liền gắng gượng rút cổ tay đang bị nắm đến đỏ ửng lên ra khỏi tay của Lục Kình Hạo.
"Đường Tâm Lạc, không nghĩ tới... Bỏ mắt kính xuống, trông cô cũng không khó coi lắm." Hai người lúc này đứng ở góc phòng của yến hội, Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi không để ý tới bọn họ, đã sớm tụ vào thành một nhóm với các tiểu thư nổi tiếng khác.
"Tôi có khó coi hay không không phiền Lục thiếu phải hao tâm tổn trí." Đường Tâm Lạc căn bản không muốn phí lời cùng với loại đàn ông như Lục Kình Hạo.
"Lục Kình Hạo, bây giờ tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với anh. Hoặc là, chúng ta chia tay trong hòa bình, đi theo một trình tự li hôn theo như bình thường. Như vậy, cho dù tương lai lão phu nhân có biết, tôi sẽ nói lý do là tính cách không hợp, không truy cứu chuyện này nữa. Hoặc là, sau khi thọ yến kết thúc tôi sẽ đi tìm lão phu nhân để nói về chuyện của chúng ta, đến lúc đó anh và người mẹ có lòng tham vô đáy của anh muốn ăn hết cổ phần của Đường thị trong tay tôi, thì phải hỏi xem lão phu nhân có đồng ý hay không".
Cô không có thế lực, thứ duy nhất cô có chỉ là sự thương yêu của Lục lão phu nhân.
Đến nay bị cả nhà Lục Kình Hạo dồn đến vách đá như vậy, cô chỉ có thể cầu cứu lão phu nhân.
"Cô... Cô đừng có kích động." Trên mặt Lục Kình Hạo quả nhiên lộ ra vẻ hốt hoảng, "Cô để cho tôi suy nghĩ một chút."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook