Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!
-
Chương 14: Những kẻ thọc gậy bánh xe luôn là bạn thân
Đường Tâm Lạc không khỏi cau mày, "Vi Vi, cậu ở bên đó thế nào? Có phải là có chuyện gì không, tớ có làm phiền cậu không?"
" Ừm, không... Dĩ nhiên là không... A, không có... Cậu tìm tớ... Có chuyện gì sao?"
Đường Tâm Lạc hết sức tin tưởng Vạn Vi Vi, mặc dù cảm thấy giọng nói của Vạn Vi Vi là lạ, nhưng nếu cô đã nói vậy thì cô cũng không để trong lòng nữa.
"Vi Vi, tớ gọi điện thoại là vì muốn nói với cậu, tớ muốn li hôn với Lục Kình Hạo."
" Vậy, vậy sao? Cậu cùng Kình... Lục Kình Hạo, xảy ra chuyện gì sao?"
Đường Tâm Lạc lạnh lùng nói: "Anh ta có người khác ở bên ngoài rồi, chính mắt tớ nhìn thấy anh ta lên giường cùng người phụ nữ khác."
"Vậy...vậy cậu có... ừm, nhìn thấy người phụ nữ ấy là... Là ai không?"
"Không."
...
Đầu bên kia điện thoại liền trầm mặc một hồi ngắn ngủi, qua một hồi, Vạn Vi Vi mới lại lần nữa mở miệng.
"Tiểu Lạc, chuyện này cậu phải suy nghĩ kỹ, Lục gia là nhà có máu mặt, cậu làm như vậy nhà bọn họ sẽ không đồng ý dễ dàng đâu. Tớ cảm thấy, trừ phi là cậu chia một phần tài sản cho Lục gia, bằng không Lục gia khẳng định sẽ không thả ra đâu."
"Vi Vi, tại sao ngay cả cậu cũng nói như vậy? Người làm sai là Lục Kình Hạo, không phải tớ, dựa vào cái gì mà bắt tớ phải chịu trách nhiệm chứ?"
"Nhưng mà bây giờ người chủ động nhắc đến chuyện li hôn là cậu?" Vạn Vi Vi dường như tự cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt lắm, liền nhẹ giọng an ủi: "Nhưng mà cậu yên tâm, dù có như thế nào thì tớ cũng sẽ đứng về phía cậu. Nhưng mà...Nội bộ Đường gia các cậu bây giờ cũng không được đoàn kết, Lục gia lại của cải dồi dào, tốt nhất vẫn không nên lấy trứng chọi với đá, việc có thể dùng tiền để giải quyết thì đừng làm lớn chuyện lên."
Đường Tâm Lạc biết Vạn Vi Vi là đang lo nghĩ cho cô, nhưng câu này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
" Được rồi, Vi Vi cậu nói cũng đúng, đúng là tớ nên suy nghĩ thật kỹ. Tuần sau vừa hay là tiệc sinh nhật của Lục lão phu nhân, đến lúc đó... Tớ sẽ đi cầu xin Lục lão phu nhân."
Lục lão phu nhân trong lời nói của Đường Tâm Lạc không phải là một người thông thường, bà là phu nhân của Lục lão gia tử - bổn gia Lục gia, kẻ ngoại tộc như Lục Kình Hạo, thấy người trong tộc của Lục gia chỉ có thể hết sức lấy lòng.
Hơn nữa, người phụ nữ giống như Cung Tuyết Mi, cho dù là có muốn lấy lòng thì cũng không phải là muốn là được.
Nếu không phải lúc mẹ Đường Tâm Lạc còn sống có cơ duyên kết bạn với Lục lão phu nhân, thì dựa trên thân phận của Lục Kình Hạo cùng mẹ anh ta, nói không chừng căn bản còn không có cơ hội được gặp Lục lão phu nhân.
Cúp điện thoại, Vạn Vi Vi đem điện thoại bỏ vào tủ trên đầu giường.
"Thế nào, người phụ nữ kia nói thế nào?"
Một bàn tay to lớn vuốt dọc theo cơ thể của cô ta, trượt từ đằng sau lưng ra phía trước, bóp lấy bộ ngực mềm mại của cô ta, ngang ngược ôm Vạn Vi Vi vào trong ngực.
"Cô ta nói là sẽ đến dự tiệc sinh nhật của Lục lão phu nhân, nhờ lão phu nhân giúp đỡ."
Vạn Vi Vi quyến rũ quay đầu lại hôn lên môi đối phương, dục vọng vừa mới phát tiết của người đàn ông ở đằng sau lưng vì sự trêu đùa của cô ta mà lại một lần nữa trở nên kích động.
"Em đúng là một tiểu yêu tinh khiến cho người ta phải mệt nhọc..." Bàn tay to lớn của người đàn ông lật người Vạn Vi Vi lên, nếu như Đường Tâm Lạc ở đây lúc này, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt này làm cho khiếp sợ và cảm thấy buồn nôn.
Người bạn thân nhất của cô - Vạn Vi Vi, cả người không một mảnh vải, bị người chồng mới cưới nửa năm của cô đè ở dưới thân.
Cả căn phòng ngủ tràn đầy hơi thở của sự ân ái, quần áo của người đàn ông và người đàn bà, rải từ cửa phòng vào đến bên giường, có thể tưởng tượng ra, hai người này vừa mới trải qua một cuộc "giao chiến" kịch liệt đến mức nào.
"Đáng ghét, anh còn không biết xấu hổ mà nói sao... Nếu không phải ngày hôm đó anh ở đó làm chuyện kia với người ta, thì cũng sẽ không có rắc rối như hiện giờ. Lần này xong rồi... Chuyện bị Đường Tâm Lạc phát hiện ra rồi, nếu sau này cô ta phát hiện ra chuyện giữa em và anh...Vậy thì người ta phải làm sao đây!"
" Ừm, không... Dĩ nhiên là không... A, không có... Cậu tìm tớ... Có chuyện gì sao?"
Đường Tâm Lạc hết sức tin tưởng Vạn Vi Vi, mặc dù cảm thấy giọng nói của Vạn Vi Vi là lạ, nhưng nếu cô đã nói vậy thì cô cũng không để trong lòng nữa.
"Vi Vi, tớ gọi điện thoại là vì muốn nói với cậu, tớ muốn li hôn với Lục Kình Hạo."
" Vậy, vậy sao? Cậu cùng Kình... Lục Kình Hạo, xảy ra chuyện gì sao?"
Đường Tâm Lạc lạnh lùng nói: "Anh ta có người khác ở bên ngoài rồi, chính mắt tớ nhìn thấy anh ta lên giường cùng người phụ nữ khác."
"Vậy...vậy cậu có... ừm, nhìn thấy người phụ nữ ấy là... Là ai không?"
"Không."
...
Đầu bên kia điện thoại liền trầm mặc một hồi ngắn ngủi, qua một hồi, Vạn Vi Vi mới lại lần nữa mở miệng.
"Tiểu Lạc, chuyện này cậu phải suy nghĩ kỹ, Lục gia là nhà có máu mặt, cậu làm như vậy nhà bọn họ sẽ không đồng ý dễ dàng đâu. Tớ cảm thấy, trừ phi là cậu chia một phần tài sản cho Lục gia, bằng không Lục gia khẳng định sẽ không thả ra đâu."
"Vi Vi, tại sao ngay cả cậu cũng nói như vậy? Người làm sai là Lục Kình Hạo, không phải tớ, dựa vào cái gì mà bắt tớ phải chịu trách nhiệm chứ?"
"Nhưng mà bây giờ người chủ động nhắc đến chuyện li hôn là cậu?" Vạn Vi Vi dường như tự cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt lắm, liền nhẹ giọng an ủi: "Nhưng mà cậu yên tâm, dù có như thế nào thì tớ cũng sẽ đứng về phía cậu. Nhưng mà...Nội bộ Đường gia các cậu bây giờ cũng không được đoàn kết, Lục gia lại của cải dồi dào, tốt nhất vẫn không nên lấy trứng chọi với đá, việc có thể dùng tiền để giải quyết thì đừng làm lớn chuyện lên."
Đường Tâm Lạc biết Vạn Vi Vi là đang lo nghĩ cho cô, nhưng câu này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
" Được rồi, Vi Vi cậu nói cũng đúng, đúng là tớ nên suy nghĩ thật kỹ. Tuần sau vừa hay là tiệc sinh nhật của Lục lão phu nhân, đến lúc đó... Tớ sẽ đi cầu xin Lục lão phu nhân."
Lục lão phu nhân trong lời nói của Đường Tâm Lạc không phải là một người thông thường, bà là phu nhân của Lục lão gia tử - bổn gia Lục gia, kẻ ngoại tộc như Lục Kình Hạo, thấy người trong tộc của Lục gia chỉ có thể hết sức lấy lòng.
Hơn nữa, người phụ nữ giống như Cung Tuyết Mi, cho dù là có muốn lấy lòng thì cũng không phải là muốn là được.
Nếu không phải lúc mẹ Đường Tâm Lạc còn sống có cơ duyên kết bạn với Lục lão phu nhân, thì dựa trên thân phận của Lục Kình Hạo cùng mẹ anh ta, nói không chừng căn bản còn không có cơ hội được gặp Lục lão phu nhân.
Cúp điện thoại, Vạn Vi Vi đem điện thoại bỏ vào tủ trên đầu giường.
"Thế nào, người phụ nữ kia nói thế nào?"
Một bàn tay to lớn vuốt dọc theo cơ thể của cô ta, trượt từ đằng sau lưng ra phía trước, bóp lấy bộ ngực mềm mại của cô ta, ngang ngược ôm Vạn Vi Vi vào trong ngực.
"Cô ta nói là sẽ đến dự tiệc sinh nhật của Lục lão phu nhân, nhờ lão phu nhân giúp đỡ."
Vạn Vi Vi quyến rũ quay đầu lại hôn lên môi đối phương, dục vọng vừa mới phát tiết của người đàn ông ở đằng sau lưng vì sự trêu đùa của cô ta mà lại một lần nữa trở nên kích động.
"Em đúng là một tiểu yêu tinh khiến cho người ta phải mệt nhọc..." Bàn tay to lớn của người đàn ông lật người Vạn Vi Vi lên, nếu như Đường Tâm Lạc ở đây lúc này, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt này làm cho khiếp sợ và cảm thấy buồn nôn.
Người bạn thân nhất của cô - Vạn Vi Vi, cả người không một mảnh vải, bị người chồng mới cưới nửa năm của cô đè ở dưới thân.
Cả căn phòng ngủ tràn đầy hơi thở của sự ân ái, quần áo của người đàn ông và người đàn bà, rải từ cửa phòng vào đến bên giường, có thể tưởng tượng ra, hai người này vừa mới trải qua một cuộc "giao chiến" kịch liệt đến mức nào.
"Đáng ghét, anh còn không biết xấu hổ mà nói sao... Nếu không phải ngày hôm đó anh ở đó làm chuyện kia với người ta, thì cũng sẽ không có rắc rối như hiện giờ. Lần này xong rồi... Chuyện bị Đường Tâm Lạc phát hiện ra rồi, nếu sau này cô ta phát hiện ra chuyện giữa em và anh...Vậy thì người ta phải làm sao đây!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook