Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi
-
Chương 79: Người Đàn Ông Ấy Đã Khóc Vì Cô
Sự giằng co giữa họ kéo dài không lâu, Phi Vũ nâng tay lên chỉ về phía đùi của Thiên Tường, anh cảnh cáo lần cuối:
“Nếu em im lặng, vậy anh sẽ xem như em không chọn cả hai. Anh sẽ đưa Tử Thiêm đi, còn người đàn ông này…”
“Đừng!” Mộc Thuần sợ hãi chạy ra phía trước chắn cho Thiên Tường.
Khuôn mặt hoảng hốt khi lo lắng của cô, váy cưới tinh xảo xinh đẹp trên người đều khiến Phi Vũ thấy gai mắt, bởi tất cả những thứ này chứng tỏ cô không thuộc về anh, cô đã chấp nhận Thiên Tường. Tận mắt nhìn vào sự thật, anh mới hiểu rõ cảm giác đau là thế nào.
Bàn tay đang nắm chặt khẩu súng siết càng chặt hơn, anh hận không thể cho Thiên Tường một phát bắn vào đầu, giết chết cậu ta ngay tại chỗ. Nhưng nếu làm vậy, anh sẽ vĩnh viễn mất đi Mộc Thuần.
Phi Vũ nâng bàn tay lên đưa về phía Mộc Thuần, nói với cô:
“Đi với anh.”
“Không được!” Thiên Tường nắm chặt tay Mộc Thuần, lắc đầu với cô.
Hắn chỉ mong Mộc Thuần ở lại cùng hắn, nhưng quên mất con trai cô đang nằm trong tay Phi Vũ. Cho dù biết hổ dữ không ăn thịt con, cho dù biết đây là một cái bẫy, cô vẫn chỉ có một lựa chọn.
Cảm giác được vòng tay của Thiên Tường càng siết càng chặt, Mộc Thuần hai mắt đỏ hoe nhìn hắn:
“Thiên Tường, để em đi.”
“Không! Em là vợ hợp pháp của anh, chúng ta đã đăng ký kết hôn, sao anh phải để em đi cùng người khác?”
Giờ phút này Phi Vũ đau lòng, Thiên Tường có thể không đau ư? Hắn đã dành năm năm để ở cạnh cô chỉ mong đổi lại được khoảnh khắc này, hắn đột nhiên có dự cảm chỉ cần hôm nay không giữ được cô, mai sau hắn sẽ không còn cơ hội ở cạnh cô nữa.
Mộc Thuần bị kẹt giữa hai sự lựa chọn khó khăn, Thiên Tường thật sự rất tốt, cô cũng đã đồng ý ở cạnh hắn, nhưng bây giờ con trai cô...
Cô hạ quyết tâm, gỡ từng ngón tay của Thiên Tường ra, quá trình này mất rất nhiều sức. Biết cô đang làm gì, hắn liên tục dùng ánh mắt cầu xin cô.
Mộc Thuần cười an ủi:
“Không sao, em chỉ đi tìm con trai thôi, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi mà.”
“Em giả vờ ngốc hay thật sự không biết nếu em đi cùng Phi Vũ, chúng ta sẽ rất khó gặp lại nhau?”
Phi Vũ nhìn cảnh hai người bịn rịn chia tay mà gân xanh trên mu bàn tay gồ lên như thể chuẩn bị mất kiểm soát, anh nói với Mộc Thuần:
“Nếu em không nhanh lên, anh sẽ đổi ý.”
Anh sẽ bắn chết người đàn ông trước mắt.
Mộc Thuần cắn răng giãy ra khỏi tay của Thiên Tường, khoảnh khắc đó, ánh mắt của hắn trở nên vô hồn. Hắn chưa từng ảo tưởng về vị trí của bản thân trong lòng cô, nhưng tại sao vẫn khó chịu thế này?
Cô đi chậm rãi về phía Phi Vũ, không có khóc lóc cầu xin, không có giận dữ, chỉ là sự bình thản đối mặt.
“Tôi đi với anh, để Thiên Tường yên.”
Phi Vũ đưa tay về phía cô, chờ đợi mà không nói gì. Cô cúi đầu, làm như không thấy, càng là như thế, anh càng cố chấp. Sự bất động của anh đã nói rõ nếu cô không nắm tay anh, anh sẽ không đưa cô đi đâu cả.
Từ bao giờ mà người đàn ông này lại vô liêm sỉ như vậy? Mộc Thuần tức giận đập mạnh tay xuống lòng bàn tay anh, lúc này khuôn mặt anh mới hiện ra vẻ hài lòng. Không giống Thiên Tường siết chặt lấy cổ tay cô, anh nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mềm mại của cô. Bao lâu rồi anh chưa được nhìn thấy và chạm vào Mộc Thuần? Anh thậm chí quên đi thời gian, chờ cô không màng ngày tháng.
Trước khi rời khỏi lễ đường, Mộc Thuần quay đầu nhìn về phía Thiên Tường. Cô chỉ kịp trông thấy hắn đưa tay che mặt, người đàn ông ấy đã khóc vì cô.
Mộc Thuần sững người lại, khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt.
Phi Vũ có cảm giác như anh vừa chia rẽ một đôi uyên ương mà trời đất tác hợp, so với Thiên Tường, anh còn phẫn nộ hơn. Anh muốn hủy hoại tất cả, hủy hoại cuộc hôn nhân còn chưa kịp thành hình của họ!
Ra khỏi lễ đường trong bộ váy cưới, Mộc Thuần không nói lời nào ngồi vào trong xe. Vừa thấy cô, Tử Thiêm đang ngồi co ro trong góc lập tức nhào ra:
“Mẹ!”
Mộc Thuần vội ôm con trai vào lòng, vừa hôn vừa vuốt tóc con trai:
“Cực cưng, con có sao không? Có bị đau ở đâu không?”
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy cảnh này, lắc đầu:
“Phu nhân yên tâm, có cho chúng tôi một trăm lá gan cũng không ai dám động vào một sợi tóc của thiếu gia đâu!”
Không có tiếng đáp trả, Mộc Thuần chuyên tâm ôm lấy con trai kiểm tra khắp người thằng bé, nước mắt bên mặt còn chưa kịp khô. Trong lúc loay hoay, Tử Thiêm phát hiện ra mẹ mình vừa khóc. Thằng bé dùng bàn tay nhỏ mềm lau mặt cho cô, nói với cô:
“Ba Tường chọc mẹ khóc phải không ạ?”
“Không phải đâu, chỉ là bụi bay vào mắt mẹ thôi.”
Mộc Thuần không muốn để con trai biết được sự thật, chỉ đành giấu giếm mọi chuyện.
Cửa xe mở ra, Phi Vũ bình tĩnh ngồi vào bên cạnh Mộc Thuần và Tử Thiêm. Cô theo bản năng ôm con trai tránh xa anh một chút, lúc này, xe mới từ từ lăn bánh.
“Nếu em im lặng, vậy anh sẽ xem như em không chọn cả hai. Anh sẽ đưa Tử Thiêm đi, còn người đàn ông này…”
“Đừng!” Mộc Thuần sợ hãi chạy ra phía trước chắn cho Thiên Tường.
Khuôn mặt hoảng hốt khi lo lắng của cô, váy cưới tinh xảo xinh đẹp trên người đều khiến Phi Vũ thấy gai mắt, bởi tất cả những thứ này chứng tỏ cô không thuộc về anh, cô đã chấp nhận Thiên Tường. Tận mắt nhìn vào sự thật, anh mới hiểu rõ cảm giác đau là thế nào.
Bàn tay đang nắm chặt khẩu súng siết càng chặt hơn, anh hận không thể cho Thiên Tường một phát bắn vào đầu, giết chết cậu ta ngay tại chỗ. Nhưng nếu làm vậy, anh sẽ vĩnh viễn mất đi Mộc Thuần.
Phi Vũ nâng bàn tay lên đưa về phía Mộc Thuần, nói với cô:
“Đi với anh.”
“Không được!” Thiên Tường nắm chặt tay Mộc Thuần, lắc đầu với cô.
Hắn chỉ mong Mộc Thuần ở lại cùng hắn, nhưng quên mất con trai cô đang nằm trong tay Phi Vũ. Cho dù biết hổ dữ không ăn thịt con, cho dù biết đây là một cái bẫy, cô vẫn chỉ có một lựa chọn.
Cảm giác được vòng tay của Thiên Tường càng siết càng chặt, Mộc Thuần hai mắt đỏ hoe nhìn hắn:
“Thiên Tường, để em đi.”
“Không! Em là vợ hợp pháp của anh, chúng ta đã đăng ký kết hôn, sao anh phải để em đi cùng người khác?”
Giờ phút này Phi Vũ đau lòng, Thiên Tường có thể không đau ư? Hắn đã dành năm năm để ở cạnh cô chỉ mong đổi lại được khoảnh khắc này, hắn đột nhiên có dự cảm chỉ cần hôm nay không giữ được cô, mai sau hắn sẽ không còn cơ hội ở cạnh cô nữa.
Mộc Thuần bị kẹt giữa hai sự lựa chọn khó khăn, Thiên Tường thật sự rất tốt, cô cũng đã đồng ý ở cạnh hắn, nhưng bây giờ con trai cô...
Cô hạ quyết tâm, gỡ từng ngón tay của Thiên Tường ra, quá trình này mất rất nhiều sức. Biết cô đang làm gì, hắn liên tục dùng ánh mắt cầu xin cô.
Mộc Thuần cười an ủi:
“Không sao, em chỉ đi tìm con trai thôi, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi mà.”
“Em giả vờ ngốc hay thật sự không biết nếu em đi cùng Phi Vũ, chúng ta sẽ rất khó gặp lại nhau?”
Phi Vũ nhìn cảnh hai người bịn rịn chia tay mà gân xanh trên mu bàn tay gồ lên như thể chuẩn bị mất kiểm soát, anh nói với Mộc Thuần:
“Nếu em không nhanh lên, anh sẽ đổi ý.”
Anh sẽ bắn chết người đàn ông trước mắt.
Mộc Thuần cắn răng giãy ra khỏi tay của Thiên Tường, khoảnh khắc đó, ánh mắt của hắn trở nên vô hồn. Hắn chưa từng ảo tưởng về vị trí của bản thân trong lòng cô, nhưng tại sao vẫn khó chịu thế này?
Cô đi chậm rãi về phía Phi Vũ, không có khóc lóc cầu xin, không có giận dữ, chỉ là sự bình thản đối mặt.
“Tôi đi với anh, để Thiên Tường yên.”
Phi Vũ đưa tay về phía cô, chờ đợi mà không nói gì. Cô cúi đầu, làm như không thấy, càng là như thế, anh càng cố chấp. Sự bất động của anh đã nói rõ nếu cô không nắm tay anh, anh sẽ không đưa cô đi đâu cả.
Từ bao giờ mà người đàn ông này lại vô liêm sỉ như vậy? Mộc Thuần tức giận đập mạnh tay xuống lòng bàn tay anh, lúc này khuôn mặt anh mới hiện ra vẻ hài lòng. Không giống Thiên Tường siết chặt lấy cổ tay cô, anh nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mềm mại của cô. Bao lâu rồi anh chưa được nhìn thấy và chạm vào Mộc Thuần? Anh thậm chí quên đi thời gian, chờ cô không màng ngày tháng.
Trước khi rời khỏi lễ đường, Mộc Thuần quay đầu nhìn về phía Thiên Tường. Cô chỉ kịp trông thấy hắn đưa tay che mặt, người đàn ông ấy đã khóc vì cô.
Mộc Thuần sững người lại, khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt.
Phi Vũ có cảm giác như anh vừa chia rẽ một đôi uyên ương mà trời đất tác hợp, so với Thiên Tường, anh còn phẫn nộ hơn. Anh muốn hủy hoại tất cả, hủy hoại cuộc hôn nhân còn chưa kịp thành hình của họ!
Ra khỏi lễ đường trong bộ váy cưới, Mộc Thuần không nói lời nào ngồi vào trong xe. Vừa thấy cô, Tử Thiêm đang ngồi co ro trong góc lập tức nhào ra:
“Mẹ!”
Mộc Thuần vội ôm con trai vào lòng, vừa hôn vừa vuốt tóc con trai:
“Cực cưng, con có sao không? Có bị đau ở đâu không?”
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy cảnh này, lắc đầu:
“Phu nhân yên tâm, có cho chúng tôi một trăm lá gan cũng không ai dám động vào một sợi tóc của thiếu gia đâu!”
Không có tiếng đáp trả, Mộc Thuần chuyên tâm ôm lấy con trai kiểm tra khắp người thằng bé, nước mắt bên mặt còn chưa kịp khô. Trong lúc loay hoay, Tử Thiêm phát hiện ra mẹ mình vừa khóc. Thằng bé dùng bàn tay nhỏ mềm lau mặt cho cô, nói với cô:
“Ba Tường chọc mẹ khóc phải không ạ?”
“Không phải đâu, chỉ là bụi bay vào mắt mẹ thôi.”
Mộc Thuần không muốn để con trai biết được sự thật, chỉ đành giấu giếm mọi chuyện.
Cửa xe mở ra, Phi Vũ bình tĩnh ngồi vào bên cạnh Mộc Thuần và Tử Thiêm. Cô theo bản năng ôm con trai tránh xa anh một chút, lúc này, xe mới từ từ lăn bánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook