Không ai hiểu con bằng mẹ, mặc dù thời gian tiếp xúc với Ninh Thiên Vũ khá ngắn, nhưng cô hiểu rõ Ninh Thiên Vũ có biểu hiện như vậy có nghĩa việc này hoàn toàn có liên quan đến cậu.

Thẩm Ngọc Lam nhớ không lâu sau khi uống ly sữa, cô mới mất đi ý thức.

Đó hiển nhiên không phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ninh Thiên Vũ cúi đầu không nói.

Thẩm Ngọc Lam nhìn cậu, vừa bất lực vừa tức giận.

Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt lãnh đạm.

nói: “Con ra ngoài đi, mẹ cần mặc quần áo”

Thẩm Ngọc Lam đầu óc rối bời.

Đây là lần đầu tiên của cô, cái quý giá nhất của người phụ nữ đã không còn nữa.

Nói cô không tủi thân là giả, nhưng việc này do chính con trai cô gây ra, cô còn làm gì được nữa?
Đầu Thẩm Ngọc Lam rối như mớ bòng bong, có nói cũng không rõ.

Tuy nhiên, Ninh Nhất Phàm...!
Cô bị hạ thuốc, chẳng lẽ...!
“Con ngày hôm qua cũng...!với ba của mình sao?”.

Ninh Thiên Vũ cúi đầu, mặt hướng ra ngoài cửa, hồi lâu không lên tiếng thì nghe được cô hỏi.

Ninh Thiên Vũ quay mặt lại nhìn, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ bất mãn, rõ ràng cậu đã làm được một việc tốt, sao mẹ lại không biết ơn mà còn hung dữ như vậy?
Mẹ nhỏ không phải thích ba sao? Không phải cậu cũng đang giúp mẹ à?
Nhìn bộ dạng của Ninh Thiên Vũ, Thẩm Ngọc Lam cầm bộ đồ ngủ luồn vào bên trong chăn, sau khi mặc xong, cô nén cơn đau từ giữa hai chân, đứng dậy đi tới trước mặt Ninh Thiên Vũ.

Cô ngồi xổm xuống, nói: “Thiên Vũ, mẹ và ba con không phải là vợ chồng, không thể làm loại chuyện đó, dì Cao mới là mẹ tương lai của con.

Con có biết rằng hành động hôm qua của con là sai không?” Đứa trẻ này từ nhỏ không lớn lên bên cạnh cô, nếu bây giờ không mắng, cô thật sự chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Ninh Thiên Vũ dường như đã ý thức được sự việc nghiêm trọng đến mức nào nên cúi đầu không nói gì.

Ninh Thiên Vũ cho rằng Thẩm Ngọc Lam thích ba cậu, cậu cho là nếu làm như vậy, dì nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng giờ phút này dì lại không có chút vui vẻ, ngược lại còn muốn khóc.


Chẳng lẽ cậu thật sự đã sai rồi sao?
“Hôm nay mẹ sẽ xin nghỉ một ngày, con tự kiểm điểm lại bản thân mình cho tốt đi”
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Thiên Vũ, trong lòng Thẩm Ngọc Lam lại có một tia không đành lòng, nhưng mà chuyện này không phải chuyện nhỏ, cô phải dạy cho đứa trẻ này một bài học.

Cô nói với thím Lưu một tiếng, rồi rời khỏi biệt thự nhà họ Ninh.

Chỉ là bởi vì bệnh của mẹ nên những năm gần đây cô không có bạn bè, cũng không có người thân, vậy nên phát sinh ra những chuyện như này cô mới phát hiện ra, đến cả một người để tâm sự cô cũng không có, càng đừng nói đến một người để cô khóc lóc kể lể.

Sau cùng, cô nhờ bác Trường đưa mình ra trạm xe lửa.

Từ thành phố C đến thành phố W, nếu ngồi xe lửa, thì chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ.

Cô đi đến mộ của mẹ mình.

Đó là thành phố W, ở trong khu mộ tốt nhất.

Khi trước, là cô sinh Ninh Thiên Vũ, lúc cô nhận được tiền công liền đưa mẹ đi chữa bệnh, cùng với chi tiêu mấy năm của hai người thì còn thừa mười mấy vạn.

Cô dùng hết để xây mộ cho mẹ, sâu trong trái tim của cô, không hề nghĩ tới sẽ phải dùng tới khoản tiền đó nữa, thậm chí còn có chút bài xích với nó.

Ngồi trên gò đất trước ngôi mộ của mẹ, cô khóc thật lâu thật lâu.

Nhiều năm như vậy, bởi vì bệnh của mẹ, trước nay cô chưa từng khóc trước mặt bà, ngoại trừ cái ngày mà bà đi, thì lần này là lần đầu tiên.

Mặc dù ở trong thời đại này, đã không còn quá quan trọng đến trinh tiết, nhưng trong nội tâm của cô, vẫn là rất để ý.


Hơn nữa, dưới tình huống như vậy, cho rồi người đàn ông kia vẫn là khinh thường cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại càng cảm thấy buồn.

Cho dù, cô có nghĩ tới việc tìm đàn ông, nhưng mà, cô cũng sẽ không đem lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông không yêu mình.

Nhưng Ninh Thiên Vũ là con trai của cô, xuất phát từ điểm này vẫn là vì tốt cho cậu.

Vậy nên, xảy ra chuyện này, có trách không được, đánh không được, cũng không nỡ mắng, nhưng cái phần oan ức này trong lòng cô lại vô cùng chân thực.

Tập đoàn Ninh Thị.

Trong văn phòng của tổng giám đốc, Liễu Tự nhìn đống văn kiện bị ném đầy đất, thở dài.

“Tổng giám đốc Ninh của chúng ta, cậu lại tức giận chuyện gì vậy? Hôm qua chẳng phải là một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng sao? Sao tôi cảm thấy, hình như cậu không được thỏa mãn ham muốn thế?” Liễu Tự vừa xoay người nhặt văn kiện trên mặt đất, vừa trêu chọc Ninh Nhất Phàm.

Buổi sáng anh vốn định để giải quyết chút chuyện quan trọng, vậy mà người của phòng thư kí lại gọi anh quay về.

“Cậu đi điều tra một chút, xem trong bữa tiệc tối hôm qua, Ninh Thiên Vũ đã đi gặp ai?”.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương