Ai bảo cô uống say làm gì?
Anh cũng đâu phải làm một quân tử tâm không loạn? Huống hồ, anh cũng chẳng phải là một quân tử.
Hình Liệt Hàn nghiến răng, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ mảnh mai của cô chỉ muốn cắn.
Tuy nhiên, trong đầu anh đột nhiên nhớ đến Đường Dĩ Hi, người phụ nữ này dù sao cũng là mẹ của con trai anh, nếu anh cưỡng bức, lỡ cô lại hận anh thì sao?
Việc con trai bị kẹt ở giữa cũng đã khiến anh đủ bận tân rồi.
Hình Liệt Hàn hít một hơi, thầm nghĩ, rồi cũng sẽ có một ngày anh khiến người phụ nữ này phải chủ động nhào vào lòng anh, dâng hiến bản thân cho anh.
Nghĩ xong, Hình Liệt Hàn lập tức dứng dậy, chỉ mặc một chiếc quần lót hình viên đạn, đi về hướng tủ lạnh, lúc này đây, hắn cần gấp nước lạnh để dập lửa.
Đêm nay, Hình Liệt Hàn không quay trở lại giường nữa, anh không muốn đối diện với người phụ nữ ngủ không yên phận, suốt ngày làm ra đủ trò trêu trọc anh.
Việc không thể phóng thích cũng đủ khiến anh phát bực, vì thế anh chỉ có thể chạy vào phòng tắm tự dùng tay giải quyết.
Tuy nhiên, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của người phụ nữ này.
Đêm nay, Đường Tư Vũ chiếm đoạt giường của Hình Liệt Hàn, ngủ không biết trời trăng đất dày gì.
Sáng sớm.
Cơn đau đầu cứ luôn làm phiền cô kể cả trong giấc mơ, buộc cô phải mở mắt tỉnh dậy, ánh sáng chói lọi ngoài cửa sổ khiến đôi mắt hé mở ngay lập tức đóng lại. Tuy nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, mặc ánh sáng mặt trời chói chang, cô nhanh chóng hoảng loạn mở ra.
Giật mình!
Sao rèm cửa lại giống nhà anh ta vậy?
Đường Tư Vũ vội vàng ôm lấy cái trán đau buốt óc, mở to mắt nhìn tứ phía.
Không phải nhà Hình Liệt Hàn thì còn có thể là nhà ai được nữa?
Lúc cô dùng hai tay đập vào trán mình, đột nhiên chăn trên ngực cô tuột xuống, Đường Tư Vũ cúi đầu, giật mình, theo bản năng, cô kéo chăn lên để che cơ thể đang lộ ra ngoài của mình, cẩn thận cảm nhận một chút rồi đưa tay sờ thân dưới của mình.
Lúc này, cả người cô hoàn toàn suy sụp, cô kéo chặt cái chăn rồi hét lên một tiếng thất thanh.
NA.
Nghe thấy tiếng hét, người đàn ông đang ngủ trên ghế sofa lập tức mở to đôi mắt thâm sâu, sắc bén, kéo chiếc khăn tắm lại quấn quanh người rồi sải chân bước ra.
Trong căn phòng rộng lớn này đến một bức tường cũng không có nên từ trên giường Đường Tư Vũ cũng có thể nhìn thấy anh.
“Hình Liệt Hàn, anh đã làm gì tôi rồi?”
Đường Tư Vũ như sắp phát điên lên, hai hốc mắt tức đến đỏ ửng, lập tức hỏi anh.
Đôi mắt đen của Hình Liệt Hàn sầm xuống: “Tôi có làm gì cô thì cũng đáng đời cô thôi.”
“Anh.. anh thật là…” Đôi môi Đường Tư Vũ run lên, vô cùng tức giận.
Hình Liệt Hàn nhìn biểu cảm của một liệt phụ trinh tiết, cũng may đêm qua anh nhẫn nhịn, bằng không nếu anh thật sự làm gì cô thì lúc này e là cô sẽ hận anh chết mắt.
“Với thân hình cứng nhắc của cô, cô nghĩ tôi có hứng à?” Hình Liệt Hàn lập tức hừ giọng, vẻ mặt khinh khỉnh.
Đường Tư Vũ trợn trừng mắt, ôm chặt chiếc chăn che mình, kín đáo đến mức không một kẽ hở: “Tốt nhất anh nên nói sự thật, anh rốt cuộc anh có làm gì tôi „ không… “Cô muốn hỏi tối qua tôi có làm gì cô không ư?” Khóe môi Hình Liệt Hàn cong lên đầy giễu cọt.
Đường Tư Vũ cảm thấy người đàn ông này thật ghê tởm, cô cắn đôi môi đỏ mong, trợn mắt nhìn với ánh mắt căm phẫn tột độ.
Hình Liệt Hàn bước tới trước giường, gương mặt hoàn hảo đầy nghiêm nghị, tiến tới gần cô một chút: “Cô soi lại gương đi, cô có chỗ nào để tôi thích không?”
Như lời anh ta nói, trên người anh toát ra nồng nặc mùi nội tiết tố nam tính khiến Đường Tư Vũ hoảng loạn bắt an.
Cô khẽ ngẳắng mặt lên, người đàn ông này đánh giá thấp giá trị con người cô, lẽ nào cô lại tệ đến vậy ư?
Có điều, điều này không quan trọng, quan trọng là đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại ngủ trên giường anh ta, mà anh ta cũng chỉ quấn một cái khăn tắm, chuyện này quả không đơn giản, không rõ ràng?
“Vậy rốt cuộc anh có hay không!” Đường Tư Vũ cắn môi, căm hận trừng mắt hỏi anh.
“Đêm qua cô nôn lên người tôi, rồi tự làm bẩn mình, hơn nữa còn nôn lên xe tôi, nên tôi phải đích thân tắm cho cô. Nhưng mà chiếm đoạt gì thì tôi không hề.” Giọng nói của Hình Liệt Hàn lộ ra sự khẳng định chắc nịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook