Tổng Tài Cuồng Vợ
-
Chương 5: Đón cô về, hôn cô đến
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cuộc gọi đến, là Mặc Tây Quyết, cô nghe điện: “Anh Mặc.
“Sao cô vẫn chưa về? Ngôn Uyển Cừ, cô càng ngày càng to gan rồi đấy!" Giọng Mặc Tây Quyết đầy tức giận.
Gót chân Ngôn Tiểu Nặc đau đến mức giọng cũng bị khan đi: “Tôi về bây giờ đây
“Cô bị sao thế?" Mặc Tây Quyết nghe ra giọng cô có chút khác thường, bớt giận không ít.
"Chân bị thương chút thôi, tôi không sao" Ngôn Tiểu Nặc trả lời, còn thêm một câu: “Giờ tôi về đây
"Chân bị thương sao mà về được, cô đứng chờ ở đó, tôi đi đón” Nói xong Mặc Tây Quyết liền tắt máy.
Lời từ chối của Ngôn Tiểu Nặc nuốt lại, cô thật sự sợ Mặc Tây Quyết đột ngột xuất hiện ở đây, liền vội vàng dậy, bác sĩ vẫn còn gọi với phía sau: "Cô gái, vết thương của cô.”
Ngôn Tiểu Nặc không để ý lời của bác sĩ, thất tha thất thểu chạy đến cổng bệnh viện.
Cô vừa dựa vào tường đứng vững thì một chiếc xe Bugatti Veyron dùng trước mặt cô, Mặc Tây Quyết mặc áo sơ mi màu xám bạc đắt tiền, vô cùng đẹp trai, giống như thiên thần hạ phàm, Ngôn Tiếu Nặc ngây ra, anh ta đến đón cô thật sao?
Mặc Tây Quyết thấy cô dựa vào tường, đầu tóc rối bù, chân còn dán băng gạc, vô cùng thảm hại, anh ta đột nhiên đau lòng, chạy đến ôm cô lên xe, ngữ khí lạnh lùng: “Ai làm vậy?".
Ngôn Tiểu Nặc làm sao dám nói thật, vội vàng đáp lại: "Tôi cũng không biết hắn là ai, thôi bỏ đi, người ta cũng là không cố ý?
Mặc Tây Quyết cũng không truy cứu nữa, chỉ nhìn gót cô, anh ta nói với tài xế: "Chạy nhanh chút nữa đi.”
Tài xế đạp mạnh chân ga, xe lập tức chạy nhanh hơn, trong nháy mắt tòa lâu đài đã hiện ra trước mắt, Mặc Tây Quyết bể cô xuống xe, lạnh lùng ra lệnh: “Bảo Phó Cảnh Thâm qua đây
"Phó Cảnh Thâm là ai?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy một tên người mới, tò mò hỏi.
Mặc Tây Quyết nói hờ hững: “Bác sĩ”
"Ờ” Ngôn Tiểu Nặc trả lời: “Tôi bảo bác sĩ giúp tôi xử lý qua rồi, không cần rắc rối vậy”
“Câm mồm” Mặc Tây Quyết giọng nói lạnh lùng, lạnh lùng nhìn chân của cô một lượt: “Đây mà là đã xử lý rồi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc bị hắn nhìn thấu, đành phải nói: “Anh nói đến đón tôi, nên tôi đi vội.”
"Ồ, nhiệt tình vậy?" Mặc Tây Quyết nghe cô nói như vậy, trong lòng hơi vui.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào mắt hắn ta, đôi mắt sâu thẳm, mang theo sự nóng bỏng mà nhìn cô, nó trông đẹp đến nỗi cô không thể rời mắt đi được.
"Cô nhìn tôi như thể sẽ khiến tôi muốn ăn Cố đẩy” Mặc Tây Quyết nhìn cô, giọng nói như một nốt nhạc trầm tuyệt mĩ.
Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên tức thì, cô liền cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa, cô thực sự sợ rằng hắn ta sẽ làm ra chuyện như vậy.
Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ như con đà điểu của cô, bờ môi mỏng nở nụ cười nhẹ nhàng, lúc này Phó Cảnh Thâm bước vào.
“Khụ khụ, hai người, ai cần tôi đến khám?" Phó Cảnh Thâm đứng ở cửa, họ nhẹ một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc quay lại, chỉ thấy một bác sĩ điển trai đứng ở đó, cô vội vàng giãy giụa: “Anh Mặc, thả tôi xuống.”
Mặc Tây Quyết không thả cô ra, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, hai tay ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc, nói với Phó Cảnh Thâm: “Chân cô ấy bị đau, anh khác cho cô ấy đi.”
Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt cúi đầu, Phó Cảnh Thâm cầm vào mắt cá chân Ngôn Tiểu Nặc. Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Phó Cảnh Thâm, anh làm gì vậy?"
Dám đụng vào mắt cá chân người phụ nữ của hắn?
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, sợ hãi nhìn vào Mặc Tây Quyết, không biết hắn ta tức giận cái gì.
Phó Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Mặc Tây Quyết, nhẹ nhàng nói: "Kiểm tra chân của cô ấy.
“Để tôi.” Mặc Tây Quyết cầm vào mắt cá chân của cô, kiêu ngạo nói: “Chỉ được xem, không được sờ"
Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ đến mức muốn tìm một nơi nào để chui xuống. Mặc Tây Quyết hắn ta làm sao thế? Phó Cảnh Thâm liếc lên nhìn Tiểu Nặc một cái, sau đó thảo miếng gạc trên chân cô ra.
Phó Cảnh Thâm thay thuốc mới cho Tiểu Nặc thuốc, sau đó tiêm cho cô một mũi uốn ván, sắp xếp hòm thuốc, rồi lạnh lùng nói với Mặc Tây Quyết: "Chân cô ấy bị thương, có một số việc tốt nhất không được làm”
Mặc Tây Quyết nhanh chóng dịu xuống: “Tôi biết rồi" Ngôn Tiểu Nặc chỉ là cảm thấy muốn độn thổ cho xong, chật vật muốn lên lâu.
Rốt cuộc cô vẫn bị hắn bế lên, đỉnh đầu chuyển xuống giọng nói lạnh lùng của hắn ta: “Bị thương rồi thì đừng bướng bỉnh nữa”
- Không biết vì sao, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy trong mắt nóng lên một chút, cô thở dài một cái, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ anh.
“Cảm động sao?” Mặc Tây Quyết cuí đầu nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, không nghe ra được gì qua ngữ khí của hắn.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói trúng tim đen, mặt càng đỏ hơn, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đâu có, là chân đau"
Mặc Tây Quyết đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng xoa cái chân đau của cô, đôi môi mỏng khẽ cười: “Chân đau? Như thế này? Còn đau không?"
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy một loại cảm giác ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể, giọng cô vỡ vụn: “Không... không đau nữa rồi.”
Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ cực kì không tự nhiên của cô, màu mắt dần tối hơn, ẩn ngón tay cái vào mắt cá chân cô, nhẹ nhàng xoa. Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi dài, nói nhỏ: “Anh làm gì thế? Vẫn không buông tôi ra"
"Giúp cô lưu thông máu" Trong mắt Mặc Tây Quyết hiện lên một nụ cười tinh nghịch.
Mặc Tây Quyết, lại đang trêu chọc cô?
Cơn ngứa ở chân khiến cô vô tình rút lại, hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt cá chân cô, Ngôn Tiểu Nặc run rẩy.
Lúc đó, điện thoại của Mặc Tây Quyết vang lên, hắn xem điện thoại, sau đó bỏ cô ra, đi ra ngoài cửa.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi điện cho cô Lữ, nói chân mình bị thương rồi, khỏe lại mới có thể đi thăm bà ngoại, đồng thời nhờ cô ấy chăm nom bà ngoại giúp.
Tắt điện thoại, cũng là lúc Ngôn Tiểu Nặc chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy tiếng Mặc Tây Quyết đi vào: “Cô đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Ngôn Tiểu Nặc nói thật: “Hộ lý chăm sóc bà, chân tôi bị đau, ngày mai không thể đến thăm bà, nên gọi bảo Cô ấy”
Mặc Tây Quyết gật đầu, không cố hỏi thêm, lại nghĩ ra chuyện khác: “Tôi nghe Duy Đức nói, cô thi đỗ khoa thiết kế của đại học S rồi?"
“Ừm" Ngôn Tiểu Nặc đờ đẫn trả lời, cứ nghĩ tới chuyện này, tâm trạng cô lại trở lên tồi tệ. Cô thực sự rất muốn đến trường, không muốn ở lại lâu đài này, sống như một con chim én vàng.
Ánh mắt Mặc Tây Quyết lóe lên ánh sáng trong đêm, giọng nói trầm ấm đây tình cảm: “Cô rất muốn đi học?”
“Đúng, có được không? Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, đôi mắt ta lóe lên ảnh ngạc
nhiên và mong chờ.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô sáng ngời, làn sóng mắt sáng lên giống như viên kim cương đang chuyển động, Vô tình toát lên vẻ phong tình.
Mặc Tây Quyết không nhịn được mà hôn cô, đôi môi cô giống như chiếc bánh pudding, ngọt mà mềm mại, khiến hắn chìm đắm trong vô thức.
Ngôn Tiểu Nặc bị hắn hôn, hương thơm mát lạnh của anh phả vào môi cô với một hơi thở nóng bỏng, cô cảm thấy tim mình càng ngày đập càng nhanh, mãi đến khi cảm thấy cô cảm thấy mình sắp hết hơi, Mặc Tây Quyết mới buông cô ra.
Cô rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng lại làm hắn mất kiểm soát hết lần này đến lần khác, Ngôn Tiểu Nặc run rẩy nói: “Bác sĩ nói không được, chân tôi bị đau".
“Thật kém cỏi, đi đường cũng bị thương được.” Giọng Mặc Tây Quyết khàn khàn, rõ ràng trách măng nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
Cô thực sự kém cỏi, nếu không làm thế nào có thể đụng phải một người như hắn.
Ngôn Tiểu Nặc không dám nói, nhưng đôi mắt cho thấy sự không phục, Mặc Tây Quyết trêu chọc nói: “Sao rồi? Lẽ nào cô nghĩ? Không sao, tôi cẩn thận chút là không đụng vào vết thương của cô.”
"Tôi không nghĩ thế!" Ngôn Tiểu Nặc lập tức phụ nhận, mặt đỏ lên, người đàn ông này sao lại lưu manh như thế?
Mặc Tây Quyết nhướn mày hỏi: “Cô còn muốn đi học nữa không?" “Muốn!" Ngôn Tiểu Nặc gật đầu liên tục. Mặc Tây Quyết vẫn chìm đắm trong cảm giác tươi đẹp vừa nãy. Hắn ôm lấy eo thon thả của cô, để dán lên người mình, trầm gọng nói: "Hôn tôi.”
“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, cô không biết mình nghe nhầm không?
“Hôn tôi, đừng để tôi nói lại lần hai” Mặc Tây Quyết nói, đôi mắt đen nóng bỏng: "Nếu không thì đừng nghĩ được đi học”
Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt, vì muốn đi học, cô hé miệng.
Tôi tay bé nhỏ đặt lên cổ Mặc Tây Quyết, đôi môi hồng hôn lên, khoảnh khắc chạm vào, trái tim cô dường như tiếp xúc với dòng điện, đầu óc trông rỗng
Mặc Tây Quyết cúi mắt nhìn xuống đôi lông mi cô vì căng thẳng mà không ngừng run rẩy, mặt ửng đỏ lên, trong khi cô ấy hôn mình, anh đặt tay lên mặt cô, ấm áp và mềm mại.
Mặc Tây Quyết nhìn đôi lông mi của cô vì căng thẳng mà không ngừng run rẩy, mặt cô ửng đỏ, mặc cô hồn mình tay hắn đỡ lấy mặt cô, ấm áp và mềm mại.
Cơ thể Ngôn Tiểu Nặc khẽ run lên, nhẹ kêu em” một tiếng.
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết bỗng vì tiếng kêu này mà càng trở lên nóng bỏng, đôi tay to lớn ôm lấy lưng cô và hôn cô một cách điên cuồng.
“Sao cô vẫn chưa về? Ngôn Uyển Cừ, cô càng ngày càng to gan rồi đấy!" Giọng Mặc Tây Quyết đầy tức giận.
Gót chân Ngôn Tiểu Nặc đau đến mức giọng cũng bị khan đi: “Tôi về bây giờ đây
“Cô bị sao thế?" Mặc Tây Quyết nghe ra giọng cô có chút khác thường, bớt giận không ít.
"Chân bị thương chút thôi, tôi không sao" Ngôn Tiểu Nặc trả lời, còn thêm một câu: “Giờ tôi về đây
"Chân bị thương sao mà về được, cô đứng chờ ở đó, tôi đi đón” Nói xong Mặc Tây Quyết liền tắt máy.
Lời từ chối của Ngôn Tiểu Nặc nuốt lại, cô thật sự sợ Mặc Tây Quyết đột ngột xuất hiện ở đây, liền vội vàng dậy, bác sĩ vẫn còn gọi với phía sau: "Cô gái, vết thương của cô.”
Ngôn Tiểu Nặc không để ý lời của bác sĩ, thất tha thất thểu chạy đến cổng bệnh viện.
Cô vừa dựa vào tường đứng vững thì một chiếc xe Bugatti Veyron dùng trước mặt cô, Mặc Tây Quyết mặc áo sơ mi màu xám bạc đắt tiền, vô cùng đẹp trai, giống như thiên thần hạ phàm, Ngôn Tiếu Nặc ngây ra, anh ta đến đón cô thật sao?
Mặc Tây Quyết thấy cô dựa vào tường, đầu tóc rối bù, chân còn dán băng gạc, vô cùng thảm hại, anh ta đột nhiên đau lòng, chạy đến ôm cô lên xe, ngữ khí lạnh lùng: “Ai làm vậy?".
Ngôn Tiểu Nặc làm sao dám nói thật, vội vàng đáp lại: "Tôi cũng không biết hắn là ai, thôi bỏ đi, người ta cũng là không cố ý?
Mặc Tây Quyết cũng không truy cứu nữa, chỉ nhìn gót cô, anh ta nói với tài xế: "Chạy nhanh chút nữa đi.”
Tài xế đạp mạnh chân ga, xe lập tức chạy nhanh hơn, trong nháy mắt tòa lâu đài đã hiện ra trước mắt, Mặc Tây Quyết bể cô xuống xe, lạnh lùng ra lệnh: “Bảo Phó Cảnh Thâm qua đây
"Phó Cảnh Thâm là ai?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy một tên người mới, tò mò hỏi.
Mặc Tây Quyết nói hờ hững: “Bác sĩ”
"Ờ” Ngôn Tiểu Nặc trả lời: “Tôi bảo bác sĩ giúp tôi xử lý qua rồi, không cần rắc rối vậy”
“Câm mồm” Mặc Tây Quyết giọng nói lạnh lùng, lạnh lùng nhìn chân của cô một lượt: “Đây mà là đã xử lý rồi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc bị hắn nhìn thấu, đành phải nói: “Anh nói đến đón tôi, nên tôi đi vội.”
"Ồ, nhiệt tình vậy?" Mặc Tây Quyết nghe cô nói như vậy, trong lòng hơi vui.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào mắt hắn ta, đôi mắt sâu thẳm, mang theo sự nóng bỏng mà nhìn cô, nó trông đẹp đến nỗi cô không thể rời mắt đi được.
"Cô nhìn tôi như thể sẽ khiến tôi muốn ăn Cố đẩy” Mặc Tây Quyết nhìn cô, giọng nói như một nốt nhạc trầm tuyệt mĩ.
Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên tức thì, cô liền cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa, cô thực sự sợ rằng hắn ta sẽ làm ra chuyện như vậy.
Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ như con đà điểu của cô, bờ môi mỏng nở nụ cười nhẹ nhàng, lúc này Phó Cảnh Thâm bước vào.
“Khụ khụ, hai người, ai cần tôi đến khám?" Phó Cảnh Thâm đứng ở cửa, họ nhẹ một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc quay lại, chỉ thấy một bác sĩ điển trai đứng ở đó, cô vội vàng giãy giụa: “Anh Mặc, thả tôi xuống.”
Mặc Tây Quyết không thả cô ra, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, hai tay ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc, nói với Phó Cảnh Thâm: “Chân cô ấy bị đau, anh khác cho cô ấy đi.”
Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt cúi đầu, Phó Cảnh Thâm cầm vào mắt cá chân Ngôn Tiểu Nặc. Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Phó Cảnh Thâm, anh làm gì vậy?"
Dám đụng vào mắt cá chân người phụ nữ của hắn?
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, sợ hãi nhìn vào Mặc Tây Quyết, không biết hắn ta tức giận cái gì.
Phó Cảnh Thâm nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Mặc Tây Quyết, nhẹ nhàng nói: "Kiểm tra chân của cô ấy.
“Để tôi.” Mặc Tây Quyết cầm vào mắt cá chân của cô, kiêu ngạo nói: “Chỉ được xem, không được sờ"
Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ đến mức muốn tìm một nơi nào để chui xuống. Mặc Tây Quyết hắn ta làm sao thế? Phó Cảnh Thâm liếc lên nhìn Tiểu Nặc một cái, sau đó thảo miếng gạc trên chân cô ra.
Phó Cảnh Thâm thay thuốc mới cho Tiểu Nặc thuốc, sau đó tiêm cho cô một mũi uốn ván, sắp xếp hòm thuốc, rồi lạnh lùng nói với Mặc Tây Quyết: "Chân cô ấy bị thương, có một số việc tốt nhất không được làm”
Mặc Tây Quyết nhanh chóng dịu xuống: “Tôi biết rồi" Ngôn Tiểu Nặc chỉ là cảm thấy muốn độn thổ cho xong, chật vật muốn lên lâu.
Rốt cuộc cô vẫn bị hắn bế lên, đỉnh đầu chuyển xuống giọng nói lạnh lùng của hắn ta: “Bị thương rồi thì đừng bướng bỉnh nữa”
- Không biết vì sao, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy trong mắt nóng lên một chút, cô thở dài một cái, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ anh.
“Cảm động sao?” Mặc Tây Quyết cuí đầu nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, không nghe ra được gì qua ngữ khí của hắn.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói trúng tim đen, mặt càng đỏ hơn, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đâu có, là chân đau"
Mặc Tây Quyết đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng xoa cái chân đau của cô, đôi môi mỏng khẽ cười: “Chân đau? Như thế này? Còn đau không?"
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy một loại cảm giác ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể, giọng cô vỡ vụn: “Không... không đau nữa rồi.”
Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ cực kì không tự nhiên của cô, màu mắt dần tối hơn, ẩn ngón tay cái vào mắt cá chân cô, nhẹ nhàng xoa. Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi dài, nói nhỏ: “Anh làm gì thế? Vẫn không buông tôi ra"
"Giúp cô lưu thông máu" Trong mắt Mặc Tây Quyết hiện lên một nụ cười tinh nghịch.
Mặc Tây Quyết, lại đang trêu chọc cô?
Cơn ngứa ở chân khiến cô vô tình rút lại, hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt cá chân cô, Ngôn Tiểu Nặc run rẩy.
Lúc đó, điện thoại của Mặc Tây Quyết vang lên, hắn xem điện thoại, sau đó bỏ cô ra, đi ra ngoài cửa.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi điện cho cô Lữ, nói chân mình bị thương rồi, khỏe lại mới có thể đi thăm bà ngoại, đồng thời nhờ cô ấy chăm nom bà ngoại giúp.
Tắt điện thoại, cũng là lúc Ngôn Tiểu Nặc chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy tiếng Mặc Tây Quyết đi vào: “Cô đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Ngôn Tiểu Nặc nói thật: “Hộ lý chăm sóc bà, chân tôi bị đau, ngày mai không thể đến thăm bà, nên gọi bảo Cô ấy”
Mặc Tây Quyết gật đầu, không cố hỏi thêm, lại nghĩ ra chuyện khác: “Tôi nghe Duy Đức nói, cô thi đỗ khoa thiết kế của đại học S rồi?"
“Ừm" Ngôn Tiểu Nặc đờ đẫn trả lời, cứ nghĩ tới chuyện này, tâm trạng cô lại trở lên tồi tệ. Cô thực sự rất muốn đến trường, không muốn ở lại lâu đài này, sống như một con chim én vàng.
Ánh mắt Mặc Tây Quyết lóe lên ánh sáng trong đêm, giọng nói trầm ấm đây tình cảm: “Cô rất muốn đi học?”
“Đúng, có được không? Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, đôi mắt ta lóe lên ảnh ngạc
nhiên và mong chờ.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô sáng ngời, làn sóng mắt sáng lên giống như viên kim cương đang chuyển động, Vô tình toát lên vẻ phong tình.
Mặc Tây Quyết không nhịn được mà hôn cô, đôi môi cô giống như chiếc bánh pudding, ngọt mà mềm mại, khiến hắn chìm đắm trong vô thức.
Ngôn Tiểu Nặc bị hắn hôn, hương thơm mát lạnh của anh phả vào môi cô với một hơi thở nóng bỏng, cô cảm thấy tim mình càng ngày đập càng nhanh, mãi đến khi cảm thấy cô cảm thấy mình sắp hết hơi, Mặc Tây Quyết mới buông cô ra.
Cô rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng lại làm hắn mất kiểm soát hết lần này đến lần khác, Ngôn Tiểu Nặc run rẩy nói: “Bác sĩ nói không được, chân tôi bị đau".
“Thật kém cỏi, đi đường cũng bị thương được.” Giọng Mặc Tây Quyết khàn khàn, rõ ràng trách măng nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
Cô thực sự kém cỏi, nếu không làm thế nào có thể đụng phải một người như hắn.
Ngôn Tiểu Nặc không dám nói, nhưng đôi mắt cho thấy sự không phục, Mặc Tây Quyết trêu chọc nói: “Sao rồi? Lẽ nào cô nghĩ? Không sao, tôi cẩn thận chút là không đụng vào vết thương của cô.”
"Tôi không nghĩ thế!" Ngôn Tiểu Nặc lập tức phụ nhận, mặt đỏ lên, người đàn ông này sao lại lưu manh như thế?
Mặc Tây Quyết nhướn mày hỏi: “Cô còn muốn đi học nữa không?" “Muốn!" Ngôn Tiểu Nặc gật đầu liên tục. Mặc Tây Quyết vẫn chìm đắm trong cảm giác tươi đẹp vừa nãy. Hắn ôm lấy eo thon thả của cô, để dán lên người mình, trầm gọng nói: "Hôn tôi.”
“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, cô không biết mình nghe nhầm không?
“Hôn tôi, đừng để tôi nói lại lần hai” Mặc Tây Quyết nói, đôi mắt đen nóng bỏng: "Nếu không thì đừng nghĩ được đi học”
Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt, vì muốn đi học, cô hé miệng.
Tôi tay bé nhỏ đặt lên cổ Mặc Tây Quyết, đôi môi hồng hôn lên, khoảnh khắc chạm vào, trái tim cô dường như tiếp xúc với dòng điện, đầu óc trông rỗng
Mặc Tây Quyết cúi mắt nhìn xuống đôi lông mi cô vì căng thẳng mà không ngừng run rẩy, mặt ửng đỏ lên, trong khi cô ấy hôn mình, anh đặt tay lên mặt cô, ấm áp và mềm mại.
Mặc Tây Quyết nhìn đôi lông mi của cô vì căng thẳng mà không ngừng run rẩy, mặt cô ửng đỏ, mặc cô hồn mình tay hắn đỡ lấy mặt cô, ấm áp và mềm mại.
Cơ thể Ngôn Tiểu Nặc khẽ run lên, nhẹ kêu em” một tiếng.
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết bỗng vì tiếng kêu này mà càng trở lên nóng bỏng, đôi tay to lớn ôm lấy lưng cô và hôn cô một cách điên cuồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook