“Ừm, đúng thế!”
Có Manh Manh gật đầu.

Bella cười nói: “Rất có hiệu quả! Nào, xuống đây, chúng ta vào hậu trường.”
“Oh.

Có Manh Manh gật đầu.

Cô cũng lớn mật, không chọn đi cầu thang mà trực tiếp nhảy xuống khỏi sân khấu.

Bella thấy vậy thì hết hồn, vội nói: “Cô cẩn thận chút!”
“Tôi không sao đâu!”
Cố Manh Manh lắc đầu, cười tươi.

Bella nhìn cô một cái, sau khi xác định không có chuyện gì thì mới dẫn mọi người vào phòng nghỉ sau hậu trường.

Lúc này các người mẫu còn chưa tới, nghe nói trên đường bị kẹt xe.

Vì vậy, mọi người chỉ có thể chờ đợi.

Giữa chừng, Cố Manh Manh đi vệ sinh nhưng bất ngờ đụng phải ai đó.

Nói ra cũng trùng hợp.


Lúc đó cô vốn đang nhìn xuống điện thoại, không ngờ người kia cũng đang nhìn xuống điện thoại, vì vậy hai người họ mới va vào nhau.

“Ám Có Manh Manh hét lên một tiếng, điện thoại trực tiếp rơi xuống đắt, phát ra tiếng “bụp”.

“Xin lỗi.”
Một giọng nam trong trẻo êm tai vang lên.

Ngay sau đó, thiếu niên đội mũ lưỡi trai cúi xuống nhặt điện thoại lên.

Cố Manh Manh nhìn chằm chằm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Không cần điện thoại nữa?”
Người thiếu niên cười nói.

Có Manh Manh hoàn hồn, nhanh chóng vươn tay nhận lấy điện thoại, lắp bắp: “Anh, anh là Kiều Tử…”
“Thế này mà vẫn bị cô nhận ra à?”
Kiều Tử khẽ cười.

Cố Manh Manh đỏ mặt ngay lập tức!
Trời ơi, thần tượng của cô đấy! Thần tượng đáy!
Đứng ngay trước mặt cô bây giờ, quả thực như là mơ vậy!
“Này?”
Kiều Tử thấy cô ngắn nga thì không khỏi vươn tay ra khua khua trước mặt cô, nói: “Cô không sao chứ?”

Cố Manh Manh hoàn hồn lại.

Cô lùi lại một bước, lắc đầu liên tục: “Không, tôi không Sao…”
Kiều Tử cong môi: “Cô là người mẫu?”
“Hả?”
Có Manh Manh hơi ngắn ra.

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại nói như vậy?”
Kiều Tử nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô đi catwalk.”
Cố Manh Manh ôm mặt: “Anh, anh nhìn thấy rồi?”
“Sao vậy?”
Kiều Tử cười khẽ: “Không phải là nhân viên thì không cho tôi xem sao?”
Cố Manh Manh lắc đầu.

Kiều Tử nói: “Cô đi khá tốt, hừm, nhưng chỉ là hơi căng thẳng.

Đây không phải là lần đầu tiên của cô đấy chứ?”
Cố Manh Manh cúi đầu khẽ đáp một tiếng.

Kiều Tử chợt hiểu ra.

“Thì ra là vậy…” Hắn cười nói: “Nếu là lần đầu tiên thì biểu hiện của cô đã rất tốt rồi!”
“Cảm ơn anh…”
Cố Manh Manh lại đỏ mặt nói.

Kiều Tử nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó nói: “Điện thoại của cô có sao không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.

Kiều Tử gật đầu: “Ừm, vậy được, nếu như đã không sao Cố Manh Manh nói.

“Hả2”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương