*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngược lại, Tô Mẫn Mẫn cư xử như một con ma đói.

Dáng ăn đó, động tác đó, quả thực không thể diễn tả bằng lời.

Có Manh Manh ở bên cần thận quan sát.

Cô phát hiện ra, mặc dù Lục Tiểu Tứ ngày thường trông giống như một công tử bột lăng nhăng, nhưng khi đối xử với Tô Mẫn Mẫn Mẫn, anh thực sự rất kiên nhẫn và dịu dàng!

“Đi đi!”
Tô Mẫn Mẫn khua tay.

Có Manh Manh cầm điện thoại và bước ra ngoài.

Bên này, Lục Tiểu Tứ đưa sữa đậu nành qua, nói: “Em đừng chỉ ăn bánh bao, uống chút sữa đậu nành.”
“Ừm…”
Tô Mẫn Mẫn gật gật đầu, thuận theo động tác đút cho cô của Lục Tiểu Tứ mà hé miệng uống mấy ngụm.

“Ừm, không đủ ngọt!”
Cuối cùng, cô ấy đã đi đến kết luận này.


Lục Tiểu Tứ bắt lực: “Thêm chút đường?”
Tô Mẫn Mẫn liếc anh một cái, lắc đầu nói: “Bỏ đi, vẫn ăn được.”
Lục Tiểu Tứ nhìn cô với ánh mắt thương xót và dịu dàng.

Tô Mẫn Mẫn lắc lư, nói: “Anh gì ới, anh có thể đừng tiếp tục nhìn em như vậy được không.

Em thấy sợ!”
Lục Tiểu Tứ nhíu mày, giọng nói lại trở nên lạnh lùng: “Tiếp tục ăn đồ của em đi!”
HS Tô Mẫn Mẫn cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao.

Một lúc sau, Cố Manh Manh quay trở lại.

Sau khi nhìn thấy cô, Tô Mẫn Mẫn liên tục vẫy tay với cô: “Manh Manh, cậu có đói không? Đên đây, chúng ta cùng nhau ăn tiểu long bao nào!”
Cố Manh Manh giật giật khóe miệng, lắc đầu nói: “Tớ không đói, cậu ăn đi.”
TU?
Tô Mẫn Mẫn há miệng cắn một miếng bánh bao nhỏ.

Lục Tiểu Tứ ở bên cạnh nhìn cô ấy, không khỏi nhíu mày: “Em không thể ăn từng miếng nhỏ thôi sao?”
Tô Mẫn Mẫn hoàn toàn không để ý tới anh.


Lục Tiểu Tứ nhịn rồi lại nhịn.

Nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người cô ấy, cuối cùng vẫn nhịn xuống!
Sau buổi trưa, Có Manh Manh chuẩn bị rời đi.

Tô Mẫn Mẫn vô cùng không nỡ, đáng thương nói: “Cậu không yêu tớ nữa?”
Có Manh Manh nhướng mày: “Ý cậu là gì?”
“Nếu cậu yêu tớ thì ở lại với tớ đi!”
Cố Manh Manh dở khóc dở cười: “Bây giờ tớ có chuyện phải làm.

Như vậy đi, chiều tớ qua với cậu?”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cô ấy nói: “Cậu là đi tìm Bella đó?”
“Ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu nói thêm: “Đi thử quần áo!”
Tô Mẫn Mẫn xoa cằm, đầu tiên là suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Như vậy đi.

Nếu chiều nay cậu tới thăm mình vậy mình sẽ miễn phí cập nhật thêm chuyện giữa Bella đó và anh hai cho cậu.

Thế nào?”
Cái này rất háp dẫn!
Có Manh Manh mắt sáng lên, không chút do dự gật đầu: “Được rồi, thành giao!”
Tô Mẫn Mẫn cười khoái chí: “Đi, đi, tớ chúc cậu thuận buồm xuôi gió.

Trừ yêu diệt mai”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương