Đống rác chất như núi được đặt gần bãi đỗ xe ngầm.

Hà Ninh không màng dơ bẩn, lao đến lục tìm.

Cô phải tự tay lấy lại và hủy đi mới có thể yên tâm!

“Hà Ninh, hay lắm, ra là cô ở đây!” Giọng Hà Lộ vang lên.

Hà Ninh đứng thẳng dậy, nhìn Hà Lộ bước tới.

Đầu Hà Lộ đã được băng bó nhưng trông có vẻ nhếch nhác.

“Mày đánh tao bị thương, lại còn làm mẹ tao bị thương, rồi trốn ở đây không về nhà.

Sao? Sợ về sẽ bị ba trách phạt à?” Hà Lộ ánh mắt đầy hung hãn, nghĩ đến cảnh mẹ bị bẻ gãy ngón tay, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt.

“Đó là do các người đáng tội.

Tự làm tự chịu!” Hà Ninh lạnh lùng đáp.


Hà Lộ hừ một tiếng: “Tao vừa hỏi thăm được, tối qua mày cả đêm không về nhà, cũng chẳng ở bệnh viện, hóa ra là qua đêm ở khách sạn! Không chỉ vậy, mày còn lén lút qua lại với người đàn ông khác sau lưng Tạ Dịch Hào, còn để hắn đánh tao và mẹ tao.

Hà Ninh, mày có hôn ước đấy, Tạ gia là gia đình có danh tiếng ở Phố Tây.

Mày công khai cắm sừng Tạ Dịch Hào, chúng tao không có ý kiến.

Nhưng mày nghĩ Tạ gia sẽ bỏ qua cho mày sao?”

Hà Lộ nghĩ rằng Hà Ninh ngoại tình nên đã xem việc này như một tin tức chấn động.

Tạ gia và Tạ Dịch Hào, Hà Ninh sớm đã không còn đặt trong lòng.

“Hà Lộ, tao không có thời gian đôi co với mày, tránh ra!”

“Hà Ninh, sợ rồi phải không? Đã làm thì đừng đòi làm thánh nữ! Tao nói cho mày biết, tao sẽ gọi điện báo cho Tạ phu nhân về chuyện này, cũng sẽ nói với Tạ Dịch Hào.

Mày cứ chờ Tạ gia hủy hôn với mày đi!” Hà Lộ cười đắc ý.

Hà Ninh không để tâm đến sự uy hiếp này.


Điều duy nhất cô lo lắng lúc này là tờ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

Thấy Hà Ninh nhíu mày, Hà Lộ tưởng rằng cô sợ, càng lấn tới: “Trừ khi, mày chuyển nhượng cổ phần cho tao hoặc ba mẹ tao, tao sẽ giúp mày giấu chuyện này.”

“Đừng có mơ!” Hà Ninh không nghĩ ngợi lập tức từ chối.

Thấy sắc mặt Hà Ninh bình thản, không chút động lòng, Hà Lộ tức giận nắm lấy cổ tay cô: “Hà Ninh, mày không sợ tất cả những gì mày có, sẽ bị chính mày phá hủy sao?”

Hà Ninh thân thể yếu ớt, không phải đối thủ của Hà Lộ.

Hà Lộ rút ra một con dao gọt trái cây: “Được, nếu mày không động lòng, vậy mày đã làm mẹ tao bị thương tay, tao sẽ cắt ngón tay của mày, để mày nếm thử mùi vị đau đớn tận tâm can! Tiện thể, tao còn có thể mang ngón cái của mày về, ấn dấu tay lên giấy chuyển nhượng cổ phần!”

“Chỉ có dấu tay mà không có chữ ký tay, mày nghĩ có thể thành công sao?” Khóe môi Hà Ninh nở nụ cười lạnh.

“Chữ ký tay, cần gì mày? Tao đã tìm được chuyên gia giả mạo nét chữ, chữ ký, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Hà Lộ giơ dao lên.

Chưa kịp để dao chém xuống, Khâm Chính đã kịp chạy tới, nắm lấy cổ tay cô ta.

“Hà tiểu thư, cô không sao chứ?” Giọng Khâm Chính đầy lo lắng, nếu Hà Ninh có chuyện gì, anh sao dám báo cáo với Tam Gia.

Bị Khâm Chính nắm chặt, Hà Lộ càng tức giận: “Hay lắm, gian phu đến cứu giúp rồi đây! Hà Ninh, tao đã nói mày thật không biết xấu hổ, không chỉ cắm sừng hôn phu mà còn để gian phu công khai bắt nạt tao!”

Nghe lời Hà Lộ nói, Khâm Chính mạnh tay, chỉ nghe một tiếng rắc, cánh tay của Hà Lộ đã gãy.

“A!” Hà Lộ hét lên, ôm lấy cánh tay gãy, đau đớn gào thét, “Hà Ninh, mày cấu kết với gian phu hai lần làm tao bị thương, tao nhất định sẽ nói với Tạ gia về chuyện này! Mày chờ đó, mày cứ chờ đấy!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương