Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
-
Chương 49: Sao mẹ phải trốn?
- Mẹ, hồi nãy con nhìn thấy có một người rất giống ba ba. Tôi đang tắm cho Đằng Đằng, vừa nghe xong có chút sợ hãi mà la lớn.
- Mẹ đã dặn con không được nói chuyện với người lạ mà. Tôi tức giận nhưng không thể vung tay đánh Đằng Đằng nổi.
- Con xin lỗi mẹ, đừng giận con. Đằng Đằng ép người lại, mở to mắt tỏ vẻ đã biết lỗi. Tôi mới gật đầu mà ôm Đằng Đằng ra ngoài.
- Mẹ, chú ấy rất xinh đẹp và.... Đằng Đằng cố nhớ ra điều gì đó, tôi cũng tò mò mà nhìn thằng bé, thấp thỏm.
- Con mắt màu hổ phách giống Đằng Đằng nữa. Tôi run rẩy ôm Đằng Đằng vào lòng mà vui mừng.
- Con gặp chú ấy ở đâu? Nói mẹ nghe.
- Con gặp chú ở trước cổng nhà mình.
- Thật? Tôi khó tin mà nhìn thằng bé.
- Thật. Chú ấy còn muốn gặp mẹ, nhưng con biết mẹ sẽ không thích gặp người lạ.
- Được rồi, Đằng Đằng ngủ đi, ngày mai mẹ cho Đằng Đằng đi chơi. Thằng bé nghe xong mà cuống quýt cười to.
- Mẹ, con muốn đi Ô Trấn, mấy người bạn của con nói ở đó rất đẹp.
- Được, nhưng Đằng Đằng phải ngủ, mai mới đi được cơ chứ. Thằng bé vội nằm xuống và thiếp đi. Tôi lật điện thoại, ngắm nhìn anh mà thì thầm.
- Con của em cuối cùng cũng được gặp ba ba, anh xem con giống anh không? Nó rất nghe lời và thông minh xuất chúng thừa hưởng từ anh chứ không phải ngu ngốc như em đâu, Bạch Kình Thần. Nước mắt rơi đầy trên tay, ẩm ướt, vội lau đi mà ôm Đằng Đằng ngủ.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Mẹ chính là chú ý. Đằng Đằng cứ muốn nhảy khỏi tôi mà chạy lại nhưng tôi nhanh chóng trốn vào một góc khuất, đúng là anh, vẫn lãnh đạm và đẹp đẽ như vậy, chỉ trong một khoảnh khắc tim tôi lại đập nhanh nhưng bi thương lại nhanh chóng lấp đầy. Thằng bé quyệt môi, xua tay loạn
- Mẹ cho con lại chào chú đi mà.
- Mẹ đã nói con không được nói chuyện với người lạ, con nhớ chứ? Tôi len lén nhìn Đằng Đằng đang buồn bã.
- Con nhớ rồi, không được thì không được. Tôi bịt miệng Đằng Đằng lại, đợi họ đi qua tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà thật Đằng Đằng xuống.
- Sao mẹ phải trốn? Đằng Đằng nhìn tôi khó hiểu, tôi lắc đầu rồi dắt thằng bé đi tiếp. Ven sông, có rất nhiều quán mì. Tôi tấp vào, ngồi xuống kêu một tô thanh đạm, nước mì thơm phức làm cho Đằng Đằng thèm thuồng, tôi nhìn mà muốn phát cười. Đúc hết tô, cho vào bụng của Đằng Đằng, thằng bé liếm mép ngon lành mà vỗ bụng cứng lên vì no nê.
- Ngon không?
- Rất ngon, mai mốt mẹ dẫn Đằng Đằng đi nữa được không?
- Được, đều chiều theo Đằng Đằng. Nhưng Đằng Đằng phải ngoan và nghe lời mẹ mới làm tất cả cho Đằng Đằng.
- Đằng Đằng nhớ rồi. Tôi ôm thằng bé đi trên đường cái. Đằng Đằng thấy đẹp liền nhìn trân trân.
- Mẹ đèn lồng đẹp quá, mẹ mua cho Đằng Đằng đi. Cái tay nhỏ chìa ra chỉ về chiếc đèn lồng đỏ con cá xinh xắn.
- Mua đi nào, đèn lồng này chỉ 25 NDT thôi. Bà già bán hàng rao to, gương mặt phúc hậu mà đến gần tôi.
- Cho cháu một cái. Tôi trả tiền rồi nhét đèn lồng vào tay của Đằng Đằng, thằng bé vui sướng mà chạy vòng vòng.
- Thằng bé thực xinh đẹp quá, chả trách được truyền gen từ mẹ. Khách du lịch thấy thằng bé năng nổ và gương mặt tuấn tú liền yêu thích.
- Cha thằng bé chắc cũng rất xinh đẹp, nhìn xem mẹ rất yêu kiều nhưng gương mặt này không hề giống mẹ mà là giống cha. Có người thấy không hợp liền cãi lại.
- Đúng rồi, gia đình hoan hỷ như vậy, cô ấy sinh khéo quá. Tôi thấy Đằng Đằng buồn bã mới chạy lại dắt tay thằng bé về nhà. Trên đường về Đằng Đằng không nói gì cứ om chặt đèn lòng vào người.
- Mẹ, chừng nào Đằng Đằng mới được gặp ba ba? Tôi xót xa, viền mắt cũng ửng đỏ hơn mà kìm nén. Tôi không muốn cho Đằng Đằng thấy tôi khóc nên cố gắng nuốt ngược vào trở lại. Vỗ nhẹ lưng Đằng Đằng từng nhịp.
- Mẹ sẽ nói ba ba đi thăm Đằng Đằng mà, tin lời mẹ Đằng Đằng phải thật sống tốt, ba ba mới vui được cơ chứ. Đằng Đằng nháy mắt ngu ngơ rồi mệt mà thiếp đi trên vai tôi. Đằng Đằng nhỏ nhắn mềm mại làm tôi thấy dễ chịu mà vuốt ve gương mặt này. Bạch Kình Thần, em thật nhớ anh và cả Đằng Đằng cũng nhớ anh nữa, nhưng chắc chắn Đằng Đằng cần anh hơn. Hình ảnh người mẹ đơn thân xinh đẹp bế cậu bé tuấn tú làm người đi đường không khỏi nhìn mà thầm khen ngợi. Từng bước chân tôi nặng nề mà đi vào nhà, đỡ Đằng Đằng lên giường thoải mái rồi mới dọn dẹp nhà.9
- Mẹ đã dặn con không được nói chuyện với người lạ mà. Tôi tức giận nhưng không thể vung tay đánh Đằng Đằng nổi.
- Con xin lỗi mẹ, đừng giận con. Đằng Đằng ép người lại, mở to mắt tỏ vẻ đã biết lỗi. Tôi mới gật đầu mà ôm Đằng Đằng ra ngoài.
- Mẹ, chú ấy rất xinh đẹp và.... Đằng Đằng cố nhớ ra điều gì đó, tôi cũng tò mò mà nhìn thằng bé, thấp thỏm.
- Con mắt màu hổ phách giống Đằng Đằng nữa. Tôi run rẩy ôm Đằng Đằng vào lòng mà vui mừng.
- Con gặp chú ấy ở đâu? Nói mẹ nghe.
- Con gặp chú ở trước cổng nhà mình.
- Thật? Tôi khó tin mà nhìn thằng bé.
- Thật. Chú ấy còn muốn gặp mẹ, nhưng con biết mẹ sẽ không thích gặp người lạ.
- Được rồi, Đằng Đằng ngủ đi, ngày mai mẹ cho Đằng Đằng đi chơi. Thằng bé nghe xong mà cuống quýt cười to.
- Mẹ, con muốn đi Ô Trấn, mấy người bạn của con nói ở đó rất đẹp.
- Được, nhưng Đằng Đằng phải ngủ, mai mới đi được cơ chứ. Thằng bé vội nằm xuống và thiếp đi. Tôi lật điện thoại, ngắm nhìn anh mà thì thầm.
- Con của em cuối cùng cũng được gặp ba ba, anh xem con giống anh không? Nó rất nghe lời và thông minh xuất chúng thừa hưởng từ anh chứ không phải ngu ngốc như em đâu, Bạch Kình Thần. Nước mắt rơi đầy trên tay, ẩm ướt, vội lau đi mà ôm Đằng Đằng ngủ.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Mẹ chính là chú ý. Đằng Đằng cứ muốn nhảy khỏi tôi mà chạy lại nhưng tôi nhanh chóng trốn vào một góc khuất, đúng là anh, vẫn lãnh đạm và đẹp đẽ như vậy, chỉ trong một khoảnh khắc tim tôi lại đập nhanh nhưng bi thương lại nhanh chóng lấp đầy. Thằng bé quyệt môi, xua tay loạn
- Mẹ cho con lại chào chú đi mà.
- Mẹ đã nói con không được nói chuyện với người lạ, con nhớ chứ? Tôi len lén nhìn Đằng Đằng đang buồn bã.
- Con nhớ rồi, không được thì không được. Tôi bịt miệng Đằng Đằng lại, đợi họ đi qua tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà thật Đằng Đằng xuống.
- Sao mẹ phải trốn? Đằng Đằng nhìn tôi khó hiểu, tôi lắc đầu rồi dắt thằng bé đi tiếp. Ven sông, có rất nhiều quán mì. Tôi tấp vào, ngồi xuống kêu một tô thanh đạm, nước mì thơm phức làm cho Đằng Đằng thèm thuồng, tôi nhìn mà muốn phát cười. Đúc hết tô, cho vào bụng của Đằng Đằng, thằng bé liếm mép ngon lành mà vỗ bụng cứng lên vì no nê.
- Ngon không?
- Rất ngon, mai mốt mẹ dẫn Đằng Đằng đi nữa được không?
- Được, đều chiều theo Đằng Đằng. Nhưng Đằng Đằng phải ngoan và nghe lời mẹ mới làm tất cả cho Đằng Đằng.
- Đằng Đằng nhớ rồi. Tôi ôm thằng bé đi trên đường cái. Đằng Đằng thấy đẹp liền nhìn trân trân.
- Mẹ đèn lồng đẹp quá, mẹ mua cho Đằng Đằng đi. Cái tay nhỏ chìa ra chỉ về chiếc đèn lồng đỏ con cá xinh xắn.
- Mua đi nào, đèn lồng này chỉ 25 NDT thôi. Bà già bán hàng rao to, gương mặt phúc hậu mà đến gần tôi.
- Cho cháu một cái. Tôi trả tiền rồi nhét đèn lồng vào tay của Đằng Đằng, thằng bé vui sướng mà chạy vòng vòng.
- Thằng bé thực xinh đẹp quá, chả trách được truyền gen từ mẹ. Khách du lịch thấy thằng bé năng nổ và gương mặt tuấn tú liền yêu thích.
- Cha thằng bé chắc cũng rất xinh đẹp, nhìn xem mẹ rất yêu kiều nhưng gương mặt này không hề giống mẹ mà là giống cha. Có người thấy không hợp liền cãi lại.
- Đúng rồi, gia đình hoan hỷ như vậy, cô ấy sinh khéo quá. Tôi thấy Đằng Đằng buồn bã mới chạy lại dắt tay thằng bé về nhà. Trên đường về Đằng Đằng không nói gì cứ om chặt đèn lòng vào người.
- Mẹ, chừng nào Đằng Đằng mới được gặp ba ba? Tôi xót xa, viền mắt cũng ửng đỏ hơn mà kìm nén. Tôi không muốn cho Đằng Đằng thấy tôi khóc nên cố gắng nuốt ngược vào trở lại. Vỗ nhẹ lưng Đằng Đằng từng nhịp.
- Mẹ sẽ nói ba ba đi thăm Đằng Đằng mà, tin lời mẹ Đằng Đằng phải thật sống tốt, ba ba mới vui được cơ chứ. Đằng Đằng nháy mắt ngu ngơ rồi mệt mà thiếp đi trên vai tôi. Đằng Đằng nhỏ nhắn mềm mại làm tôi thấy dễ chịu mà vuốt ve gương mặt này. Bạch Kình Thần, em thật nhớ anh và cả Đằng Đằng cũng nhớ anh nữa, nhưng chắc chắn Đằng Đằng cần anh hơn. Hình ảnh người mẹ đơn thân xinh đẹp bế cậu bé tuấn tú làm người đi đường không khỏi nhìn mà thầm khen ngợi. Từng bước chân tôi nặng nề mà đi vào nhà, đỡ Đằng Đằng lên giường thoải mái rồi mới dọn dẹp nhà.9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook