Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
-
Chương 36: Đối phó Bạch Long và Ưng Lôi
Sau khi tìm hiểu rõ ràng, liền ngụy trang thỏ tơ mà thâm nhập vào bộ máy của Bạch Long. Tay nhấn loạn trên bàn phím để mã hoá toàn bộ đơn hàng phơi ra trước mắt, nhuếch mép chơi đùa, để xem anh giải quyết ra sao? Làm trên dưới nội bộ lục đục nghi ngờ lẫn nhau. Cứ tưởng Bạch Long hùng mạnh, chớp nhoáng sụp đỗ nhưng không ngờ một tay anh lại kéo vững trở lại, thầm thán phục trong lòng. Thầm khen bản thân tơ tưởng đúng người, phải nói người tôi ngán nhất là Rum. Cô ta là một con cáo già xảo quyệt đa đoan đội lốt người, nhưng tôi lại nhanh hơn, thấu hiểu rõ. Cô ta rất trung thành, đi đoạn đường khá dài với Bạch Kình Thần anh và một tên điển trai Lueas, còn Ưng Lôi thì có Queen, cảm tính với mọi thứ sắc bén khó dò, vì đã tiếp xúc nên có thể nói không thể làm khó tôi. Sau sự việc này, tôi liền cho phép bản thân nghỉ ngơi, không còn liên quan đến Hắc Phỉ nữa, khi nói lời tạm biệt, ông cũng cười giống lúc trước mà mở rộng cửa để tôi rời khỏi. Khi đang thảnh thơi thì nghe được tình báo thủ lĩnh Ưng Lôi sẽ trực tiếp nắm binh đi nắm thóp bang phái mới, ánh mắt sắc bén tỏa lên ngoan độc, xem ra phải đi xem trò vui rồi. Tám giờ tối, tôi đã có mặt ở kho hàng lớn nhất Mexico mà chờ đợi, đứng từ trên cao nhìn xuống thấy rõ toàn bộ. Ưng Phàm lẫm liệt đi vào bên trong đàm phán, nói trắng ra là đe doạ dưới trướng. Có một tên ngoan cố, tự ý xông lên, bỗng chốc xung quanh trở thành bãi chiến trường, mùi máu tanh nồng nặc. Chép miệng, thầm khinh bỉ bang phái này không có dũng khí. Liền lấy ra cây PGM Ultima Ratio, siêu phẩm của Pháp. Nhẹ nhàng nhắm vào vai trái của Ưng Phàm hắn, vì lơ là không ngờ lại có tên bắn tỉa canh sẵn nên hoàn toàn bị bắn trúng. Hắn khuỵu người đau đớn, những người khác thấy rắn mất đầu liền xông lên không chút sợ hãi. Ưng Phàm lại thuận lợi ăn ba nhát đạn vào bụng, hắn nằm gọn trên vũng máu be bết, thuộc hạ mang theo ít ỏi đã chết sạch sẽ, bang phái mới liền lật lại thế cờ, đàn ép Ưng Lôi. Thấy nguy, tôi liền đeo mặt nạ che nửa mặt và nhảy thẳng xuống, khi tiếp đất liền lưu loát cuộn người lại lăn nhẹ xuống cho áp suất cơ thể giảm nên không bị thương. Dùng Walther LP400 xử lý toàn bộ trong chớp mắt. Tôi xoay người cười thật rực rỡ, hắn vô lực mở trân mắt, há hốc.
- Rose. Tôi liền nhét vào miệng hắn một viên thuốc do chính tay bản thân đặc chế, gây hôn mê lâu dài, ít nhất cũng cảm thấy tốt bụng vì giữ cho hắn một cái mạng, hắn sẽ là bàn đạp tốt. Nhưng hắn vì cái gì lại không nuốt xuống vẫn lỳ lợm giữ trong miệng. Hết cách, tôi đành bón cho hắn.
- Mạo phạm Ưng chủ. Tôi liền phủ lên môi hắn, hắn càng mở to mắt hơn, Hàm răng cắn chặt, tôi nháy mắt, còn sức ngoan cố sao? Tôi gặm mãnh liệt bờ môi bạc mỏng của hắn, tên này cũng khá tuấn dật nên cũng không khiến tôi quá miễn cưỡng. Hắn càng ngày càng đê mê mà mở hàm răng ra, tôi liền nhanh chóng lia lưỡi làm viên thuốc rớt vào cổ họng hắn, thuốc ngấm hắn từ từ thiếp đi.
- Bé ngoan, ngủ ngon. Tôi vỗ nhẹ mặt hắn, cười văng vẳng rời đi. Sau đó, tôi liền gác kiếm, bật vô âm tính trong hắc đạo, trở về làm một cô gái ngây thơ sống trong Ti gia như cũ, như chưa có chuyện gì xảy ra. Tự nhiên xem như đoạn kí ức đó không tồn tại và cũng chưa bao giờ có mưu tính với Bạch Long.
___________________________
Tôi nằm trong vòng tay ấm áp của anh, hạnh phúc không thôi. Nhưng đêm nay tại sao vẫn trằn trọc, không thể ngủ ngon, tôi nhìn gương mặt tuấn lãng của anh, hơi thở đều đều liền biết anh ngủ sâu, cẩn thận vuốt ve, thể hiện yêu thương tận xương tủy, khẽ gọi tên anh.
- Thần. Đột nhiên, con ngươi hổ phách mở to, tôi hốt hoảng xoay người nhưng anh lại nhanh chóng giam tôi vào lòng. Mặt tôi áp vào lòng ngực rắn chắt của anh, lắng nghe nhịp tim đập loạn của cả hai.
- Anh không phải muốn nữa chứ? Tôi ái ngại hỏi anh.
- Em hiện tại phóng túng quá rồi. Ánh mắt anh hiện tại chứa đầy sự cưng chiều vô hạn.
- Không có. Tôi lắc đầu, khuôn mặt yêu kiều đỏ ửng.
- Vì cái gì chưa ngủ? Anh nhìn chằm chằm mắt tôi, tôi rũ mắt trốn tránh, vẫn không dám có gan nhìn thẳng.
- Khó ngủ. Tôi cười tinh nghịch. Trong bóng tối, đôi môi hồng nhuận càng tươi sáng.
- Có tâm sự? Tôi lại lắc đầu, chui rúc vào lòng anh tìm sự an toàn rồi mệt mỏi thiếp đi, anh cười chua xót, anh thực sự không biết làm cách nào để bước chân vào thế giới của em?
- Rose. Tôi liền nhét vào miệng hắn một viên thuốc do chính tay bản thân đặc chế, gây hôn mê lâu dài, ít nhất cũng cảm thấy tốt bụng vì giữ cho hắn một cái mạng, hắn sẽ là bàn đạp tốt. Nhưng hắn vì cái gì lại không nuốt xuống vẫn lỳ lợm giữ trong miệng. Hết cách, tôi đành bón cho hắn.
- Mạo phạm Ưng chủ. Tôi liền phủ lên môi hắn, hắn càng mở to mắt hơn, Hàm răng cắn chặt, tôi nháy mắt, còn sức ngoan cố sao? Tôi gặm mãnh liệt bờ môi bạc mỏng của hắn, tên này cũng khá tuấn dật nên cũng không khiến tôi quá miễn cưỡng. Hắn càng ngày càng đê mê mà mở hàm răng ra, tôi liền nhanh chóng lia lưỡi làm viên thuốc rớt vào cổ họng hắn, thuốc ngấm hắn từ từ thiếp đi.
- Bé ngoan, ngủ ngon. Tôi vỗ nhẹ mặt hắn, cười văng vẳng rời đi. Sau đó, tôi liền gác kiếm, bật vô âm tính trong hắc đạo, trở về làm một cô gái ngây thơ sống trong Ti gia như cũ, như chưa có chuyện gì xảy ra. Tự nhiên xem như đoạn kí ức đó không tồn tại và cũng chưa bao giờ có mưu tính với Bạch Long.
___________________________
Tôi nằm trong vòng tay ấm áp của anh, hạnh phúc không thôi. Nhưng đêm nay tại sao vẫn trằn trọc, không thể ngủ ngon, tôi nhìn gương mặt tuấn lãng của anh, hơi thở đều đều liền biết anh ngủ sâu, cẩn thận vuốt ve, thể hiện yêu thương tận xương tủy, khẽ gọi tên anh.
- Thần. Đột nhiên, con ngươi hổ phách mở to, tôi hốt hoảng xoay người nhưng anh lại nhanh chóng giam tôi vào lòng. Mặt tôi áp vào lòng ngực rắn chắt của anh, lắng nghe nhịp tim đập loạn của cả hai.
- Anh không phải muốn nữa chứ? Tôi ái ngại hỏi anh.
- Em hiện tại phóng túng quá rồi. Ánh mắt anh hiện tại chứa đầy sự cưng chiều vô hạn.
- Không có. Tôi lắc đầu, khuôn mặt yêu kiều đỏ ửng.
- Vì cái gì chưa ngủ? Anh nhìn chằm chằm mắt tôi, tôi rũ mắt trốn tránh, vẫn không dám có gan nhìn thẳng.
- Khó ngủ. Tôi cười tinh nghịch. Trong bóng tối, đôi môi hồng nhuận càng tươi sáng.
- Có tâm sự? Tôi lại lắc đầu, chui rúc vào lòng anh tìm sự an toàn rồi mệt mỏi thiếp đi, anh cười chua xót, anh thực sự không biết làm cách nào để bước chân vào thế giới của em?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook