Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
-
Chương 31: Tắm chung đi (H)
Hai tay tôi chống lên nệm với tư thế sấp người nên có chút mệt mỏi nhưng lại không có tâm tư nghĩ đến. Anh lại một lần nữa thỏa mãn mà phun ra dòng tinh nóng hổi. Chúng tôi không hẹn mà cùng rên lên. Tôi quá mệt liền gục ngã xuống giường thiếp đi. Nhưng anh lại là không biết mệt mỏi, lại là chuyển động nhanh hơn ban đầu, làm thân tôi lắc lư càng mạnh. Trong lúc mê man vẫn nấc nhẹ.
- Aa....Thần....trướng... đưa ra. Tôi vô lực, vụng về đẩy anh ra. Nhưng anh như mãnh thú, điên cuồng ra vào. Chốc lác, lại thêm dòng tinh được bắn vào tử cung.
- Aaaa.......... Anh rên khẽ lên thỏa mãn và tôi không còn một chút sức lực mà thiếp đi. Anh vén vài sợi tóc loạn trên mặt tôi rồi cũng ngã xuống ôm tôi vào lòng, nhắm mắt thiếp đi, bên môi anh nở nụ cười càng rộng, cự vật anh lại cố ý vẫn giữ trong hoa huy*t và tay ôm chặt eo sát thân. Tấm rèm tỏa sáng liền bị thay thế thành tối đen. Sao cũng bắt đầu nổi dày đặc, hôm nay không khí đặc biệt ấm áp hơn những ngày khác. Tôi mở mắt, cảm giác quen thuộc lại ập đến, vẫn là đau nhức hạ thân, nhưng lần này lại thấy lạ, nhìn xuống hai nơi giao hợp, cự vật vẫn cứng đầu nằm trong hạ mình của tôi. Tôi không còn sợ gì nữa, chuyện gì tới thì tới. Toan tính là muốn ngồi dậy nhưng vòng tay của anh thật chắc chắn như thể sợ lơ là tôi bỏ đi. Bạch Kình Thần anh ngủ rất sâu, nhưng mày lại nhíu chặt vào nhau. Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy, đau xót không thôi. Anh sợ em đi đến vậy sao? Trong đầu liền nhớ lại cảnh anh thống khổ nhìn tôi bước lên máy bay thế nào. Tay lần xuống đôi môi anh mà nương lại thật lâu, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng này, tức giận bản thân vì không nhớ ra được đã gặp ở đâu? Từ lúc gặp ở buổi tiệc liền thấy quen mắt như thể gặp lại cố nhân, đã lâu không gặp. Đầu tôi gối lên hổm vai anh êm ái. Từ từ thưởng thức hương lài của riêng anh. Anh có phải là có mục đích gì hay không? Tại sao lại đi đối tốt với tôi như vậy? Người ta thường nói là không cho không ai một cái gì, nên làm tôi thật khó nhìn ra. Anh luôn luôn thần bí, phía sau còn chứa rất nhiều điều mà tôi không biết được, có tìm hiểu cũng vô ích. Người đàn ông kim cương này, sao lại rơi vào tay tôi? Dùng lý do gì cũng không phù hợp. Anh tự dưng mở mắt ra. Con ngươi màu hổ phách trong bóng tối càng thêm tỏa sáng, hiện tại ánh mắt đó là dịu dàng không chút xa cách nên làm tim tôi tiếp xúc gần thế này, có chút đập nhanh. Mím môi nhắn mắt lại. Tôi cảm nhận được anh vuốt ve gương mặt tôi, thì thầm trầm ấp làm tim tôi nhũn theo.
- Thật may, em vẫn chưa bỏ đi. Tôi nghe anh nói thân mật như vậy liền cảm thấy có chút không quen tai và rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng là vì cái gì mà không dám mở mắt ra. Anh ôm chặt tôi vào lòng như muốn bóp nát tôi, tôi hít thở không thông liền đẩy anh ra, phàn nàn.
- Buông tôi ra, anh làm tôi nghẹt thở đây này. Anh vẫn không buông ra, lạnh nhạt.
- Cô có đi nữa không? Tôi quyệt môi.
- Anh như thế này thì đi đâu, buông ra đã. Tôi suy nghĩ, tôi còn nơi nào để đi và xua tay anh ra, anh mới thật lỏng người cho tôi tự do. Tôi không dám nhìn cự vật bên dưới, đứng lên, cự vật vẫn không rơi ra. Tôi nhíu mày. Anh cười giải hoạt.
- Do cô bé em vẫn chưa thỏa mãn? Anh mới từ từ rúc ra. Tôi đỏ mặt, đi xuống giường nhưng vì tối đen như mực nên trượt chân.
- Aaaaaa..... Tôi sợ hãi la khẽ lên thì cơ thể lại rơi vào lồng ngực cứng rắn và ấm áp. Tôi thở phào, nhưng nhìn xuống ngón tay nghịch ngợm của anh bên dưới đang lợi dụng mà xoa nắn ngực tôi.
- Anh... Đồ biến thái. Tôi giật nảy người, rời khỏi vòng tay anh rồi chạy vào toilet, sau lưng còn nghe rõ tiếng cười của anh văng vẳng. Anh vẫn ngồi yên trên đệm, ánh mắt lộ rõ bi thương, chỉ bên em, tôi mới được cười thoải mái như vậy, đến khi nào em mới nhớ ra tôi hã, Thẩm nhi? Tôi ngâm mình trong bồn nước nóng dễ chịu, hơi nước tỏa xung quanh càng làm thoải mái. Bỗng cánh cửa được đẩy ra, anh toàn thân không mảnh vải xuất hiện trước mắt và làn da màu bánh mật dưới ánh đèn vàng yếu ớt càng thêm quyến rũ, tôi liền giật mình, không biết phản ứng thế nào? Anh liền ngồi vào trong bồn lớn, cười ranh mảnh, ôm tôi vào lòng.
- Tắm chung đi, tiết kiệm thời gian. Tôi lườm anh, sao lại có kiểu tiết kiệm kì quặc này cơ chứ? Tôi nhắm mắt không nhìn anh nữa. Hạ thân liền bị động đến, ngón tay anh chạm vào hoa huy*t, tôi trợn mắt đẩy tay anh ra nhưng liền bị giam lại thật chặt.
- Anh lại giở trò gì? Tôi nhìn anh một cách sợ hãi.
- Vệ sinh sạch sẽ. Theo luồng ngón tay anh đưa vào liền có những mật dịch trắng nổi lên. hoa huy*t dưới tay anh được rửa sạch sẽ. Hơi nước nóng làm mặt tôi thêm đỏ ửng, cụp đầu xuống che giấu đi.
- Cảm...ơn. Bập bẹ không thành lời. Anh có chút ngạc nhiên và tức cười nhưng nhanh chóng thu lại tất cả và chỉ còn khuôn mặt lạnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi chợt run lên, cả thân dựa vào người anh. Bụng đánh trống ầm ĩ, chu môi nhìn anh.
- Đói. Kết hợp với một tay đặt trên bụng.
- Tôi cũng đói. Anh cũng bắt chước y chang, cũng để một tay lên bụng.
- Vậy đi ăn..... Tôi toan đứng lên, thì một tay bị anh nắm chặt, ngã xuống làm nước văng lên tung toé. Chưa kịp định thần, môi liền bị phủ xuống, nhưng lại là ôn nhu như ngọc, tôi trợn mắt không tin được điều này. Anh vậy mà phá lệ dịu dàng hay sao?
- Aa....Thần....trướng... đưa ra. Tôi vô lực, vụng về đẩy anh ra. Nhưng anh như mãnh thú, điên cuồng ra vào. Chốc lác, lại thêm dòng tinh được bắn vào tử cung.
- Aaaa.......... Anh rên khẽ lên thỏa mãn và tôi không còn một chút sức lực mà thiếp đi. Anh vén vài sợi tóc loạn trên mặt tôi rồi cũng ngã xuống ôm tôi vào lòng, nhắm mắt thiếp đi, bên môi anh nở nụ cười càng rộng, cự vật anh lại cố ý vẫn giữ trong hoa huy*t và tay ôm chặt eo sát thân. Tấm rèm tỏa sáng liền bị thay thế thành tối đen. Sao cũng bắt đầu nổi dày đặc, hôm nay không khí đặc biệt ấm áp hơn những ngày khác. Tôi mở mắt, cảm giác quen thuộc lại ập đến, vẫn là đau nhức hạ thân, nhưng lần này lại thấy lạ, nhìn xuống hai nơi giao hợp, cự vật vẫn cứng đầu nằm trong hạ mình của tôi. Tôi không còn sợ gì nữa, chuyện gì tới thì tới. Toan tính là muốn ngồi dậy nhưng vòng tay của anh thật chắc chắn như thể sợ lơ là tôi bỏ đi. Bạch Kình Thần anh ngủ rất sâu, nhưng mày lại nhíu chặt vào nhau. Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy, đau xót không thôi. Anh sợ em đi đến vậy sao? Trong đầu liền nhớ lại cảnh anh thống khổ nhìn tôi bước lên máy bay thế nào. Tay lần xuống đôi môi anh mà nương lại thật lâu, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng này, tức giận bản thân vì không nhớ ra được đã gặp ở đâu? Từ lúc gặp ở buổi tiệc liền thấy quen mắt như thể gặp lại cố nhân, đã lâu không gặp. Đầu tôi gối lên hổm vai anh êm ái. Từ từ thưởng thức hương lài của riêng anh. Anh có phải là có mục đích gì hay không? Tại sao lại đi đối tốt với tôi như vậy? Người ta thường nói là không cho không ai một cái gì, nên làm tôi thật khó nhìn ra. Anh luôn luôn thần bí, phía sau còn chứa rất nhiều điều mà tôi không biết được, có tìm hiểu cũng vô ích. Người đàn ông kim cương này, sao lại rơi vào tay tôi? Dùng lý do gì cũng không phù hợp. Anh tự dưng mở mắt ra. Con ngươi màu hổ phách trong bóng tối càng thêm tỏa sáng, hiện tại ánh mắt đó là dịu dàng không chút xa cách nên làm tim tôi tiếp xúc gần thế này, có chút đập nhanh. Mím môi nhắn mắt lại. Tôi cảm nhận được anh vuốt ve gương mặt tôi, thì thầm trầm ấp làm tim tôi nhũn theo.
- Thật may, em vẫn chưa bỏ đi. Tôi nghe anh nói thân mật như vậy liền cảm thấy có chút không quen tai và rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng là vì cái gì mà không dám mở mắt ra. Anh ôm chặt tôi vào lòng như muốn bóp nát tôi, tôi hít thở không thông liền đẩy anh ra, phàn nàn.
- Buông tôi ra, anh làm tôi nghẹt thở đây này. Anh vẫn không buông ra, lạnh nhạt.
- Cô có đi nữa không? Tôi quyệt môi.
- Anh như thế này thì đi đâu, buông ra đã. Tôi suy nghĩ, tôi còn nơi nào để đi và xua tay anh ra, anh mới thật lỏng người cho tôi tự do. Tôi không dám nhìn cự vật bên dưới, đứng lên, cự vật vẫn không rơi ra. Tôi nhíu mày. Anh cười giải hoạt.
- Do cô bé em vẫn chưa thỏa mãn? Anh mới từ từ rúc ra. Tôi đỏ mặt, đi xuống giường nhưng vì tối đen như mực nên trượt chân.
- Aaaaaa..... Tôi sợ hãi la khẽ lên thì cơ thể lại rơi vào lồng ngực cứng rắn và ấm áp. Tôi thở phào, nhưng nhìn xuống ngón tay nghịch ngợm của anh bên dưới đang lợi dụng mà xoa nắn ngực tôi.
- Anh... Đồ biến thái. Tôi giật nảy người, rời khỏi vòng tay anh rồi chạy vào toilet, sau lưng còn nghe rõ tiếng cười của anh văng vẳng. Anh vẫn ngồi yên trên đệm, ánh mắt lộ rõ bi thương, chỉ bên em, tôi mới được cười thoải mái như vậy, đến khi nào em mới nhớ ra tôi hã, Thẩm nhi? Tôi ngâm mình trong bồn nước nóng dễ chịu, hơi nước tỏa xung quanh càng làm thoải mái. Bỗng cánh cửa được đẩy ra, anh toàn thân không mảnh vải xuất hiện trước mắt và làn da màu bánh mật dưới ánh đèn vàng yếu ớt càng thêm quyến rũ, tôi liền giật mình, không biết phản ứng thế nào? Anh liền ngồi vào trong bồn lớn, cười ranh mảnh, ôm tôi vào lòng.
- Tắm chung đi, tiết kiệm thời gian. Tôi lườm anh, sao lại có kiểu tiết kiệm kì quặc này cơ chứ? Tôi nhắm mắt không nhìn anh nữa. Hạ thân liền bị động đến, ngón tay anh chạm vào hoa huy*t, tôi trợn mắt đẩy tay anh ra nhưng liền bị giam lại thật chặt.
- Anh lại giở trò gì? Tôi nhìn anh một cách sợ hãi.
- Vệ sinh sạch sẽ. Theo luồng ngón tay anh đưa vào liền có những mật dịch trắng nổi lên. hoa huy*t dưới tay anh được rửa sạch sẽ. Hơi nước nóng làm mặt tôi thêm đỏ ửng, cụp đầu xuống che giấu đi.
- Cảm...ơn. Bập bẹ không thành lời. Anh có chút ngạc nhiên và tức cười nhưng nhanh chóng thu lại tất cả và chỉ còn khuôn mặt lạnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi chợt run lên, cả thân dựa vào người anh. Bụng đánh trống ầm ĩ, chu môi nhìn anh.
- Đói. Kết hợp với một tay đặt trên bụng.
- Tôi cũng đói. Anh cũng bắt chước y chang, cũng để một tay lên bụng.
- Vậy đi ăn..... Tôi toan đứng lên, thì một tay bị anh nắm chặt, ngã xuống làm nước văng lên tung toé. Chưa kịp định thần, môi liền bị phủ xuống, nhưng lại là ôn nhu như ngọc, tôi trợn mắt không tin được điều này. Anh vậy mà phá lệ dịu dàng hay sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook