Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
-
Chương 118: Không có chút gì lãng mãn
- Mẹ.......
Vừa nghe tiếng còi xe chạy vào sân Ti gia, đã nghe tiếng Đằng Đằng chạy ra, tiếng hầu nhân chạy theo tất tả, chẳng lẽ lâu rồi tôi chưa để tâm đến thằng bé sao? Hiện giờ nhìn thấy, lại có chút lạ lẫm. Đã rất cao sắp hơn tôi rồi, gương mặt đẹp đẽ đến ngây ngất, trong màn đêm đôi mắt hổ phách càng thêm sóng sánh sáng rực.
Tôi xuống xe ôm Đằng Đằng vào lòng, tôi cảm nhận mình khoẻ lạ thường, quả thực chỉ có Đằng Đằng là món quà tinh thần của tôi. Thằng bé ôm chặt tôi như thể sợ bay mất. Cửa xe lần nữa mở ra rồi đóng lại, thu hút sự chú ý của Đằng Đằng nên thằng bé quay sang nhìn rồi bỗng ngây người.
- Mẹ, là chú ấy...là ba của Đằng Đằng? Hôm nay mẹ không về cùng với chú Dịch?
Mặt anh đen lại, khoé môi nhuếch lên ban nãy đã hạ xuống. Toàn thân tản băng lạnh mà nghiêm nghị đứng đó. Tôi cảm nhận phía sau áp bức quá nên không dám quay người vì tôi biết anh là ở phía sau trừng mắt đáng sợ nhường nào. Tôi nhắm mắt lại định thần, cắn chặt môi cầm tay Đằng Đằng quơ loạn.
- Con đừng nói nhảm. Con đã bảo không thích chú Dịch mẹ liền không ép.
Tôi nói nhỏ vào tai Đằng Đằng thực cẩn thận, vẫn có lúc ngoáy sang anh.
Đằng Đằng chợt nói xong thì có chút cứng nhắc chạy đến bên anh. Đã Đằng Đằng uỷ khuất rồi.
Tôi nhìn thấy anh có chút cứng nhắc khi đối lại cái ôm của thằng bé nhưng sau đó lại bế Đằng Đằng lên cao, nụ cười của Đằng Đằng nở rộ đẹp mắt.
Hầu nhân ngây ngẩn khi nhìn đến cả ba người đẹp đẽ đến mức như thế như bước từ trong truyện ra.
Tôi nghe tiếng chuông báo của điện thoại. Đã 10h rồi, không được...
- Anh mau buông Đằng Đằng xuống....con mau đi ngủ mau, nhớ rửa chân, nhớ thay áo ngoài...10h rồi..con....
- Mẹ...không biết rồi mà...con thuộc lòng rồi này...nhưng hôm nay gặp ba, con không thể ngoại lệ a?
- Không thể...
Đằng Đằng chủ động tuột xuống khỏi người anh, hầu nhân chạy lên cầm lấy tay nhỏ của Đằng Đằng rồi thằng bé lủi thủi đi vào.
Tôi không phải là đáng ghét đến thế nhưng là Đằng Đằng không ngủ thì ngày mai lại dùng cớ bệnh hoạn hay ngủ không đủ giấc hay đổ tội cho tôi vì không bảo thằng bé ngủ. Mỗi lần như vậy là tôi lại điên tiết lên nhưng lại chẳng thể làm gì.
Anh bỗng tiến lên, ôm ngang eo tôi từ phía sau, tôi cảm nhận luồng ấm áp thì đưa tay đặt lên vòng tay anh, cười khẽ.
- Thằng bé...
- Bạch Dạ Đằng.
- Thẩm Thẩm...
Anh nghe thế, xúc động đến tột cùng nhưng vẫn bên ngoài vô cảm. Ôm tôi chặt hơn như muốn hoà tan tôi vào anh, anh gối đầu vào hõm cổ tôi, tôi thấy ươn ướt, tôi chợt dừng nét cười trên gương mặt, từ từ quay sang nhưng anh lại ôm chặt đến nỗi khiến tôi không thể động đậy và có chút đau trên cánh tay nhưng tôi cũng chẳng kêu lên chỉ thầm xuýt xoa.
- Thần, anh khóc sao?
- Anh quả thực trẻ con mà...mới như vậy đã rơi nước mắt.
- Anh...như vậy mãi...em sẽ ướt áo đấy...
Tôi thấy anh hít mũi một cái.
- Em muốn chết với tôi sao?
Tôi quả là đâm xuồng chết mà, đang lãng mạn!!!
Gió hiu hiu, thổi tóc tôi có chút bay, mùi hương bồ kết thơm mát, ánh trăng cũng sáng đến lạ thường.
Quả thực trong lòng hạnh phúc, thì cũng cảm thấy xung quanh ấm áp hẳn.
Bỗng anh xoay tôi đối diện anh, anh nhìn tôi con ngươi ấm áp, thâm tình vô cùng khiến tôi nuốt một ngụm nước bọt định thần, anh đây là tính làm gì? Chẳng lẽ muốn nói lời từ biết với tôi?
Anh vừa tính mở miệng, tay đặt trong túi vừa tính lôi hộp nhỏ thuỷ tinh tinh xảo thì tôi liền ôm chặt anh, phủ môi anh ngờ nguệch, không dám nghe lời anh sắp nói ra. Anh tuy vậy nhưng không chối từ, ghì chặt đầu tôi mà hôn mãnh liệt. Lưỡi thơm mát quấn lấy lưỡi tôi, mùi hương tràn đầy khoái cảm của anh len lỏi trong khoan miệng khiến tôi tê dại.
Tôi bất ngờ, tay bản thân có cái gì đó nặng nặng lạnh như băng. Tôi mới nhẹ đẩy anh, anh lúc này cũng chịu buông, tôi có chút bất ngờ nhưng đã không thèm để ý, mà nhìn xuống bàn tay gầy guộc bản thân ngay.
Thứ lấp lánh ấy chiếu thẳng vào con ngươi khiến tôi càng muốn mở to mắt để nhìn trọn nó, nó lấp lánh tinh xảo vô cùng, vừa vặn tay tôi, kim cương nhỏ được đính xung quanh tầng tầng rồi lên cao một chút, ở nhân giữa có một kim cương lớn được tạc mỏng. Tôi xuýt xoa, không biết chiếc nhẫn này bao nhiêu vạn? Nhưng nhìn đến chiếc hộp thuỷ tinh dầy trong tay anh thì tôi lại rút suy nghĩ, quả thực hơn cả trăm vạn tệ, không ít hơn! Vì thế tôi càng nhìn nó thêm nâng niu, đến gió thổi qua cũng sợ bào mòn.
- Cho em thật a? Anh đúng là...cầu hôn không có chút gì lãng mạn!
Anh nhíu mày kiếm, ưu nhã vươn tay vén sợi tóc rối bay của tôi.
- Nếu em không thích...thì tôi lấy lại.
Tôi liền đem cánh tay của bản thân giấu phía sau, lắc đầu lia lịa.
- Ai bảo không thích? Anh cho rồi thì đừng hòng lấy lại. Mơ...
Anh lại ôm tôi, tôi là con gấu bông sao? Tuy vậy nhưng vẫn dựa vào lồng ngực ấm áp đó mà nhắm chặt mắt.
Mạc uyển về đêm, được trang trí kiến trúc cổ Pháp, đèn thượng cao dạng cầu tròn đen phát sáng khiến xung quanh bao quát rộng lớn sáng lên, nền cỏ sinh động, cây cối ríu rít càng thêm thích thú
Vừa nghe tiếng còi xe chạy vào sân Ti gia, đã nghe tiếng Đằng Đằng chạy ra, tiếng hầu nhân chạy theo tất tả, chẳng lẽ lâu rồi tôi chưa để tâm đến thằng bé sao? Hiện giờ nhìn thấy, lại có chút lạ lẫm. Đã rất cao sắp hơn tôi rồi, gương mặt đẹp đẽ đến ngây ngất, trong màn đêm đôi mắt hổ phách càng thêm sóng sánh sáng rực.
Tôi xuống xe ôm Đằng Đằng vào lòng, tôi cảm nhận mình khoẻ lạ thường, quả thực chỉ có Đằng Đằng là món quà tinh thần của tôi. Thằng bé ôm chặt tôi như thể sợ bay mất. Cửa xe lần nữa mở ra rồi đóng lại, thu hút sự chú ý của Đằng Đằng nên thằng bé quay sang nhìn rồi bỗng ngây người.
- Mẹ, là chú ấy...là ba của Đằng Đằng? Hôm nay mẹ không về cùng với chú Dịch?
Mặt anh đen lại, khoé môi nhuếch lên ban nãy đã hạ xuống. Toàn thân tản băng lạnh mà nghiêm nghị đứng đó. Tôi cảm nhận phía sau áp bức quá nên không dám quay người vì tôi biết anh là ở phía sau trừng mắt đáng sợ nhường nào. Tôi nhắm mắt lại định thần, cắn chặt môi cầm tay Đằng Đằng quơ loạn.
- Con đừng nói nhảm. Con đã bảo không thích chú Dịch mẹ liền không ép.
Tôi nói nhỏ vào tai Đằng Đằng thực cẩn thận, vẫn có lúc ngoáy sang anh.
Đằng Đằng chợt nói xong thì có chút cứng nhắc chạy đến bên anh. Đã Đằng Đằng uỷ khuất rồi.
Tôi nhìn thấy anh có chút cứng nhắc khi đối lại cái ôm của thằng bé nhưng sau đó lại bế Đằng Đằng lên cao, nụ cười của Đằng Đằng nở rộ đẹp mắt.
Hầu nhân ngây ngẩn khi nhìn đến cả ba người đẹp đẽ đến mức như thế như bước từ trong truyện ra.
Tôi nghe tiếng chuông báo của điện thoại. Đã 10h rồi, không được...
- Anh mau buông Đằng Đằng xuống....con mau đi ngủ mau, nhớ rửa chân, nhớ thay áo ngoài...10h rồi..con....
- Mẹ...không biết rồi mà...con thuộc lòng rồi này...nhưng hôm nay gặp ba, con không thể ngoại lệ a?
- Không thể...
Đằng Đằng chủ động tuột xuống khỏi người anh, hầu nhân chạy lên cầm lấy tay nhỏ của Đằng Đằng rồi thằng bé lủi thủi đi vào.
Tôi không phải là đáng ghét đến thế nhưng là Đằng Đằng không ngủ thì ngày mai lại dùng cớ bệnh hoạn hay ngủ không đủ giấc hay đổ tội cho tôi vì không bảo thằng bé ngủ. Mỗi lần như vậy là tôi lại điên tiết lên nhưng lại chẳng thể làm gì.
Anh bỗng tiến lên, ôm ngang eo tôi từ phía sau, tôi cảm nhận luồng ấm áp thì đưa tay đặt lên vòng tay anh, cười khẽ.
- Thằng bé...
- Bạch Dạ Đằng.
- Thẩm Thẩm...
Anh nghe thế, xúc động đến tột cùng nhưng vẫn bên ngoài vô cảm. Ôm tôi chặt hơn như muốn hoà tan tôi vào anh, anh gối đầu vào hõm cổ tôi, tôi thấy ươn ướt, tôi chợt dừng nét cười trên gương mặt, từ từ quay sang nhưng anh lại ôm chặt đến nỗi khiến tôi không thể động đậy và có chút đau trên cánh tay nhưng tôi cũng chẳng kêu lên chỉ thầm xuýt xoa.
- Thần, anh khóc sao?
- Anh quả thực trẻ con mà...mới như vậy đã rơi nước mắt.
- Anh...như vậy mãi...em sẽ ướt áo đấy...
Tôi thấy anh hít mũi một cái.
- Em muốn chết với tôi sao?
Tôi quả là đâm xuồng chết mà, đang lãng mạn!!!
Gió hiu hiu, thổi tóc tôi có chút bay, mùi hương bồ kết thơm mát, ánh trăng cũng sáng đến lạ thường.
Quả thực trong lòng hạnh phúc, thì cũng cảm thấy xung quanh ấm áp hẳn.
Bỗng anh xoay tôi đối diện anh, anh nhìn tôi con ngươi ấm áp, thâm tình vô cùng khiến tôi nuốt một ngụm nước bọt định thần, anh đây là tính làm gì? Chẳng lẽ muốn nói lời từ biết với tôi?
Anh vừa tính mở miệng, tay đặt trong túi vừa tính lôi hộp nhỏ thuỷ tinh tinh xảo thì tôi liền ôm chặt anh, phủ môi anh ngờ nguệch, không dám nghe lời anh sắp nói ra. Anh tuy vậy nhưng không chối từ, ghì chặt đầu tôi mà hôn mãnh liệt. Lưỡi thơm mát quấn lấy lưỡi tôi, mùi hương tràn đầy khoái cảm của anh len lỏi trong khoan miệng khiến tôi tê dại.
Tôi bất ngờ, tay bản thân có cái gì đó nặng nặng lạnh như băng. Tôi mới nhẹ đẩy anh, anh lúc này cũng chịu buông, tôi có chút bất ngờ nhưng đã không thèm để ý, mà nhìn xuống bàn tay gầy guộc bản thân ngay.
Thứ lấp lánh ấy chiếu thẳng vào con ngươi khiến tôi càng muốn mở to mắt để nhìn trọn nó, nó lấp lánh tinh xảo vô cùng, vừa vặn tay tôi, kim cương nhỏ được đính xung quanh tầng tầng rồi lên cao một chút, ở nhân giữa có một kim cương lớn được tạc mỏng. Tôi xuýt xoa, không biết chiếc nhẫn này bao nhiêu vạn? Nhưng nhìn đến chiếc hộp thuỷ tinh dầy trong tay anh thì tôi lại rút suy nghĩ, quả thực hơn cả trăm vạn tệ, không ít hơn! Vì thế tôi càng nhìn nó thêm nâng niu, đến gió thổi qua cũng sợ bào mòn.
- Cho em thật a? Anh đúng là...cầu hôn không có chút gì lãng mạn!
Anh nhíu mày kiếm, ưu nhã vươn tay vén sợi tóc rối bay của tôi.
- Nếu em không thích...thì tôi lấy lại.
Tôi liền đem cánh tay của bản thân giấu phía sau, lắc đầu lia lịa.
- Ai bảo không thích? Anh cho rồi thì đừng hòng lấy lại. Mơ...
Anh lại ôm tôi, tôi là con gấu bông sao? Tuy vậy nhưng vẫn dựa vào lồng ngực ấm áp đó mà nhắm chặt mắt.
Mạc uyển về đêm, được trang trí kiến trúc cổ Pháp, đèn thượng cao dạng cầu tròn đen phát sáng khiến xung quanh bao quát rộng lớn sáng lên, nền cỏ sinh động, cây cối ríu rít càng thêm thích thú
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook