Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
-
Chương 113: Thần, cưới em đi
- Thần...anh....
Chưa kịp mở miệng, tôi đã rơi vào cái ôm thực chặt như muốn bóp nát tôi, tôi ngược lại không muốn buông ra, hương lài nhè nhẹ xộc vào mũi khiến nước mắt tôi tràu ra, nấc lên xuống đau khổ.
- Thần....Th...ần....Thần....Thần.....
Tôi thầm nghĩ, có nghẹt thở chết cũng cam tâm, cũng hạnh phúc, cũng mãn nguyện.
Con người rất lạ, đôi khi thứ họ muốn chỉ là rất đơn giản.
- Em...yêu anh....em yêu anh Thần.....em yêu a....nh.....có nghe em nói không?
Người nam nhân đang dựa vào vai tôi, đang gật đầu, trên vai áo tôi lại cảm nhận được có một mảng ướt, anh khóc mất rồi.
- Thần, 26 năm qua của anh không lãng phí, em yêu anh Thần, em yêu anh......
- Thẩm Thẩm, tôi cũng rất yêu em...
Anh - tôi biết không nói nhiều, tiết kiệm lời nhưng nay anh lại thốt được như vậy thì là điều không đơn giản, nó xuất phát tù sâu thẳm trong con tim của anh.
Đàn ông họ không phải nói thổ lộ liền thổ lộ.
Tôi liền ngước mắt nhìn anh, không nói nhiều, quá nhung nhớ mà chồm đến phủ môi anh. Lúc đầu là tôi vụng về nhưng sau đó là anh chủ động hôn tôi mạnh bạo. Khoan miệng bị lưỡi anh linh hoạt mọi ngóc ngách, hai lưỡi giao nhau, giây phút này tôi luôn muốn dừng lại, dừng lại lúc chúng tôi bên nhau.
Cứ hôn như vậy, mặc chán nản. Đối với tôi bao nhiêu cũng không đủ.
Tôi cảm thấy dường như không ổn, liền đẩy nhẹ anh, hai mắt anh đỏ ửng. Tôi vươn tay mềm mại vuốt mắt đẹp anh. Trong lòng không khỏi âm ỉ.
- Anh cũng biết khóc sao? Tên ngốc này.
Tôi cười nhẹ một cái, cả gương mặt vì khóc mà ửng đỏ đến man tai càng thêm đẹp đẽ, đôi môi đỏ mọng lên lóng lánh càng thêm kêu gọi nam nhân.
- Em dám mắng tôi sao?
Tôi lại nhớ đến Tiễn Yên, vì cô ta mà tôi mới không dám vượt tường, hạ liễm mắt đẹp, hít mũi một cái liền bình tĩnh.
Anh nhận ra liền nhíu mày.
- Tôi và Tiễn Yên...đã ly hôn. Em không cần vì thế mà ái ngại.
Tôi nghe qua có chút vui mừng, thực đáng trách nhưng đó là hiển nhiên, lúc tự mắt chứng kiến anh bước vào lễ đường, sánh vai nữ nhân khác khiến tôi không thể thở nổi, có nghĩ đến cũng không dám nhớ lần nào nữa.
- Đổi vị trí lái cho tôi đi.
Anh không nói nhiều liền bế tôi qua chỗ anh ngồi, anh thì thay thế chỗ tôi. Xe lăn bánh, phóng đi rất nhanh như sấm chớp liền đến nơi muốn đến.
Tôi nhìn vào dinh thự quen thuộc tráng lệ liền muốn xuống xe đi vào.
Anh ra lệnh bảo vệ mở cổng, đi vào chính diện dinh thự.
- Nơi này là của em, tôi...tôi vốn tặng em từ rất lâu trước nhưng lại chưa có cơ hội nào.
Tôi nhắm mắt, hít sâu một cái, quay sang kiên định nhìn vào con ngươi hổ phách.
- Thần, cưới em đi.
Anh đứng hình vài giây, sau đó lấn đến hôn tôi, lúc sau đồ tôi mặc trên người đã sạch hết thảy, anh đã cởi không thiếu một món.
Tôi bị bế lên lầu, vì rượu lúc nãy còn lâng lâng nên tôi có chút nặng đầu.
Chưa nhìn được gì, mọi thứ xung quanh tối ôm, chỉ biết bản thân được đặt lên nệm bông hơi dầy ấm, đại giường.
Ngực tôi liền bị anh ngậm lấy, tay còn lại anh xoa nắn.
- Ưm....Thần......
Cự vật bên dưới của anh không chịu nổi nữa liền nhắm ngay hoa huy*t đâm thẳng vào.
Tôi cảm nhận được hạ thân bị vật thể to lớn xâm nhập, cảm giác vừa lạ vừa quen. Anh lại chuyển động mạnh mẽ hơn, mạnh bạo mà xoa hoa huy*t giúp tôi giảm bớt đau đớn, chính vì hành động nhỏ này cho tôi cảm thấy như có mạch nước ngầm ấm áp đang lưu chuyển trong tim bản thân.
Lát sau, anh vén mái tóc tôi loã xoã ẩm ướt mồ hôi. Hôn lên trán tôi, phóng tinh đặc sệt vào sâu trong tử cung, tôi không chịu nổi nữa liền gục xuống thiếp đi. Anh hôn lên trán tôi rồi ngã xuống bên cạnh, ôm chặt tôi vào lòng, đề phòng mà mở mắt nhiều lần đến khi nghe hơi thở tôi đều đều bên tai mới yên tâm, như thể sợ tôi sẽ bỏ đi như cái ngày hôm đó. Đối với anh, ngày đó thức giấc không thấy tôi, đó chính là ác mộng, là nổi khiếp sợ nhất.
Hai thân thể ấm áp quấn lấy nhau, da thịt tiếp xúc nhau, cảm giác chân thật vô cùng.
Đây có phải là giấc ngủ êm ái nhất từ lúc tôi lạc mất anh?
Tôi cứ nháy nháy mắt bất an, cầm lấy cánh tay anh mà xoay người đặt dưới đầu mà gối lên, hương lài nhàn nhạt khiến tôi chìm ngủ sâu. Trên môi vẫn không quên nở nụ cười thực rạng rỡ dù hạ thân nhức nhối.
Không phải mơ! Không phải tôi mơ! Chính là Bạch Kình Thần của tôi! Chính là anh ấy.
Chính là tổng tài cao cao tại thượng đó! Người đứng trên hàng vạn người và cả trong trái tim tôi.
Chưa kịp mở miệng, tôi đã rơi vào cái ôm thực chặt như muốn bóp nát tôi, tôi ngược lại không muốn buông ra, hương lài nhè nhẹ xộc vào mũi khiến nước mắt tôi tràu ra, nấc lên xuống đau khổ.
- Thần....Th...ần....Thần....Thần.....
Tôi thầm nghĩ, có nghẹt thở chết cũng cam tâm, cũng hạnh phúc, cũng mãn nguyện.
Con người rất lạ, đôi khi thứ họ muốn chỉ là rất đơn giản.
- Em...yêu anh....em yêu anh Thần.....em yêu a....nh.....có nghe em nói không?
Người nam nhân đang dựa vào vai tôi, đang gật đầu, trên vai áo tôi lại cảm nhận được có một mảng ướt, anh khóc mất rồi.
- Thần, 26 năm qua của anh không lãng phí, em yêu anh Thần, em yêu anh......
- Thẩm Thẩm, tôi cũng rất yêu em...
Anh - tôi biết không nói nhiều, tiết kiệm lời nhưng nay anh lại thốt được như vậy thì là điều không đơn giản, nó xuất phát tù sâu thẳm trong con tim của anh.
Đàn ông họ không phải nói thổ lộ liền thổ lộ.
Tôi liền ngước mắt nhìn anh, không nói nhiều, quá nhung nhớ mà chồm đến phủ môi anh. Lúc đầu là tôi vụng về nhưng sau đó là anh chủ động hôn tôi mạnh bạo. Khoan miệng bị lưỡi anh linh hoạt mọi ngóc ngách, hai lưỡi giao nhau, giây phút này tôi luôn muốn dừng lại, dừng lại lúc chúng tôi bên nhau.
Cứ hôn như vậy, mặc chán nản. Đối với tôi bao nhiêu cũng không đủ.
Tôi cảm thấy dường như không ổn, liền đẩy nhẹ anh, hai mắt anh đỏ ửng. Tôi vươn tay mềm mại vuốt mắt đẹp anh. Trong lòng không khỏi âm ỉ.
- Anh cũng biết khóc sao? Tên ngốc này.
Tôi cười nhẹ một cái, cả gương mặt vì khóc mà ửng đỏ đến man tai càng thêm đẹp đẽ, đôi môi đỏ mọng lên lóng lánh càng thêm kêu gọi nam nhân.
- Em dám mắng tôi sao?
Tôi lại nhớ đến Tiễn Yên, vì cô ta mà tôi mới không dám vượt tường, hạ liễm mắt đẹp, hít mũi một cái liền bình tĩnh.
Anh nhận ra liền nhíu mày.
- Tôi và Tiễn Yên...đã ly hôn. Em không cần vì thế mà ái ngại.
Tôi nghe qua có chút vui mừng, thực đáng trách nhưng đó là hiển nhiên, lúc tự mắt chứng kiến anh bước vào lễ đường, sánh vai nữ nhân khác khiến tôi không thể thở nổi, có nghĩ đến cũng không dám nhớ lần nào nữa.
- Đổi vị trí lái cho tôi đi.
Anh không nói nhiều liền bế tôi qua chỗ anh ngồi, anh thì thay thế chỗ tôi. Xe lăn bánh, phóng đi rất nhanh như sấm chớp liền đến nơi muốn đến.
Tôi nhìn vào dinh thự quen thuộc tráng lệ liền muốn xuống xe đi vào.
Anh ra lệnh bảo vệ mở cổng, đi vào chính diện dinh thự.
- Nơi này là của em, tôi...tôi vốn tặng em từ rất lâu trước nhưng lại chưa có cơ hội nào.
Tôi nhắm mắt, hít sâu một cái, quay sang kiên định nhìn vào con ngươi hổ phách.
- Thần, cưới em đi.
Anh đứng hình vài giây, sau đó lấn đến hôn tôi, lúc sau đồ tôi mặc trên người đã sạch hết thảy, anh đã cởi không thiếu một món.
Tôi bị bế lên lầu, vì rượu lúc nãy còn lâng lâng nên tôi có chút nặng đầu.
Chưa nhìn được gì, mọi thứ xung quanh tối ôm, chỉ biết bản thân được đặt lên nệm bông hơi dầy ấm, đại giường.
Ngực tôi liền bị anh ngậm lấy, tay còn lại anh xoa nắn.
- Ưm....Thần......
Cự vật bên dưới của anh không chịu nổi nữa liền nhắm ngay hoa huy*t đâm thẳng vào.
Tôi cảm nhận được hạ thân bị vật thể to lớn xâm nhập, cảm giác vừa lạ vừa quen. Anh lại chuyển động mạnh mẽ hơn, mạnh bạo mà xoa hoa huy*t giúp tôi giảm bớt đau đớn, chính vì hành động nhỏ này cho tôi cảm thấy như có mạch nước ngầm ấm áp đang lưu chuyển trong tim bản thân.
Lát sau, anh vén mái tóc tôi loã xoã ẩm ướt mồ hôi. Hôn lên trán tôi, phóng tinh đặc sệt vào sâu trong tử cung, tôi không chịu nổi nữa liền gục xuống thiếp đi. Anh hôn lên trán tôi rồi ngã xuống bên cạnh, ôm chặt tôi vào lòng, đề phòng mà mở mắt nhiều lần đến khi nghe hơi thở tôi đều đều bên tai mới yên tâm, như thể sợ tôi sẽ bỏ đi như cái ngày hôm đó. Đối với anh, ngày đó thức giấc không thấy tôi, đó chính là ác mộng, là nổi khiếp sợ nhất.
Hai thân thể ấm áp quấn lấy nhau, da thịt tiếp xúc nhau, cảm giác chân thật vô cùng.
Đây có phải là giấc ngủ êm ái nhất từ lúc tôi lạc mất anh?
Tôi cứ nháy nháy mắt bất an, cầm lấy cánh tay anh mà xoay người đặt dưới đầu mà gối lên, hương lài nhàn nhạt khiến tôi chìm ngủ sâu. Trên môi vẫn không quên nở nụ cười thực rạng rỡ dù hạ thân nhức nhối.
Không phải mơ! Không phải tôi mơ! Chính là Bạch Kình Thần của tôi! Chính là anh ấy.
Chính là tổng tài cao cao tại thượng đó! Người đứng trên hàng vạn người và cả trong trái tim tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook