Tổng Tài Cao Lãnh Biết Yêu
-
Chương 8: Vẫn Là Cần Một Cách Giao Tiếp
Đối với hành động hù dọa cô dâu này của Nhị thiếu gia, dì An không dám lên tiếng, cũng không dám bất bình. Bà hiểu rõ tính cách của Nhị thiếu gia Hàng Lãng, nếu bây giờ nói thật với phu nhân, sẽ không ai có thể gánh được hậu quả. Kết cục của vị phu nhân trẻ sẽ chỉ càng thảm hại hơn mà thôi.
Nhưng nhìn gương mặt đang òa khóc đến lê hoa đái vũ[1] của Lâm Tuyết Lạc, dì An lại không đành lòng. Dù sao bà cũng không thể thấy chết mà không cứu.
“Được rồi, phu nhân đành chịu thiệt thòi, ở cùng tôi một đêm vậy.” Rốt cuộc dì An cũng đồng ý.
Đưa Tuyết Lạc trở lại phòng tân hôn là điều không thể, nếu cô bị ép trở về Hạ gia thì sự việc sẽ càng tồi tệ hơn.
“Cám ơn dì An.” Lâm Tuyết Lạc theo sau bà vào phòng ngủ ở tầng một.
Trong phòng bệnh trên tầng hai.
Nhìn cảnh Lâm Tuyết Lạc òa khóc trong lòng dì An, Phong Lập Hân khẽ thở dài một tiếng. “Cái thằng nhóc Hàng Lãng này, lại hóa trang thành mình để dọa Tuyết Lạc! Dù sao bây giờ người ta cũng là vợ của nó rồi… Tên tiểu tử này thật là đáng đánh mà!”
Phong Lập Hân ngưng lại, thở hổn hển. “Ông Kim, mau gọi Hàng Lãng đến đây, tôi phải nói nó một trận mới được!”
Bác sĩ Kim lắc đầu tỏ ý không hài lòng. “Tôi cảm thấy bọn họ như vậy lại rất tốt! Với tính cách của Nhị thiếu gia, người càng ép cậu ấy, cậu ấy sẽ càng hành động ngược lại. Tiểu thư Tuyết Lạc sẽ càng phải chịu khổ.”
“Vậy thì cũng không thể cho nó hóa trang thành tôi để hù dọa Tuyết Lạc!” Phong Lập Hân có chút tức giận trước hành động này của em trai. “Nó sẽ khiến Tuyết Lạc sợ quá mà bỏ chạy mất.”
“Giữa bọn họ, vẫn là cần một cách giao tiếp phù hợp.” Bác sĩ Kim nhìn lên màn hình, Lâm Tuyết Lạc đang cùng dì An về phòng nghỉ ngơi. “Cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác mà phải ở lại Phong gia, quả đúng là làm khó cô ấy. Nhưng thật ra thì tôi thấy vị tiểu thư này khá thông minh, còn biết tìm đến dì An để cầu cứu.”
“Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn Hàng Lãng dọa Tuyết Lạc bỏ chạy! Cô gái này tốt đến như vậy mà.” Phong Lập Hân muốn ngồi dậy nhưng lại bị các loại dụng cụ quấn chặt lấy.
Bác sĩ Kim vội vàng tiến tới đỡ anh nằm xuống. “Đại thiếu gia, đây là thử thách mà tiểu thư Tuyết Lạc phải tự mình trải qua. Nếu có thể ở lại mà không e ngại trước dáng vẻ ngụy trang của Nhị thiếu gia, Tuyết Lạc mới có thể sưởi ấm trái tim cậu ấy. Như vậy cũng mới đáng để Nhị thiếu gia trân trọng cô ấy!”
Phong Lập Hân im lặng một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu một cái. Anh rất đồng tình với những lời này của bác sĩ Kim.
Hôm sau.
Tuyết Lạc tỉnh dậy trên ghế sô pha trong phòng dì An. Trên giường của dì An đã trống không, hẳn là bà phải dậy sớm để làm việc nhà.
Sự việc tối hôm qua chợt hiện ra ngay trước mắt, Tuyết Lạc rất muốn coi tất cả những chuyện đó như một cơn ác mộng, nhưng khung cảnh xa lạ bên trong biệt thự Phong gia như nhắc nhở cô rằng, đây mới chính là thực tại.
Lâm Tuyết Lạc than nhẹ một tiếng: nếu đã gả cho Phong Lập Hân tàn tật, vậy tại sao cô không thể thản nhiên tiếp nhận dung mạo của anh ta chứ? Nhưng mà, vẻ ngoài của anh ta thật sự quá kinh khủng.
Ký lai chi tắc an chi[2], mình phải đối mặt với sự thật tàn khốc này. Cho dù không muốn thân mật với anh ta, nhưng việc chăm sóc anh ta là trách nhiệm mà người vợ là cô phải làm.
Rửa mặt xong, Tuyết Lạc vào bếp tìm dì An, muốn xem xem mình có giúp được gì hay không.
Nhưng cô thấy có một người đang ngồi bên bàn ăn lớn. Một người đàn ông, đang một mình thưởng thức bữa sáng đa dạng.
Bởi vì chuẩn bị cho anh trai Phong Lập Hân lấy da để thực hiện giải phẫu cấy ghép, cho nên gần đây Phong Hàng Lãng rất xem trọng chế độ ăn uống của mình. Phải đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa còn phải tốt cho việc chăm sóc da.
Tuyết Lạc không tự chủ được mà bước đến gần: bóng lưng người đàn ông này thật mạnh mẽ, có ma lực to lớn, mái tóc ngắn màu đen khỏe khoắn và ương ngạnh, còn lộ ra cánh tay màu lúa mạch chắc khỏe, cứng cáp và tráng kiện, tràn đầy sức hấp dẫn của người đàn ông…
[1] Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
[2] Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó
Nhưng nhìn gương mặt đang òa khóc đến lê hoa đái vũ[1] của Lâm Tuyết Lạc, dì An lại không đành lòng. Dù sao bà cũng không thể thấy chết mà không cứu.
“Được rồi, phu nhân đành chịu thiệt thòi, ở cùng tôi một đêm vậy.” Rốt cuộc dì An cũng đồng ý.
Đưa Tuyết Lạc trở lại phòng tân hôn là điều không thể, nếu cô bị ép trở về Hạ gia thì sự việc sẽ càng tồi tệ hơn.
“Cám ơn dì An.” Lâm Tuyết Lạc theo sau bà vào phòng ngủ ở tầng một.
Trong phòng bệnh trên tầng hai.
Nhìn cảnh Lâm Tuyết Lạc òa khóc trong lòng dì An, Phong Lập Hân khẽ thở dài một tiếng. “Cái thằng nhóc Hàng Lãng này, lại hóa trang thành mình để dọa Tuyết Lạc! Dù sao bây giờ người ta cũng là vợ của nó rồi… Tên tiểu tử này thật là đáng đánh mà!”
Phong Lập Hân ngưng lại, thở hổn hển. “Ông Kim, mau gọi Hàng Lãng đến đây, tôi phải nói nó một trận mới được!”
Bác sĩ Kim lắc đầu tỏ ý không hài lòng. “Tôi cảm thấy bọn họ như vậy lại rất tốt! Với tính cách của Nhị thiếu gia, người càng ép cậu ấy, cậu ấy sẽ càng hành động ngược lại. Tiểu thư Tuyết Lạc sẽ càng phải chịu khổ.”
“Vậy thì cũng không thể cho nó hóa trang thành tôi để hù dọa Tuyết Lạc!” Phong Lập Hân có chút tức giận trước hành động này của em trai. “Nó sẽ khiến Tuyết Lạc sợ quá mà bỏ chạy mất.”
“Giữa bọn họ, vẫn là cần một cách giao tiếp phù hợp.” Bác sĩ Kim nhìn lên màn hình, Lâm Tuyết Lạc đang cùng dì An về phòng nghỉ ngơi. “Cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác mà phải ở lại Phong gia, quả đúng là làm khó cô ấy. Nhưng thật ra thì tôi thấy vị tiểu thư này khá thông minh, còn biết tìm đến dì An để cầu cứu.”
“Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn Hàng Lãng dọa Tuyết Lạc bỏ chạy! Cô gái này tốt đến như vậy mà.” Phong Lập Hân muốn ngồi dậy nhưng lại bị các loại dụng cụ quấn chặt lấy.
Bác sĩ Kim vội vàng tiến tới đỡ anh nằm xuống. “Đại thiếu gia, đây là thử thách mà tiểu thư Tuyết Lạc phải tự mình trải qua. Nếu có thể ở lại mà không e ngại trước dáng vẻ ngụy trang của Nhị thiếu gia, Tuyết Lạc mới có thể sưởi ấm trái tim cậu ấy. Như vậy cũng mới đáng để Nhị thiếu gia trân trọng cô ấy!”
Phong Lập Hân im lặng một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu một cái. Anh rất đồng tình với những lời này của bác sĩ Kim.
Hôm sau.
Tuyết Lạc tỉnh dậy trên ghế sô pha trong phòng dì An. Trên giường của dì An đã trống không, hẳn là bà phải dậy sớm để làm việc nhà.
Sự việc tối hôm qua chợt hiện ra ngay trước mắt, Tuyết Lạc rất muốn coi tất cả những chuyện đó như một cơn ác mộng, nhưng khung cảnh xa lạ bên trong biệt thự Phong gia như nhắc nhở cô rằng, đây mới chính là thực tại.
Lâm Tuyết Lạc than nhẹ một tiếng: nếu đã gả cho Phong Lập Hân tàn tật, vậy tại sao cô không thể thản nhiên tiếp nhận dung mạo của anh ta chứ? Nhưng mà, vẻ ngoài của anh ta thật sự quá kinh khủng.
Ký lai chi tắc an chi[2], mình phải đối mặt với sự thật tàn khốc này. Cho dù không muốn thân mật với anh ta, nhưng việc chăm sóc anh ta là trách nhiệm mà người vợ là cô phải làm.
Rửa mặt xong, Tuyết Lạc vào bếp tìm dì An, muốn xem xem mình có giúp được gì hay không.
Nhưng cô thấy có một người đang ngồi bên bàn ăn lớn. Một người đàn ông, đang một mình thưởng thức bữa sáng đa dạng.
Bởi vì chuẩn bị cho anh trai Phong Lập Hân lấy da để thực hiện giải phẫu cấy ghép, cho nên gần đây Phong Hàng Lãng rất xem trọng chế độ ăn uống của mình. Phải đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa còn phải tốt cho việc chăm sóc da.
Tuyết Lạc không tự chủ được mà bước đến gần: bóng lưng người đàn ông này thật mạnh mẽ, có ma lực to lớn, mái tóc ngắn màu đen khỏe khoắn và ương ngạnh, còn lộ ra cánh tay màu lúa mạch chắc khỏe, cứng cáp và tráng kiện, tràn đầy sức hấp dẫn của người đàn ông…
[1] Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
[2] Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook