Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em
Chương 7: Kích tình trong đêm

"Hôm nay chị sẽ đại diện đi dự buổi tiệc ký hợp đồng hợp tác phân phối thị trường kim cương của Hoàng Kim ta và bên phía Lưu thị, vào lúc 5 giờ chiều nay".Thư ký Lưu sau khi báo cáo lịch trình hôm nay của Hạ Đồng thì lui ra ngoài.

Cô day huyệt thái dương.Chuyện về cái chết của ba cô rất mờ mịt,mọi thông tin mà thám tử Đường có thể tìm được đều là những thông tin không giá trị.Cô linh cảm rằng cái chết của ông ấy không hề đơn giản,vì công ty của ba cô rất vững mạnh,lại đang trên đà phát triển cao,không thể nào chỉ trong một đêm hoàn toàn sụp đổ như vậy.Khi cô tìm hiểu về tài sản mà trước đây gia đình cô sở hữu,người ta cho biết chúng đã được niêm phong và quyên góp cho các hoạt động cứu trợ.Mọi thứ dường như quay về con số không,cô không thể để cái chết của ba cô-Hạ Minh Hoàng trở nên oan khuất như thế,cả mẹ cô,Lý Uyển Vân,bà không thể nằm đó và mãi mãi không minh oan cho ba cô được.Cô sẽ thay mẹ làm chuyện đó,mẹ cô chắc chắn rất muốn giải oan cho ba cô.

---------------------

Vương Hạo rít một hơi dài,khói thuốc trắng len qua bạc môi mỏng bay vào không trung,làm nhạt nhòa đi nhân ảnh xuất chúng.Đôi mắt dài khép chặt.Quá khứ lần lượt chiếm lấy tâm trí anh.

Vương Hạo anh trước khi trở thành con người như hiện tại,anh cũng bình thường như bao con người khác.Một gia đình ấm áp,với người ba phong trần,đầy uy nghiêm,khí thế và ông yêu mẹ anh,người phụ nữ xinh đẹp sắc nước hương trời,bà mềm yếu,dịu dàng như cánh hoa lan.Cả ba người gắn kết khi đứng cạnh nhau vẽ nên một viễn cảnh thần tiên đến bức người.

Có lẽ mọi thứ sẽ tốt đẹp như vậy,cho đến khi...

Anh bắt gặp ba mình dắt người đàn bà ấy vào nhà,họ làm tình trên chính chiếc giường ấp ủ bao hạnh phúc và kỷ niệm ấm áp mà mẹ anh và ông ta đã trải qua cùng nhau.

----------------------

Tiếng thở dốc trầm đục của đàn ông luân chuyển trong không khí,quyện chặt tiếng ngâm nga như rót mật vào tai của người phụ nữ.

"Em thật tuyệt...aa...hãy xem em khít chặt anh như thế nào".Giọng nói khàn khàn vang lên,hoà trộn cùng âm thành bẹp bẹp do kích tình kịch liệt mà tạo thành,ám muội và dâm dục.

"Aa...Tuấn Kiệt...nhẹ thôi...aa...anh to quá hư mất".Người đàn bà nằm bên dưới Vương Tuấn Kiệt rên rỉ,đôi môi anh đào há ra thở dốc,tóc đen rủ rượi bên vai,Tuấn Kiệt vận động ra vào kịch liệt,tấm lưng rộng màu đồng hằn lên mấy vết cào đỏ ửng.

"Tiểu yêu tinh...em giết chết tôi rồi...aa".Tuấn Kiệt vừa trầm ngâm nói,bạc môi vừa hôn nút lên da thịt người đàn bà bên dưới,da trắng sứ liền nổi lên từng mảng đỏ hồng ám muội,đến hai bầu ngực,Vương Tuấn Kiệt cố tình ngậm vào,mút chặt cho nụ hoa đứng thẳng,đem người đàn bà bên dưới đặt lên đỉnh cao dục vọng,không ngừng uốn éo,không ngừng rên rỉ,nỉ non van nài ông nhanh lên,chậm lại,không ngừng đòi hỏi,cầu xin,thốt ra những câu nói dâm đãng,hạ cấp.

Vương Hạo chết lặng ngoài cửa.Năm ấy anh mười lăm tuổi.Năm ấy anh vừa vượt qua cú sốc mất mẹ một năm trước,thì bắt gặp được cảnh ba mình-Vương Tuấn Kiệt,chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim danh tiếng ai ai cũng tung hô,người mà mới hai tháng trước lên mặt báo bày tỏ tình cảm nồng đậm mà ông dành cho người vợ quá cố của mình,người mà hôm qua anh vừa tự hào khoe khoang với ba người bạn của mình,khi ông đấu thầu thành công mỏ kim cương ở Nam Phi...đang làm tình với người đàn bà khác,một cách nhiệt tình và mãnh liệt tại căn phòng của mẹ anh,trên chiếc giường của mẹ anh,trước ảnh cưới có mẹ anh cười hiền hậu trong đó và trước sự chứng kiến của một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên như anh.

Vương Hạo đẩy cửa bước vào.Sự nhiệt tình của hai người lớn không bị tiếng kẽo kẹt của cánh cửa làm động đến chút nào,anh kêu lớn tên họ của ba mình:"Vương Tuấn Kiệt!"

Động tác kích tình chưa đến cao trào,đột ngột dừng lại,ánh mắt đục ngầu phản chiếu qua con ngươi của anh sao lại trở nên ngứa mắt đến thế.

"Kiệt,sao anh dừng lại...bên trong em đang thèm khát anh rất nhiều đó".Người phụ nữ nhỏm người dậy,vòng tay qua cổ ông,cái môi đỏ tham lam hôn lên vai ông.

"Áaaaa...".Người phụ nữ giật mình hét lớn,tay với lấy cái mền che bầu ngực to lớn,ngón tay chỉ về phía Vương Hạo."Thằng kia ra ngoài".

"Đi ra".Vương Tuấn Kiệt gầm lên.

"Mày còn không ra?Mày không nghe ông ấy nói hả!".Người đàn bà chu cái môi đỏ chót hét lên chói tai.

"Tôi nói cô đi ra".Vương Tuấn Kiệt lạnh lùng gầm lớn."Cút!"

Người đàn bà nước mắt ngắn dài,thút thít cầm quần áo lao ra khỏi cửa,khi ngang qua Vương Hạo,không quên gieo cho anh cái nhìn cay nghiệt.

"Ông có lời nào muốn nói với tôi không?".Vương Hạo lạnh lùng nói."Chắc là không nói được gì đúng không? Quá là nực cười!".Anh xoay chân bước đi,cách cửa đóng sầm lại,đóng cả một gia đình,đóng cả hạnh phúc,đóng cả bóng lưng và niềm kiêu hãnh của người đàn ông trong kia và đóng lại cả ánh sáng hắt lên bóng lưng kiên cường mà bất lực của Vương Hạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương