Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em
-
Chương 1: Thân bất do kỷ
--------------
***
Đêm dài mưa rơi rả rít,sấm chớp rạch ngang trời,gió rít lên những tiếng thê lương.
Chạy đi,chạy mau...
Tiếng nói vang vọng và từng bước chân dồn dập chạy loạn,đẩy lùi thân hình bé nhỏ dựa sát góc tường.
Một bàn tay to lớn bẩn thỉu vươn ra...
"Đừng mà tránh xa ra!"
Hạ Đồng hét to,tay chân vô thức quơ quào loạn xạ,chăn gối bị đá văng xuống đất.Cô bật ngồi dậy,trán đẫm mồ hôi,lưng áo dính sát vào người,đầu tóc nhếch nhác.
Từng nhịp thở hổn hển,trên đôi mắt to còn đọng lại lớp sương mỏng và sự kinh hoàng gieo rắc trên từng tế bào của cơ thể.
Hạ Đồng gục đầu co gối.Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô mơ thấy giấc mơ ấy.Nó chân thực đến mức đến run rẩy cũng không còn sức lực.
Hạ Đồng nghĩ cô đã buông bỏ được mọi chuyện,cô nghĩ là mình đã quên đi.Nhưng chính xác thì nó đã hằn sâu vào tiềm thức của cô,chỉ chực chờ cô nhắm mắt lại,thì nó sẽ đến vươn đôi tay gớm ghiếc đeo bám,bóp chết cô.
Hạ Đồng tựa thẳng vào đầu giường,thân hình bé nhỏ co ro,cái bóng cô đơn hằn sâu lên vách tường.
--------------
Sân bay -7 giờ 30 phút sáng.
Giữa dòng người tấp nập,Hạ Đồng đẩy hành lý từ khoang hạng nhất xuống.Cô vừa hoàn thành một chặng đường dài.Nhưng mỏi mệt không làm vơi đi nét xinh đẹp kiều diễm trên khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn.Mái tóc dài xoăn lọn thả tự do sau lưng,chiếc váy chữ A cùng sơ mi kẻ sọc đen trắng đơn giản càng làm tăng thêm vẻ sang trọng trên người cô.
Hạ Đồng vừa đẩy hành lý vừa ngó nghiêng xung quanh.Nhi Tử bảo hôm nay sẽ đến đón cô.
Thân hình nhỏ bé với mái tóc ngắn ngang vai,quần jeans áo thun trắng đang nhoi nhoi cầm bảng trắng Welcome Ha Dong!!,tay còn lại cầm bóng bay màu hồng,đang vẫy tay la hét kịch liệt với cô.
Hạ Đồng chợt nghĩ có lẽ cô nên mua vé chuyến sau trở về Pháp trong ngày.
Nhi Tử khoác tay Hạ Đồng,mồm miệng nhanh nhảu:
"Này Đồng Đồng,cậu nghĩ xem tớ cả sáng hôm nay chầu chực chờ cậu,đến cả ăn sáng cũng chưa ăn,tớ đói đến mờ mắt run tay,cậu có nên báo đáp chút lòng thành không?"
Hạ Đồng khẽ hừ lạnh:
"Bạn bè lợi ích!"
Cô và Nhi Tử chọn một nhà hàng món Trung truyền thống.Trên bàn bày một món canh,hai món mặn,một món xào.
Đã lâu Hạ Đồng không được nếm hương vị thanh đạm này.
Cô cùng Nhi Tử ăn ăn uống uống đến gần trưa.
"Về nhà tớ đi xếp sẵn cho cậu một phòng rồi!"
Nhi Tử lái chiếc ô tô con bọ nhỏ nhắn của mình,len lỏi qua khắp các cung đường và dừng lại ở một toà nhà cao lớn.
"Tớ thật không hiểu người có tiền như cậu lại ăn chực một bữa cơm của người nghèo này."
Hạ Đồng lạnh nhạt cau mày khi nhìn rõ căn phòng rộng mấy chục mét vuông xa hoa.Căn hộ của Nhi Tử nằm ở tầng thứ 40.Ban công dài rộng hình bán nguyệt,toàn bộ cảnh sinh hoạt của thành phố gần như được thu gọn vào tầm mắt.
Căn nhà màu trắng tinh khiết điểm xuyết nhiều đồ trang trí vàng kim đẳng cấp.
Hạ Đồng ngã người xuống sô pha màu rượu vang,cô khẽ nhắm mắt.
Nhi Tử ném một cái gối vào người Hạ Đồng:
"Vào phòng mà ngủ!"
Phòng mà Nhi Tử sắp xếp cho cô cũng màu trắng,chiếc giường to khiến cô thấy không thoải mái.
Hạ Đồng ngâm mình trong bồn nước đã nửa tiếng.Cô thấy mình an toàn khi bọc mình trong nước.Nỗi sợ hãi vây lấy tâm trí đã dần tản ra bớt.
Hạ Đồng trở mình,cô nặng nhọc chìm vào giấc ngủ.
Chạy đi,chạy mau...
Tiếng nói vang vọng và từng bước chân dồn dập chạy loạn,đẩy lùi thân hình bé nhỏ dựa sát góc tường.
Một bàn tay to lớn bẩn thỉu vươn ra...
Cô bật dậy,mồ hôi nhễ nhại.
Loại giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại đã hai năm.Nó đéo bám lấy cô như một bóng ma.
Một bóng ma đè nặng,ăn mòn tâm trí cô.
Tập đoàn Hoàng Kim
Chỉ mới bắt đầu ngày mới nhưng sự nhộp nhịp đã lan tràn khắp nơi trong sảnh tiếp khách.
Từng ánh nắng lấp lánh điểm tô trên các tấm kính trong suốt sạch sẽ của toà nhà cao ốc,như những viên kiêm cương to được áp vào bộ quần áo cao cấp,hào nhoáng và tráng lệ,hoa mỹ như chính cái tên của nó.
Hôm nay là lễ ra mắt sản phẩm đá quý mà Hoàng Kim đã ấp ủ bao lâu nay.Buổi ra mắt thu hút rất nhiều doanh nhân kì cựu trong giới đá quý tham gia.Thông tin về viên đá Thân Bất Do Kỷ,khiến không ít người hiếu kỳ.Không chỉ về hình dáng mà còn là cái tên,vì quá kì lạ khi dùng loại tên này đặt cho đá quý.
Thân Bất Do Kỷ
Vừa gặp đã yêu
Lễ ra mặt rất trang trọng và trật tự,vì đa phần là sự góp mặt của giới thượng lưu,tri thức.
Hàng loạt các loại đá lấp lánh,nhiều màu sắc kiểu dáng bắt mắt,được gọt dũa thủ công,đặt trong các hộp nhung màu đen bí ẩn.Không quá màu mè,hoàn toàn đơn giản và quý giá.
Lần lượt những chiếc lồng thuỷ tinh được đưa ra,thu hút sự chú ý của mọi người,sau mỗi lần giới thiệu về ý nghĩa của viên đá,kiểu dáng,giá trị,nơi xuất xứ...các tràng vỗ tay tao nhã khẽ vang lên nhịp nhàng.
Trên tầng cao,người phụ nữ vận bộ trang phục màu đen.Váy công sở xẻ tà đến đầu gối ôm sát thân hình gợi cảm,áo sơ mi cắt may thủ công cao cấp,cùng khuy cài vàng khắc hoạ tiết hoa hồng chuyên nghiệp,tóc dài uốn lọn thả sau lưng,chân đi đôi cao gót đen tuyền đế đỏ,khuôn mặt không trang điểm quá đậm,toát lên khí chất cao quý.
Cô đứng sát cửa sổ khẽ nhìn xuống phía bên dưới.Cảnh vật tấp nập nhốn nháo,hệt như tâm trạng của cô bây giờ.Dù cho tâm trí có rối bời nhưng tác phong chuyên nghiệp luyện cho cô vẻ mặt trầm tĩnh,đáy mắt bình ổn không một gợn sóng.
Gần đến thời khắc cuối cùng của buổi ra mắt.
Tất cả rèm cửa được kéo xuống,đèn tắt đi,âm nhạc du dương của đội hợp xướng vang lên,nhẹ nhàng mà dứt khoát.Phía sân khấu,rèm che được phủ xuống,giờ đây dần được nâng lên, từng chút từng chút để lộ ra một chiếc lồng thuỷ tinh,bốn góc nạm vàng hoạ tiết hoa hồng,mỗi bông hoa đính một viên ruby nho nhỏ nhưng vô cùng đẳng cấp,đủ nhìn ra bảo vật bên trong còn đáng giá hơn gấp vạn lần.
Cả hội trường yên lặng.Mỗi người mỗi vẻ,mỗi suy nghĩ và đa dạng biểu cảm riêng biệt.Phần nhiều vì quá bất ngờ và đắm chìm trong hình dáng viên đá quý trước mắt.
Một viên đá màu rượu vang,được khắc tỉ mỉ và hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.Một viên đá hình bông hoa hồng,to bằng một quả hạt dẻ,sáng lấp lánh,kiêu hãnh nằm trong chiếc hộp nhung đen,toả hào quang sáng chói,một biểu tượng xa hoa,một khí chất cao quý mà không con người nào hay vẻ đẹp nào sánh bằng.
Trải qua một khoảng thời gian lắng đọng.Cả hội trường chợt xôn xao vài tiếng,chợt nhộn nhịp hẳn lên khi mọi người bình phẩm về viên đá trước mắt,ca ngợi nhiều,khao khát nhiều và ý nghĩ muốn đoạt về làm của riêng còn nhiều hơn.
Viên đá là sản phẩm then chốt của Hoàng Kim,là một biểu tượng đẳng cấp của tập đoàn,càng là món bảo vật quý giá mang giá trị tinh thần và sức lực con người để tỉ mẩn khắc ra một viên đá,mà đến chạm nhẹ vào cũng sợ nó sẽ vỡ tan.
Viên đá Thân Bất Do Kỷ
Được nhấn mạnh là báu vật để mọi người chiêm ngưỡng và hiểu thêm về thế giới đá quý,cũng như là ý nghĩa giản đơn phía sau vẻ hào nhoáng của nó,dẫu cho vạn dặm xa cách,dẫu cho cách trở muôn trùng,chỉ cần là duyên phận của nhau,chỉ cần trao nhau một ánh mắt,cũng có thể Thân Bất Do Kỷ-cũng có thể vừa gặp đã yêu,quyến luyến không rời.
***
Đêm dài mưa rơi rả rít,sấm chớp rạch ngang trời,gió rít lên những tiếng thê lương.
Chạy đi,chạy mau...
Tiếng nói vang vọng và từng bước chân dồn dập chạy loạn,đẩy lùi thân hình bé nhỏ dựa sát góc tường.
Một bàn tay to lớn bẩn thỉu vươn ra...
"Đừng mà tránh xa ra!"
Hạ Đồng hét to,tay chân vô thức quơ quào loạn xạ,chăn gối bị đá văng xuống đất.Cô bật ngồi dậy,trán đẫm mồ hôi,lưng áo dính sát vào người,đầu tóc nhếch nhác.
Từng nhịp thở hổn hển,trên đôi mắt to còn đọng lại lớp sương mỏng và sự kinh hoàng gieo rắc trên từng tế bào của cơ thể.
Hạ Đồng gục đầu co gối.Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô mơ thấy giấc mơ ấy.Nó chân thực đến mức đến run rẩy cũng không còn sức lực.
Hạ Đồng nghĩ cô đã buông bỏ được mọi chuyện,cô nghĩ là mình đã quên đi.Nhưng chính xác thì nó đã hằn sâu vào tiềm thức của cô,chỉ chực chờ cô nhắm mắt lại,thì nó sẽ đến vươn đôi tay gớm ghiếc đeo bám,bóp chết cô.
Hạ Đồng tựa thẳng vào đầu giường,thân hình bé nhỏ co ro,cái bóng cô đơn hằn sâu lên vách tường.
--------------
Sân bay -7 giờ 30 phút sáng.
Giữa dòng người tấp nập,Hạ Đồng đẩy hành lý từ khoang hạng nhất xuống.Cô vừa hoàn thành một chặng đường dài.Nhưng mỏi mệt không làm vơi đi nét xinh đẹp kiều diễm trên khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn.Mái tóc dài xoăn lọn thả tự do sau lưng,chiếc váy chữ A cùng sơ mi kẻ sọc đen trắng đơn giản càng làm tăng thêm vẻ sang trọng trên người cô.
Hạ Đồng vừa đẩy hành lý vừa ngó nghiêng xung quanh.Nhi Tử bảo hôm nay sẽ đến đón cô.
Thân hình nhỏ bé với mái tóc ngắn ngang vai,quần jeans áo thun trắng đang nhoi nhoi cầm bảng trắng Welcome Ha Dong!!,tay còn lại cầm bóng bay màu hồng,đang vẫy tay la hét kịch liệt với cô.
Hạ Đồng chợt nghĩ có lẽ cô nên mua vé chuyến sau trở về Pháp trong ngày.
Nhi Tử khoác tay Hạ Đồng,mồm miệng nhanh nhảu:
"Này Đồng Đồng,cậu nghĩ xem tớ cả sáng hôm nay chầu chực chờ cậu,đến cả ăn sáng cũng chưa ăn,tớ đói đến mờ mắt run tay,cậu có nên báo đáp chút lòng thành không?"
Hạ Đồng khẽ hừ lạnh:
"Bạn bè lợi ích!"
Cô và Nhi Tử chọn một nhà hàng món Trung truyền thống.Trên bàn bày một món canh,hai món mặn,một món xào.
Đã lâu Hạ Đồng không được nếm hương vị thanh đạm này.
Cô cùng Nhi Tử ăn ăn uống uống đến gần trưa.
"Về nhà tớ đi xếp sẵn cho cậu một phòng rồi!"
Nhi Tử lái chiếc ô tô con bọ nhỏ nhắn của mình,len lỏi qua khắp các cung đường và dừng lại ở một toà nhà cao lớn.
"Tớ thật không hiểu người có tiền như cậu lại ăn chực một bữa cơm của người nghèo này."
Hạ Đồng lạnh nhạt cau mày khi nhìn rõ căn phòng rộng mấy chục mét vuông xa hoa.Căn hộ của Nhi Tử nằm ở tầng thứ 40.Ban công dài rộng hình bán nguyệt,toàn bộ cảnh sinh hoạt của thành phố gần như được thu gọn vào tầm mắt.
Căn nhà màu trắng tinh khiết điểm xuyết nhiều đồ trang trí vàng kim đẳng cấp.
Hạ Đồng ngã người xuống sô pha màu rượu vang,cô khẽ nhắm mắt.
Nhi Tử ném một cái gối vào người Hạ Đồng:
"Vào phòng mà ngủ!"
Phòng mà Nhi Tử sắp xếp cho cô cũng màu trắng,chiếc giường to khiến cô thấy không thoải mái.
Hạ Đồng ngâm mình trong bồn nước đã nửa tiếng.Cô thấy mình an toàn khi bọc mình trong nước.Nỗi sợ hãi vây lấy tâm trí đã dần tản ra bớt.
Hạ Đồng trở mình,cô nặng nhọc chìm vào giấc ngủ.
Chạy đi,chạy mau...
Tiếng nói vang vọng và từng bước chân dồn dập chạy loạn,đẩy lùi thân hình bé nhỏ dựa sát góc tường.
Một bàn tay to lớn bẩn thỉu vươn ra...
Cô bật dậy,mồ hôi nhễ nhại.
Loại giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại đã hai năm.Nó đéo bám lấy cô như một bóng ma.
Một bóng ma đè nặng,ăn mòn tâm trí cô.
Tập đoàn Hoàng Kim
Chỉ mới bắt đầu ngày mới nhưng sự nhộp nhịp đã lan tràn khắp nơi trong sảnh tiếp khách.
Từng ánh nắng lấp lánh điểm tô trên các tấm kính trong suốt sạch sẽ của toà nhà cao ốc,như những viên kiêm cương to được áp vào bộ quần áo cao cấp,hào nhoáng và tráng lệ,hoa mỹ như chính cái tên của nó.
Hôm nay là lễ ra mắt sản phẩm đá quý mà Hoàng Kim đã ấp ủ bao lâu nay.Buổi ra mắt thu hút rất nhiều doanh nhân kì cựu trong giới đá quý tham gia.Thông tin về viên đá Thân Bất Do Kỷ,khiến không ít người hiếu kỳ.Không chỉ về hình dáng mà còn là cái tên,vì quá kì lạ khi dùng loại tên này đặt cho đá quý.
Thân Bất Do Kỷ
Vừa gặp đã yêu
Lễ ra mặt rất trang trọng và trật tự,vì đa phần là sự góp mặt của giới thượng lưu,tri thức.
Hàng loạt các loại đá lấp lánh,nhiều màu sắc kiểu dáng bắt mắt,được gọt dũa thủ công,đặt trong các hộp nhung màu đen bí ẩn.Không quá màu mè,hoàn toàn đơn giản và quý giá.
Lần lượt những chiếc lồng thuỷ tinh được đưa ra,thu hút sự chú ý của mọi người,sau mỗi lần giới thiệu về ý nghĩa của viên đá,kiểu dáng,giá trị,nơi xuất xứ...các tràng vỗ tay tao nhã khẽ vang lên nhịp nhàng.
Trên tầng cao,người phụ nữ vận bộ trang phục màu đen.Váy công sở xẻ tà đến đầu gối ôm sát thân hình gợi cảm,áo sơ mi cắt may thủ công cao cấp,cùng khuy cài vàng khắc hoạ tiết hoa hồng chuyên nghiệp,tóc dài uốn lọn thả sau lưng,chân đi đôi cao gót đen tuyền đế đỏ,khuôn mặt không trang điểm quá đậm,toát lên khí chất cao quý.
Cô đứng sát cửa sổ khẽ nhìn xuống phía bên dưới.Cảnh vật tấp nập nhốn nháo,hệt như tâm trạng của cô bây giờ.Dù cho tâm trí có rối bời nhưng tác phong chuyên nghiệp luyện cho cô vẻ mặt trầm tĩnh,đáy mắt bình ổn không một gợn sóng.
Gần đến thời khắc cuối cùng của buổi ra mắt.
Tất cả rèm cửa được kéo xuống,đèn tắt đi,âm nhạc du dương của đội hợp xướng vang lên,nhẹ nhàng mà dứt khoát.Phía sân khấu,rèm che được phủ xuống,giờ đây dần được nâng lên, từng chút từng chút để lộ ra một chiếc lồng thuỷ tinh,bốn góc nạm vàng hoạ tiết hoa hồng,mỗi bông hoa đính một viên ruby nho nhỏ nhưng vô cùng đẳng cấp,đủ nhìn ra bảo vật bên trong còn đáng giá hơn gấp vạn lần.
Cả hội trường yên lặng.Mỗi người mỗi vẻ,mỗi suy nghĩ và đa dạng biểu cảm riêng biệt.Phần nhiều vì quá bất ngờ và đắm chìm trong hình dáng viên đá quý trước mắt.
Một viên đá màu rượu vang,được khắc tỉ mỉ và hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.Một viên đá hình bông hoa hồng,to bằng một quả hạt dẻ,sáng lấp lánh,kiêu hãnh nằm trong chiếc hộp nhung đen,toả hào quang sáng chói,một biểu tượng xa hoa,một khí chất cao quý mà không con người nào hay vẻ đẹp nào sánh bằng.
Trải qua một khoảng thời gian lắng đọng.Cả hội trường chợt xôn xao vài tiếng,chợt nhộn nhịp hẳn lên khi mọi người bình phẩm về viên đá trước mắt,ca ngợi nhiều,khao khát nhiều và ý nghĩ muốn đoạt về làm của riêng còn nhiều hơn.
Viên đá là sản phẩm then chốt của Hoàng Kim,là một biểu tượng đẳng cấp của tập đoàn,càng là món bảo vật quý giá mang giá trị tinh thần và sức lực con người để tỉ mẩn khắc ra một viên đá,mà đến chạm nhẹ vào cũng sợ nó sẽ vỡ tan.
Viên đá Thân Bất Do Kỷ
Được nhấn mạnh là báu vật để mọi người chiêm ngưỡng và hiểu thêm về thế giới đá quý,cũng như là ý nghĩa giản đơn phía sau vẻ hào nhoáng của nó,dẫu cho vạn dặm xa cách,dẫu cho cách trở muôn trùng,chỉ cần là duyên phận của nhau,chỉ cần trao nhau một ánh mắt,cũng có thể Thân Bất Do Kỷ-cũng có thể vừa gặp đã yêu,quyến luyến không rời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook