Nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ Thẩm Nhạc Thần liền lấy xe đi về nhà, hiện tại có chuyện y cần giải quyết hơn là việc hôn nhân đời người nhảm nhí này.

Thẩm Nhạc Thần về nhà cứ tưởng khi mở cửa sẽ có ánh đèn bên trong hắt ra ngoài, nhưng ngoài dự đoán là chỉ có bóng tối chào đón y, khiến người nào đó luôn sống trong bóng tối của căn nhà này, lại dâng lên một cảm xúc có chút không quen.

Bước vào nhà ngoài sự im lặng ra cũng chẳng còn gì, mọi thứ giống như quay trở về những năm tháng trước, một mình cô đơn tự cảm nhận sự lạnh lẽo một mình luôn phải mạnh mẽ thẳng lưng mà nhìn cuộc sống.

Thẩm Nhạc Thần cứ như theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên lầu một, mọi lần chỉ cần y mở cửa vào nhà ngẩng đầu lên thôi sẽ nhìn thấy có người đứng trên đó đợi y về.

Nhưng lần này chẳng có ai cả, chỉ có hành lang u tối bị bóng tối nuốt chửng.

Từ khi nào Cố Mộng Điệp lại trở thành một phần trong cuộc sống của y vậy, lúc đầu vẫn luôn cảnh giác tên này sẽ đâm lén sau lưng bất cứ lúc nào, nhưng từ khi nào, từ khi nào y đã giảm bớt sự đề phòng với người này rồi?

Thói quen đúng là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Không được, những gì y trải qua ở kiếp trước không thể vì một chút cảm xúc này phá tan…

Cạch…

“Đi đâu về?”. Thẩm Nhạc Thần đứng ở đầu cầu thang từ trên cao nhìn Cố Mộng Diệp phía dưới.

Cố Mộng Diệp say đến mức đi đứng không vững, quần áo chút chút lộn xộn cả người đầy mùi bia nồng nặc khó ngửi, chẳng còn mùi hương trà thanh mát như thường ngày nữa, hắn nắm lấy đầu lan can, nghe thấy giọng nói của ai đó ở phía trên liền ngẩng đầu lên nhìn, mắt hơi nheo lại muốn nhìn rõ ai đang ở đầu cầu thang, dù sao mắt vẫn chưa quen với bóng tối mãi đến khi nhận ra ai ở đầu cầu thang, hắn có chút thanh tỉnh.

Dáng đứng đang vặn vẹo, nghiêng nghiêng ngã ngã liền đứng thẳng dậy, cứ như đứa con trai bỏ nhà đi chơi về muộn, bị người cha già canh cửa cầm cây roi đứng ở ngoài chờ.

Cố Mộng Diệp mở miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì, giờ đầy đầu hắn toàn là bia, khó chịu buồn ngủ, làm sao mà nói được gì nữa?

“Uống bia? Say?”. Thẩm Nhạc Thần chẳng nói nhiều thêm câu nào, nhưng câu nào nói ra đều như một gáo nước lạnh tạt lên đầu Cố Mộng Diệp, làm người nào đó đang ngáo ngơ trong cơn say cũng chẳng dám để lộ ra việc mình đang say.



Cố Mộng Diệp cười ha ha, giả vờ đi đứng vững vàng nhưng bàn chân vừa đặt lên bậc cầu thang đầu tiên, lại như dẫm phải gai mà lùi về vị trí cũ không dám đặt lên bậc thang nữa. “Không có, tôi đi chơi với đám bạn thôi, này A Tần thất tình ấy mà”.

A Tần chưa có bạn gái ế hai mươi ba năm. “…”.

“Anh còn chưa ngủ à? Mau mau về phòng bồi Thi cô nương đi”. Cố Mộng Diệp không dám đi lên nếu ai đó cứ đứng đầu cầu thang như vậy. ngôn tình tổng tài

“Sao không lên đây?”. Thẩm Nhạc Thần không trả lời câu hỏi của Cố Mộng Diệp, khoanh tay dựa vào lan can nhìn ai đó đang như một chú cún cả người đều bị bẩn, vừa mới phạm lỗi bị chủ phát hiện, đang ấp úng không biết nên đi hay nên lùi, nếu tiến lên thì sợ sẽ bị chủ phạt, nếu lùi xuống thì bị đuổi ra khỏi nhà.

“À, tôi muốn coi phim ấy mà, lát nữa tôi lên, anh đi vào phòng ngủ đi”. Cố Mộng Diệp chỉ hận không quỳ xuống đất van xin vị ôn thần này đi về phòng lẹ, hắn thật sự trụ hết nổi rồi nga~

Thấy bước chân người nào đó sắp trụ không nổi rồi, Thẩm Nhạc Thần mới buông tha cho ai đó quay lưng đi về phòng. Cố Mộng Diệp thấy y quay lưng về phòng trong lòng liền nở hoa, bước chân vừa đặt lên bậc thang đầu tiên liền bị giọng nói lạnh lẽo của y đánh cho hóa đá.

“Cậu bật phim đi, tôi vào phòng lấy đồ rồi xuống xem cùng”.

Cố Mộng Diệp chỉ muốn xỉu lâm sàn tại chỗ, vội khóc không ra nước mắt. “Phim tôi coi anh chắc không thích đâu”. Cố Mộng Diệp cắn khăn khóc ròng trong lòng, đại tổ tông của tôi ơi! Sao anh không đi ngủ đi, đêm khuya coi phim làm gì!

Thẩm Nhạc Thần vào tới cửa chỉ bỏ lại một câu. “Tôi thấy phim hoạt hình cậu coi cũng không tồi”.

Tui hiện tại không muốn coi phim hoạt hình, tui coi phim người lớn của hai thằng đàn ông, anh có xem không!?

Nhưng Cố Mộng Diệp chỉ có thể câm nín quay lưng đi về phía sopha, bật tivi lên nhập phim hoạt hình Oggy vào rồi bắt đầu ôm tim mà coi, hiện tại chưa bao giờ hắn thấy lại mong muốn cúp điện như vậy.

Đợi được một lúc hắn nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa phòng của vị nào đó, hiện tại mắt hắn mở lên không nổi rồi chúng đang đánh nhau đây này!

“Coi tới đâu rồi??”. Thẩm Nhạc Thần vừa xuống cầu thang vừa hỏi.



Coi tới khúc mắt tôi muốn nhắm luôn rồi, anh đi lên lại đi!

“Chỉ mới đoạn đầu thôi”. Cố Mộng Diệp buồn ngủ nói, đôi mắt màu nâu nhạt thẫn thờ nhìn Oggy đang cầm cây đập gián màu đỏ đuổi theo ba chú gián tím cam xám trước mắt, còn hắn thì như bị thôi miên bởi bộ phim mắt cứ lờ đờ, cái đầu kia cứ gật gật ở một cường độ rất nhẹ.

Thẩm Nhạc Thần đi đến nhìn thấy cảnh này, khóe môi không nhịn được khẽ giương lên, bàn tay có chút ngứa ngáy rất muốn nhéo cái má đang ửng đỏ vì bia này của hắn.

Y ngồi xuống bên cạnh Cố Mộng Diệp đặt ly nước chanh ấm xuống bàn, người nào đó vì đang vô cùng buồn ngủ công thêm khát nước, không nhận ra phải cách xa ai đó ra vì sợ mùi bia trên người làm y khó chịu, chỉ thấy ly nước trên bàn mà khép nép xin phép hỏi. “Tôi uống nước có được không?”.

Thẩm Nhạc Thần gật đầu. “Ừ”. Dù sao ly nước chanh này y cũng là chuẩn bị cho hắn trước khi ai đó về nhà.

Cố Mộng Diệp được cho phép uống liền cầm lên uống một ngụm lớn để giải khát, nhưng vừa mới hớp một ngụm liền bị vị chua chua ngọt ngọt, làm cho rát cổ họng có chút không phòng bị mà bị sặc. “Cái nước quỷ gì vậy, khó uống chết đi được!”.

Thẩm Nhạc Thần thấy ai đó vì uống ly nước chanh ấm mà nhăn lên nhăn xuống, hận không thể phun ra thì có chút thỏa mãn, giọng nói phát ra tuy hơi lạnh lùng nhưng xen chút thỏa mãn. “Chỉ là nước chanh thôi, không phải nước độc gì đâu, cậu làm quá rồi”.

Cố Mộng Diệp. “…”. Khó uống thật mà! Chỉ bỏ đá vô thôi cũng chết ai hay sao mà lại không bỏ vào!?

Bị ly nước chanh làm cho rùng mình, hắn không dám uống nữa chỉ có thể đặt ly xuống bàn tiếp tục xem phim hoạt hình, nhưng chưa đến năm phút liền nghiêng ngả ngủ quên trời trăng.

Thẩm Nhạc Thần kế bên thấy người nào đó đã tiến vào mộng đẹp thì vươn tay cầm điều khiển ấn tắt tivi, rồi bế người nào đó lên lầu về phòng của hắn.

Đặt Cố Mộng Diệp lên giường Thẩm Nhạc Thần chưa vội đi, y đi xuống cuối giường cởi vớ ở bàn chân hắn ra vén ống quần tây lên, đúng như y nghĩ phía dưới cổ chân của người nọ có một vết bầm đã tụ lại thành màu tím tuy không lớn nhưng xuất hiện trên làn da trắng nõn trông có chút đáng sợ.

Tâm tình có chút không vui, nhưng Thẩm Nhạc Thần không nhìn lâu kéo ống quần của hắn xuống rồi ra khỏi phòng đóng cửa, đi về phòng của mình ngủ.

Mà Cố - ma men - Mộng Diệp không biết chân bị người ta đá cho bầm tím vẫn còn đang ngủ ‘khò khò’ trên giường đánh một giấc tới sáng.

Hiện tại Cố Mộng Diệp không biết chỉ vì lần bỏ nhà đi chơi, không khai báo với Thẩm Nhạc Thần hại y thức trắng cả đêm này chờ hắn, vì thế mà người nào đó ghim việc này trong lòng, không cho hắn bước khỏi cửa ra ngoài chơi với đám A Tần, cấm cửa Cố Mộng Diệp khiến ai đó khóc không ra nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương