Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em
-
Chương 9: Tôi nhớ em thì sao!
Cốc.. cốc..
" Vào đi " giọng nói của Mặc Dương Hàn vang lên
" Hàn à, có một chuyện rất thú vị cậu có muốn nghe không " - Trần Nam mở cửa bước vào ngồi chễnh chạc trên bộ sofa trong phòng làm việc của Mặc Dương Hàn
" Không hứng thú " - anh vẩn dán mặt vào màn hình máy tính.
" Nếu cậu không hứng thú với chuyện của cô mỹ nhân lạnh lùng đó thì thôi vậy" - Trần Nam giả vờ đứng dậy chỉnh áo tính xoay đi.
" Nói đi " - Mặc Dương Hàn dừng công việc mình lại đi đến sofa ngồi xuống đối diện Trần Nam.
" Chuyện là sáng nay tớ qua bàn hợp đồng bên Giản Thị thì tình cờ gặp cô ấy."
" Cô ấy đến Giản Thị? " - gioing Dương Hàn có chút ngạc nhiên.
" Um, cô ấy là khách hàng kí hợp đồng thi công cửa hàng nước hoa mang thương hiệu của chính cô ấy tạo nên. "
" Tiếp tục đi "
" Tớ đã cho người điều tra, cô ấy là Lâm Gia Nhi 22 tuổi, vừa từ nước ngoài trở về hiện đang sống ở một căn biệt thự ở ngoại ô Thành phố. Còn một chuyện khá là thú vị. Cậu còn nhớ tập đoàn Lâm Thị vang danh một thời chứ"
" Lâm Thị. Nói như vậy, Lâm Gia Nhi có quan hệ với Lâm Gia "
" Đúng như cậu đoán, Lâm Gia Nhi là con gái độc nhất của Lâm Hùng, cháu gái bảo bối của Lâm Gia. Sau tai nạn năm ấy, Lâm Gia đã rời khỏi quê hương sang định cư nước ngoài. Đến nay mới quay trở lại nhưng không có động tĩnh gì trong giới kinh doanh." - Trần Nam chầm chạm tường thuật lại những gì anh biết cho Mặc Dương Hàn.
" Lâm Gia Nhi, Gia Nhi " - cô ấy tên là Gia Nhi. Em sẻ không thoát khỏi tôi. Mặc Dương Hàn nhắm mắt lại nghĩ đến gương mặt cô vào một buổi chiều hoàng hôn ở Mỹ. Anh nhớ gương mặt cô, nhớ mùi hương ấy.
" Thảo nào tớ cứ thấy cô ấy toát lên khí chất vương giả. Thì ra là người trong dòng dõi quý tộc. " - Trần Nam gác chéo chân rồi chậc lưỡi khen ngợi.
" Đi thôi "- bỗng Mặc Dương Hàn lấy áo khoác vest mặc lên người r bước đi.
" Đi đâu. Cậu không làm việc nữa sao." - Trần Nam ngạc nhiên trên mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Đến chỗ Lâm Gia Nhi " - Mặc Dương Hàn phun ra mấy chữ làm Trần Nam muốn bật ngữa.
Tên này bị làm sao vậy. "..... " anh củng không biết nói gì rồi lặng lẻ đi theo.
Mất gần một giờ đi đến biệt thự Lâm Gia. Biệt thự đúng theo phong cách nhẹ nhàng tách biệt hẳn với thế giới ồn ào bên ngoài. Yên bình là từ ngữ có thể diễn tả nơi này.
Mặc Dương Hàn vẩn lẳng lặng nhìn biệt thự Lâm Gia. Trong đầu anh hiện lên các suy dòng suy nghĩ. Cô ấy đang ở bên trong đó. Cô ấy đang làm gì.
" Không phải cậu bỏ công việc chỉ để đến đây nhìn ngắm khung cảnh chứ " - giọng của Trần Nam cắt đi không khí yên tĩnh bên trong xe.
"... " - Mặc Dương Hàn không nói gì. Trong lòng anh thầm nghĩ, anh chỉ gặp Gia Nhi có 3 lần, mà không lẻ anh thích cô như vậy sao. Anh sẳn sàng bỏ công việc sang một bên khi vừa mới biết được thông tin về cô ấy. Rồi vội vàng đi đến đây. Anh lắc đầu. Chắc anh bị hồ đồ rồi.
Đúng lúc này cổng biệt thự Lâm Gia mở ra. Một chiếc xe màu trắng chạy ra ngoài.
" Là Lâm Gia Nhi " - Trần Nam sau khi thấy người ngồi trong xe thì thốt lên.
" Đi theo " - Mặc Dương Hàn hạ lệnh.
Tài xế chỉ biết nghe theo. Lái theo chiếc xe phía trước. Chạy được 30p xuất hiện trước mặt họ là bờ biển.
Lâm Gia Nhi đỗ xe bên đường. Bước xuống xe, mái tóc bị gió biển thổi bay trong gió. Vẩn là nét đẹp ấy. Khung cảnh tựa như tranh. Cô đẹp tựa thiên thần, trên tay cầm điện thoại đeo tai nghe bước đi trên bờ biển.
Mặc Dương Hàn ra lệnh tài xế đỗ xe ở một chỗ khuất xa Gia Nhi. Rồi bước xuống xe đi về phía của Gia Nhi.
Lâm Gia Nhi bước đi trên bãi biển nghe một bài nhạc nhẹ nhàng. Nếu như không đi dạo quanh vườn thì Gia Nhi sẻ đến đây để tìm bình yên. Cô thích nơi này. Tiếng sóng vổ, gió biển, nghe bản nhạc cô yêu thích. Gia Nhi dừng chân bên một bệ đá rồi nhắm mắt thưởng thức không khí buổi chiều tàn.
Bỗng trong đầu cô nhớ đến bố mẹ mình. Tuy nói sự việc xảy ra đã lâu, nhưng Gia Nhi vẩn còn rấy đau nhói khi nhớ đến. Nước mắt cô bỗng lăng dài trên khoé mắt. Đến lúc này cô thật sự cảm thấy cô đơn.
Mặc Dương Hàn yên lặng ngắm nhìn Gia Nhi rồi bất chợt anh thấy giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt Gia Nhi. Anh không khỏi khó chịu bước đến gần bên cô. Đưa khăn tay lau nước mắt trên mặt Gia Nhi.
Gia Nhi do mất tập trung nên không biết có người đến. Đang chìm đắm trong nỗi đau, có ai đó đang chạm vào mặt cô thì bừng mở mắt. Cô có chút giật mình đẩy tay anh ra rồi vội lau nước mắt trên mặt mình khịt mũi lấy lại dáng vẻ lạnh lùng.
" Tại sao anh lại ở đây " - Gia Nhi đưa mắt nhìn xa xăm ngoài biển cả.
" Tôi đi theo em "
" Anh theo dõi tôi " - Gia Nhi nghiêng người liếc Mặc Dương Hàn
" K hẳn " - anh thản nhiên trả lời.
" Anh có mục đích gì " - Gia Nhi lạnh lùng hỏi Dương Hàn
" Nếu tôi nói, tôi nhớ em thì sao " - Mặc Dương Hàn quay người sang Gia Nhi. Đưa mặt mình tiến lại gần Gia Nhi.
" Đồ điên " - Gia Nhi hơi ngượng ngùng đẩy anh ra. Xoay người đang định bước đi thì bị anh kéo lại ôm chầm lấy cô.
Bị kéo bất ngờ Gia Nhi đưa chuẩn bị đưa tay đấm vào ngực Mặc Dương Hàn. Bị Mặc Dương Hàn bắt được tay cô. Cô cảnh giác đánh liên tục vài chiêu đều bị anh bắt được. Anh khoá Gia Nhi vào trong lòng mình ngữi mùi hương từ cô. Trong lòng nhẹ nhàng mất cảnh giác bị Gia Nhi đấm một quyền vào bụng làm anh buông cô ra.
" Em..." - Mặc Dương Hàn nhìn cô oán trách
" Tôi không thích bị người khác đụng chạm "- Gia Nhi trừng mắt nhìn anh. Rồi quay người bỏ đi về phía xe mình.
Mặc Dương Hàn đuổi theo cô. Thản nhiên lên xe cô ngồi. Gia Nhi không khỏi khó chịu liếc nhìn anh.
" Nếu anh không muốn bị đánh thêm một quyền thì cứ tiếp tục ". Cô với tay lấy dây đeo an toàn. Thắt xong thấy tên đàn ông này vẩn thản nhiên như không có chuyện gì.
" Anh có nghe tôi nói không vậy " - Gia Nhi khó chịu khoanh tay trừng mắt với người bên cạnh.
" Em làm tôi bị thương. Tôi chưa trừng phạt em. Bây giờ em còn đuổi tôi sao"
" Là anh tự làm tự chịu "
" Tôi thật sự bị em làm bị thương rồi " - anh chỉ tay lên bụng mình
" Đó không phải chuyện của tôi " - Cô vẩn thản nhiên không quan tâm đến anh.
" Tôi vẩn sẻ ngồi ở đây. Em làm tôi bị thương. Em phải đưa tôi về "
" Anh..... " nói rồi cô đấm một quyền vào ngực Mặc Dương Hàn. Anh k tránh. Bất giác anh nhíu mặt một tí.
Gia Nhi giật mình rút tay về. Tên này điên rồi sao. Cô ngạc nhiên nhìn anh.
" Tôi đau thật đấy. " - Mặc Dương Hàn nhìn cô.
" Ok. Tôi đưa anh về là được chứ gì " - Gia Nhi hơi khó chịu đặt tay lên volang xe bắt đầu lái xe.
" Vào đi " giọng nói của Mặc Dương Hàn vang lên
" Hàn à, có một chuyện rất thú vị cậu có muốn nghe không " - Trần Nam mở cửa bước vào ngồi chễnh chạc trên bộ sofa trong phòng làm việc của Mặc Dương Hàn
" Không hứng thú " - anh vẩn dán mặt vào màn hình máy tính.
" Nếu cậu không hứng thú với chuyện của cô mỹ nhân lạnh lùng đó thì thôi vậy" - Trần Nam giả vờ đứng dậy chỉnh áo tính xoay đi.
" Nói đi " - Mặc Dương Hàn dừng công việc mình lại đi đến sofa ngồi xuống đối diện Trần Nam.
" Chuyện là sáng nay tớ qua bàn hợp đồng bên Giản Thị thì tình cờ gặp cô ấy."
" Cô ấy đến Giản Thị? " - gioing Dương Hàn có chút ngạc nhiên.
" Um, cô ấy là khách hàng kí hợp đồng thi công cửa hàng nước hoa mang thương hiệu của chính cô ấy tạo nên. "
" Tiếp tục đi "
" Tớ đã cho người điều tra, cô ấy là Lâm Gia Nhi 22 tuổi, vừa từ nước ngoài trở về hiện đang sống ở một căn biệt thự ở ngoại ô Thành phố. Còn một chuyện khá là thú vị. Cậu còn nhớ tập đoàn Lâm Thị vang danh một thời chứ"
" Lâm Thị. Nói như vậy, Lâm Gia Nhi có quan hệ với Lâm Gia "
" Đúng như cậu đoán, Lâm Gia Nhi là con gái độc nhất của Lâm Hùng, cháu gái bảo bối của Lâm Gia. Sau tai nạn năm ấy, Lâm Gia đã rời khỏi quê hương sang định cư nước ngoài. Đến nay mới quay trở lại nhưng không có động tĩnh gì trong giới kinh doanh." - Trần Nam chầm chạm tường thuật lại những gì anh biết cho Mặc Dương Hàn.
" Lâm Gia Nhi, Gia Nhi " - cô ấy tên là Gia Nhi. Em sẻ không thoát khỏi tôi. Mặc Dương Hàn nhắm mắt lại nghĩ đến gương mặt cô vào một buổi chiều hoàng hôn ở Mỹ. Anh nhớ gương mặt cô, nhớ mùi hương ấy.
" Thảo nào tớ cứ thấy cô ấy toát lên khí chất vương giả. Thì ra là người trong dòng dõi quý tộc. " - Trần Nam gác chéo chân rồi chậc lưỡi khen ngợi.
" Đi thôi "- bỗng Mặc Dương Hàn lấy áo khoác vest mặc lên người r bước đi.
" Đi đâu. Cậu không làm việc nữa sao." - Trần Nam ngạc nhiên trên mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Đến chỗ Lâm Gia Nhi " - Mặc Dương Hàn phun ra mấy chữ làm Trần Nam muốn bật ngữa.
Tên này bị làm sao vậy. "..... " anh củng không biết nói gì rồi lặng lẻ đi theo.
Mất gần một giờ đi đến biệt thự Lâm Gia. Biệt thự đúng theo phong cách nhẹ nhàng tách biệt hẳn với thế giới ồn ào bên ngoài. Yên bình là từ ngữ có thể diễn tả nơi này.
Mặc Dương Hàn vẩn lẳng lặng nhìn biệt thự Lâm Gia. Trong đầu anh hiện lên các suy dòng suy nghĩ. Cô ấy đang ở bên trong đó. Cô ấy đang làm gì.
" Không phải cậu bỏ công việc chỉ để đến đây nhìn ngắm khung cảnh chứ " - giọng của Trần Nam cắt đi không khí yên tĩnh bên trong xe.
"... " - Mặc Dương Hàn không nói gì. Trong lòng anh thầm nghĩ, anh chỉ gặp Gia Nhi có 3 lần, mà không lẻ anh thích cô như vậy sao. Anh sẳn sàng bỏ công việc sang một bên khi vừa mới biết được thông tin về cô ấy. Rồi vội vàng đi đến đây. Anh lắc đầu. Chắc anh bị hồ đồ rồi.
Đúng lúc này cổng biệt thự Lâm Gia mở ra. Một chiếc xe màu trắng chạy ra ngoài.
" Là Lâm Gia Nhi " - Trần Nam sau khi thấy người ngồi trong xe thì thốt lên.
" Đi theo " - Mặc Dương Hàn hạ lệnh.
Tài xế chỉ biết nghe theo. Lái theo chiếc xe phía trước. Chạy được 30p xuất hiện trước mặt họ là bờ biển.
Lâm Gia Nhi đỗ xe bên đường. Bước xuống xe, mái tóc bị gió biển thổi bay trong gió. Vẩn là nét đẹp ấy. Khung cảnh tựa như tranh. Cô đẹp tựa thiên thần, trên tay cầm điện thoại đeo tai nghe bước đi trên bờ biển.
Mặc Dương Hàn ra lệnh tài xế đỗ xe ở một chỗ khuất xa Gia Nhi. Rồi bước xuống xe đi về phía của Gia Nhi.
Lâm Gia Nhi bước đi trên bãi biển nghe một bài nhạc nhẹ nhàng. Nếu như không đi dạo quanh vườn thì Gia Nhi sẻ đến đây để tìm bình yên. Cô thích nơi này. Tiếng sóng vổ, gió biển, nghe bản nhạc cô yêu thích. Gia Nhi dừng chân bên một bệ đá rồi nhắm mắt thưởng thức không khí buổi chiều tàn.
Bỗng trong đầu cô nhớ đến bố mẹ mình. Tuy nói sự việc xảy ra đã lâu, nhưng Gia Nhi vẩn còn rấy đau nhói khi nhớ đến. Nước mắt cô bỗng lăng dài trên khoé mắt. Đến lúc này cô thật sự cảm thấy cô đơn.
Mặc Dương Hàn yên lặng ngắm nhìn Gia Nhi rồi bất chợt anh thấy giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt Gia Nhi. Anh không khỏi khó chịu bước đến gần bên cô. Đưa khăn tay lau nước mắt trên mặt Gia Nhi.
Gia Nhi do mất tập trung nên không biết có người đến. Đang chìm đắm trong nỗi đau, có ai đó đang chạm vào mặt cô thì bừng mở mắt. Cô có chút giật mình đẩy tay anh ra rồi vội lau nước mắt trên mặt mình khịt mũi lấy lại dáng vẻ lạnh lùng.
" Tại sao anh lại ở đây " - Gia Nhi đưa mắt nhìn xa xăm ngoài biển cả.
" Tôi đi theo em "
" Anh theo dõi tôi " - Gia Nhi nghiêng người liếc Mặc Dương Hàn
" K hẳn " - anh thản nhiên trả lời.
" Anh có mục đích gì " - Gia Nhi lạnh lùng hỏi Dương Hàn
" Nếu tôi nói, tôi nhớ em thì sao " - Mặc Dương Hàn quay người sang Gia Nhi. Đưa mặt mình tiến lại gần Gia Nhi.
" Đồ điên " - Gia Nhi hơi ngượng ngùng đẩy anh ra. Xoay người đang định bước đi thì bị anh kéo lại ôm chầm lấy cô.
Bị kéo bất ngờ Gia Nhi đưa chuẩn bị đưa tay đấm vào ngực Mặc Dương Hàn. Bị Mặc Dương Hàn bắt được tay cô. Cô cảnh giác đánh liên tục vài chiêu đều bị anh bắt được. Anh khoá Gia Nhi vào trong lòng mình ngữi mùi hương từ cô. Trong lòng nhẹ nhàng mất cảnh giác bị Gia Nhi đấm một quyền vào bụng làm anh buông cô ra.
" Em..." - Mặc Dương Hàn nhìn cô oán trách
" Tôi không thích bị người khác đụng chạm "- Gia Nhi trừng mắt nhìn anh. Rồi quay người bỏ đi về phía xe mình.
Mặc Dương Hàn đuổi theo cô. Thản nhiên lên xe cô ngồi. Gia Nhi không khỏi khó chịu liếc nhìn anh.
" Nếu anh không muốn bị đánh thêm một quyền thì cứ tiếp tục ". Cô với tay lấy dây đeo an toàn. Thắt xong thấy tên đàn ông này vẩn thản nhiên như không có chuyện gì.
" Anh có nghe tôi nói không vậy " - Gia Nhi khó chịu khoanh tay trừng mắt với người bên cạnh.
" Em làm tôi bị thương. Tôi chưa trừng phạt em. Bây giờ em còn đuổi tôi sao"
" Là anh tự làm tự chịu "
" Tôi thật sự bị em làm bị thương rồi " - anh chỉ tay lên bụng mình
" Đó không phải chuyện của tôi " - Cô vẩn thản nhiên không quan tâm đến anh.
" Tôi vẩn sẻ ngồi ở đây. Em làm tôi bị thương. Em phải đưa tôi về "
" Anh..... " nói rồi cô đấm một quyền vào ngực Mặc Dương Hàn. Anh k tránh. Bất giác anh nhíu mặt một tí.
Gia Nhi giật mình rút tay về. Tên này điên rồi sao. Cô ngạc nhiên nhìn anh.
" Tôi đau thật đấy. " - Mặc Dương Hàn nhìn cô.
" Ok. Tôi đưa anh về là được chứ gì " - Gia Nhi hơi khó chịu đặt tay lên volang xe bắt đầu lái xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook